Trên đường đi xe thuyền mệt nhọc, Lâm Lạc Vũ vẫn luôn tò mò cuối cùng Thẩm Lãnh sẽ xử trí hoàng đế của Nam Lý quốc như thế nào, bởi vì đây không chỉ là chuyện của người Ninh, là người chuyện của Nam Lý, cũng là chuyện của người Cầu Lập và người Điệu quốc.
Chỉ cần hoàng đế của Nam Lý quốc bước vào cổng thành của thành Tiểu Chiêu, với Điệu quốc mà nói đó là bắt sống hoàng đế Nam Lý, là đại sự phấn chấn quốc dân, hai nước chắc chắn không chết không ngừng. Đương nhiên Điệu quốc sẽ không sợ một Nam Lý quốc nho nhỏ, mà người Cầu Lập đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Nếu Nam Lý tập trung binh cả nước tấn công mạnh thành Tiểu Chiêu, Cầu Lập tất nhiên sẽ xuất binh phối hợp tác chiến, dù cho Nguyên Hạo và Lý Phúc Bằng đã chết ở Nam Lý, đứng trước quốc lợi, sự sống chết của hai người kia liền có vẻ không quan trọng gì cả.
Điệu quốc sẽ mệt mỏi ứng phó, bắc cương đông cương đều sẽ bị áp lực rất lớn, một trận chiến này sẽ có bao nhiêu người chết?
Nàng ta thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Lãnh, dường như muốn tìm được đáp án từ trên mặt tướng quân trẻ tuổi này.
"Ta là một người Ninh."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói năm chữ như vậy, giống như chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư Lâm Lạc Vũ.
Lâm Lạc Vũ trầm mặc, nàng ta biết trong câu nói này của Thẩm Lãnh có ý gì... Hiện giờ Đại Ninh đang khai chiến với Cầu Lập, một trận chiến trước đó đã diệt đại bộ phận thủy sư bắc hải Cầu Lập, hiện giờ Cầu Lập cũng đang đợi thời cơ trả thù, mà Đại Ninh càng muốn định ra hải cương trong một trận chiến, nếu giờ này khắc này Điệu quốc, Nam Lý, Cầu Lập, ba nước dây dưa với nhau, đối với Đại Ninh mà nói tất nhiên là cục diện hoàn mỹ nhất không gì bằng.
Nếu Cầu Lập tham chiến, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến thủy sư đang chuẩn bị một trận chiến rửa nhục, cứ như vậy thì chiến sự ở bắc cương cùng Đại Ninh sẽ trở nên càng thêm căng thẳng. Ngay cả Cầu Lập vẫn luôn tự cho mình là cường quốc, nhưng trên thực tế, sức lực của Cầu Lập có thể đưa ra quân đội bốn mươi năm mươi vạn đã là cực hạn, trừ khi là cả nước trên dưới bắt nam đinh tòng quân. Mười vạn người ở bên bắc cương giằng co cùng Đại Ninh là bộ phận tinh nhuệ nhất trong quân đội Cầu Lập, không có khả năng trở về, ngoài quân đội cố thủ bản quốc ra, xuôi nam áp chế quân đội Điệu quốc không hơn mười lăm vạn, như thế này Điệu quốc chưa chắc không chống đỡ nổi.
"Cho nên, ngươi định mang Triệu Đức vào thành Tiểu Chiêu?"
Đương nhiên lúc hỏi câu này Lâm Lạc Vũ và Thẩm Lãnh không ở trên cỗ xe ngựa của Triệu Đức, giờ này khắc này người buộc dây với Triệu Đức là Vương Khoát Hải.
Ngồi ở trong khoang xe Thẩm Lãnh thoải mái hít sâu, hắn phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, một nữ nhân xinh đẹp mặc kệ ở chỗ nào cũng có thể sẽ khiến trong không gian chung quanh nàng ta tràn ngập mùi thơm, mùi hương trong khoang xe này làm cho người ta cảm thấy lỗ mũi rất thoải mái, trong lòng cũng rất thoải mái, còn mang theo chút cảm giác ngứa ngáy. Mà một chỗ đẹp đẽ đến mức nào đi chăng nữa, để cho một nam nhân ở mấy ngày cũng sẽ trở nên hôi hám...
