Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 253 - Chương 253: Đó Là Đại Ninh

Chương 253: Đó là Đại Ninh Chương 253: Đó là Đại Ninh

Cuối cùng đội ngũ cũng đã tới biên cảnh hai nước, trước đó Lâm Lạc Vũ cũng đã phái người về thông báo, cho nên tướng quân Điệu quốc Võ Liệt đã dẫn theo đội ngũ xếp thành hàng chờ đợi ở bên ngoài thành Tiểu Chiêu, đao thương như rừng, chiến giáp như mây, mà bên Nam Lý quốc cũng đã có quân đội hơn hai vạn trận địa sẵn sàng đón quân địch.

"Thẩm tướng quân." Lão thượng thư Nam Lý quốc Hách An Lai đánh liều tới bên cạnh Thẩm Lãnh, cười xòa nói: "Hiện giờ bệ hạ đã hoàn toàn đưa Thẩm tướng quân các ngươi đến biên cảnh, chúng ta cũng đã an tâm, sau khi Thẩm tướng quân trở về tĩnh dưỡng đầy đủ, chúng ta cũng không tiện tiễn thêm nữa... Là lúc để cho chúng ta cung nghênh bệ hạ trở về rồi chứ, ngươi yên tâm nhủ người nhiều, người nhất định sẽ thân thiện với Đại Ninh nhiều hơn."

Lão vươn tay ra, tùy tùng bên cạnh lập tức đưa cái hộp đang bưng đưa cho lão, Hách An Lai hai tay đang cầm hộp đưa cho Thẩm Lãnh: "Sứ thần của Đại Ninh chết trong thành Thịnh Thổ, tuy nói không liên quan đến bệ hạ, đều là người Cầu Lập ở giữa làm khó dễ, nhưng bệ hạ vẫn luôn áy náy trong lòng, những thứ này là một chút tấm lòng của bệ hạ, vẫn phiền tướng quân chuyển giao cho gia quyến của sứ thần Đại Ninh."

Lão mở hộp gỗ ra, bên trong là một hộp đầy ắp trân châu, viên nhỏ nhất cũng lớn cỡ nhãn cầu, viên lớn nhất nhìn to như trứng chim. Nam Lý ba mặt giáp hải, nhưng dù như vậy nếu muốn kiếm ra trân châu quy cách như thế cũng rất không dễ, mấy thứ này nói vô giá cũng không quá.

Thẩm Lãnh nhận lấy hộp đưa cho Vương Khoát Hải: "Đồ thì ta nhận."

Hách An Lai mặt lộ vẻ vui mừng: "Đa tạ Thẩm tướng quân, đa tạ Thẩm tướng quân, vậy giờ chúng ta sẽ đón bệ hạ về."

"Đợi đã." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thật sự xin lỗi, người thì ta không thể giao cho các ngươi."

"Ngươi có ý gì!"

Giờ này khắc này, Hách An Lai sợ nhất là nghe được câu này.

Thẩm Lãnh thò tay ra lấy cái hộp Vương Khoát Hải đang cầm trong tay đưa trả lại cho Hách An Lai: "Ta không thể thả hoàng đế đi, trong lòng ta cũng luôn áy náy, những thứ này là một chút tấm lòng của ta, làm phiền lão thượng thư chuyển giao cho thái hậu và hoàng hậu Nam Lý quốc."

Hách An Lai sắc mặt lập tức trắng bệch: "Thẩm tướng quân, làm người không thể như vậy được, sao có thể lật lọng?"

"Ta chưa từng nói ta tới biên cảnh rồi sẽ trả hoàng đế lại cho các ngươi, ta nói là, dọc đường đi ta sẽ không làm khó hắn."

"Nhưng mà, nhưng mà... Nhưng mà ngươi không thể mang hoàng đế đi được, nếu mang hoàng đế đi thì trên dưới cả nước Nam Lý ta làm sao?"

"Vậy trên dưới cả nhà sứ thần của Đại Ninh ta phải làm sao? Nếu ngươi nghĩ dùng một hộp đông châu này có thể đổi được mạng người, vậy thì ta dùng một hộp đông châu này đổi mạng của hoàng đế."

"Cái đó làm sao có thể so sánh được?" Hách An Lai lo đến mức gần như sắp quỳ xuống: "Thẩm tướng quân, đó là bệ hạ đó."

