Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 255 - Chương 255: Thoát Ly

Chương 255: Thoát ly Chương 255: Thoát ly

Quả thật là Thi Trường Hoa vào thành lúc nửa đêm, cho nên gã có chút bực tức, thân là thái tử lại phải vất vả đi đường như vậy khiến ngọn lửa ủ trong lòng gã càng ngày càng cháy đượm, thế nên gã vội vã muốn giết một người để phóng ngọn lửa giận này, giết một người không đủ, vậy thì giết hai người.

Võ Liệt là lựa chọn đầu tiên.

Sau đó là nữ nhân tên Lâm Lạc Vũ kia.

Lúc trước kế hoạch giết tướng quân Đại Ninh Thẩm Lãnh đã thất bại, còn chưa chấp hành đã thất bại, bởi vì Thẩm Lãnh căn bản không cho gã thời gian để bố trí. Lúc còn ở thành Tiên Lai Thẩm Lãnh đã quyết định chỉ nghỉ ngơi hai ngày. Đối với đội ngũ mệt nhọc cực độ lúc ấy mà nói thật ra thời gian hai ngày căn bản là không đủ để cho bọn họ khôi phục bao nhiêu, huống chi phần lớn trong số bọn họ đều có vết thương trên người.

Nhưng ngay từ đầu Thẩm Lãnh cũng biết rất rõ thái độ của Thi Trường Hoa đối với Lâm Lạc Vũ, lúc ở thành Tiên Lai biết được Thi Trường Hoa sắp tới, Thẩm Lãnh liền đưa ra quyết định.

"Điện hạ." Thủ tướng thành Tiểu Chiêu Ngạn Thừa Lễ thấy đội ngũ vào thành vội vàng đi qua quỳ một gối xuống: "Thần Ngạn Thừa Lễ cung nghênh điện hạ."

"Để ta chạy tới gấp gáp như vậy, nếu không có tin tức gì tốt, chắc ngươi hiểu ta sẽ thất vọng cỡ nào, người khiến cho ta thất vọng thường thường cũng sẽ không có kết cục tốt gì."

Thi Trường Hoa liếc mắt nhìn Ngạn Thừa Lễ một cái: "Chỗ ở đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đều đã chuẩn bị xong, nhưng... Nhưng thần nghĩ là, điện hạ vẫn nên lập tức triệu kiến Võ Liệt, người này ương ngạnh không chịu tiếp thu ý kiến, thần đã đi gặp hắn khuyên nhủ lợi và hại, nhưng hắn vẫn thế nào cũng không chịu giao người ra."

"Vậy thì giết." Thi Trường Hoa lắc lắc roi ngựa: "Tới phủ tướng quân của ngươi, bảo Võ Liệt đến gặp ta."

"Vâng!"

Ngạn Thừa Lễ thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng cuối cùng vẫn phải khiến cho điện hạ đích thân ra mặt cưỡng ép đòi hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức từ trong tay Võ Liệt, thể diện hay không thể diện đã không cần bận tâm nữa rồi, dù sao chuyện đến bước này người vạch mặt cũng không phải ông ta, mà là cặp thân huynh đệ kia.

Ông ta cho người ta đi truyền Võ Liệt đến phủ tướng quân yết kiến thái tử điện hạ, sau đó nhìn thoáng qua đội ngũ đông đảo bên ngoài cổng thành liền không nhịn được thở dài, nếu điện hạ trang bị nhẹ thì còn có thể nhanh hơn một chút. Ai cũng biết thái tử điện hạ thích phô trương nhất, xuất hành nếu không mang theo mấy ngàn người thì làm sao có thể thể hiện rõ ràng địa vị cao quý của thái tử là gã? Kỵ binh vào thành, thái tử đến phủ tướng quân sợ là đội ngũ phía sau vẫn chưa đến hết.

Nhưng lúc này đã không quản được quá nhiều nữa, trước tiên đoạt lấy hoàng đế Nam Lý quốc rồi hãy nói.

Ngạn Thừa Lễ cùng thái tử đi về phía phủ tướng quân, mới đi không bao lâu, một đội binh sĩ mặc quân phục Điệu quốc từ một phương hướng khác đi đến, dừng lại ở cửa thành bắt đầu dẫn kỵ binh đến sau vào thành, ai nấy cũng cực kỳ giống quan chỉ huy giao thông đủ tư cách.

Thẩm Lãnh đứng ở ven đường, nhìn nhìn quân phục giáo úy trên người cảm thấy có chút không vừa ý, cũng không phải bởi vì quân chức không đúng, mà là bởi vì quân phục này hơi quá xấu, không đẹp bằng quân phục chiến binh Đại Ninh.

"Bên này bên này." Thẩm Lãnh quơ hai cánh tay: "Các huynh đệ phía sau rẽ trái, thái tử điện hạ đi phủ tướng quân, doanh địa bên đó không đủ lớn, các huynh đệ đi sang bên trái, đi lên phía trước không bao xa chính là đại doanh biên quân, nước ấm cơm nóng đều đã chuẩn bị xong cho các ngươi."

Một tên tướng quân kỵ binh liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi là người nơi nào, sao khẩu âm không được tự nhiên như vậy?"

Thẩm Lãnh vội vàng nói: "Bẩm tướng quân, mấy ngày nay ty chức vẫn luôn đi theo những người từ Đại Ninh tới kia, hầu hạ bọn họ ăn mặc ngủ nghỉ, không ngờ là bất tri bất giác đã bị ảnh hưởng, ty chức lập tức sửa ngay."