Thẩm Lãnh nghĩ nếu lúc này mình cởi giày chiến ra, sợ là Lâm Lạc Vũ sẽ trực tiếp ném hắn từ trên xe ngựa xuống, sẽ còn đập giày lên mặt mình nữa.
"Tỷ là người Điệu quốc, ta là người Ninh."
Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn ngón tay, dùng cái tăm nhỏ bằng trúc cậy sạch kẽ móng tay từng chút từng chút một. Lúc trước giết người quá nhiều, máu dính trong kẽ móng tay rửa mấy ngày cũng không rửa sạch, cái tăm nhỏ bằng trúc này coi như cũng giúp được việc lớn. Hắn quen để tay của mình sạch sẽ, mỗi ngày đều sẽ rửa tay rất nhiều lần, cho dù là khi điều kiện không cho phép cũng phải tận lực làm cho tay của mình nhìn không quá bẩn.
"Suy nghĩ cho Điệu quốc, thả Triệu Đức ở bên ngoài thành Tiểu Chiêu và mang về quốc nội đều có lợi và hại. Triệu Đức ở trong tay người Điệu quốc, sau này khi Cầu Lập lại tạo áp lực với Nam Lý, Nam Lý cũng chưa chắc đã dám hưng binh khấu biên như trước đây, nhưng chính bởi vì như thế tất nhiên sẽ khiến cho đại chiến thay đổi, lợi ích đều là chuyện chiến hậu."
"Suy nghĩ cho Đại Ninh, ba nước các người có càng loạn tất nhiên là càng tốt."
Thẩm Lãnh bẻ gãy cái tăm nhỏ bằng trúc, ném ra ngoài cửa sổ.
Tầm nhìn của Lâm Lạc Vũ dừng ở trên tay Thẩm Lãnh, phát hiện thấy tay hắn thật sự rất đẹp, ngón tay rất dài. Theo lý mà nói người cầm đao quanh năm thì các đốt ngón tay đều khá thô, ngón tay cũng sẽ cong queo mất tự nhiên, trong lòng bàn tay sẽ là một lớp chai sần, nhưng tay của Thẩm Lãnh không có những biến hóa này, nhìn vào làm cho người ta có một cảm giác tâm trạng bỗng dưng trở nên vui vẻ.
"Suy nghĩ cho ta thì sao?"
Nàng ta đột nhiên hỏi một câu, ngay cả chính nàng ta cũng không biết tại sao lại hỏi ra, có thể kiểu tính tình như nàng ta tất nhiên sẽ không có hối hận với không hối hận gì, đã hỏi thì là đã hỏi.
"Cho tỷ?" Thẩm Lãnh lắc đầu: "Suy nghĩ cho tỷ, ta có thể sẽ giảm thọ, phức tạp một chút."
"Tại sao?"
"Trước đó ta từng nói rồi, Thi Trường Hoa sẽ không bỏ qua cho tỷ, mà Thi Đông Thành sau khi biết được tỷ bị bắt nhất định sẽ cố hết sức cứu tỷ, nếu dốc hết toàn lực cũng không cứu được thì chỉ có thể là dốc hết toàn lực giết tỷ. Chuyện giữa các người phức tạp như vậy, tỷ bảo ta suy nghĩ cho ngươi?"
Hắn nói một mạch nhiều như vậy, thật ra tổng kết lại không có gì ngoài năm chữ.
Liên quan gì đến ta.
Lâm Lạc Vũ không tức giận, bởi vì nàng ta đã hoàn toàn hiểu được tính cách của Thẩm Lãnh, lúc hắn nói liên quan gì đến hắn, hơn phân nửa là đã suy ngẫm rất lâu làm như thế nào để giải quyết chuyện rắm chó này... Có người nói, muội muội có một ca ca đều sẽ được sủng giống như tiểu công chúa, mà tỷ tỷ có một đệ đệ đều sẽ biến thành một hán tử, bảo vệ đệ đệ mọi lúc mọi nơi.
Nhưng nàng ts lại loáng thoáng cảm thấy, sau này Thẩm Lãnh sẽ sủng tỷ tỷ nàng đây thành một nàng công chúa, không phải sủng kiểu nam nữ hoan ái, mà là gần với kiểu nghĩa khí giang hồ giữa nam nhân với nam nhân hơn.
