Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 248 - Chương 248: Thành Loạn

Chương 248: Thành loạn Chương 248: Thành loạn

Nam Lý quốc quá nhỏ, cả nước trên dưới tất cả binh đều tụ tập lại, chẳng qua miễn cưỡng lắm cũng chỉ so sánh được với binh lực của biên quân đông cương Điệu quốc, nhưng binh của cả nước chỉ đủ con số mười vạn cũng vàng thau lẫn lộn, số người thật sự có thể đánh nhau ngay cả một nửa sợ là cũng không có.

Cho nên tám ngàn cấm quân được gọi là tinh nhuệ trong tinh nhuệ này chính là lá bài lớn nhất trong tay hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức. Tám ngàn cấm quân không ở hết trong đô thành, đại doanh cấm quân trong kinh thành có chừng bốn ngàn người, bốn ngàn khác phân ra bốn hướng đông tây nam bắc bên ngoài thành Thịnh Thổ bảo vệ thành, bên trong mỗi một vệ thành đóng quân một ngàn.

Bốn ngàn người này, có khoảng sáu trăm người trú đóng trong hoàng cung, đã bị tướng quân Cầu Lập quốc Nguyên Hạo điều tạm đi hai ngàn người bao vây trong ngoài đại lao Hình bộ giống như tường đồng vách sắt, đừng nói người đi vào, cho dù là một con chim rừng bay vào cũng không dễ dàng.

Nhưng chính bởi vì như thế, tướng quân Nam Lý quốc La Bộ Thành cảm thấy có chút khó xử, dưới tay hắn ta chỉ còn lại có một ngàn bốn trăm người có thể dùng, ngoài thủ vệ gác các cổng thành Thịnh Thổ, thủ quân trên tường thành ra, số người hắn ta có thể sử dụng chẳng qua cũng chỉ còn lại bốn trăm người.

Bốn trăm người, muốn lật tung đô thành từ đầu tới đuôi một lượt cũng không chuyện dễ, hắn ta muốn hạ lệnh điều động cấm quân từ bốn vệ thành trở lại, nhưng mà việc này cần hoàng đế Triệu Đức cho phép, giờ này khắc này hoàng đế còn đang nghị sự cùng hai người Cầu Lập Nguyên Hạo, Lý Phúc Bằng kia, hắn ta đường đường là đại tướng quân cấm quân ngược lại còn bị đuổi ra khỏi ngự thư phòng, điều này làm cho hắn ta còn có vài phần khó chịu.

Nhất là vừa rồi, Nguyên Hạo sau khi vào cửa một tay đẩy hắn ta ra, thậm chí cũng không nhìn hắn ta cái nào, hiển nhiên không hề để hắn ta vào mắt. Phải biết rằng Nguyên Hạo chẳng qua là một tướng quân ngũ phẩm mà thôi, mà hắn ta là đại tướng quân nhị phẩm của Nam Lý quốc, điều này thì cũng thôi đi, Nguyên Hạo đối với hoàng đế Triệu Đức cũng không thể nói rõ có bao nhiêu kính ý.

Nam Lý quốc toàn nhờ vào Cầu Lập che chở, người Cầu Lập ở Nam Lý quốc quả thực là hoành hành không kiêng dè. Những năm gần đây, người Cầu Lập ở trong Nam Lý quốc làm ác chuyện chỗ nào cũng có, bao nhiêu phụ nữ nhà lành thậm chí là khuê nữ chưa xuất giá đã bị người Cầu Lập hãm hại, nhưng quan địa phương phủ, thậm chí cả Hình bộ cũng không dám quản quá chặt, chỉ cần bắt người, không bao lâu Cầu Lập sẽ đòi người, bên Nam Lý phải ngoan ngoãn đưa người qua.

Tuy nói có người Cầu Lập che chở không đến mức bị Điệu quốc tiêu diệt, nhưng mà quốc thể ở đâu? Tôn nghiêm của hoàng đế bệ hạ ở đâu?

Truy cứu căn nguyên, ngay từ đầu đã không nên để bị người Cầu Lập dắt mũi, lúc trước nếu liên minh cùng Điệu quốc chứ không phải mắc mưu người Cầu Lập, có thể tốt hơn hiện tại rất nhiều.

Nhưng bây giờ nói những lời này đã muộn rồi, Nam Lý quốc bị Cầu Lập trói trên một con thuyền, một khi Cầu Lập thật sự không quan tâm đến sinh tử tồn vong của Nam Lý quốc, đại quân Điệu quốc nhập cảnh có thể quét ngang từ đầu tới đuôi một lượt.

