Người đi theo Thẩm Lãnh lâu đều biết thói quen của Thẩm Lãnh, đó chính là cực kỳ chú trọng tác dụng của bản đồ, mỗi khi đến một nơi, Thẩm Lãnh đều sẽ cho người vẽ ra địa hình chung quanh. Hiện giờ ở thủy sư có mấy người là người do Trang Ung đặc biệt sắp xếp bảo tồn những bản đồ giản lược này, chi tiết hóa dựa theo bản vẽ đơn giản do Thẩm Lãnh vẽ lại. Mà Đỗ Uy Danh Cổ Lạc bọn họ cũng đã quen mang theo than bút và sổ trên người, lúc chiều cũng đã điều tra rất rõ ràng tình hình mấy con đường chung quanh đại lao Hình bộ và Hồng Tân Lâu.
"Đại lao Hình bộ sát góc đường, có ba hướng có thể lui."
Lúc chiều Cổ Lạc tới nhà Cao Khoát Vân tìm Thẩm Lãnh hội báo, tuy rằng nhìn có chút mỏi mệt nhưng cặp mắt kia vẫn rất sáng. Gã bằng lòng và cũng thích đi theo Thẩm Lãnh làm việc, đi theo tướng quân làm việc gọn gàng mà linh hoạt, cũng rất thích.
"Nhưng mà, nếu theo đường cái rút lui theo hai phương hướng này sẽ rất dễ bị quân đội chi viện của Nam Lý quốc ngăn chặn, cách ba con đường chính là đại doanh cấm quân thành Thịnh Thổ, thuộc hạ đã hỏi thăm, cấm quân tám ngàn, nghe nói là quân đội tinh nhuệ nhất Nam Lý."
Lúc nói chuyện, Cổ Lạc vẫn quen tự xưng là thuộc hạ.
"Sau này ở trước mặt Hàn Hoán Chi, cũng đừng nói là thuộc hạ của ta nữa." Thẩm Lãnh cười uốn nắn.
Cổ Lạc cũng cười: "Thuộc hạ nhớ rồi... Người của đại doanh cấm quân từ lúc nhận được tin tức nếu tới chi viện, chậm nhất không quá thời gian hai nén nhang, chúng ta phải tìm được năm gian phòng giam kia, đưa người ra ngoài, bỏ chạy, thời gian hai nén nhang chưa chắc đủ."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cao Khoát Vân nói trong Hình bộ có cả người Cầu Lập, gần như có thể có 500-600 quân tốt, trong đó người Cầu Lập có ước chừng ba trăm người. Tù binh Hình bộ cùng với người có thể đánh nhau có chừng hơn hai trăm người, một khi chúng ta đi vào bị vây nhốt, muốn ra sẽ không dễ dàng rồi, bọn họ căn bản không cần xung phong liều chết, chỉ lo chặn cửa chờ cấm quân đến giúp, chúng ta cũng không có cách nào."
Hắn trầm tư một lát: "Địa hình của Hồng Tân Lâu thì sao?"
"Phía sau Hồng Tân Lâu có một con ngõ nhỏ có thể bỏ chạy, người của chúng ta thân thủ cũng không có vấn đề gì, trước khi đến thuộc hạ phía phát hiện Lâm cô nương đã bố trí người ở bốn phía Hồng Tân Lâu, cho nên thuộc hạ cũng không đến gần, sắp xếp người của ta bổ sung một chút vào chỗ mà cô ấy không canh chừng được."
"Đường chính trước cửa Hồng Tân Lâu khá rộng, người cũng nhiều, bất lợi khi bỏ chạy, nhưng tối ngày mai hẳn là cũng sẽ không có bất ngờ gì, bắt Lý Phúc Bằng này không khó, chỉ cần hắn tới."
"Hắn sẽ tới."
Thẩm Lãnh đứng lên đi qua đi lại trong phòng, trong đầu chỉnh lý lại việc đã lên kế hoạch sẵn một lần nữa. Chính như khống chế Cao Khoát Vân, kế hoạch của Thẩm Lãnh chính là khống chế Lý Phúc Bằng, để cho người này đưa bọn họ vào đại lao Hình bộ, lấy danh thẩm vấn đưa hết người của Đại Ninh từ trong phòng giam tới nơi thẩm vấn. Ngay từ đầu hắn đã không có ý định đi từng gian từng gian một để tìm năm gian phòng giam kia, quá trình để Lý Phúc Bằng đưa bọn họ đi tìm năm gian phòng giam này rất dễ ra bất ngờ, chỉ cần vào phút cuối Lý Phúc Bằng nghĩ cách gì đó hô một tiếng, bọn họ sẽ lâm vào trùng vây.
