Lâm Lạc Vũ hỏi Thẩm Lãnh: "Tại sao phải như vậy?"
Thẩm Lãnh hỏi lại: "Tại sao tỷ hỏi tại sao?"
Trong lúc nhất thời Lâm Lạc Vũ không biết trả lời thế nào, bởi vì nàng ta phát hiện câu Thẩm Lãnh hỏi quả thật mình không thể trả lời. Lần này nàng ta đi theo tới, chỉ là hiệp trợ, mà Thẩm Lãnh đưa ra quyết định gì tất nhiên không cần trưng cầu ý kiến của bất cứ người nào, cho nên nàng ta vốn chỉ là tò mò, sau khi Thẩm Lãnh hỏi nàng ta liền có chút phẫn nộ.
Bởi vì nàng ta nghĩ mối quan hệ của mình và Thẩm Lãnh đã là tỷ đệ, nàng ta hỏi một câu thì làm sao?
"Là vì tỷ cảm thấy ta quá tàn nhẫn? Hay là tỷ cảm thấy ta quá vọng động?" Khi Lâm Lạc Vũ còn chưa phát hỏa thì Thẩm Lãnh đã giải thích: "Người Nam Lý là nể mặt tiền, chứ không phải Thi Đông Thành, cho dù chúng ta cho hắn một món bạc, đến cuối cùng người của chúng ta cũng chưa chắc sẽ quay lại, sau đó còn bị người Nam Lý cười nhạo chúng ta ngu xuẩn cỡ nào."
Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng, chờ Thẩm Lãnh nói tiếp.
"Có lẽ Cao Khoát Vân đến, người Cầu Lập ở đô thành Nam Lý đã biết rồi." Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Cho dù là không biết, Cao Khoát Vân cũng không có chút thành ý nào, chẳng lẽ tỷ không nhìn ra, hắn căn bản không phải người có thể làm chủ?"
Lâm Lạc Vũ trầm tư một lát, bỗng nhiên chợt hiểu ra: "Hắn không có năng lực cứu người ra."
"Nếu ta đoán không sai..." Thẩm Lãnh vừa dạo bước vừa nói: "Sở dĩ người Cầu Lập không giết người của chúng ta chỉ là muốn sỉ nhục? Không, bọn họ là có nhu cầu riêng, chính như lúc chúng ta đi xuyên qua Cầu Lập ta vẫn luôn vẽ bản đồ ven đường đi, người Cầu Lập cũng bức thiết muốn hiểu rõ Đại Ninh. Trong số nhân viên tùy tùng sứ giả mang đến có thương nhân đến từ các nơi trên Đại Ninh, những người này còn sống mà quan viên đều bị xử tử, là vì người Cầu Lập biết không thể cạy miệng quan viên của Đại Ninh bọn họ, cho dù cạy cũng rất khó khăn, dứt khoát giết chết hết quan viên, giữ lại những thương nhân này... Bọn chúng nghĩ thương nhân sẽ dễ sợ, dễ thỏa hiệp, bọn chúng cần người của chúng ta giải thích tất cả mọi thứ liên quan đến Đại Ninh, thương nghiệp, triều chính, quân võ, thậm chí sẽ bảo bọn họ vẽ bản đồ."
Thẩm Lãnh nói: "Cao Khoát Vân chỉ là đến lừa lấy bạc, hắn cảm thấy bạc của Thi Đông Thành quá dễ kiếm, mình đến một chuyến tùy tiện nói mấy chữ, Thi Đông Thành vì lấy lòng Đại Ninh cũng sẽ móc số bạc này ra."
Lâm Lạc Vũ phát hiện suy nghĩ của mình thật sự rất đơn thuần, nàng ta hoàn toàn đều chưa từng suy nghĩ đến những điều Thẩm Lãnh nói.
"Ta thả Cao Khoát Vân về, nếu hắn có thể cứu người ra mới lạ." Thẩm Lãnh nói: "Cho nên nhất định phải là chúng ta tự đi, lấy Cao Khoát Vân làm tấm chắn, bề ngoài thoạt nhìn việc này quả thật là hơi hung hiểm, nhưng không có cách nào tốt hơn cách này nữa."
"Nếu bây giờ là người Cầu Lập đang thẩm vấn người Ninh, Cao Khoát Vân quả thật không có cách nào cứu người ra."