"Tất nhiên là không thể so sánh, bệ hạ của Nam Lý trong mắt ta không bằng một người Ninh bình thường."

"Chúng ta thương lượng lại một chút, Thẩm tướng quân có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần là chuyện Nam Lý ta có thể thỏa mãn, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đùn đẩy, phàm là thứ chúng ta có thể lấy ra thì nhất định lấy ra, thứ không lấy được, cho dù là dốc hết toàn lực chúng ta cũng tìm đến cho ngươi."

"Đại Ninh, chưa từng đàm phán." Thẩm Lãnh xoay người: "Chúng ta đi."

"Ngươi đứng lại!" Hách An Lai lớn tiếng hô một câu: "Thẩm tướng quân ngươi muốn trơ mắt nhìn hai nước giao chiến ư? Cho dù Nam Lý ta nước nhỏ thế yếu, nhưng cũng sẽ không để cho các ngươi mang bệ hạ đi như vậy, Nam Lý ta trên dưới một lòng cùng chung mối thù, Đại Ninh cũng không thể hoàn toàn sẽ không coi ra gì!"

"Cho dù không coi ra gì." Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Hách An Lai một cái: "Nam Lý các ngươi có thể đánh đến Đại Ninh không? Không thể, nhưng Đại Ninh ta có thể đánh đến Nam Lý ngươi, hơn nữa không cần bao lâu, chiến binh của Đại Ninh có thể càn quét đông tay nam bắc Nam Lý. Người phạm lỗi sẽ bị phạt, bị đánh phải nghiêm, lúc trước khi các ngươi hạ quyết tâm giết chết sứ thần Đại Ninh nên có giác ngộ như vậy. Giữa đường Lâm cô nương từng nói với ngươi hẳn là ngươi cũng không quên, thánh nhân nói, phạm lỗi chịu phạt không phân biệt thân phận tôn ti sang hèn."

Hách An Lai sắc mặt tái nhợt đến mức không có một chút huyết sắc, nhưng cặp mắt lại đỏ đến mức giống như muốn bắn máu ra ngoài: "Thẩm Lãnh! Ngươi đừng khinh người quá đáng, dọc đường bất kể ngươi yêu cầu gì chúng ta đều thỏa mãn, nếu ngươi thật sự mang bệ hạ đi, ngươi chính là ép Nam Lý ta ngay cả liều tới mức quốc diệt gia vong cũng phải dốc sức đánh một trận!"

"Vậy các ngươi cứ nước mất nhà tan là được."

Thẩm Lãnh không nói thêm một câu nào nữa, khoát tay ra hiệu cho đội ngũ đi theo mình. Võ Liệt ở bên phía thành Tiểu Chiêu đã mang theo quân đội Điệu quốc chạy đến, mà so sánh ra thì quân đội của Nam Lý quốc ngược lại còn cách hơi chút xa một chút, dù sao trước đó cũng không dám đến quá gần e sợ Thẩm Lãnh bất kính với hoàng đế, nhưng quân đội Nam Lý quốc ở phía sau thấy người Điệu quốc bỗng nhiên xông đến cũng đã hiểu có ý gì, đội ngũ cũng bắt đầu lao lên phía trước.

Hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức thì lại mặt không cảm xúc ngồi ở trên xe ngựa, dường như tất cả điều này đã không có chút quan hệ nào với y nữa. Giữa đường y làm sao có thể không nghĩ đến kết cục của mình, làm sao có thể không ngờ được y đã không thể quay về thành Thịnh Thổ? Trong đời có thể có rất nhiều cơ hội để hối hận, chỉ cần ngươi cứu vãn lại, nói không chừng có thể nhận lại được một chút gì đó, nhưng cũng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể hối hận, có thể vãn hồi, cho dù liều mạng cũng không cứu vãn được gì cả.

"Giết qua, cứu bệ hạ về!"

Một gã tướng quân Điệu quốc khua kiếm hô to, các binh sĩ liều mạng xung phong xông về phía trước, mà quân đội Điệu quốc bên này bởi vì cách gần hơn cho nên đón đội ngũ xe ngựa đến nhanh hơn, một đám cung tiễn thủ trang bị nhẹ nhanh chóng bày trận bắn tên ngăn cản quân đội của Nam Lý quốc tới gần.