La Bộ Thành thường xuyên cảm thấy vô lực, quốc lực yếu mỏng, liền bị người ta khi dễ, mặc cho người ta định đoạt, thân là tướng quân, ai mà không muốn giương đao lập mã phấn chấn quốc uy, nếu trong tay nắm trăm vạn binh, hắn ta càng muốn khiến Cầu Lập diệt quốc, thứ hai mới là Điệu quốc.

Vừa nghĩ đến điều này, hắn ta đã nghe thấy giọng nói của Nguyên Hạo ở trong ngự thư phòng bỗng nhiên đề cao: "Bệ hạ, người nói lời này là có ý gì? Nói là Cầu Lập quốc chúng ta phái người đến vẫn là nhiều chuyện? Khi những người Ninh kia cả gan làm loạn trực tiếp phái người đến sỉ nhục người, là Cầu Lập chúng ta phái người đến đây giúp người, bây giờ người nói cái gì mà nếu không phải bắt người Ninh thì sẽ không nhiều phiền như vậy. Nếu người đã sợ nhiều chuyện, vậy thì chi bằng người đích thân đưa những người Ninh kia đến Ninh quốc, xem bọn chúng có tha cho người hay không?!"

Hoàng đế Nam Lý Triệu Đức giọng nói hơi run, hiển nhiên cũng tức giận: "Nguyên tướng quân, chớ không phải ngươi đã quên thân phận của mình? Người Ninh là tới thương nghị thông thương với trẫm có từng sỉ nhục trẫm khi nào? Là các ngươi trực tiếp bắt người, đánh chết người, sỉ nhục người, ngươi nói là giữ gìn tôn nghiêm cho trẫm? Trẫm lại nghe nói, thủy sư Cầu Lập các ngươi bị quân Ninh đánh bại ở bắc cương!"

Nguyên Hạo cười ha hả một tiếng: "Vậy bản thân bệ hạ muốn làm gì thì làm, người tưởng chúng ta còn thiếu người hay sao? Người đừng quên, nếu không có Cầu Lập chúng ta che chở, Nam Lý các ngươi đã sớm bị Điệu quốc tiêu diệt rồi!"

La Bộ Thành ở bên ngoài nghe không lọt tai được nữa, trực tiếp lao vào ngự thư phòng tay ấn chuôi đao quát lên: "Nguyên Hạo! Ngươi còn dám vô lễ với bệ hạ, đừng trách trường đao của ta vô tình!"

Lý Phúc Bằng kéo Nguyên Hạo một cái, cười ha hả nói với hoàng đế Triệu Đức: "Bệ hạ bớt giận, Nguyên tướng quân cũng đều là suy nghĩ vì bệ hạ, trước đó quả thật nói chuyện hơi thiếu thỏa đáng, ta thay ngài ấy giải thích với bệ hạ, những người Ninh kia vẫn chưa bắt được nên Nguyên tướng quân cũng bực bội, nhưng nói ra thì ngài ấy cũng là lo lắng cho sự an toàn của bệ hạ... Chúng ta vẫn nên trở lại chuyện thương nghị lúc trước, hà tất làm tổn thương hòa khí?"

La Bộ Thành cầm đao đứng ở bên cạnh hoàng đế, sắc mặt Triệu Đức liền hơi hòa hoãn một chút, có tướng quân cấm quân ở bên cạnh y bảo hộ, y cũng thêm vài phần yên tâm.

"Nguyên tướng quân, ngươi nóng vội trẫm có thể hiểu, nhưng ngươi cần phải có chừng mực."

Lý Phúc Bằng thấy thái độ dịu đi, lại kéo Nguyên Hạo một cái, Nguyên Hạo không kiên nhẫn hừ một tiếng, tuỳ tiện chắp tay xem như hành lễ xin lỗi: "Lúc nãy là ta hơi quá nóng vội, bệ hạ chớ trách... Nhưng mà chuyện ta nói trước đó, nhất định phải sắp xếp như vậy."

La Bộ Thành nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế Triệu Đức giải thích: "Ý của Nguyên tướng quân là, đưa hết những người Ninh này từ trong đại lao ra, thị chúng ngay trên quảng trường bên trong thành, buộc những người Ninh kia hiện thân, không xuất hiện, cứ cách nửa canh giờ liền giết một người, giết đến khi bọn họ xuất hiện mới thôi."