Lâm Lạc Vũ ngẫm nghĩ theo lối suy nghĩ của Thẩm Lãnh, tiếp tục nói: "Tại sao hắn có thể tới? Chẳng lẽ đông chủ không mua chuộc được Hình bộ thượng thư? Không mua chuộc được nhân vật quan trọng hơn? Có lẽ không phải, chỉ là bởi vì những người này đều ở dưới mí mắt người Cầu Lập, bọn họ không thoát thân được cũng không dám đồng ý, không dám lấy tiền, mà Cao Khoát Vân có thể thoát thân, có thể nhận tiền vừa hay đã chứng tỏ trong chuyện này căn bản là hắn không làm được gì cả."
Thẩm Lãnh cười: "Cũng may không quá ngốc, nếu không thì cũng không muốn nhận người tỷ này."
Lâm Lạc Vũ trừng mắt liếc hắn một cái: "Nhưng nếu cứ đi qua thành Thịnh Thổ như vậy, lỡ như Cao Khoát Vân bán đứng các ngươi..."
"Không có Cao Khoát Vân chúng ta cũng phải đi thành Thịnh Thổ, có hắn, bị hắn bán đứng quả thật có vẻ mạo hiểm, nhưng không phải là không hề có chỗ tốt nào, trên thế giới này đâu có đạo lý tất cả mọi chuyện đều là phát triển dựa theo tâm ý của chúng ta."
Thẩm Lãnh nhìn nàng ta một cái: "Tỷ đừng đi."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào tỷ là nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp, huống chi tỷ còn ép ta gọi tỷ là tỷ."
"Trong lòng ngươi rất xem thường nữ nhân?"
"Câu này của tỷ thật tổn thương tình cảm, vốn dĩ cảm tình đã không sâu."
"Hửm?"
"Coi như ta chưa nói." Thẩm Lãnh nói: "Như vậy đi, ta biết cho dù chúng ta không mang tỷ theo, chính tỷ cũng sẽ cho người Điệu quốc các người giúp tỷ lén lút đi theo, chi bằng tỷ làm chi viện cho chúng ta, tỷ quản người ở bên ngoài thành Thịnh Thổ, hoặc là đi đường khác với chúng ta, tóm lại không thể để cho Cao Khoát Vân biết các người ở đó, nếu như vậy cũng đảm bảo hơn một chút."
Lâm Lạc Vũ cảm thấy vui vẻ hẳn lên: "Được thôi, miễn cưỡng đồng ý."
Thẩm Lãnh lại căn dặn vài câu rồi lập tức đi tập hợp đội ngũ, thay y phục của những tùy tùng đi theo Cao Khoát Vân. Lần này Cao Khoát Vân đã mang đến mấy chục người, người của Thẩm Lãnh không thể đi theo hết, vì thế chia làm hai đội, Thẩm Lãnh mang theo Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải đóng giả tùy tùng của Cao Khoát Vân đi theo y trở về thành Thịnh Thổ Nam Lý, Cổ Lạc cùng Đỗ Uy Danh mang theo một nửa số người còn lại làm chi viện.
Cứ như vậy, Thẩm Lãnh bọn họ liền có hai nhóm chi viện, chuyện cũng càng ổn thỏa hơn một ít.
Sau khi rời khỏi thành Tiểu Chiêu thì ngồi xe ngựa đi hai ngày, sau đó đổi sang đi thuyền, lại men theo Mang Hà xuôi dòng đi thẳng về phía đông ba ngày rồi lên bờ, lại đổi sang ngồi xe ngựa đi một ngày rưỡi mới đến thành Thịnh Thổ. Cũng không phải Nam Lý quốc lớn cỡ nào, mà là đường quả thật không dễ đi, căn bản không thể nào so sánh được với đường của Đại Ninh, hơn nữa trên sông Mang Hà có quá nhiều thuyền, đi một chút lại ngừng.
Lúc vào thành không hề bị cản trở chút nào, khuôn mặt này của Cao Khoát Vân chính là giấy thông hành tốt nhất.
Quy mô của thành Thịnh Thổ không tính là nhỏ, nhưng nếu so sánh thì cũng chỉ lớn như thành An Dương của quận An Dương, tương đương với một tòa quận thành của Đại Ninh, so với thành Hoài Viễn có đạo phủ của Giang Nam đạo còn thua kém không ít thì càng miễn bàn so với Trường An.
