Khi Lâm Lạc Vũ đến nhà Cao Khoát Vân gặp Thẩm Lãnh vừa hay nhìn thấy cảnh này, một vị đại nhân vật cũng được gọi là hết sức quan trọng ở Nam Lý quốc, thượng thư đại nhân chưởng quản việc hình danh của cả nước đã bị đánh chết như vậy, hơn nữa là bị Hình bộ thị lang Cao Khoát Vân đánh chết. Sau khi vào cửa nàng ta nhìn thấy cảnh tượng cực máu me tàn nhẫn, Cổ Lạc đẩy Cao Khoát Vân đang ngây người như phỗng ra, xách đao qua đang định cắt đầu người.
"Ngươi muốn làm gì?!"
Lâm Lạc Vũ tức giận đến mức vai cũng đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
"Giết người." Câu trả lời của Thẩm Lãnh đơn giản trực tiếp.
"Ta nhận được tin tức liền tới ngay, sợ ngươi kích động hỏng việc, ngươi có biết, hành động xả giận của ngươi hôm nay có thể đưa tất cả người của ngươi vào chỗ chết? Ngươi thật sự nghĩ người Nam Lý đều là phế vật? Hình bộ thượng thư bị giết, bọn họ sẽ chỉ khiến Hình bộ càng thêm đề phòng sâm nghiêm, thậm chí sẽ lùng bắt các ngươi trong toàn thành, tại sao ngươi không lý trí như vậy?!"
Thẩm Lãnh nhìn Lâm Lạc Vũ: "Tỷ đã đến bắc môn chưa?"
Lâm Lạc Vũ ngẩn ra: "Bắc môn gì?"
"Bắc môn thành Thịnh Thổ." Thẩm Lãnh nhìn nàng ta, nói gằn từng tiếng: "Tỷ còn chưa đi xem qua chứ gì, ta đã đi, đầu của sứ thần Đại Ninh ta cùng với tùy tùng còn đang treo ở bên ngoài bắc môn, đã bao nhiêu ngày rồi? Gió thổi dầm mưa dãi nắng, đã hư thối đến mức nhìn không ra dáng vẻ. Đầu người đó quay về hướng phương bắc, trên mỗi cái đầu người còn cắm một cây thiết thiên, từ đỉnh đầu xuyên vào tới cằm rồi đâm ra, biết tại sao không? Ta cũng đã hỏi qua, cách nói của bên Nam Lý này là, đóng xuyên qua đầu người, mãi mãi không được siêu sinh."
Lâm Lạc Vũ sững sờ đứng đó, nhìn Thẩm Lãnh trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Đó là người Ninh chúng ta." Thẩm Lãnh nói: "Tỷ nghĩ tại sao người Nam Lý muốn treo đầu của bọn họ ở ngoài cổng thành bắc? Chính là cố ý để cho bọn họ hướng mặt về quê nhà."
Cổ Lạc đã cắt đầu của Hình bộ thượng thư Thẩm đại nhân, Thẩm Lãnh xua tay: "Để một bên trước đã, lát nữa dùng."
Cổ Lạc ừm một tiếng đi sang một bên đứng, trước sau vẫn là khuôn mặt không cảm xúc.
Lâm Lạc Vũ hít sâu một hơi: "Nhưng ngươi làm như vậy vẫn là quá kích động, tin tức Hình bộ thượng thư bị giết giấu giếm không được, sáng sớm ngày mai cả triều dã đều sẽ biết, rất nhanh sẽ phong tỏa toàn thành, đến lúc đó các cổng đóng chặt, cho dù là tối ngày mai ngươi bắt Lý Phúc Bằng áp chế hắn thả người Ninh ra, nhưng ngươi đi ra được không? Ngươi mang theo nhiều huynh đệ tới như vậy, ngươi có thể trơ mắt nhìn tất cả huynh đệ của mình đều chiến tử ở đây? Có đáng hay không?"
Thẩm Lãnh: "Có một việc tỷ đã nói sai."
"Cái gì?"
"Sẽ không đợi đến ngày mai triều dã mới biết, đêm nay sẽ biết."
Lâm Lạc Vũ biến sắc: "Ngươi muốn làm gì?!"
"Treo cái đầu người này lên." Thẩm Lãnh căn dặn Cổ Lạc một tiếng: "Đem đầu của vị Thẩm đại nhân này đi treo ở cửa nhà hắn, nhớ gõ cửa."
