Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 249 - Chương 249: Giao Dịch

Chương 249: Giao dịch Chương 249: Giao dịch

Vốn ngay từ đầu ý của hoàng đế Nam Lý Triệu Đức là đón gia quyến của tất cả triều thần tham dự vụ án người Ninh trước đó vào trong hoàng cung, trên đại điện đề phòng sâm nghiêm, người Ninh hung ác đến mấy cũng không vào được, chỉ còn chờ bên Nguyên Hạo buộc người Ninh hiện thân là được, nhưng sau đó lại phát hiện căn bản không phải chuyện có thể khống chế được. Cả triều văn võ nghe nói người Ninh đang tìm giết quan lại thì ai còn ngồi yên được, đâu còn lo lắng cái gì mà thể diện với không thể diện, tất cả đều tràn vào hoàng cung.

Sau khi nghe nói việc này Nguyên Hạo tức giận chửi đổng, nhưng mà nghĩ lại, như thế ngược lại cũng có thể chuyên tâm đối phó những người Ninh kia. Y mang theo đội ngũ đông đảo đưa người Ninh bị giam giữ đến quảng trường phía ngoài hoàng cung, cách cổng chính hoàng cung không quá một dặm rưỡi, hai bên đều có thể chiếu ứng.

Tướng quân cấm quân La Bộ Thành dẫn đội duy trì trật tự phân biệt nhân viên, e sợ cho người Ninh trà trộn trong gia quyến của những những đại nhân kia vào hoàng thành, nếu vậy, ngay cả hoàng đế cũng trở nên không an toàn. Hắn ta suy trước tính sau, đám sát thủ người Ninh mà bây giờ còn chưa có ai từng nhìn thấy kia chưa chắc sẽ không làm chuyện này, vì thế lại phân đội ngũ bên cạnh ra một tốp tăng cường thủ vệ ngự thư phòng của bệ hạ.

Cổng hoàng thành ồn ào hỗn loạn, cấm quân cố gắng duy trì trật tự. La Bộ Thành vừa mới dẫn người chạy đến đã nghe thấy bọn thủ hạ tới báo cáo tin tức, nói là Lại bộ thị lang Phương đại nhân đã bị chặn giết lúc đưa cả nhà đến hoàng cung, một đám người bịt mặt đột nhiên giết ra, chém giết Phương đại nhân ở trong xe ngựa, sau đó cắt đầu người chẳng biết đi đâu.

Không đợi hắn ta lấy lại tinh thần, lại có người đến báo tin tức, nói là một đội ngũ hơn trăm người gặp phục kích lúc điều tra ở từng nhà, chỉ trốn về được ba mươi mấy người, số còn lại đều bị giết.

Tin xấu liên tiếp kéo đến làm cho La Bộ Thành đầu to như cái đấu và cũng phẫn nộ đến cực điểm, giờ này khắc này mới hiểu được âm mưu của những người Ninh kia, bọn họ chính là cố ý gây ra khủng hoảng, chỉ trong có thành Thịnh Thổ loạn thì bọn họ mới có thể thừa nước đục thả câu.

Hắn ta một bụng lửa cháy rừng rực, khiển trách một quan viên triều đình chen lấn vào trong hoàng thành, cũng mặc kệ đó là ai, chửi mắng một trận té tát, cũng may đội ngũ đã khôi phục trật tự vài phần.

Hoàng thành, ngự thư phòng.

Phó tướng quân cấm quân Trịnh Đại Giang bước nhanh đến bên ngoài ngự thư phòng cúi đầu nói: "Khởi bẩm bệ hạ, lại có một vị đại nhân đã bị giết, đầu người bị cắt rời chẳng biết đi đâu, mời bệ hạ tạm thời đừng rời khỏi ngự thư phòng, La tướng quân đang dẫn cấm quân kiểm tra gia quyến của các vị đại nhân vào trong hoàng thành, sau đó tướng quân sẽ đích thân dẫn người đến hộ giá."

"Nhìn xem loạn thành dạng gì rồi!" Trong ngự thư phòng truyền tới tiếng quát của hoàng đế Triệu Đức: "Chẳng qua là mấy sát thủ người Ninh mà thôi, đã xôn xao dư luận như vậy, các đại nhân kia của trẫm bị dọa thành rùa đen rụt đầu, lan truyền ra ngoài thì trẫm còn thể diện gì nữa?!"