Trên đường phố người đến người đi, Thẩm Lãnh cố ý cho Cao Khoát Vân dẫn bọn họ đi ngang qua chỗ đại lao Hình bộ, bên ngoài nhìn thì đề phòng sâm nghiêm, người ra vào ngoại trừ người của Nam Lý quốc ra, còn có thể nhìn thấy quân nhân Cầu Lập mặc quân phục màu xám, những chỗ mấu chốt ở bên ngoài đại lao cũng đều là người Cầu Lập canh gác.
Cao Khoát Vân trở về nhà, vừa vào cửa Thẩm Lãnh đã hạ lệnh trói nhốt tất cả mọi người trong nhà y lại, một người cũng không được tha.
Sau khi vào phòng khách Thẩm Lãnh ngồi xuống nghỉ ngơi, khuôn mặt Cao Khoát Vân khó coi như cà dầm sương, quỳ xuống bụp một tiếng: "Tướng quân, ngài bảo ta đưa các người vào thành Thịnh Thổ, hiện giờ ta đã làm được rồi, tướng quân, ta van xin ngài tha cho ta được không, ta cũng trên có già dưới có trẻ..."
Thẩm Lãnh khoát tay ngăn cản y nói tiếp: "Thi Đông Thành cho ngươi bao nhiêu bạc?"
"Năm ngàn, năm ngàn lượng."
"Hửm?" Thẩm Lãnh hơi nhướn đầu lông mày lên, Cao Khoát Vân lập tức bắt đầu dập đầu: "Một vạn lượng, một vạn lượng bạc."
"Một vạn lượng à, là ngân phiếu hay là hiện ngân?"
"Hiện ngân, ngân phiếu không dám nhận."
"Trần Nhiễm, đi theo hắn xem bạc ở chỗ nào, đựng vào rương, lúc chúng ta đi sẽ mang theo, lúc trở về phân phát cho người nhà của các huynh đệ chiến tử , ồ đúng rồi... Lấy giấy bút đến đây, ta viết một biên lai cho Cao đại nhân."
Mặt Cao Khoát Vân đã méo xệch, nhưng nào dám không nghe lời, vội vàng ra hiệu không cần viết biên lai gì, viết cái đó chẳng lẽ còn đưa cho hoàng đế Nam Lý quốc xem? Y tự giữ lại, nhìn sẽ thêm buồn phiền trong lòng.
Thẩm Lãnh gọi một tên thân binh đến căn dặn: "Ra ngoài tìm Cổ Lạc và Đỗ Uy Danh, bảo bọn họ trong vòng một ngày thăm dò rõ ràng địa hình bốn phía đại lao Hình bộ, vẽ bản đồ đưa đến đây cho ta."
"Vâng."
Thân binh lên tiếng vội vàng đi ra ngoài, rất nhanh đã đi xa.
Không bao lâu Trần Nhiễm bị xồng xộc chạy vào cười nói: "Trong nhà lão già này cũng thật có tiền, vừa rồi chúng ta đi theo hắn vào tư khố, chỉ riêng hiện ngân đã có chừng ba bốn vạn lượng, còn có một số trang sức châu báu các loại, ta còn phát hiện cái này..."
Trần Nhiễm đưa cho Thẩm Lãnh một cây trâm hoa vàng cực lớn, gấp đôi cây trâm Thẩm Lãnh tặng cho Trà gia, Thẩm Lãnh vừa nhìn thấy ánh mắt liền sáng lên: "Lớn thật."
Thẩm mỹ của hai người hợp nhau đến như thế, nở nụ cười giống như thân huynh đệ.
Trần Nhiễm dẫn người dùng hết một canh giờ tìm khắp một lượt những chỗ có thể tìm trong nhà Cao Khoát Vân, đại khái đã vơ vét khoảng ba vạn tám ngàn lượng bạc, ba hộp châu báu trang sức, về phần những ngân phiếu Nam Lý quốc cũng không có tác dụng lớn, cho dù có thể lấy ra Thẩm Lãnh cũng không muốn mua thêm việc, Ngoại trừ những thứ này ra, Trần Nhiễm còn tìm được ở trong thư phòng một bản danh sách quan viên Hình bộ chức tại, thứ này hiện tại đang dùng đến.
"Nói đi." Thẩm Lãnh nhìn về phía Cao Khoát Vân: "Trong Hình bộ có bao nhiêu người Cầu Lập?"
"Khoảng ba trăm người."
