Lần trước lúc từ thành Tiên Lai đến thành Tiểu Chiêu, Thẩm Lãnh vẫn chưa phát hiện thấy có chỗ nào không ổn, Võ Liệt và Ngạn Thừa Lễ hai người sau khi gặp mặt biểu hiện có chút thân thiện, nhìn giống như là bạn cũ nhiều năm không gặp vậy. Mà trên thực tế hai người kia quả thật được coi là đồng môn, vốn nên thân cận, nhưng hiện giờ lại đứng ở trận doanh khác nhau.
Hoàn cảnh khác nhau đã tạo thành lối suy nghĩ khác nhau của con người. Có người nói giang sơn dễ đổi, thật ra đây là một câu rất vô nghĩa, giang sơn không dễ đổi, bản tính cũng không khó dời.
Bao nhiêu người hùng tâm tráng chí muốn thay đổi tất cả, nhưng trên thực tế, mỗi người đều sẽ bị hoàn cảnh thay đổi.
Võ Liệt ở bắc cương, gần như hàng năm đều khai chiến cùng người Cầu Lập, mỗi trận chiến tất bại, mỗi lần chiến tranh có thư sinh yếu đuối nhúng tay chỉ huy đã chết bao nhiêu binh lính vô tội? Hắn ta bất mãn với giám quân chế, dẫn đến hắn ta nghiêng về phía Thi Đông Thành.
Mà bên đông cương này thì khác, thành Tiểu Chiêu tuy cũng là biên thành nhưng cuộc đối kháng với người Nam Lý giống như chơi đồ hàng hơn, không, vốn dĩ là chơi đồ hàng, người của hai bên đều biết rõ ai cũng sẽ không ra tay thật sự, đơn giản là diễn trò cho đẹp một chút mà thôi. Bên phía triều đình Điệu quốc muốn một chiến tích, thành Tiểu Chiêu trải qua hơn mười trận chiến mà không bị phá, đây cũng là chiến tích, mà bên phía người Nam Lý muốn lại là một thái độ cho người Cầu Lập nhìn, thái độ rõ ràng chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên Ngạn Thừa Lễ không nghĩ duy trì hiện trạng có gì không tốt, ông ta không muốn bị cuốn vào kiểu tranh đấu này, ông ta chỉ là rất tự nhiên cảm thấy người như Thi Đông Thành muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế căn bản chính là si tâm vọng tưởng.
Ngôi vị hoàng đế, đương nhiên là của thái tử.
Cho nên ông ta lựa chọn đứng bên phía thái tử, ông ta nghĩ chỉ cần mình vẫn chưa ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa thì sẽ không nhìn lầm.
Lúc trước thái tử Thi Trường Hoa vốn đã đến thành Tiểu Chiêu nhưng không đuổi theo Thẩm Lãnh bọn họ. Thành Tiểu Chiêu là một tòa biên thành, tuy quy mô không nhỏ nhưng cũng không có giải trí và buôn bán gì, đối với thái tử điện hạ mà nói nơi đây có vẻ không khí tiêu sát quá nồng, gã ở không thoải mái. Tuy nhiên không khí tiêu sát mà gã nghĩ ở trong mắt người Đại Ninh cũng giống như chơi đồ hàng thôi.
Cơm tối là Ngạn Thừa Lễ đích thân đưa đến phòng Thẩm Lãnh. Nếu ông ta tự đi đòi hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức từ Võ Liệt, tất nhiên Võ Liệt sẽ không cho ông ta, thậm chí sẽ thẳng thừng vạch mặt, mà nếu thái tử đích thân ra mặt thì lại có vẻ không quá thể diện.
Công lao cực đại này rơi vào tay Thi Đông Thành, địa vị của y ở Điệu quốc sẽ tăng vọt lên, cũng sẽ có xu thế ngang bằng với thái tử, Thi Trường Hoa làm sao có thể cho phép?
Gã đang chạy đến thành Tiên Lai, tốt tin tức duy nhất chính là gã nhanh hơn Thi Đông Thành nhiều, Thi Đông Thành vẫn đang ở Cầu Lập, muốn trở về là nói dễ hơn làm.
Ngạn Thừa Lễ dè dặt liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thẩm tướng quân, hôm nay cơm canh vẫn hợp khẩu vị?"
"Không hợp."
Thẩm Lãnh thản nhiên trả lời, cũng không nể nang gì.