Trịnh Đại Giang thầm nghĩ ta cũng không có biện pháp gì cả, trong đô thành chỉ có bấy nhiêu cấm quân đã đều phân công ra ngoài tất cả, tìm từng con đường một, nhưng những người Ninh kia cũng không phải chết cũng sẽ không động, bọn họ qua lại tập kích bất ngờ, nhìn đúng chỗ trống liền xuất hiện giết người, giết người xong liền đi, có biện pháp nào chứ?

"Bệ hạ yên tâm, thần sẽ dẫn người đi tiếp tục kiểm tra ngay bây giờ."

Trịnh Đại Giang vội vàng cáo lui, nghĩ bản thân mình cũng không thể ở lại đây tiếp tục chịu mắng oan uổng.

Ngoài hoàng thành, La Bộ Thành căn dặn bọn thủ hạ thẩm tra đối chiếu từng người từng người vào hoàng thành, tuyệt đối không được bỏ vào một người khả nghi nào. Trong hoàng thành vốn có sáu trăm cấm quân phòng thủ cũng được điều động tất cả, phong bế các cửa khác của hoàng thành chỉ chừa lại cửa chính, đội ngũ ở bên trong hoàng thành qua lại tuần tra, một khi phát hiện có gì không ổn là bắt người trước tiên.

Trên quảng trường, Nguyên Hạo ngồi trên lưng ngựa liếc nhìn bốn phía, hai ngàn cấm quân gần như đã bao vây trọn quảng trường, chỉ cần người Ninh dám xuất hiện thì không thể chạy thoát. Y quay đầu lại liếc nhìn cảnh ồn ào bên cửa chính hoàng thành, nhíu mày mắng một câu. Lý Phúc Bằng thì lại cười lắc đầu: "Người Nam Lý từ trên xuống dưới đều là phế vật, đối với chúng ta mà nói lại là chuyện tốt, ngài cũng không cần phải sỉ nhục hoàng đế kia mãi, hắn chẳng qua là bù nhìn của chúng ta mà thôi, cho hắn vài phần thể diện là được rồi."

Nguyên Hạo hừ một tiếng: "Nếu không phải cần lượng lớn vật tư bọn họ kính hiến hàng năm, cần bọn họ xuất binh kiềm chế Điệu quốc, nơi chật hẹp như Nam Lý này trực tiếp diệt đi thì hà tất phí tâm phí sức như thế."

Lý Phúc Bằng cười nói: "Diệt thì rất phiền, sau khi diệt còn phải nuôi dân, gần một nửa thu nhập quốc khố hàng năm của Nam Lý quốc đều trực tiếp kính hiến cho chúng ta, còn không cần chúng ta quan tâm chuyện khác, tốt hơn rất nhiều so với diệt."

Nguyên Hạo nhìn chung quanh: "Những người Ninh kia hẳn là binh sĩ tinh nhuệ nhất, không phải sát thủ bình thường, sát thủ bình thường không có ý thức và phối hợp như vậy, bọn họ tiến lui có độ, lui tới như gió, luôn có thể nhắm chuẩn chỗ trống chui vào sau đó một kích liền đi, không thể khinh thường người dẫn đội."

"Nhưng bọn họ chung quy không có biện pháp gì cứu người." Lý Phúc Bằng nói: "Ngài an tâm là được, người của bọn họ ở ngay trên quảng trường chẳng lẽ lại còn có thể tự bay đi? Những người Ninh kia cũng chỉ là trả đũa mà thôi, chết mấy quan viên Nam Lý quốc với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất gì, chết thì chết thôi."

Nguyên Hạo nghe đến câu này không nhịn được cười: "Cũng đúng, chết thì chết thôi."

Y liếc nhìn sang phía bên hoàng thành, vẫn loạn như cũ.

La Bộ Thành cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi, những đại nhân này ngày bình thường nhìn đều rất có quan uy hiện tại ai nấy cũng giống như chuột nhắt sợ vỡ mật mà chết, chỉ muốn tìm lỗ chui vào, lại cảm thấy nghĩ như vậy là coi hoàng cung là lỗ đất, có chút bất kính với hoàng đế, vì thế chỉ có thể thở dài một tiếng.

