Sau khi La Bộ Thành cưỡi ngựa rời khỏi đường Phú Ninh trong lòng hoảng sợ đến mức hoàn toàn không khống chế nổi, hắn ta không ngờ có một ngày mình sẽ chật vật như thế, hình dáng của người Ninh trẻ tuổi kia giống như chui vào trong đầu mình vậy, không ném đi được, khuôn mặt ấy, hóa thành bộ dạng ác ma tới tới lui lui cắn xé linh hồn của hắn ta.
Hắn ta đột nhiên ghìm ngựa, quay lại liếc nhìn về phía đường Phú Ninh, cảm giác tim mình sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng, hắn ta giơ tay lên sờ cổ mình một chút, máu dính lên tay, một đao trước đó ở ngay chỗ cổ họng hắn ta, phát lực một chút xíu thôi là có thể tiễn hắn ta vào địa ngục.
Nhưng đây không phải chuyện khiến hắn ta khó chịu nhất, khó chịu nhất là câu người Ninh kia nói.
Rốt cuộc mình nên làm thế nào?
Nếu quả thật dẫn Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng đến, với bản lĩnh của người Ninh kia giết hai người bọn họ gần như không có vấn đề lớn, nhưng mà, người Ninh kia thật sự sẽ bỏ qua cho mình sao? Hơn nữa nếu Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng chết ở trong thành Thịnh Thổ, người Cầu Lập tất nhiên sẽ không để yên, đến lúc đó thì mình nên ứng đối như thế nào? Nếu người Cầu Lập ép hoàng đế giết hắn ta, sợ là hoàng đế cũng không bảo vệ hắn ta được.
Hắn ta bỗng nhiên ngẩng đầu thét a một tiếng, trong lúc nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào.
Cứ ngồi ở trên lưng ngựa ngẩn người như vậy một hồi lâu, La Bộ Thành bỗng nhiên cắn chặt răng giục ngựa chạy về phía quảng trường bên ngoài hoàng thành.
Sau khoảng thời gian hai nén nhang, Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng mang theo thủ hạ hơn ba trăm tinh nhuệ Cầu Lập thủ hạ của bọn họ, cộng thêm năm trăm cấm quân Nam Lý quốc chạy đến phía đường Phú Ninh, từ xa đã nhìn thấy một đám người mặc quân phục binh lính cấm quân Nam Lý quốc đứng ở đầu đường,Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng liếc nhau một cái, lại đồng thời nhìn về phía La Bộ Thành.
"Chính là bọn họ, đã thay đổi quân phục của binh sĩ thủ hạ chúng ta." La Bộ Thành giơ tay chỉ: "Bọn họ chỉ còn chờ các ngươi qua."
Nguyên Hạo cười thật to giơ tay ra chỉ về phía trước: "Giết qua!"
Hơn ba trăm binh lính Cầu Lập kia xông lên trước tiên, còn cấm quân của Nam Lý quốc thì ở phía sau bắn đến một trận mưa tên. Những binh lính ở đầu đường lập tức luống cuống, muốn chạy nhưng không kịp, bọn họ dường như hoàn toàn không ngờ rằng người La Bộ Thành mang đến sẽ trực tiếp động thủ. Một trận mưa tên đi qua đã bắn ngã hơn phân nửa, những người còn lại cũng không chống đỡ được cuộc đánh giết của người Cầu Lập, những người Cầu Lập kia lên chiến trường giống như biến thành dã thú, hung ác đến mức làm cho người ta sợ hãi từ trong xương tủy.
La Bộ Thành vốn mặt không cảm xúc đi qua muốn nhìn thử tướng chết của những người Ninh kia, nhưng khi hắn ta nhìn rõ người nằm trên mặt đất lại đều là thân binh của mình thì mặt mũi lập tức trắng bệch.
"Người của ta... Đều là người của ta."
Hắn ta từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nhìn từng người từng người một, từng khuôn mặt ấy hắn ta đều quen biết, tất cả đều là thân binh đã theo hắn ta rất lâu, chẳng trách trước đó bọn họ căn bản cũng không dự đoán được bên này sẽ bắn tên vào bọn họ, cho đến khi mũi tên bay qua bọn họ mới bắt đầu chạy, bọn họ làm sao sẽ nghĩ đến tướng quân của mình sẽ hạ lệnh bắn chết bọn họ?