Thẩm Lãnh căn dặn Vương Khoát Hải giao xe ngựa cho người của Võ Liệt, vẫy tay mang theo người của hắn nhanh chóng thoát ly chiến trường tiến vào trong thành Tiểu Chiêu. Bắt đầu từ một khắc người Điệu quốc tiếp nhận hoàng đế Nam Lý quốc, hai phe trực diện là Điệu quốc và Nam Lý chứ không phải là Đại Ninh và Nam Lý.

Người của Thẩm Lãnh sau khi vào thành Tiểu Chiêu thậm chí không có đi lên tường thành xem cuộc chiến, trực tiếp về nơi nghỉ ngơi. Thẩm Lãnh căn dặn người thay phiên nhau trực, người nên nghỉ ngơi thì không cần suy nghĩ gì cả, cứ ngủ một giấc thật ngon rồi hãy nói.

Thủ tướng thành Tiểu Chiêu Ngạn Thừa Lễ từ bên ngoài vào, thoạt nhìn có chút kích động cũng có chút căng thẳng, sau khi tìm được Thẩm Lãnh ông ta muốn kéo Thẩm Lãnh qua một bên nói chuyện, nhưng Thẩm Lãnh lại gạt tay ông ta ra, vì thế Ngạn Thừa Lễ ngoài kích động căng thẳng ra lại có thêm một chút xấu hổ.

"Thẩm tướng quân, có thể ra chỗ khác nói chuyện hay không?"

"Không thể, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng là được."

"Tướng quân à, sao ngài có thể mang hoàng đế của Nam Lý quốc về đây chứ? Cho dù là mang về cũng không thể giao cho Võ Liệt được, Võ Liệt là tướng quân biên quân bắc cương, nơi này là đông cương Điệu quốc, nên là giao cho ta mới đúng."

Ngạn Thừa Lễ sắc mặt muốn khó coi cỡ nào cũng có khó coi cỡ đó, hiển nhiên rất không hy vọng Triệu Đức rơi vào tay Võ Liệt. Ngay từ đầu Thẩm Lãnh cho rằng là tranh giành quân công, dù sao Ngạn Thừa Lễ mới là tướng quân của thành Tiểu Chiêu, Võ Liệt mang Triệu Đức về, công lao lớn như vậy mà ngay cả một chén canh ông ta cũng không có phần... Nhưng mà Thẩm Lãnh nghĩ lại mới tỉnh ngộ ra, chuyện không có đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.

Dù Ngạn Thừa Lễ không vui hơn nữa thì bây giờ cũng nên là mang theo thủ hạ đi chi viện cho người của Võ Liệt. Đối diện với Nam Lý quốc có ít nhất hơn hai vạn người, mà Võ Liệt chỉ đến mấy ngàn người mà thôi, cho dù binh lính Nam Lý quốc chiến lực cũng không cường đại, nhưng dưới ưu thế, tổn thất bên Điệu quốc tất nhiên không nhỏ, Ngạn Thừa Lễ thà liều mạng thấy chết mà không cứu được cũng muốn án binh bất động, tối thiểu có thể chứng minh một chuyện... ông ta có chút hy vọng Nam Lý quốc người của nhân cơ hội giết Võ Liệt.

Nhưng mà ông ta cũng không thể đóng cổng thành, đóng cổng thành, hoàng đế còn ở trong tay Võ Liệt, bị người Nam Lý đoạt về mới là gà bay trứng vỡ thật sự.

Sau khi nghĩ đến điểm này Thẩm Lãnh giật mình, hóa ra Thi Đông Thành cũng không thể mua chuộc tất cả võ tướng.

Nhưng trước đó phái người trở lại liên lạc Võ Liệt chính là người của Lâm Lạc Vũ, những người đó đều là tử sĩ Võ Liệt chuẩn bị cho Thi Đông Thành, tất nhiên bọn họ sẽ không nói tin tức cho Ngạn Thừa Lễ biết, cho dù là hôm nay lúc ra khỏi thành Võ Liệt cũng không nói với Ngạn Thừa Lễ là Thẩm Lãnh đã bắt được hoàng đế Nam Lý quốc, chỉ nói ra khỏi thành nghênh đón Lâm cô nương, nếu ông ta biết từ sớm, quả quyết sẽ không để cho hoàng đế Nam Lý quốc rơi vào tay Võ Liệt.