Đúng lúc này mấy binh lính cấm quân trên người dính máu chạy đến, quỳ một gối xuống trước mặt hắn ta: "Tướng quân, đã xảy ra chuyện!"

"Nói!"

La Bộ Thành vừa nghe đến mấy chữ "đã xảy ra chuyện này" là da đầu nổ tung, nhìn mặt người binh lính máu me nhầy nhụa kia quát hỏi một tiếng.

"Trịnh tướng quân... Trịnh tướng quân đã xảy ra chuyện, lúc trước ngài ấy dẫn người rời khỏi hoàng cung đến nơi khác kiểm tra, kết quả là giữa đường bị sát thủ của người Ninh phục kích, người Trịnh tướng quân mang theo bên cạnh chỉ còn lại có mấy người chúng ta..."

"Hắn ở đâu?!"

"Ở đường Phú Ninh phía đông hoàng thành, đã có đội ngũ qua duy trì trật tự."

"Bọn người Ninh chết tiệt này!"

La Bộ Thành mắng một tiếng, vẫy tay mang theo đội thân binh của mình đi về phía đường Phú Ninh, để lại một số người ở cửa thành tiếp tục đề phòng chỉnh lý. Những đại nhân vật kia nghe nói lại có người bị giết, cục diện vừa mới bình tĩnh một ít lập tức trở nên hỗn loạn hơn, chen chúc xô đẩy nhau chạy vào trong hoàng thành, chỉ sợ rớt lại phía sau.

La Bộ Thành mang theo đội ngũ thân binh tới đường Phú Ninh, từ chỗ rẽ ở đầu đường đã ý thức được không ổn. Trên đường Phú Ninh không có một người, đâu có cảnh tượng sau khi chém giết nào, trên mặt đất ngay cả một cái lá rụng cũng không có.

Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy binh lính cấm quân trước đó đã báo cáo tin tức với hắn ta bỗng nhiên vọt nhảy lên, một cái đế giày lớn đã ở ngay trước mắt hắn ta. Tên binh lính kia một cước đạp hắn ta từ trên lưng ngựa xuống, không đợi La Bộ Thành đứng lên, đao của người nọ đã đặt trên cổ La Bộ Thành.

"Các ngươi thật to gan!"

La Bộ Thành gầm lên một tiếng, nhưng dù sao cũng bị người ta bắt, lúc gào thét cũng có vài phần chột dạ.

Thẩm Lãnh ở phía sau La Bộ Thành nói: "La tướng quân đúng không, may mà không có nhận lầm người, ngươi nói là chúng ta to gan? Không, là vì đối phó với người như các ngươi, căn bản là không cần đến gan, các ngươi còn không có bản lĩnh có thể hù dọa người Ninh."

Đao của Thẩm Lãnh rạch ngang một cái, rạch ra một vết máu trên cổ La Bộ Thành: "Bảo thủ hạ của ngươi cởi hết y phục ra!"

"Ngươi mơ tưởng!"

La Bộ Thành nói xong ba chữ kia liền cảm thấy mặt mình đau nhức một trận, ngay lập tức máu liền trào ra, đau đến mức hắn ta hét lên một tiếng mới nhìn rõ là một cái vỏ dao cọ xát trên mặt mình một cái.

Thẩm Lãnh nhìn về phía những binh sĩ muốn lên nhưng lại không dám đi lên: "Đại Ninh ta vốn không thù không oán với người Nam Lý các ngươi, là thù hận giữa Đại Ninh và Cầu Lập, các ngươi bị người Cầu Lập lợi dụng giết người Ninh ta, nhưng vẫn không đến mức cho chúng ta song phương không chết không ngừng, cởi quân phục của các ngươi thì tha các ngươi không chết, cũng tha cho tướng quân các ngươi không chết."

Hắn dùng vỏ dao chỉ chỉ bốn phía, trên dưới một trăm tên thân binh kia mới phát hiện chung quanh đã bị mười mấy người bịt mặt bao vây, liên nỏ đã nhắm vào bọn họ, mặc dù đối với phương nhân số ít, nhưng bọn họ lại cảm nhận rõ ràng cái chết ở gần trong gang tấc.

