Thượng thư lệnh Nam Lý quốc Hách An Lai đã hơn sáu mươi tuổi, vốn đã được hoàng đế Triệu Đức chấp thuận cáo lão hồi hương, chủ yếu cũng là bởi vì lão và đa số người trong triều chính kiến không hợp nên dứt khoát không quản gì nữa cả, hoàng đế cho lão hồi hương về quê nhà tu dưỡng, nhưng bởi vì chuyện hoàng đế bị bắt, trong cung phái người đi mời lão, vị lão nhân này lại không thể không quay về.
Lúc trước khi sứ thần người Ninh tới, lão là một trong số ít triều thần khuyên bảo hoàng đế phải kết giao hữu hảo với người Ninh, khổ nỗi tuy lý lịch uy vọng đều đủ nhưng đại bộ phận văn võ trong triều đều sợ người Cầu Lập, lão cũng một cây làm chẳng nên non.
Hiện giờ thái hậu, hoàng hậu thật sự không còn ai có thể dùng, đành phải mời lão về, đi theo sau đội ngũ của Thẩm Lãnh bọn họ, giống như một người cha già hộ tống con của mình đi xa, có chút lực bất tòng tâm, lại khiến người khác cảm thấy lão đáng thương.
Cho nên Thẩm Lãnh cũng không có làm khó lão, biết thái độ của lão đối với Đại Ninh có chút thân thiện, ngược lại cũng có vài phần thiện cảm với lão nhân này.
"Thẩm tướng quân à, ngươi xem bệ hạ thân thể vốn đã yếu, lại bị kinh sợ, chi bằng đổi một chiếc xe ngựa tốt một chút?"
Lão ra vẻ đáng thương nhìn Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh biết lão nhân đa số biết lấy lòng thương hại, ngay cả trong lòng lão quả thật từng có suy nghĩ thân thiện cùng Đại Ninh, nhưng lão là người Nam Lý, là thần tử Nam Lý, hiện giờ lão hận không thể giết mình và tất cả những người mình mang đến cho xong, Hách An Lai chỉ là không muốn hoàng đế bệ hạ của lão bị ủy khuất, cũng lo lắng Thẩm Lãnh sẽ xuống tay với hoàng đế.
Tất cả vẻ đáng thương, đều là vẻ đáng thương muốn cho ngươi nhìn thấy.
Tất cả vẻ thân thiện, đều là vẻ thân thiện muốn cho ngươi nhìn thấy.
Từ lúc rời khỏi thành Thịnh Thổ đến bây giờ đã đi hai ngày, Thẩm Lãnh đều ăn ở cùng với hoàng đế Triệu Đức, trên cổ tay hai người còn buộc dây thừng. Đội ngũ của Thẩm Lãnh chia làm bốn đội thay phiên trông coi, đảm bảo trạng thái tinh thần và thể lực của mỗi một đội người đều tốt nhất. Nam Lý tuy nhỏ cũng là một nước, trong một quốc gia, ai cũng không thể nói không có kỳ nhân dị sĩ gì, mà bọn họ phải an toàn trở về thì hoàng đế Điệu quốc không thể xảy ra chuyện gì.
Chiếc xe ngựa Thẩm Lãnh bọn họ ngồi lúc này rất đơn sơ, là loại xe ngựa bình thường nhất, không có khoang xe, trên xe phủ một lớp rơm rạ, Thẩm Lãnh và hoàng đế hai người ngồi trên xe, thủ hạ của Thẩm Lãnh vây quanh xe ngựa một vòng mà đi.
Ở tuổi giống như Hách An Lai cũng chỉ có thể đi theo xe ngựa, cần nói gì thì đuổi theo, sau khi nói xong lại trở về trong đội ngũ đi ở phía sau, phía trước là đội ngũ khoảng chừng hai trăm người, tổng cộng 7-8 chiếc xe ngựa, mọi người thay phiên nghỉ ngơi đi đường, ngoại trừ đội ngũ Thẩm Lãnh mang đến ra thì những người còn lại đều là tử sĩ do Võ Liệt sắp xếp bảo vệ Lâm Lạc Vũ.