"Tại sao lại như vậy?!"
La Bộ Thành gào thét, thoáng cái mắt đã biến thành màu đỏ.
Hắn ta đã tìm được một tên thủ hạ chưa chết nhưng đã hấp hối, ôm lên hỏi rốt cuộc sao lại thế này, tên binh lính kia thở hổn hển trả lời, nói là người Ninh trả lại hết y phục cho bọn họ, bảo bọn họ đứng ở đây chờ La Bộ Thành, còn nói nếu La Bộ Thành về bọn họ sẽ bình yên vô sự, nếu La Bộ Thành không trở lại, bọn họ đều phải chết, kết quả bọn họ rất xa nhìn thấy người bên mình đến thì đâu có phòng bị, nhưng kết quả là đều bị người bên mình giết chết.
"Những người Ninh kia đã đi đâu?"
"Hình như, hình như nói là đi đường vòng đến bên quảng trường cứu người."
Binh sĩ này nói xong lời này liền tắt thở, thêm một câu cũng không thể nói ra.
Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng liếc nhau một cái, giục ngựa chạy về phía quảng trường.
Hoàng thành.
Phó tướng cấm quân Trịnh Đại Giang cả người đẫm máu mang theo một đám binh lính xông vào, nhìn sắc mặt gã trắng bệch, giống như vừa mới chết qua một lần vậy. Binh sĩ thủ quân coi giữ cổng thành hỏi gã làm sao, hắn chỉ nói một câu người Ninh đã trà trộn vào hoàng thành muốn gây bất lợi cho bệ hạ, sau đó liền bị người phía sau đẩy vào trong, binh sĩ canh cổng thành giật thót mình, cũng xách binh khí theo sau.
Trịnh Đại Giang mang theo mấy trăm tên lính chạy một mạch đến ngự thư phòng, thị vệ hoàng cung canh giữ ở bên ngoài ngự thư phòng vội vàng cản trở nhưng bị thân binh ở phía sau Trịnh Đại Giang một cước đạp ngã, bọn họ lao vào giống như thủy triều, tất cả người ở phía ngoài ngự thư phòng đều ngây ngẩn.
"Bệ hạ mau chạy đi!"
Trịnh Đại Giang bỗng nhiên gào thét một tiếng, đằng sau một thanh đao đâm vào lưng gã, đao còn xoay qua lại hai lần sau đó rút ra, máu từ trong vết thương phụt ra ngoài như tên bắn.
Thẩm Lãnh một cước đá văng Trịnh Đại Giang trực tiếp lao vào ngự thư phòng: "Bệ hạ cẩn thận, thích khách của người Ninh đã lẻn vào hoàng cung rồi."
Hoàng đế Triệu Đức ở trong ngự thư phòng sợ tới mức run lên, còn chưa hiểu chuyện là thế nào đã nhìn thấy một đám binh lính cấm quân cả người đẫm máu lao vào, người ở phía trước nhất lập tức túm lấy cổ áo y ra kéo ra bên ngoài: "Bệ hạ mau đi cùng chúng ta, thích khách đóng giả thành thị vệ hoàng cung!"
Hoàng đế bị hắn kéo lê ra khỏi phòng, kết quả phát hiện bên ngoài có nhiều cấm quân hơn nữa, tất cả đều ngây ra, nhìn thấy hoàng đế bị lôi ra, những binh lính kia lập tức giơ cung tiễn lên nhắm vào đám người Thẩm Lãnh: "Mau buông bệ hạ ra!"
Thẩm Lãnh cười cười, đao đặt trên vai hoàng đế Triệu Đức: "Nếu ta buông hắn ra, người rời khỏi đao của ta tất nhiên là một người chết."
Những binh lính cấm quân và thị vệ hoàng cung vây quanh một vòng, ai dám lộn xộn?
Thẩm Lãnh dùng đao vỗ vỗ mặt hoàng đế Triệu Đức: "Bảo bọn họ tránh ra đi, mời bệ hạ cùng chúng ta đi quảng trường bên ngoài một chuyến."