"Chúng ta nói chuyện?"

Thẩm Lãnh dùng đao gõ nửa bên mặt hoàn hảo không tổn hao gì của La Bộ Thành, La Bộ Thành chỉ có thể đi theo Thẩm Lãnh sang một bên. Vào trong lương đình ven đường Thẩm Lãnh ngồi xuống, liếc mắt nhìn, thủ hạ của mình đã ép những binh lính cấm quân kia cởi hết quân phục, sau đó trói từng người từng người lại.

"Chính như ta vừa mới nói, giữa Đại Ninh và Nam Lý không có thù hận không thể hóa giải. Lúc trước hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh ta phái sứ thần đến chính là có ý kết hảo, là bản thân các ngươi không biết nắm giữ. Hiện tại ta cho ngươi thêm một cơ hội, chúng ta muốn giết những người Cầu Lập kia, cho nên bây giờ ta có thể thả ngươi đi, ngươi chỉ cần giúp ta việc."

Trên mặt La Bộ Thành đau đến mức giống như hỏa thiêu, hắn nhìn người Ninh trẻ hơn mình ít nhất hai mươi tuổi trước mặt mà trong lòng cũng chỉ có sợ hãi, vì người trẻ tuổi này quá bình tĩnh, dường như hắn hoàn toàn không để mấy ngàn cấm quân Nam Lý trong thành Thịnh Thổ này vào mắt vậy.

Thẩm Lãnh nhìn nhìn La Bộ Thành ánh mắt lóe lên, lấy từ trong túi da hươu ra một lọ thuốc trị thương ném cho hắn ta: "Mấy người Cầu Lập đó chết rồi, chúng ta lập tức rời đi, có lẽ chúng ta không đi được, đến lúc đó hẳn là ngươi rất rõ chúng ta còn có thể giết thêm bao nhiêu người, cho chúng ta thời gian nửa ngày, chúng ta có thể làm cho khắp nơi trong thành Thịnh Thổ này đều nghe thấy tiếng khóc."

"Ngươi muốn thế nào?" La Bộ Thành theo bản năng hỏi một câu.

Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ ta thả ngươi về, ta cùng người của ta mai phục ở đây, ngươi lừa người Cầu Lập đến đây, chúng ta giết người Cầu Lập coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Đối với các ngươi mà nói đây cũng không phải là tổn thất gì, cũng tốt hơn nhiều so với triều thần Nam Lý các ngươi hết người này đến người khác bị chúng ta giết chết, ngươi tự suy nghĩ... Ngoài ra, chúng ta đã giết Hình bộ thượng thư và Hình bộ thị lang Nam Lý các ngươi, tìm ra trong nhà hai người bọn họ có khoảng sáu bảy vạn lượng bạc, ngươi chỉ cần giúp chúng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết số bạc này ở chỗ nào, ngươi có được một số tiền lớn, tra cũng sẽ không có người tra."

Sắc mặt La Bộ Thành biến ảo không ngừng, trầm mặc một lát rồi hỏi dò: "Ngươi thật sự sẽ thả ta đi?"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Thật sự, nhưng người của chúng ta không ở đây toàn bộ, những người còn lại sẽ âm thầm theo dõi ngươi, nếu chúng ta bị người ngươi đưa tới giết, như vậy tương lai nhất định cũng sẽ có người giết ngươi, cả nhà ngươi khó giữ được... Tự suy nghĩ đi."

La Bộ Thành trầm tư một lúc lâu rồi nói: "Vậy các ngươi đợi ở, ta nhất định đưa người Cầu Lập tới."

Sau khi nói xong hắn ta xoay người rời đi, Thẩm Lãnh bất ngờ thật sự không có cho người đuổi theo, La Bộ Thành lên ngựa thúc ngựa đi, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm nhìn của Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhìn La Bộ Thành rồi rời đi giơ tay lên gọi một tiếng: "Chuẩn bị làm phiếu tiếp theo!"

"Rõ!"

Một đám hán tử đồng thanh đáp lại, mặc dù nhân số không nhiều nhưng lại khí thế ngút trời.

Bình Luận (0)
Comment