"Xe này rất tốt." Thẩm Lãnh cười nói với Hách An Lai: "Lão đại nhân vẫn nên trở về xe của ngươi nghỉ ngơi đi, ngươi đi theo xe như vậy, cách thành Tiểu Chiêu còn phải đi chừng ba ngày, lỡ như ông mệt mỏi, trừ lão nhân gia ngươi ra thì Nam Lý không có một ai dám tới, ta cảm thấy vô vị, hoàng đế bệ hạ các ngươi cũng cảm thấy thất vọng và đau lòng."
Hách An Lai ngượng ngùng cười cười: "Thẩm tướng quân, bệ hạ long thể làm trọng, nếu chúng ta đã đáp ứng một đường hộ tống các ngươi đến biên thành, vậy thì tất nhiên là sẽ không phản bội ngươi, chỉ là hy vọng Thẩm tướng quân đối xử tử tế với bệ hạ."
Thẩm Lãnh nhìn về phía hoàng đế Triệu Đức: "Ta không đối xử tử tế ngươi sao?"
Triệu Đức nào dám nói gì, vội vàng gật đầu: "Đối xử tử tế, đối xử tử tế, Thẩm tướng quân đối với trẫm rất tốt, lão thượng thư chớ để quan tâm."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi xem, ta còn sợ hoàng đế các ngươi dọc đường đi buồn chán, đã chơi oẳn tù tì với hắn, chơi rất vui."
Hoàng đế Triệu Đức sắc mặt lập tức ảm đạm, nghiêng đầu không nhìn Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh lấy từ trong cổ tay áo ra một tờ giấy đưa cho Hách An Lai: "Đây là số bạc hoàng đế các ngươi thua ta trong hai ngày này, tổng cộng cũng chỉ hơn một vạn lượng, lần sau ngươi cho người đưa đến là được."
Hách An Lai: "..."
Lâm Lạc Vũ từ trên xe ngựa phía trước đi xuống chờ Thẩm Lãnh, sau khi xe ngựa tới nàng ta nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa ngồi ở một bên, xe ngựa của nàng ta là chiếc duy nhất có khoang xe, thuận tiện cho nàng ta rửa mặt thay y phục, hai ngày này nghỉ ngơi tuy rằng không tốt nhưng tinh thần cũng khôi phục vài phần, cũng tốt hơn so với ở lúc ở trong thành Thịnh Thổ một ít.
"Sao tỷ lại sang bên này?" Thẩm Lãnh hỏi nàng ta một câu.
Lâm Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời: "Xe kia không tốt, khoang xe mở quá rộng."
Thẩm Lãnh: "Vậy chúng ta đổi? Ta sang xe của tỷ, tỷ tới thay ta."
Lâm Lạc Vũ hừ một tiếng bằng giọng mũi, nhìn về phía Hách An Lai: "Hoàng đế của các ngươi đã làm sai thì phải trả giá, thánh nhân con người đã có lỗi thì bị phạt bất kể tôn ti, ngươi trở về đi, đội ngũ đông đảo phía sau đều đang đợi trụ cột ngươi đây trở về chủ sự. Sau khi lão đại nhân trở về tuyệt đối phải dặn dò thêm thủ hạ, bảo bọn họ cẩn thận với ta thêm một chút, Thẩm tướng quân là nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nói trên đường sẽ không làm khó thì hắn ta nhất định sẽ không làm khó hắn ta, nhưng ta không phải đại trượng phu, ta là tiểu nữ tử, tiểu nữ tử tâm trạng khi tốt khi xấu, tùy hứng và còn điêu ngoa, tự ta cũng khống chế không nổi tính tình, các ngươi vẫn nên đừng trêu chọc thì tốt hơn."
Hách An Lai vội vàng gật đầu: "Cô nương nói rất đúng."
Lâm Lạc Vũ: "Hửm?"
Hách An Lai nghĩ nghĩ, vẫn nên ít nói chuyện với nữ nhân thì tốt, vì thế cáo từ Thẩm Lãnh, trở lại trong đội ngũ có ít nhất hai vạn người ở phía sau. Ngay từ lúc khỏi kinh thành có chừng mấy ngàn cấm quân đi theo, sau đó từ từ tới hội hợp với đội ngũ đuổi theo sau, giống như là một con trường long có chút đồ sộ.
Nhưng đồ sộ đến mấy thì bọn họ cũng không dám tùy tiện làm việc, hoàng đế còn sống bọn họ không thể không bận tâm đến hoàng đế.