Triệu Đức sợ tới mức hoàn toàn không khống chế nổi bản thân, người run như cầy sấy, điều mất mặt hơn là khi thanh đao lạnh như băng kia vỗ lên mặt y, y lại không kìm được mà vãi đái, ống quần bên dưới có nước chảy xuống tí tách khiến y cảm giác mình còn không bằng chết đi cho xong.
"Tránh... Tránh ra."
Y lắp bắp nói ba chữ, Thẩm Lãnh đẩy y đi lên phía trước.
Triệu Đức bị áp giải ra viện tử, men theo đường trong hoàng cung đi ra ngoài, bốn phía càng ngày càng tụ tập nhiều cấm quân, nhưng không có người nào dám tùy tiện tới gần. Hoàng đế bệ hạ ở dưới đao của người ta, tay của đối phương run một chút là bệ hạ có khả năng chảy máu đầy người.
Một đám người ra ngoài hoàng thành đi thẳng đến quảng trường. Giờ này khắc này, đám người La Bộ Thành và Nguyên Hạo Lý Phúc Bằng dẫn theo đội ngũ vừa mới từ bên đường Phú Ninh sang đây, mắt thấy cấm quân trong hoàng thành vây quanh hoàng đế đi ra ngoài, tim La Bộ Thành đều giống như nổ tung, thúc ngựa chạy đến lớn tiếng quở trách: "Mau hộ tống bệ hạ trở về, thích khách người Ninh ở trong quảng trường này!"
Thẩm Lãnh ở sau lưng hoàng đế ló đầu ra cười cười: "La tướng quân, ngươi nói sai rồi, thích khách còn chưa tới quảng trường nữa."
Nhìn thấy Thẩm Lãnh kia khuôn mặt, La Bộ Thành hét lên một tiếng rồi từ trên lưng ngựa rớt xuống, lần này bị ngã cực nặng, đứng dậy mấy lần mới miễn cưỡng đứng lên được, nhưng hai chân mềm nhũn căn bản là không đứng vững.
"Ngươi không nên làm một người không giữ lời hứa." Thẩm Lãnh khẽ thở dài một tiếng: "Chúng ta bàn bạc rất công bằng, ngươi phụ trách giết những người Cầu Lập kia, giết hết tất cả những người dẫn qua, nhưng ngươi lại bán đứng chúng ta, cho nên hiện giờ hoàng đế ở trong tay ta tất cả đều là bởi vì ngươi nói lời không giữ lời."
La Bộ Thành quỳ xuống bụp một tiếng: "Bệ hạ thứ tội, bệ hạ đừng sợ, thần nhất định sẽ cứu bệ hạ."
Hoàng đế hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, nhưng lại không dám nói lời nào.
Đám người Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng cũng lao đến, dù thế nào cũng không ngờ được mục tiêu của người Ninh lại là hoàng đế của Nam Lý quốc! Điều này cũng quá không thể tưởng tượng nổi, người Ninh tổng cộng cũng không có bao nhiêu người, thế mà lại gan lớn đến mức độ này.
"Ủa, hóa ra ngươi vẫn lừa người đến đây à." Thẩm Lãnh dùng đao chỉ chỉ vào những người Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng: "Đa tạ La Bộ Thành La tướng quân đã lừa người Cầu Lập đến, bệ hạ đã quyết ý kết minh cùng Đại Ninh ta, tru sát tặc tử Cầu Lập, từ giờ về sau, Nam Lý quốc và Cầu Lập thế như nước lửa!"
Nghe được câu này mặt mũi Nguyên Hạo trắng bệch, hét to a một tiếng, rút đao ra một đao chém vào cổ La Bộ Thành, bất ngờ trực tiếp chém rơi đầu người, y giơ tay lên dùng đao chỉ vào Thẩm Lãnh: "Những người Ninh các ngươi, một kẻ cũng đừng mong còn sống rời đi."
Mà giờ phút này, Lý Phúc Bằng tâm tư kín đáo hơn một chút mới coi như hiểu được chuyện là thế nào... Tất cả đều là người Ninh đã tính kế sẵn rồi, bọn họ tưởng là người Ninh sẽ lợi dụng Cao Khoát Vân, Cao Khoát Vân gửi thiệp mời cho gã, hẹn gã ăn cơm ở Hồng Tân Lâu những điều này đều là giả tạo, người Ninh căn bản là không có dự định muốn bắt gã, mục tiêu của bọn họ từ đầu đã là hoàng đế Nam Lý quốc.