Cao Khoát Vân mặt xám như tro tàn, tài sản tích góp từng tí suốt hơn nửa đời người làm quan cứ sắp cáo biệt mình như vậy, nếu sắc mặt y có thể đẹp mới là lạ, nhưng nghĩ nếu có thể giữ được mạng, phá sản thì phá sản thôi.
"Người cầm đầu là một tướng quân tên Nguyên Hạo, một người khác gọi tên Lý Phúc Bằng, là người của Hình bộ Cầu Lập quốc, vừa mới đến trước khi ta đi, mang theo chừng 20-30 thủ hạ, người nào cũng lòng dạ độc ác, người khác đều là binh lính thủ hạ của Nguyên Hạo. Phòng giam nhốt người Ninh tổng cộng năm gian, không ở liền nhau, tướng quân các người muốn vào Hình bộ thật sự không dễ dàng như vậy, cho dù là ta cũng không thể tới gần."
Câu này của y gần như đã xác minh suy đoán của Thẩm Lãnh, người Cầu Lập sẽ không yên tâm giao những người của Đại Ninh cho người Nam Lý trông coi, cho dù Cao Khoát Vân là Hình bộ thị lang cũng căn bản không đến gần được.
"Cho nên, thật ra ngươi không có biện pháp gì?"
"Ta..."
Cao Khoát Vân nhìn nhìn sắc mặt Thẩm Lãnh, sau đó gật gật đầu: "Phải... cho dù ta có thể đưa các người vào Hình bộ, cũng không có biện pháp tới gần năm gian nhà lao kia, những người Cầu Lập đó căn bản là khinh thường chúng ta, giống như thái độ của chủ tử đại gia vậy, ta cũng tức."
Thẩm Lãnh nói: "Ta đã giúp ngươi suy nghĩ một biện pháp."
Hắn liếc mắt nhìn Cao Khoát Vân một cái: "Nhìn bộ dạng bức thiết muốn giúp chúng ta nhưng lại không có cách này của ngươi thật sự rất làm người ta đau lòng, ngươi lại đây ta nói cho ngươi nghe..."
Cao Khoát Vân nơm nớp lo sợ tới gần Thẩm Lãnh, nào dám nhìn vào mắt Thẩm Lãnh.
"Lấy danh thiếp của ngươi, tay tự viết một phong thư, người của ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi giao cho Lý Phúc Bằng, cứ nói ngươi ngưỡng mộ Lý đại nhân đã rất lâu rồi, muốn mời Lý đại nhân ăn một bữa cơm kết giao bằng hữu, viết ngôn từ khẩn thiết một chút, ngoài ra..." Thẩm Lãnh vẫy tay: "Ta còn rất khẳng khái giúp ngươi chuẩn bị một phần hậu lễ cho Lý Phúc Bằng, ngươi cũng không cần cám ơn ta."
Cao Khoát Vân nhìn nhìn, đó không phải là một hộp đồ trang sức vừa mới cướp đi từ trong tư khố của mình sao... Sao chỉ chớp mắt đã biến thành là các ngươi chuẩn bị giúp ta rồi, y đau lòng đến mức gan cũng sắp nổ tung nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống.
Trần Nhiễm cũng là vẻ mặt đau lòng: "Nhiều như vậy, đều cấp những con chó Cầu Lập kia?"
Thẩm Lãnh nhìn Cao Khoát Vân nói: "Ngươi xem, người của ta đau lòng bao nhiêu, đồ tốt bao nhiêu, còn không phải nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích để giúp ngươi."
Cao Khoát Vân hận không thể đâm đầu chết luôn cho xong.
"Viết thư đi." Thẩm Lãnh chỉ chỉ giấy bút mà thân binh vừa mới mang đến: "Viết đàng hoàng, cứ hẹn tối mai... Hồng Tân Lâu."
Lúc vào thành Thẩm Lãnh đã cố ý lưu tâm tới bên đường có một tửu lâu tên là Hồng Tân Lâu, địa hình rất tốt, cho dù là xảy ra vấn đề gì cũng có thể kịp thời rút đi. Trước đó hắn cũng đã phái người đi liên lạc với một đội người do Lâm Lạc Vũ mang theo, bảo bọn họ mau chóng hỏi thăm tình hình của Hồng Tân Lâu. Hôm nay mới đến ngày mai đã động thủ có vẻ hơi gấp gáp, nhưng Thẩm Lãnh không muốn đợi, một ngày cũng không muốn đợi.