Nhìn thấy Hách An Lai đi rồi, cuối cùng Lâm Lạc Vũ vẫn không nén được lòng hiếu kỳ của mình: "Ngay từ đầu ngươi đã muốn bắt hoàng đế?"
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Phải."
"Cho nên, ngươi muốn lợi dụng Cao Khoát Vân chỉ là giả vờ?"
"Phải."
"Ngươi bảo Cao Khoát Vân gửi danh thiếp cho Lý Phúc Bằng, cũng là cố ý để cho Lý Phúc Bằng biết ngươi đã đến?"
"Là để cho người Cầu Lập biết người Ninh đã đến."
"Ngươi đi giết Hình bộ thượng thư, cũng là để nói với người Cầu Lập rằng người Ninh đã đến?"
"Ừm, ta đã cố ý ăn bữa cơm tối ở cách đó không xa, người Cầu Lập chỉ cần không ngốc là có thể tra được."
Lâm Lạc Vũ cẩn thận nhìn Thẩm Lãnh: "Có phải Trà Nhi bị ngươi lừa như vậy hay không?"
"Ta không lừa nữ nhân."
"Ồ?" Lâm Lạc Vũ trầm mặc một lúc: "Vậy lúc trước ngươi gọi ta là tỷ mấy lần, là chân tâm thật ý?"
"Phải." Thẩm Lãnh giơ tay ra: "Cho ta."
Lâm Lạc Vũ hỏi: "Cho ngươi cái gì?"
"Nhận tỷ làm tỷ tỷ rồi, tiền lì xì đâu?"
Lâm Lạc Vũ trừng mắt lườm hắn một cái: "Lừa tiền của người Nam Lý còn chưa đủ?"
Hoàng đế Nam Lý Triệu Đức quay đầu, cảm thấy lúc này không nên thể hiện cảm giác tồn tại của y. Thẩm Lãnh cùng y chơi oẳn tù tì, một ván một trăm lượng bạc, hai ngày qua y chưa từng thắng ván nào, thiếu nợ hơn một vạn lượng.
Đây đã xem như ván bài lớn rồi.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Triệu Đức một cái: "Ngươi cứ nhìn cảnh sắc ven đường là được, ta và tỷ ấy nói chuyện ngươi coi như không nghe thấy."
Triệu Đức hừ một tiếng, là sự kiêu ngạo cuối cùng của một vị đế vương.
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi nói: "Sau khi trở về tỷ vẫn tận lực đừng ở lại Điệu quốc thì tốt hơn, tỷ có phát hiện trong đội ngũ của ta thiếu hai người không?"
"Thiếu hai người?"
"Ừm... Trước lúc rời khỏi thành Tiên Lai ta đã sắp xếp hai người rời khỏi đội ngũ, ta luôn cảm thấy nội bộ Điệu quốc có chút không đúng, cho nên để bọn họ tra xét. Trước khi ta rời khỏi thành Tiên Lai bọn họ dùng thời gian hai ngày đã tra được đại khái Thi Đông Thành và vị thái tử điện hạ Thi Trường Hoa kia quan hệ rất không tốt, tỷ có nghĩ tại sao lại không tốt không?"
"Ta biết." Lâm Lạc Vũ vuốt tóc rủ xuống trán: "Còn không phải bởi vì hoàng vị ư, Thi Đông Thành cảm thấy hiện tại mối quan hệ với Đại Ninh xử lý không tồi, cho nên dã tâm vốn không nên có cũng liền xuất hiện, Thi Trường Hoa quả quyết sẽ không trơ mắt nhìn hoàng vị mà mình có thể thuận lợi kế thừa rơi vào trong tay người khác."
"Tỷ là mối uy hiếp của Thi Đông Thành." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt nàng ta nói: "Ta có thể nhìn ra thái độ rất quan tâm của Thi Đông Thành đối với tỷ, một khi tỷ bị Thi Trường Hoa bắt được, hắn sẽ dùng tỷ để áp chế Thi Đông Thành... Sau khi đến thành Tiểu Chiêu, tỷ không nên đi chung đường cùng chúng ta nữa, Thi Trường Hoa chưa chắc dám xuống tay với chúng ta, nhưng nhất định sẽ xuống tay với tỷ."
Hắn cúi đầu nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta không đợi Thi Trường Hoa. Lúc ở thành Tiên Lai quan viên của Nam Lý quốc đã nói thái tử đang trên đường tới, ta lo lắng là gặp hắn ngược lại sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên đã thúc giục Võ Liệt đẩy nhanh hành trình."