Ngạn Thừa Lễ nén cơn tức giận trong lòng cũng tận lực che giấu sự bối rối của mình, cười cười tự giễu: "Đại Ninh vật hoa thiên bảo, đồ của Điệu quốc chúng ta tất nhiên là không thể so sánh được, chỉ là cơm canh này cũng là ta sai người ta tỉ mỉ chuẩn bị, đặc biệt đến hỏi thủ hạ của tướng quân ngày bình thường tướng quân thích ăn thứ gì, suy nghĩ hương vị làm ra được, nếu không hợp khẩu vị, vẫn mong tướng quân rộng lòng bỏ qua."
Cuối cùng Thẩm Lãnh cũng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Ngạn Thừa Lễ một cái: "Ngươi còn muốn bảo ta giúp ngươi đi đòi người về?"
Ngạn Thừa Lễ cúi đầu nói: "Thẩm tướng quân, đây không phải là suy nghĩ cho cá nhân ta, mà là suy nghĩ cho ngàn vạn bách tính Điệu quốc. Nếu lục hoàng tử có được hoàng đế Nam Lý quốc, tự tay đưa đến đô thành giao cho bệ hạ, tất nhiên bệ hạ sẽ trọng thưởng, dù cho bệ hạ không thích lục hoàng tử nhưng công lao lớn như vậy cũng không ép xuống được, cho nên ít nhất cũng là tấn phong thân vương vị. Nếu như vậy, tham vọng của lục hoàng tử sẽ càng không thu lại được, trong triều đình cũng sẽ có những người nịnh nọt, đến lúc đó hai vị điện hạ tranh chấp, người chịu khổ chịu nạn còn không phải là bách tính Điệu quốc ta ư, nếu... Nếu tới nông nỗi động võ, người chết đều là quân nhân cả."
Thẩm Lãnh đặt đũa xuống: "Vậy thì sao?"
"Cho nên tướng quân sao có thể bỏ mặc không quan tâm?"
"Liên quan gì tới ta?"
Thẩm Lãnh hỏi ngược lại đã hoàn toàn đẩy Ngạn Thừa Lễ vào hầm băng.
Thẩm Lãnh ngữ khí bình thản nói: "Thi Trường Hoa lập vị hay là Thi Đông Thành lập vị, đó là chuyện của Điệu quốc các ngươi, với bổn nhân ta mà nói không có quan hệ gì cả."
Thẩm Lãnh nhìn ông ta: "Cho nên ta khuyên ngươi vẫn nên đừng khuyên ta, ta luôn nhắc tới là bổn nhân ta chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Nếu nhắc tới mối quan hệ cùng Đại Ninh, ngươi nghĩ rằng cách làm chính xác nhất của ta và ngươi là gì?"
Ngạn Thừa Lễ nhất thời nghẹn lời, đúng là không biết nên đáp lại như thế nào, bởi vì ông ta rất rõ nếu đứng ở góc độ của Đại Ninh mà suy nghĩ, đương nhiên là Thi Đông Thành lập vị có lợi hơn. Mấy năm nay Thi Đông Thành ở Đại Ninh làm con tin, quay về làm hoàng đế Điệu quốc, sự khống chế của Đại Ninh đối với Điệu quốc cũng sẽ càng vững chắc hơn một chút. Thậm chí ông ta còn nghĩ chỉ cần Thi Đông Thành nói với hoàng đế Đại Ninh giúp y lên ngôi, chiến tranh giữa Đại Ninh với người Cầu Lập, Điệu quốc sẽ dốc toàn lực ứng phó hiệp trợ Đại Ninh, vậy thì hoàng đế Đại Ninh sẽ không hề đắn đo mà trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Điệu quốc.
Vẫn là câu nói kia, đó là Đại Ninh...
Khác với người Cầu Lập, Điệu quốc mấy năm nay quan hệ thân cận với Đại Ninh, hàng năm đều phái sứ thần đi Đại Ninh đưa cống vật, người Điệu quốc nhìn thấy được Đại Ninh mạnh cỡ nào. Năm đó ông ta còn ở đô thành Điệu quốc, có một lần may mắn được chọn làm hộ vệ sứ thần đi Đại Ninh, trên đường đi từ nam cương Đại Ninh về hướng bắc, thuyền xe mệt nhọc không tính là gì, bởi vì ông ta nhìn thấy được sự to lớn của Đại Ninh, cũng thấy được sức mạnh của Đại Ninh.
Năm ông ta đi Đại Ninh, vừa hay là năm Đại Ninh diệt Lâm Việt, đội ngũ của bọn họ đi qua chiến khu được mời xem cuộc chiến. Lúc ấy kiểu đấu pháp bẻ gãy nghiền nát của chiến binh Đại Ninh làm cho ông ta đến nay mỗi khi nhớ tới đều vẫn còn sợ. Ông ta là một quân nhân, đương nhiên ông ta không muốn thừa nhận bản thân mình không bằng người khác, nhưng ông ta đã tự hỏi bản thân vô số lần, nếu ông ta lãnh binh giao thủ với chiến binh Đại Ninh thì có mấy phần phần thắng?