"Bảo bọn họ đi chuẩn bị đi, buổi tối ngươi mang vài người theo ta ra ngoài làm việc."
Nghe được câu này ánh mắt Cổ Lạc càng sáng thêm: "Vâng, thuộc hạ đi chọn người ngay."
Mấy chục người Thẩm Lãnh mang đến khống chế trong nhà Cao Khoát Vân rất nghiêm mật. Không ai sẽ ngờ được giờ này khắc này một vị quan to triều đình Nam Lý quốc lại bị người Ninh khống chế, cho dù là hiện tại Thẩm Lãnh chạy ra đường cái tuỳ tiện kéo một người Nam Lý rất nghiêm túc nói người Ninh phái một đội ngũ đến nghĩ cách cứu người bị nhốt, sợ là người Nam Lý cũng sẽ không tin.
Màn đêm buông xuống, sau khi Thẩm Lãnh an bài xong người trực liền mang theo Cổ Lạc cùng tám gã đình úy phủ đình úy từ cửa sau đi ra ngoài. Mười người đều thay y phục của bên Nam Lý, phân tán ra, Thẩm Lãnh cùng Cổ Lạc sóng vai mà đi, những người khác đi theo khoảng cách không xa không gần, ai cũng không nhìn ra chỗ nào không ổn.
Ra khỏi con hẻm nhỏ ở phía sau đi vào đường cái, Thẩm Lãnh cùng Cổ Lạc còn rất có hứng thú đi dạo mấy cửa tiệm, sau đó tìm quán ăn vặt ven đường thưởng thức một chút đồ ăn vặt đặc sản địa phương của Nam Lý, chỉ là cũng không có ai uống rượu.
Cho đến khi trên đường cái đã thưa người thì bọn họ mới từ quán ăn vặt đi ra, cho thêm một miếng bạc vụn tiền thưởng, cặp vợ chồng bán hàng rong đó luôn miệng cảm ơn.
Theo đường cái đi lên phía trước, Thẩm Lãnh bọn họ dừng lại ở cổng một tòa nhà rất lớn quan sát một chút, rất nhanh liền rời đi, nửa nén nhang sau hai người tới hậu viện của tòa nhà. Cổ Lạc hướng về phía khoát tay ra hiệu đề phòng, tám đình úy lập tức tìm nơi thích hợp ẩn thân, Thẩm Lãnh cùng Cổ Lạc hai người trèo tường vào trong viện tử kia.
Viện tử này rất lớn, đêm đã khuya trong hoa viên hậu viện rất yên tĩnh, vốn là tòa nhà tường viện cao người bình thường tất nhiên không dễ vào, nhưng đối với người có thân thủ như Thẩm Lãnh và Cổ Lạc thì hoàn toàn không tính là gì. Từ con đường nhỏ lát đá ở hậu viện đi về hướng đèn gian phòng đang sáng đèn, tới gần dưới cửa ngồi xổm xuống nghe ngóng, nghe được một vài âm thanh kỳ lạ.
Cổ Lạc đứng lên dùng ngón tay đâm thủng giấy dán cửa sổ nhìn vào bên trong, sau đó ngồi xổm xuống, mượn ánh trăng Thẩm Lãnh phát hiện sắc mặt gã có chút không ổn.
Cổ Lạc chỉ chỉ vào cửa sổ, Thẩm Lãnh cũng đứng lên nhìn vào trong qua lỗ rách, cũng ngồi xổm xuống, sắc mặt cũng không ổn.
Hai đại nam nhân nhìn nhau, sau đó đồng thời đứng dậy rời đi, trong ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ.
Trong phòng là một đám nha hoàn đang tắm.