Cổ Lạc chắp tay: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Sau khi nói xong liền mang theo cái đầu người kia bước nhanh đi ra ngoài. Lâm Lạc Vũ kéo bước ngang một bước ngăn Cổ Lạc lại: "Hắn điên rồi, ngươi cũng điên rồi hay sao? Ngươi là thủ hạ của hắn, ngươi nên khuyên can hắn đừng làm chuyện không lý trí!"
Cổ Lạc lắc đầu: "Lâm cô nương mời ngươi tránh ra, ta chỉ biết nghe lệnh của tướng quân, tướng quân muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó."
"Mặc kệ đúng sai?"
"Mặc kệ đúng sai, tướng quân cũng sẽ không sai."
Lâm Lạc Vũ tức giận đến mức toàn thân cũng không tự chủ được mà run lên, lúc nhìn về phía Thẩm Lãnh mắt đã đỏ rồi: "Ngươi rất rõ ngươi làm như vậy sẽ gây ra phiền toái gì đúng không?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Đúng."
Lâm Lạc Vũ: "Cho dù là dính đến tính mạng những huynh đệ này của ngươi cũng không tiếc?"
"Niềm kiêu hãnh của người Ninh, không được khinh nhờn."
"Niềm kiêu hãnh chó má, còn sống mới có kiêu hãnh!"
"Người kiêu hãnh, sinh tử như nhau."
Lâm Lạc Vũ cũng không biết tại sao mình lại kích động như thế, nếu đổi lại là trước đây, người như Thẩm Lãnh làm gì thì cũng có quan hệ gì tới nàng ta? Nàng ta chỉ là một người đứng xem mà thôi, nàng ta không có lý do để tức giận hao tổn tinh thần vì một người ngoài. Có lẽ ngay cả chính nàng ta cũng không có ý thức được, trên quãng đường đi này, suy nghĩ của nàng ta đang bị Thẩm Lãnh thay đổi từng chút một, cái kẻ thoạt nhìn kích động cũng có tính khí trẻ con kia khiến nàng ta dần dần không còn có thể thờ ơ lạnh nhạt với thế giới này nữa.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Tỷ, tin ta."
"Ta không tin ngươi!" Lâm Lạc Vũ đi nhanh qua giơ tay túm lấy cổ áo Thẩm Lãnh: "Con mẹ nó ngươi đúng là đang tìm đường chết!"
Thẩm Lãnh nhìn khuôn mặt đã tức giận đến mức không có chút huyết sắc nào của nàng ta, bỗng nhiên cười: "Bộ dạng của tỷ bây giờ thật sự không đẹp lắm, hóa ra đời con người ta khi tức tới cực hạn quả nhiên mặt đều sẽ trở nên dữ tợn, tỷ xem, nếp nhăn ở khóe mắt đều rõ hơn kìa."
"Ngươi..."
Lâm Lạc Vũ bị Thẩm Lãnh chọc giận không biết nên làm thế nào mới tốt, túm cổ áo Thẩm Lãnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng Thẩm Lãnh cũng không lùi bước mà cứ nhìn thẳng vào nàng ta như vậy, cho nên Lâm Lạc Vũ thậm chí có chút chột dạ, nghiêng đầu không nhìn hắn: "Nếu ngươi chết ở đây, sau khi trở về ta phải nói sao với Trà Nhi?"
"Ta sẽ không chết, từ giờ trở đi người ta mang đến cũng sẽ không có một người nào chết nữa." Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Bản thân ta rất rõ ta đang làm gì, lúc đi đường bị người Cầu Lập đuổi theo thủ hạ ta tổn thất hai mươi mấy huynh đệ, chết quá nhiều người rồi, ta đã nói sẽ đưa bọn họ về, ta đã thất trách, sẽ không cho phép mình thất trách nữa."
"Nhưng việc ngươi làm bây giờ, chính là đang hại bọn họ."
"Vĩnh viễn sẽ không hại bọn họ." Thẩm Lãnh cầm tay Lâm Lạc Vũ khiến nàng ta buông ra, tháo bình nước của mình xuống đưa cho nàng ta: "Uống ngụm nước thở một hơi."
"Ta không uống!"
Lâm Lạc Vũ gạt tay Thẩm Lãnh ra, Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười: "Ta rất rõ mình đang làm gì, rất rõ sẽ phát sinh chuyện gì, tỷ, xin tỷ bớt giận đã, chờ sau khi làm xong việc tỷ sẽ hiểu."