Tất cả mọi người đã bị lừa, những người Ninh này chẳng những hung ác mà còn giảo hoạt.
"Các ngươi tưởng là, bắt hoàng đế thì các ngươi có thể bình yên rời đi?" Lý Phúc Bằng hít sâu một hơi tới rồi phía trước: "Nam Lý chẳng qua là nước phụ thuộc Cầu Lập ta, hoàng đế chết rồi, chúng ta có thể lập một người khác, nhưng người Ninh các ngươi cùng Cầu Lập ta là thù máu, không giết các ngươi, có lỗi với trường đao trong tay dũng sĩ Cầu Lập chúng ta."
Hoàng đế Triệu Đức nghe được câu này sắc mặt liền thay đổi: "Lý Phúc Bằng, ngươi to gan!"
Lý Phúc Bằng không quan tâm, nói: "Dù sao đã đến bước này, vậy thì cứ trực tiếp một chút, các ngươi đều nghe đây cho ta, hoàng đế này sống chết không cần quan tâm, chỉ cần giết tất cả người Ninh, các ngươi rất nhanh sẽ có một hoàng đế mới, Cầu Lập vẫn sẽ che chở các ngươi."
Thẩm Lãnh chán nản thở dài: "Ngươi thật ngu xuẩn..."
Hắn dùng đao vỗ vỗ mặt hoàng đế: "Còn chờ cái gì nữa?"
Hoàng đế giơ tay lên chỉ về phía Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng: "Giết bọn chúng cho trẫm!"
Nguyên Hạo giơ trường đao lên: "Ta xem ai dám?! Các ngươi không sợ đại quân Cầu Lập ta xuôi nam, giết nơi chật hẹp nhỏ bé này của các ngươi đến một con chó gà cũng không tha sao?!"
Hoàng đế mặt cũng méo mó: "Giết bọn chúng, lập tức giết bọn chúng cho trẫm!"
Cấm quân vốn vây quanh Thẩm Lãnh bọn họ lập tức lao về phía những người Cầu Lập kia, bên ngoài hoàng thành, trên quảng trường, một trận chém giết.
Cấm quân có mấy ngàn người, mà người Cầu Lập dũng mãnh đến mấy cũng chỉ hơn ba trăm người mà thôi, chém giết khoảng chừng hai nén nhang là trên quảng trường dần dần an tĩnh trở lại, hơn ba trăm người Cầu Lập bị chặt thành mảnh vụn, không một ai lưu lại thi thể hoàn hảo, Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng lại càng bị băm vằm đến mức ngay cả người cũng không nhìn ra, máu me nhầy nhụa trên đất.
Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh vẫn đặt trên cổ hoàng đế Triệu Đức, đi phía trước đẩy y: "Mời bệ hạ hộ tống chúng ta đến biên thành thành Tiểu Chiêu của Điệu quốc, bệ hạ có thể an ổn về thành Thịnh Thổ này tiếp tục làm bệ hạ hay không, phải xem ngài như thế nào."
Hoàng đế đã giống như một cái xác không hồn, đâu còn có thể phản kháng, bị Thẩm Lãnh đẩy đi lên phía trước, nhấc bước lảo đảo.
Thẩm Lãnh đẩy hoàng đế đi vào quảng trường, những người Ninh bị trói chặt đã đều tụ tập lại với nhau, tất cả nhìn Thẩm Lãnh, cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Vương Khoát Hải: "To con, giương cao một chút."
Vương Khoát Hải lên tiếng, kéo từ trong ngực ra một chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm, gã chiến kỳ cột vào lang nha bổng của mình giơ lên cao: "Đại Ninh!"
Tất cả chiến binh thủy sư và người của phủ đình úy đồng thời vung tay giơ đao.
"Hô!"
Mà những người Ninh bị trói kia, trong giây phút nhìn thấy chiến kỳ Đại Ninh, lệ nóng lưng tròng.