Một phần cũng không có.
Ông ta cũng đã gặp đại tướng quân lang viên nam cương Đại Ninh Thạch Nguyên Hùng. Vị đại tướng quân vóc dáng không cao kia chỉ tùy tiện đứng ở đó mà thôi đã khiến cho ông ta cảm thấy đó là ngọn núi cao cả đời mình cũng không vượt qua.
Cho nên Ngạn Thừa Lễ đối với Thẩm Lãnh giận mà không dám nói gì, dám giận cũng nín nhịn trong lòng, ông ta có thể làm gì được Thẩm Lãnh? Cưỡng ép? Giết chết?
Đại Ninh là tác phong gì? Nam Lý quốc cách Đại Ninh thiên sơn vạn thủy mà Đại Ninh cũng không từ bỏ quốc dân của mình, nếu Thẩm Lãnh chết ở đây, vậy thì lửa giận của Đại Ninh sẽ trực tiếp thiêu đốt qua biển lớn tới thổ địa Điệu quốc.
"Tướng quân." Ngạn Thừa Lễ bỗng nhiên qùy một gối: "Cầu xin tướng quân thành toàn, Điệu quốc, không thể xảy ra chiến loạn được."
Thẩm Lãnh chậm rãi thở dài một tiếng: "Ngươi đứng lên đi, ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, ngươi nguyện ý kính dâng tất cả vì quốc gia của ngươi, cũng giống như tình cảm của ta đối với Đại Ninh vậy. Nhưng ta và ngươi lập trường khác nhau, ta là một người ngoài, một khách qua đường, chớ nói hiện tại ta đi đòi thì Võ Liệt cũng sẽ không trả người cho ta, dù là ta đòi được về rồi, vậy thì tính là gì? Tính là trực tiếp nhúng tay vào nội chính Điệu quốc các ngươi, ta không muốn bị người khác đánh giá ở trong một quốc gia, huống hồ, nếu ta trực tiếp nhúng tay, có một cách tốt hơn, dứt khoát hơn thế này."
Hắn vươn tay ra đỡ Ngạn Thừa Lễ dậy: "Bình tĩnh đợi chủ tử của ngươi đến đi, nếu ta đoán không sai, hẳn là hắn sắp đến thành Tiểu Chiêu rồi."
Ngạn Thừa Lễ biến sắc: "Phải... Thái tử điện hạ chậm nhất là ngày kia có thể đến nơi."
"Ồ, vậy thì ta chờ hắn."
Thẩm Lãnh làm một thủ thế mời, Ngạn Thừa Lễ tất nhiên cũng sẽ không tiện dông dài thêm nữa, chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Ngạn Thừa Lễ vừa mới đi thì Lâm Lạc Vũ đã vào phòng Thẩm Lãnh, nàng ta đã ở bên ngoài đợi một lát, đương nhiên nàng ta rất rõ Ngạn Thừa Lễ tới làm gì, nhưng nàng ta đến không phải vì chuyện này mà là vì chuyện khác.
"Ngươi nên đi nhanh đi." Lâm Lạc Vũ nhìn Thẩm Lãnh khuyên nhủ: "Thi Trường Hoa là một người tầm nhìn hạn hẹp, hắn không nhìn xa như vậy, theo ta được biết người này bảo thủ và còn ngu xuẩn, một người ngu xuẩn sẽ không để ý tương lai xa hơn như thế nào, điều hắn có thể nhìn thấy chỉ là đừng để cho ngôi vị hoàng đế rơi vào tay người khác, cho nên nếu hắn càng ngu xuẩn hơn, ngươi sẽ rất nguy hiểm."
Thẩm Lãnh: "Nguy hiểm hơn so với tỷ sao?"
Lâm Lạc Vũ nhất thời không nói gì, quả thật nàng ta nguy hiểm hơn. Một khi Thi Trường Hoa tới đây thậm chí ngay cả che giấu cũng sẽ không, mà là trực tiếp phái người bắt nàng ta, bắt nàng ta thì có cơ sở để uy hiếp Thi Đông Thành. Tuy rằng nàng ta nghĩ Thi Đông Thành tuyệt đối sẽ không vì mình mà từ bỏ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
"Nếu chúng ta đều đã nguy hiểm." Nàng ta nhìn Thẩm Lãnh nói: "Vậy thì cùng đi? Đừng quên ước định của chúng ta với Hải gia, đội thuyền của ông ta vẫn ở bên bãi hoang Cầu Lập chờ chúng ta."