Hai người men theo góc tường tới dãy phòng ở phía trước, ngồi xổm ở phía sau bụi hoa nhìn thấy có mấy tên gia đinh đốt đèn lồng đi tuần tra qua, sau khi xác định không ai thì đến gần gian phòng sáng đèn nhất, sau đó lúc ngồi xổm xuống ở ngoài cửa sổ lại nghe thấy một vài âm thanh kỳ lạ. Thẩm Lãnh khẽ thở dài, trong ánh mắt nhìn về phía Cổ Lạc tựa như muốn nói chớ không phải lại là một đám cô nương đang tắm?
Nhưng bọn họ không thể xác định người phải tìm ở chỗ nào, lại không thể không nhìn, cho nên Cổ Lạc lấy dũng khí đứng lên, ngón tay thấm ướt nước miếng chọc thủng cửa sổ nhìn nhìn, ngồi xổm xuống thở dốc một hơi, nhìn có vẻ còn xấu hổ hơn cả lúc nãy. Cổ Lạc kéo Thẩm Lãnh một cái, chỉ chỉ phía trước, hai người lại rời đi.
"Lại là?" Thẩm Lãnh hạ giọng hỏi một câu.
"Khác... Lần này là một đám nam nhân đang tắm."
"Phụt..."
Thẩm Lãnh gần như đã không nhịn được muốn cười ra tiếng, nhìn Cổ Lạc lại càng xấu hổ hơn.
Hai người lại đi qua một dãy phòng, Cổ Lạc đánh liều đi qua chọc thủng cửa sổ đang sáng đèn kia xem thử, sau khi ngồi xổm xuống sắc mặt càng không ổn. Trong phòng có một nam nhân cởi chuồng đè trên người một nữ nhân, nhìn thấy hình ảnh kia làm Cổ Lạc cảm thấy hôm nay quay về mình phải rửa mắt rồi, vừa muốn rời đi, chợt nghe tiếng thở dốc của nữ nhân bên trong...
"Đại nhân, đại nhân ngài nhanh chút."
Cổ Lạc ánh mắt sáng lên, vẫy vẫy tay với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đi sang nhìn Cổ Lạc, Cổ Lạc gật đầu, vì thế Thẩm Lãnh đứng lên nhìn nhìn vào bên trong, lại ngồi xổm xuống, đưa tay gõ lên đầu Cổ Lạc một cái, Cổ Lạc vẻ mặt ủy khuất: "Là hắn..."
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, lặng lẽ tới gần cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, cửa phòng bị cài then, hắn tháo hắc tuyến sau lưng đao xuống cắm vào khe cửa đẩy lên trên, đẩy then gỗ cài cửa ra, kéo cửa ra lắc mình đi vào, gỗ gậy kia còn chưa rơi xuống đất đã bị hắn giơ tay tiếp được, Cổ Lạc từ phía sau đi vào thuận tay đóng cửa phòng lại.
Phòng này cũng không lớn, chỉ có ba gian, trái phải mỗi bên một gian, gian giữa xem như là phòng khách, nhưng cũng bày biện đơn giản, không giống như là nơi đại nhân vật Nam Lý quốc sinh sống hàng ngày, gian phòng ở hai bên đều không có cửa phòng, chỉ treo rèm cửa. Thẩm Lãnh cùng Cổ Lạc một trái một phải tựa vào cửa, Cổ Lạc vén rèm cửa ra một khe nhỏ nhìn vào bên trong, nam nhân kia vẫn đang bạch bạch bạch bạch...
Thẩm Lãnh gật gật đầu, Cổ Lạc lập tức xốc rèm lên xông vào, bàn tay hung hăng hạ xuống đập lên gáy của nam nhân béo kia, nam nhân kia hự một tiếng lập tức nhào xuống bất động, nữ nhân đang nhắm mắt trong cơn động tình hoàn toàn không có cảm giác gì, tay còn đang vỗ vỗ mông nam nhân béo kia. Cổ Lạc nghĩ ý tứ đại khái là ngươi cũng động đi, sau đó mặt đỏ lên, thầm nghĩ mình nghĩ cái này làm gì.
Hắn vươn tay bóp cổ nữ nhân kia vặn một cái, nữ nhân kia rên hự một tiếng ngất đi. Cổ Lạc kéo nam nhân béo kia xuống, dùng khăn trải giường quấn lại khoác trên vai, hai người lập tức rời đi. Men theo đường lúc đến chạy nhanh đến hậu viện, Cổ Lạc quăng người ra ngoài tường, hai gã đình úy đã sớm chờ ở bên ngoài rồi, giơ tay ra đỡ được người rồi khiêng lên rút đi.