La Bộ Thành trầm tư một chút, binh lính dưới tay mình có thể dùng thật sự quá ít, Nguyên Hạo lấy đi hai ngàn binh kia nếu không trả lại, hắn ta muốn điều tra cả đô thành quả thật hơi quá gian nan, biện pháp này mặc dù sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bệ hạ, nhưng quả thật là cách tốt nhất trước mắt.

"Biện pháp là được, nhưng không thể lấy danh nghĩa bệ hạ, lấy danh nghĩa Cầu Lập."

Nguyên Hạo liếc mắt nhìn La Bộ Thành một cái, trong lòng mắng một tiếng ngụy quân tử, nhưng đây chính là cách giữ thể diện cho hoàng đế Triệu Đức cuối cùng mà La Bộ Thành có thể nghĩ đến, hèn mọn đến mức làm người ta đau lòng.

"Không sao cả." Nguyên Hạo nói: "Vậy thì mời La Tướng quân đích thân mang binh phong tỏa toàn bộ bốn phía quảng trường, ta đích thân dẫn người áp giải người Ninh trong nhà lao đến, dù sao những người này cũng không chịu khai ra cái gì, giết mấy kẻ chấn nhiếp cũng tốt."

La Bộ Thành gật đầu: "Vậy hai ngàn quân trước đó Nguyên tướng quân mượn đi, cũng giao cho ta chỉ huy."

"Tùy ngươi." Nguyên Hạo nói: "Ngoài ra, cũng không thể ngừng việc lục soát trong thành, nếu bọn chúng làm rùa đen rụt đầu không ra ngoài, giết mấy người Ninh cũng chẳng làm nên chuyện, biện pháp cuối cùng vẫn là lục tung một lượt giống như xới đất toàn thành."

La Bộ Thành ừ một tiếng: "Nếu không còn chuyện gì khác, mời Nguyên tướng quân đến Hình bộ sắp xếp là được."

Nguyên Hạo trừng mắt liếc hắn ta một cái, cùng Lý Phúc Bằng đồng thời rời đi.

Chờ sau khi Nguyên Hạo đi rồi hoàng đế Triệu Đức đặt mông ngồi xuống ghế, tức giận đến sắc mặt cũng tái đi, y giơ tay lên chỉ chỉ ra bên ngoài: "Hắn là cái thá gì! Ở trước mặt trẫm khoa tay múa chân, thật tưởng là trẫm không dám động đến hắn?"

La Bộ Thành vội vàng khuyên giải: "Bệ hạ bớt giận, chẳng qua là tiểu nhân đắc chí mà thôi, thần nghĩ trong Cầu Lập quốc chắc cũng không đều là hạng giống như hắn, chờ xong chuyện của người Ninh, hắn rời khỏi Nam Lý là tốt rồi."

Hoàng đế bị chọc tức thành như vậy khiến trong lòng La Bộ Thành cũng khó chịu, nhưng có thể làm gì được?

Hắn ta chỉ có thể trấn an hoàng đế, nói thêm vài câu ấm lòng, nhưng cũng có vẻ vô lực, quân chịu nhục, người làm thần chẳng lẽ còn không giống nhau?

Đang nói thì phó tướng cấm quân Trịnh Đại Giang bước nhanh vào, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

"Bệ hạ, những người Cầu Lập kia quá đáng!" Trịnh Đại Giang tức giận nói: "Vừa rồi thần phụng mệnh đi triệu hồi hai ngàn cấm quân bố trí ở quảng trường, nhưng Nguyên Hạo căn bản không thả người, hắn nói người mà những người Ninh kia muốn ám sát có lẽ có hắn, điều hai ngàn người kia về cho chúng ta, sự an toàn của hắn không có bảo đảm, thần nói thêm vài câu, hắn lại còn muốn cho người tước binh khí của thần, thần thân là phó tướng cấm quân, sao có thể bị nhục như thế?! Rõ ràng là vừa rồi tướng quân căn dặn thần đi mang binh mã về, bọn họ cũng đáp ứng rồi, nhưng bây giờ lại không chịu buông tay!"

Hoàng đế vừa mới thở bình thường lại, nghe nói thế lập tức lại bùng nổ: "Cút ra ngoài cho trẫm!"

Trịnh Đại Giang ngẩn ra, thầm nghĩ mình không có làm sai gì cả, theo bản năng nhìn về phía La Bộ Thành, La Bộ Thành đối khẽ lắc đầu với gã, Trịnh Đại Giang đành phải chắp tay rời khỏi ngự thư phòng.