Lâm Lạc Vũ thật không ngờ Thẩm Lãnh sẽ nghĩ nhiều như vậy, trong lòng có chút ấm áp.
"Yên tâm ta là được, ta không dễ dàng bị hắn bắt được như vậy, với lại, đi chung đường cùng các ngươi mới an toàn hơn, chẳng lẽ hắn lại thật sự dám xuống tay với người của Đại Ninh?"
Thẩm Lãnh nhìn nàng ta một cái: "Vì hoàng vị, không có gì là làm không được cả."
Hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức nằm ở một bên giả vờ ngủ nghe được câu này không tự chủ được gật gật đầu, dường như sợ Thẩm Lãnh phát hiện, lại làm bộ như hoạt động cổ một chút.
Lâm Lạc Vũ bỗng nhiên không khỏi nghĩ đến một vấn đề, nhất thời nhịn không được liền hỏi: "Nếu như, ta nói nếu như, ngươi là Thi Đông Thành, hoặc ngươi là một vị hoàng tử, ngươi sẽ không từ thủ đoạn vì hoàng vị sao?"
Nàng ta rất muốn biết đáp án, bởi vì nàng ta rất hoài nghi một chuyện... Thi Đông Thành quan tâm đến nàng ta không phải giả, nhưng khi đặt nàng ta và hoàng vị cạnh nhau để lựa chọn, Thi Đông Thành có thể không chút do dự mà lựa chọn nàng ta hay không? Ngược lại nghĩ đến bản thân vốn không có ý định tiếp tục dây dưa với Thi Đông Thành, vấn đề này lại khiến cho nàng ta cảm thấy mình rất ích kỷ, cũng rất vô vị.
Đời người sẽ luôn bị bản thân làm cho rối rắm trong một số vấn đề nhàm chán vô vị, và còn khó có thể tự kiềm chế.
Nhiều khi rõ ràng đã không hề thích người nào đó hoặc là chuyện nào đó, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ phân lượng của mình ở trong lòng người này hoặc là trong chuyện này có thay đổi không.
"Hoàng vị à."
Thẩm Lãnh ánh mắt mơ màng một chút, lần này làm cho Lâm Lạc Vũ cảm thấy có chút thất vọng... Nàng ta cảm thấy Thẩm Lãnh không phải một nam nhân dung tục, khác với Thi Đông Thành, cho nên nàng ta ngưỡng mộ Trà Nhi cũng vì Trà Nhi cảm thấy vui vẻ, nhưng mà hoàng vị cuối cùng vẫn là hoàng vị, là thứ mà nam nhân nhất tha thiết ước mơ, có hoàng vị là có tất cả mọi thứ mình muốn có, nữ nhân, tiền tài, còn không phải cái gì cần cũng có ư?
"Ta phải về hỏi Trà gia xem."
Thẩm Lãnh vẫn ngẩn người, giống như cảm thấy vấn đề này rất thú vị.
"Hay là thôi đi." Thẩm Lãnh bỗng nhiên rùng mình một cái: "Hoàng đế phải tam cung lục viện nhiều nữ nhân như vậy, sợ quá sợ quá... Vừa rồi ta nghiêm túc ngẫm nghĩ, để cho Trà gia lựa chọn xử lý nữ nhân khác hay là xử lý ta, nàng ấy nhất định là xử lý ta... Mà nữ nhân ta quan tâm xử lý ta vì nữ nhân mà ta không quan tâm, quá oan uổng."
Lâm Lạc Vũ ngây ra, thầm nghĩ không ngờ ngươi lại nghĩ điều này?
Sau đó nàng ta cảm thấy cặp vợ chồng son này thật sự rất hạnh phúc.
Rồi sau đó nàng ta lại không nhịn được mà nghĩ, nếu là Trà Nhi thì sao? Để muội ấy lựa chọn, giả thiết Thẩm Lãnh là một hoàng tử, muội ấy muốn để Thẩm Lãnh chém giết đoạt hoàng vị sao?
Nghĩ đến ánh mắt trong sáng của tiểu nha đầu kia, Lâm Lạc Vũ liền không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Lựa chọn của tiểu nha đầu kia rất đơn giản, còn không là chín chữ à.
Phải xem Lãnh Tử ngốc vui hay không vui.