Cũng rất tốt.
"Bỏ đi." Thẩm Lãnh có chút không kiên nhẫn duỗi lưng một cái, chỉ chỉ chùm nho để trên cái bàn thấp rất nhỏ kia: "Cái này cho ta."
Lâm Lạc Vũ bưng đĩa nho lên đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngắt một quả đưa vào miệng nhai, cười cười: "Rất ngọt, xem như ta đã nhận thù lao, đã cầm thù lao, chuyện giao cho ta giải quyết đi."
Một quả nho, chính là thù lao.
Nhưng nhìn hắn thật sự là kiểu bộ dạng rất không bình tĩnh này, bộ dạng khiến cho người ta cảm thấy hắn rất khó khăn rất khó khăn, nhìn mà khiến cho người ta cảm thấy hắn muốn ăn đòn, nhưng Lâm Lạc Vũ biết có một loại nam nhân sẽ không dễ dàng hứa hẹn điều gì, chỉ cần đồng ý chính là nhất ngôn cửu đỉnh. Thi Đông Thành không phải nam nhân như thế, y có chút thân cận nhưng lại vĩnh viễn cũng không thể thực sự đến gần, bởi vì trong mấy chữ nhất ngôn cửu đỉnh này có lẫn hai chữ hoàng vị, cho nên sẽ có rất nhiều biến số.
Thẩm Lãnh thì khác, hắn là một nam nhân chân chính.
Thẩm Lãnh từ trên xe ngựa nhảy xuống, đợi một lát thì lên xe ngựa ở phía sau đặt mông ngồi xuống, nhìn nhìn Vương Khoát Hải hết sức chăm chú, cảm thấy lúc To Con chuyên tâm làm việc thật sự có chút đẹp trai, To Con là một người thành thật, gã toàn tâm toàn ý với một người thì sẽ không thay đổi, đến chết cũng không đổi.
"To Con, ngươi có nghĩ tới không, nếu lúc trước ngươi không lựa chọn đi theo ta, có thể sẽ không có nhiều chuyện nguy hiểm như vậy." Thẩm Lãnh hỏi.
Vương Khoát Hải nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Vậy rất không thú vị?"
Thẩm Lãnh cười, Vương Khoát Hải cũng cười.
Đời người à, sao có thể không thú vị?
"Vậy chúng ta sẽ khiến cho sự tình trở nên thú vị hơn được không?"
"Tướng quân nói như thế nào thì là như thế, chỉ cần đi theo tướng quân làm việc, mặc kệ làm gì, theo thuộc hạ thấy đều là chuyện cực kỳ thú vị."
Vương Khoát Hải nhìn về phía hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức, tên kia vẫn nằm trên lớp rơm chợp mắt, mấy ngày nay là mấy ngày khuất nhục nhất trong đời người, chỉ có giả vờ ngủ mới có thể khiến cho sự khuất nhục này sẽ không trở nên càng thêm rõ ràng. Y vô lực phản kháng, cũng chỉ có thể dùng phương thức như vậy thật cẩn thận duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của một vị đế vương.
Nhưng điều Vương Khoát Hải nghĩ là, nếu lúc trước không có lựa chọn đi theo tướng quân, làm sao lại có chuyện thú vị như bắt hoàng đế hôm nay, ngẫm lại đi, người bình thường, cả đời cũng không được thấy hoàng đế, đừng nói là hoàng đế của Đại Ninh, dù là hoàng đế của tiểu quốc bé tí teo như Nam Lý này chẳng lẽ lại có thể dễ dàng gặp? Bọn họ không những không gặp được, còn bắt được, còn đánh, việc này đã có thể khoe khoang cả đời ấy chứ.
"Sau khi trở về nếu thuộc hạ nói với bọn họ ta đã từng đánh hoàng đế, có thể bọn họ đều không tin."
"Vậy ngươi nên nghĩ kỹ trở về sẽ nói thế nào." Thẩm Lãnh duỗi lưng một cái cũng nằm ở trên xe ngựa, nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu: "Lỡ như... còn có chuyện có thể khoe khoang hơn nữa thì sao?"