"Bây giờ ngươi không có ý định nói cho ta biết?"
"Không có ý định." Thẩm Lãnh nói: "Không có ý định nói với bất cứ người nào, cho dù là thủ hạ của ta, bọn họ tín nhiệm ta vô điều kiện, ta sắp xếp cái gì bọn họ phải đi làm cái đó, là vì bọn họ biết ta sẽ không đi hy sinh bọn họ vô ích, xin lỗi... Tỷ, ta cũng không thể nói."
Hắn nhìn về phía Cổ Lạc: "Đi làm việc."
Cổ Lạc gật đầu, xách đầu của Thẩm đại nhân dẫn theo mấy tên thủ hạ bước nhanh rời đi.
Lâm Lạc Vũ tức giận đi quanh một vòng, vươn tay ra: "Mẹ nó đưa nước cho ta!"
Thẩm Lãnh đưa bình nước cho nàng ta, người ưa sạch sẽ như Lâm Lạc Vũ, trước đây đừng nói dùng chung đồ với người khác, nàng ta cũng sẽ không bao giờ đụng vào đồ của nam nhân, càng không cứ để cho nam nhân khác tuỳ tiện đụng vào đồ của mình, nhưng bây giờ thò tay ra cầm bình nước của Thẩm Lãnh, ngẩng đầu lên uống ừng ực mấy ngụm. Nước từ cổ nàng ta chảy xuống, vạt áo trước ngực đều ướt đẫm, dưới ánh lửa trong viện, làn da trắng nõn bên dưới y phục của nàng ta cũng như ẩn như hiện.
Uống một hơi hết nửa bình nước, Lâm Lạc Vũ ném bình lên người Thẩm Lãnh: "Thẩm Lãnh, ngươi nhớ, nữ nhân đều thù dai."
Sau khi nói xong câu đó liền xoay người đi, sải bước nhanh nhẹn.
Thẩm Lãnh nhìn bóng lưng Lâm Lạc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ nữ nhân quả nhiên đều là sinh vật đáng sợ.
Sau khi ra khỏi tòa nhà Lâm Lạc Vũ triệu tập tất cả người của Võ Liệt sắp xếp cho nàng ta lại, những người này đều là lính giỏi được Võ Liệt chọn lựa trong quân, võ nghệ cá nhân cũng không tệ, hơn nữa mối quan hệ của Võ Liệt và Thi Đông Thành thân cận nhất, những sĩ tốt này cũng coi như là tử sĩ của Thi Đông Thành, cho nên đều vâng theo lời Lâm Lạc Vũ nói.
"Nếu xảy ra vấn đề gì, các ngươi nhất định phải bảo vệ Thẩm Lãnh." Lâm Lạc Vũ hít sâu một hơi: "Đưa hắn về Điệu quốc cho ta."
Tất cả mọi người chắp tay: "Tuân mệnh!"
Không bao lâu, tin tức Hình bộ thượng thư đại nhân bị giết đã truyền ra ngoài, cái đầu người máu me nhầy nhụa thì treo ở đó, người trong nhà sợ tới mức xụi lơ ở cửa không dám chạm vào, một đám người vây quanh cửa viện, người của Hình bộ và cấm quân đều rất nhanh chóng phái người đến, phong tỏa đường phố chung quanh.
Hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức đã ngủ lúc bị gọi dậy đã nổi cáu, an ủi tiểu cô nương mới vào cung chưa được vài ngày đang đắc sủng ở bên cạnh đó một chút, khoác y phục đi ra ngoài, nội thị tổng quản cùng tướng quân cấm quân đã ở bên ngoài đợi một lúc.
"Chuyện gì?"
Triệu Đức vẻ mặt giận dữ, nội thị tổng quản vội vàng nói lại sự tình một lượt, sắc mặt Triệu Đức lập tức thay đổi.
"Cao Khoát Vân đâu? Thượng thư đã chết, thị lang ở đâu?"
"Trước đó vài ngày Cao thị lang đã về quê, đã xin bệ nghỉ phép, nói là trưởng bối trong nhà bệnh nặng, bệ hạ đồng ý cho Cao thị lang nghỉ gần hai tháng."Nội thị tổng quản vội vàng nhắc nhở một câu.
Tất nhiên hoàng đế vẫn không biết chuyện Cao Khoát Vân vào thành lúc ban ngày, chư thần trong triều cũng không biết, quan binh gác cổng thành tuy nhìn thấy khuôn mặt Cao Khoát Vân, nhưng đây vốn là chuyện rất bình thường, bọn họ lại không biết Cao đại nhân đã xin nghỉ về quê, cho dù biết thì chẳng lẽ còn không cho người ta về?