Sau một nén nhang Thẩm Lãnh bọn họ đã về tới nhà Cao Khoát Vân, ba dài hai ngắn là ám hiệu đã hẹn trước, người ở bên trong mở cửa ra, một đám người rất nhanh chóng lách vào.
Thẩm Lãnh ngồi trên ghế chỉ chỉ người bị khăn trải giường quấn kín kia, hắt một chậu nước lạnh lên, người nọ kêu to một tiếng rồi giãy giụa, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ.
"Thẩm... Thẩm đại nhân."
Cao Khoát Vân đứng ở một bên sau khi nhìn rõ người nọ cũng sửng sốt, sợ tới mức quỳ bụp một tiếng xuống mặt đất, trông sắc mặt còn khó hơn nhìn nam nhân béo kia.
"Cao Khoát Vân, con mẹ nó ngươi muốn làm gì!"
Nam nhân béo kia nổi giận gầm lên một tiếng, lúc nhìn thấy Cao Khoát Vân giống như sắp nổ tung vậy.
"Phiền." Thẩm Lãnh ngồi ở trên ghế xoa xoa đầu lông mày: "Thế mà cũng họ Thẩm."
Nam nhân béo kia lúc này mới nhìn về phía Thẩm Lãnh gầm lên: "Ngươi là ai?!"
Thẩm Lãnh không để ý đến hắn ta, nhìn về phía Cao Khoát Vân: "Vị Hình bộ thượng thư Thẩm đại nhân này ngày thường chắc cũng ức hiếp ngươi không ít nhỉ, nhìn xem bây giờ ngươi sợ thành dạng này... Ta cho ngươi tìm cơ hội xả hết giận."
Hắn nhìn về phía Cổ Lạc: "Buộc miệng hắn lại."
Cổ Lạc xé một mảnh khăn trải giường đi qua buộc chặt miệng vị Hình bộ thượng thư của Nam Lý quốc này, người nọ kêu ư ư vẫn còn giãy giụa rống giận, chỉ là âm thanh không phát ra được lớn.
Thẩm Lãnh cho người ra bên ngoài tìm một cái roi ngựa đến ném cho Cao Khoát Vân: "Đánh hắn."
Cao Khoát Vân sợ tới mức dập đầu: "Tướng quân, tướng quân ngài tha cho ta đi."
"Ngươi không đánh hắn, ta sẽ cho hắn đánh ngươi, ta thấyhắn dường như khá nghe lời." Thẩm Lãnh tựa vào ghế: "Lúc trước ta đã cho người ta nghe ngóng, sứ giả của Đại Ninh là hắn giám trảm, lúc trước hắn cũng tham dự thẩm vấn, trong đó có một người là hắn hạ lệnh đánh chết tươi đúng chứ."
Cao Khoát Vân gật gật đầu theo bản năng: "Không sai."
Thẩm Lãnh chỉ hướng vào Thẩm đại nhân kia: "Đánh chết hắn, nếu không thì đánh chết ngươi."
Cao Khoát Vân run rẩy nhận lấy roi, nào dám trợn mắt nhìn thẳng với vị Thẩm đại nhân kia, nhắm mắt lại hét lên một tiếng, sau đó quật roi xuống, roi này quất ngay trúng mặt Thẩm đại nhân, lập tức có da tróc thịt bong. Thẩm đại nhân miệng hét một tiếng liều mạng giãy giụa, khổ nỗi hai tay hai chân cũng bị Cổ Lạc trói lại, làm sao có thể chạy được.
Sau khi đánh vài cái Cao Khoát Vân cũng đã chết lặng, chỉ đi đánh xuống từng roi từng roi một, không bao lâu Thẩm đại nhân đã đau đến mức ngất đi, không bao lâu lại đau đến mức tỉnh táo lại, trên người đã vết thương chồng chất.
"Tướng quân, ngài giết hắn đi, giết hắn đi." Cao Khoát Vân cầu xin.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta đã nói rồi, là đánh đến chết."