"Phế vật, các ngươi đều là phế vật!"

Hoàng đế giơ tay gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, toàn thân đều đang run rẩy kịch liệt.

La Bộ Thành còn muốn nói tiếp gì đó nhưng lại không biết có thể nói gì, chỉ có thể quỳ xuống chạm trán xuống mặt đất, không ngừng nói thần có tội.

"Thôi đi!" Triệu Đức khoát tay: "Nhường cho hắn, trẫm thân là thiên tử so đo với hắn làm gì."

Hồi lâu sau, hoàng đế há miệng thở hổn hển bình phục tâm tình của mình: "Khanh cũng đi đi, mau chóng bắt giết hết những người Ninh kia, việc này cũng xong xuôi hết, người Ninh chết hết, Nguyên Hạo cũng trở về Cầu Lập, trẫm mắt không thấy tim không phiền."

La Bộ Thành lại dập đầu sau đó rời khỏi ngự thư phòng, sau khi ra ngoài ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.

Cùng lúc đó, mấy trăm cấm quân bao vây tòa nhà của Hình bộ thị lang Cao Khoát Vân, sau khi kêu gọi đầu hàng không có người trả lời, vì thế lấy cọc gỗ phá cửa phủ, một đám người xông vào thì phát hiện trong viện trống rỗng, lục soát trong một gian phòng tìm thấy người nhà Cao Khoát Vân đang bị trói, đều bị bịt miệng không phát ra được thanh âm nào, mà Cao Khoát Vân thì không biết đi đâu.

Tướng quân dẫn đầu hỏi người ở đâu, người nhà của y cũng không biết.

Một nén nhang sau truyền đến tin tức, bên phía chợ rau không biết khi nào đã dựng lên một cây cột, bên trên treo một cái đầu người, nhìn giống như là Cao Khoát Vân. Sau khi nhận được tin tức hai người La Bộ Thành cùng Trịnh Đại Giang đích thân mang cấm quân đến, bao vây kín chợ rau. Cái đầu treo trên cột kia quả thực thực là Hình bộ thị lang Cao Khoát Vân, mắt cũng không nhắm lại, nhưng đâu có bóng dáng của người Ninh.

Một lúc lâu sau lại có tin tức truyền đến, Nam Lý quốc Lễ bộ thượng thư Lưu Duy bị giết trong nhà. Một đám tội phạm che mặt lao vào trong nhà hắn ta, sau khi chém giết hết gia đinh hộ viện, lại cắt đầu Lưu Duy, sau khi tội phạm ra ngoài đã treo đầu của Lưu Duy ở cửa nhà hắn ta.

Lúc trước sứ thần Đại Ninh đến là Lễ bộ thượng thư Lưu Duy đích thân tiếp đãi, cũng là Lưu Duy lừa sứ thần Đại Ninh ra ngoài bị người Cầu Lập bắt hết tất cả. Sau khi nhận được tin Lưu Duy chết, các đại nhân vật lúc trước tham dự chuyện này ai ai cũng cảm thấy bất an, tất cả đều sợ đến vỡ mật. Bầu không khí trong toàn thành Thịnh Thổ rất nhanh chóng đã trở nên vô cùng khẩn trương, các bách tính bình thường cũng biết một đám tử sĩ giống như ác ma từ bên Đại Ninh qua đây, bọn họ chính là mà để báo thù, bất kể sinh tử cá nhân, cũng giết chết tất cả những người lúc trước hại sứ thần Ninh quốc.

La Bộ Thành đành phải lại đi cầu kiến hoàng đế Triệu Đức, vạn bất đắc dĩ, hoàng đế hạ lệnh làm cho triều thần mang theo tất cả gia quyến vào cung, tạm thời an thân ngay trong đại điện, chờ lúc nào bắt được người Ninh rồi hãy về nhà.

Tuy rằng làm như vậy là mạng của những triều thần kia được bảo vệ, nhưng rất tổn hại đến quốc thể, một vài tử sĩ người Ninh mà thôi, lại dọa cả triều đình Nam Lý quốc sợ tới mức gà bay chó sủa, tất nhiên thể diện của hoàng đế cũng không dễ nhìn.

Nhưng Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng cũng không để ý đến thể diện của người nào ở Nam Lý quốc, bọn họ chỉ muốn mau chóng bắt hết người lại.

Trong lúc nhất thời, thành Thịnh Thổ nổi lên sóng gió ngút trời.

Bình Luận (0)
Comment