Chính là bởi vì như thế, Hình bộ thượng thư xảy ra chuyện vẫn chưa có người nào đến nhà Cao Khoát Vân thông báo, người của Hình bộ cũng đều biết Cao Khoát Vân không ở đó.
"Tướng quân Nguyễn Hạo đang tới." Tướng quân cấm quân La Bộ Thành cúi đầu nói: "Sau khi nghe được tin tức hắn liền điều tạm hai ngàn người từ cấm quân đến đại lao Hình bộ, chuyển hết những người Ninh kia tới phòng giam khác."
Hoàng đế Triệu Đức biến sắc: "Nguyễn Hạo nghĩ là, việc này do người Ninh làm?"
"Bảy tám phần mười." La Bộ Thành nói: "Ai sẽ vô duyên vô cớ giết Thẩm đại nhân? Và còn muốn treo đầu người lên? Tướng quân Nguyễn Hạo cùng thần thương lượng một chút, đều cảm thấy là người Ninh làm, hiện giờ bọn họ ở ngay trong thành, chỉ là đến để báo thù, thần đã hạ lệnh cấm quân phong tỏa toàn thành, lục soát từng nhà, chỉ cần bọn họ không biết bay ra ngoài, thần nhất định có thể bắt được người."
"Những người Ninh chết tiệt này!" Triệu Đức đi tới đi lui trong phòng: "Thế mà lá gan lại lớn như vậy..."
La Bộ Thành nói: "Sợ là một đám tử sĩ, bọn họ biết bản thân khẳng định không chạy thoát, cho nên không có ý định còn sống trở về. Thần suy nghĩ cẩn thận chuyện Thẩm đại nhân bị giết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ trả thù nhằm vào các vị đại nhân có liên quan tới vụ án người Ninh. Thẩm đại nhân đích thân tham dự án này, và còn giám trảm sứ thần người Ninh kia, cho nên người Ninh mới giết ông ta đầu tiên."
Hắn ta nhìn nhìn hoàng đế: "Thần nghĩ là, đêm nay bọn họ sẽ còn động thủ."
"Kẻ điên, một đám điên."
Triệu Đức đi tới đi lui, bước chân càng lúc càng cấp.
Đúng lúc này bên ngoài có người bước nhanh vào, cúi đầu nói: "Bệ hạ, vừa mới tra được một số chuyện..."
"Nói!"
"Lúc nãy Lý Phúc Bằng Lý đại nhân của Cầu Lập quốc nói, Hình bộ thị lang Cao đại nhân hẹn ông ta tối ngày mai ăn cơm ở Hồng Tân Lâu."
"Hả?" Hoàng đế chau mày: "Cao Khoát Vân không phải đã về quê rồi ư, trở lại khi nào?"
La Bộ Thành cúi đầu: "Bệ hạ, chuyện này có điểm đáng ngờ."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Bây giờ khanh hãy đích thân mang cấm quân đến nhà hắn, xem rốt cuộc hắn có ở nhà không!"
"Vâng!"
La Bộ Thành xoay người rời đi, sắp sửa ra ngoài thì nhìn thấy Nguyên Hạo cùng Lý Phúc Bằng hai người từ phía đối diện đi đến, bên cạnh còn có mấy quan viên của Nam Lý quốc đi theo.
"Bệ hạ." Nguyên Hạo một tay đẩy La Bộ Thành ra, sau khi vào cửa liền chắp tay: "Vừa mới tra được thêm một số chuyện, trước khi Thẩm đại nhân xảy ra chuyện có hai người xứ khác ăn tối trong quán ăn vặt cách nhà ông ta không xa, chưởng quầy kia nói nghe khẩu âm tuyệt không phải là người địa phương, theo đặc điểm hình dáng và khẩu âm nói chuyện mà hắn miêu tả để phán đoán, chắc hẳn chính là người Ninh."
"Người Ninh..." Hoàng đế vội hỏi: "Nguyên tướng quân là có cách gì không?"
Nguyên Hạo trầm mặc một lát nhìn về phía Lý Phúc Bằng, Lý Phúc Bằng chắp tay: "Bệ hạ, tra Cao Khoát Vân người này, tất có thu hoạch."
Triệu Đức nói: "Tra, đi tra ngay bây giờ!"