"Hóa ra ngươi là người của thái tử Thi Trường Hoa." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Ngạn Thừa Lễ nói gằn từng tiếng: "Tranh đấu nội bộ của Điệu quốc các ngươi, bất kể là quan văn với võ tướng, hay là thái tử với hoàng tử, đều không quan hệ tới ta. Ta tự tay bắt hoàng đế Nam Lý quốc về tặng cho các ngươi coi như đã nhân chí nghĩa tận, chẳng lẽ ta không thể mang về Đại Ninh? Ta muốn mang về các ngươi dám ngăn cản? Ngươi chớ có quên, trong ngõ Bát Bộ của Đại Ninh đang nhốt không chỉ một vị hoàng đế mất nước."

Từng có người nói, vị hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh hiện tại có chứng nghiện sưu tập, người khác thích sưu tập đồ cổ, tranh chữ, có người thích bút tích của một vị đại gia nào đó, chỉ hận không thể tập hợp đủ tất cả đồ của vị đại gia này cho được, nhưng hoàng đế Đại Ninh là sưu tập hoàng đế nước khác nhốt trong ngõ Bát Bộ nuôi chơi... Ngoại trừ vị hoàng đế mất nước Dương Ngọc của Nam Việt quốc lúc trước ra, còn có một vị hoàng Nhai quốc đế, một vị hoàng đế Thường Sơn quốc.

Nhai quốc nhỏ hơn, là tiểu quốc nam cương, lúc ấy khi Đại Ninh diệt Lâm Việt thuận tiện diệt Nhai quốc. Hoàng đế Đại Ninh ngay cả diệt Lâm Việt cũng lười giải thích một chút, căn bản là không quan tâm sư xuất hữu danh vô danh gì đó, tiểu quốc còn phải phụ thuộc vào Lâm Việt như Nhai quốc thì tất nhiên sẽ càng không đáng để hoàng đế Đại Ninh giải thích gì, nhưng sau này Thẩm Lãnh biết, Nhai quốc là nước ký tên trên bản khế ước liên minh lúc ấy, còn là nước đầu tiên ký tên nữa.

Về phần vị hoàng đế Thường Sơn quốc kia càng bực bội hơn một chút, hắn ta ký tên trên khế ước liên minh nhưng quay đầu cũng phái người đi thông báo cho Đại Ninh, nghĩ chắc là không đắc tội, nhưng tiểu quốc như vậy đâu có cơ hội đục nước béo cò gì, chính hắn ta giải thích rằng ký tên là để mê hoặc Dương Ngọc, nhưng mà lang viên Đại Ninh xuôi nam, cũng diệt Thường Sơn quốc như thường. Chỉ là mặc kệ Nhai quốc hay là Thường Sơn quốc đều hơi quá nhỏ, diệt nước nhỏ như vậy căn bản không đáng nhắc tới.

Ngay cả hoàng đế cũng không cảm thấy đó là thành tựu gì, nhưng bắt hai tiểu hoàng đế chơi cũng coi như có chút thú vị.

Ngạn Thừa Lễ bị Thẩm Lãnh nói mấy câu làm nghẹn họng, gấp gáp đi qua đi lại: "Thẩm tướng quân, như vậy đi, ta cầu xin ngài lấy hoàng đế Triệu Đức từ trong tay Võ Liệt về giao cho ta, mặc kệ ngài nói yêu cầu gì ta đều cố hết sức thỏa mãn."

"Tự ngươi đi đòi, nếu ngươi không đòi được, thì bảo Thi Trường Hoa tự đi đòi." Thẩm Lãnh xoay người đi về phòng: "Người của ta chỉ có mười mấy người, nếu ngươi cảm thấy tức giận có thể bao vây nơi này, dưới loạn tiễn chúng ta cũng chưa chắc chống đỡ được, chỉ xem ngươi có lá gan này hay không, nếu không có thì tự đi nghĩ biện pháp, ta mệt rồi, muốn đi ngủ một lát, nếu ngươi không có chuyện gì khác thì làm phiền chuẩn bị cơm tối cho người của ta."

Ngạn Thừa Lễ đứng đó cảm giác mình như một kẻ ngốc, nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh tức giận run vai nhưng lại không có cách gì cả.

Giết Thẩm Lãnh? Bắt Thẩm Lãnh?

Ông ta không lá gan đó, Đại Ninh có thể phái người đi Nam Lý giết người, thậm chí còn bắt hoàng đế về, chẳng lẽ lại không thể phái người đến Điệu quốc?

Đó chính là Đại Ninh đó.

Bình Luận (0)
Comment