Đội ngũ đi chậm hơn lúc tới, sau khi lên thuyền lại đi ba ngày, sau đó rời thuyền lên bờ, người của Nam Lý quốc đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, Thẩm Lãnh bọn họ tiếp tục đi thêm một ngày rưỡi cuối cùng cũng đã tới biên cương. Dọc đường đi không phải là người Nam Lý không có thăm dò muốn cứu hoàng đế ra, có ba buổi tối trong đội ngũ không an ninh, đã chết 7-8 người có ý đồ tới gần, sau đó người Nam Lý mới xác định cứu người không dễ dàng như vậy.
Buổi tối sau khi đã giết cao thủ Nam Lý quốc thử thăm dò cứu người đợt thứ ba, sáng sớm hôm sau sau khi đội ngũ xuất phát Thẩm Lãnh một mình đứng ở ven đường chờ đại đội nhân mã Nam Lý quốc ở phía sau đi lên, bộ dạng uể oải vác một thanh hắc tuyến đao đứng ở ven đường của hắn giống như là một khách giang hồ lưu lạc vậy.
Thẩm Lãnh chờ xe ngựa của thượng thư lệnh Hách An Lai tới trước mặt, cười chào hỏi Hách An Lai: "Lão thượng thư đêm qua ngủ như thế nào?"
"Cũng được cũng được, Thẩm tướng quân ngủ như thế nào?"
"Không tốt." Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta không thích khí hậu bên Nam Lý quốc, gần như không có thay đổi xuân hạ thu đông, lúc nào cũng nóng, cho nên sẽ luôn có một con ruồi bọ khiến người ta chán ngán bay tới bay lui bên tai, đêm qua cũng thế, có mấy con ruồi bọ như vậy bay đến âm thanh cực kỳ lớn, ta thế nào cũng không ngủ được, đành phải nghĩ cách đánh chết ruồi bọ."
Hắn đột nhiên rút đao, một đao chặt đứt con ngựa kéo xe trước mặt Hách An Lai, không phải chặt từ cổ, như vậy thì có vẻ hơi dễ dàng, hắn là một đao từ trên lưng ngựa chém xuống, đao lại cắt rách bụng ngựa, con ngự kia hí lên một tiếng ngã xuống đất, hai đoạn thân thể còn co giật, nội tạng máu me nhầy nhụa lòi ra đầy đất, máu cũng bắn lên mặt Hách An Lai.
Vị lão nhân tự nhận là đã hiểu đời hơn phần lớn những người khác này sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Thẩm Lãnh lau đao lên người Hách An Lai: "Đánh chết ruồi bọ như vậy, ngươi xem, ta là một người rất cẩn thận rất nghiêm túc, để thị phạm cho ngươi đánh chết ruồi bọ như thế nào đã chém chết một con ngựa vô tội, ngươi biết hai chữ vô tội là có ý gì không? Ví như lão thượng thư ngươi, lúc ta cứu người giết người ở trong thành Thịnh Thổ ngươi không ở đó, từ đầu đến cuối ngươi cũng không tham dự việc này, nếu ngươi là vì việc này mà chết, đó cũng là vô tội, hiểu?"
Hách An Lai gật đầu theo bản năng: "Hiểu!"
Thẩm Lãnh nói: "Ta biết vừa rồi ngươi suy nghĩ những gì, ngươi đang nghĩ bắt ta có thể đổi hoàng đế về hay không?"
Hách An Lai vội vàng lắc đầu, cho dù là thật sự suy nghĩ cũng sẽ không thừa nhận.
Thẩm Lãnh thu đao vào vỏ, rất chân thành nói: "Các ngươi thật sự nên thử xem, bắt ta, đổi hoàng đế về, thật ra rất có lời."
Sau khi nói xong câu đó hắn vác hắc tuyến đao của mình đi nhanh về phía trước đuổi theo người của mình, bộ dạng bước đi có vài phần phong phạm trương dương của các hán tử Lưu Vân Hội. Thẩm Lãnh nghĩ hóa ra cách đi kiêu ngạo như vậy quả thật rất thú vị, dễ bị nghiện.
Nghiêng đầu, vác đao, ngậm một cây cỏ đuôi chó, bước đi nhẹ nhàng và nhanh nhẹn.
Nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ một đại nhân vật, nhưng điều trong lòng tiểu nhân vật này nghĩ chính là, kế tiếp sẽ chơi mấy đại nhân vật khác như thế nào?