Tính thời gian một chút, Hải gia về Điệu quốc bổ sung cấp dưỡng rồi quay lại hòn đảo nhỏ đó, cùng thời gian Thẩm Lãnh bọn họ trở về hẳn là không chênh lệch nhau lắm, lúc này nếu lên đường về hướng bắc còn có thể hội hợp với Hải gia. Đương nhiên, làm như vậy thì lại phải đi xuyên qua Cầu Lập quốc từ nam tới bắc một lần nữa.
Nàng ta thà lại đi Cầu Lập một lần nữa cũng không bằng lòng mượn sức mạnh của triều đình bổn quốc dùng phương thức ổn thỏa hơn về Đại Ninh.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chúng ta đi thì sẽ đi, nhưng không thể đi Cầu Lập nữa."
Nàng ta có thể không lý trí nhưng Thẩm Lãnh không thể.
Thẩm Lãnh đẩy cửa sổ ra, hít thở một ngụm không khí có chút tanh mặn bên ngoài, trầm mặc một lúc rồi nói: "Ngày mai Thi Trường Hoa sẽ tới đây."
Ngạn Thừa Lễ nói với hắn là ngày kia, nhưng Thẩm Lãnh xác định, chậm nhất là ngày mai Thi Trường Hoa sẽ tới, thậm chí đêm nay đã đến nơi.
"Cổ Lạc." Thẩm Lãnh hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, Cổ Lạc lập tức từ ngoài cửa vào: "Tướng quân, có chuyện gì?"
"Mang mấy người đi theo dõi tây môn thành Tiểu Chiêu, nếu đêm nay cổng thành không đóng, đêm nay thái tử Điệu quốc Thi Trường Hoa tất đến."
Cổ Lạc đáp một tiếng: "Sau đó thì sao?"
"Hắn đến chúng ta đi."
Thẩm Lãnh nhìn nhìn Lâm Lạc Vũ, Cổ Lạc lập tức hiểu được: "Vâng, vậy thuộc hạ cũng bảo mọi người sắp xếp hành lý một chút."
"Trước hết chưa cần, bên ngoài bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, các ngươi sắp xếp hành lý, bọn họ thấy rất rõ ràng."
Thẩm Lãnh mở cửa sổ ra cũng không phải là đơn thuần để hít thở mấy ngụm không khí bên ngoài, mà là bởi vì mở cửa sổ ra, người Điệu quốc ở bên ngoài sẽ không có cách nào đến gần thêm.
"Phái thêm mấy người đi theo dõi Ngạn Thừa Lễ, nếu đêm nay hắn đi ra ngoài nhất định là để nghênh đón Thi Trường Hoa."
"Vâng." Cổ Lạc hỏi: "Còn có gì phải chú ý nữa?"
"Ăn no, ngày mai có thể sẽ không có cơm ăn." Thẩm Lãnh nói: "Mời tướng quân Võ Liệt đến đây một chuyến."
Cổ Lạc chắp tay, xoay người rời khỏi phòng.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Lạc Vũ hỏi Thẩm Lãnh, nàng ta không thể đoán ra được ý đồ của Thẩm Lãnh. Nếu nàng ta không ở đây căn bản là Thẩm Lãnh không cần để ý Thi Trường Hoa có thái độ gì, hắn là tướng quân của Đại Ninh, Thi Trường Hoa chỉ cần vẫn chưa điên thì sẽ không trực tiếp động thủ, nhưng nàng ta ở đây, Thi Trường Hoa bị bức sốt ruột làm gì cũng không được?
"Về ngủ đi."
Thẩm Lãnh cười cười với Lâm Lạc Vũ, nụ cười kia thật ấm áp, không giống như là một đệ đệ mà giống một đại ca hơn.
"Ta đã nói việc này giao cho ta rồi, an tâm." Hắn vỗ vỗ vai Lâm Lạc Vũ: "Chỉ là chuyện phía sau có thể sẽ có chút kích thích, tỷ hãy chuẩn bị sẵn sàng."
"Còn kích thích hơn bắt hoàng đế Nam Lý?"
"Ừm." Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Chúng ta sẽ đối mặt với rất nhiều âm mưu quỷ kế, ta lại không phải thần tiên cho nên khó lòng phòng bị, như vậy thì biện pháp duy nhất chính là khiến những sự xấu xa này đều bày ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thấy được."
Khóe miệng hắn nhếch lên, Lâm Lạc Vũ nhìn thấy nụ cười kia là biết có vài người sắp xui xẻo rồi.
Không có gì, chỉ là tín nhiệm hắn.
Không cần lý do.