Tướng quân kia trợn mắt lườm hắn: "Các ngươi quả thật đã chuẩn bị xong cơm canh?"

"Ngạn tướng quân chúng ta đã sớm căn dặn, đại doanh đã làm việc một ngày, đảm bảo đại quân đi theo điện hạ tới nơi là mỗi người đều có thể được ăn cơm nóng." Thẩm Lãnh cúi đầu khom lưng nói: "Tướng quân, cưỡi ngựa quá lâu cũng mệt rồi, chi không ngài giao chiến mã cho ta, đi lên phía trước không bao lâu chính là phủ tướng quân biên thành, đi bộ qua đó chỉ là chuyện trong chốc lát, ta kéo chiến mã đi ăn cỏ khô, sau đó đưa đến bên ngoài phủ tướng quân cho tướng quân?"

Tướng quân kỵ binh kia đã cưỡi ngựa chạy một ngày một đêm, mông đã đau đến mức không chịu nổi, nghĩ nghĩ sau đó từ trên lưng ngựa nhảy xuống: "Ngựa của bổn tướng quân là ngựa Bác Ô mua từ thảo nguyên bên Ninh quốc, nếu ngươi hầu hạ không tốt, cẩn thận ta lột da của ngươi, sau khi cho ăn cỏ khô thì đừng đưa tới bên phủ tướng quân, ta tới đại doanh biên quân."

Thẩm Lãnh vội vàng nhận lấy dây cương: "Tướng quân yên tâm, ta quen thuộc nhất ngựa của Ninh quốc."

Tướng quân kỵ binh trừng mắt một cái, thầm nghĩ con mẹ nó ngươi thật lắm lời, ngươi có thể còn chưa từng gặp ngựa của Ninh quốc, còn quen thuộc? Nhưng hắn ta lười nói thêm nữa, mang theo thân binh của mình đi bộ về phía đại doanh biên quân. Thật ra hắn ta chẳng qua là tướng quân ngũ phẩm thấp bé nhất trong đội quân đi theo thái tử mà thôi, tuy rằng ngựa này quả thật là Bác Ô, nhưng cũng không được tính là ngựa tốt thật sự, bên Đại Ninh kỵ binh rất thường thấy chính là loại ngựa thảo nguyên này. Mà hắn cũng căn bản không tư cách đi theo thái tử đến phủ tướng quân ăn cơm, vốn định sau khi vào thành tìm nơi có thể uống ngụm nước ấm là được, nghe nói bên đại doanh có cơm canh nóng thì đâu còn nhịn được. Nếu không phải mông quả thật đau đến mức chịu không nổi, hai bắp đùi đã sắp cứa rách da, hắn cũng muốn cưỡi ngựa chạy qua, điều chính yếu nhất là đội ngũ vừa mới vào thành đường xá chật chội, cưỡi ngựa cũng không nhanh hơn đi bộ.

Tướng quân xuống ngựa, thủ hạ của hắn ta tất nhiên cũng đều xuống ngựa theo, Thẩm Lãnh bảo đám thủ hạ đều nhận lấy ngựa, nói là cho ăn xong rồi sẽ đưa qua. Đám kia binh lính vây quanh tướng quân đi rồi, Thẩm Lãnh vỗ vỗ cổ ngựa: "Còn phải vất vả cho ngươi chạy thêm nữa..."

Cổng thành hơi hỗn loạn, Thẩm Lãnh bọn họ đang ở đó chỉ dẫn đội ngũ đi một phương hướng khác, có thể lừa được một con ngựa thì lừa một con, đợi sau khi đội ngũ hoàn toàn đi vào bọn họ đã thu hoạch được mấy trăm con chiến mã. Thẩm Lãnh nhảy lên lưng ngựa chỉ chỉ ra ngoài thành, bọn họ dùng khăn lụa bịt mặt, kỵ binh đều sẽ như thế, nếu không thì sau khi đội ngũ chạy, người ở phía sau hít bụi đất cũng có thể chết.

Võ Liệt nhìn thấy Thẩm Lãnh chỉ ra ngoài cổng, vì thế giục ngựa qua, ngăn binh sĩ đang muốn đóng cổng thành lại: "Chúng ta muốn đi ra ngoài xem lại có người tụt lại phía sau hay không, đóng cổng thành muộn một chút."

Người binh lính kia thấy đối phương mặc quân phục tướng quân thì cũng không nghĩ nhiều, lại kéo cổng thành ra.

Đội ngũ chừng hơn hai trăm người của Thẩm Lãnh bọn họ rời khỏi thành Tiểu Chiêu, đâm đầu vào trong màn đêm.

Thành Tiểu Chiêu, phủ tướng quân.

Thái tử Thi Trường Hoa cảm giác mình mới ngồi xuống không bao lâu, còn chưa thở được mấy hơi đã nhìn thấy bên ngoài có mấy tên binh lính chạy nhanh vào, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt hoảng hốt.

"Điện hạ, tướng quân." Một tên thân binh quỳ một gối xuống: "Đã xảy ra chuyện, tìm khắp nơi cũng không thấy Võ Liệt, binh sĩ trong doanh hắn cũng không biết hắn đi đâu."

"Dịch quán!" Ngạn Thừa Lễ sắc mặt trắng bệch: "Đi dịch quán xem thử, có phải Võ Liệt tới chỗ người Ninh hay không."

Ông ta vừa mới nói xong đã nhìn thấy thủ hạ mà mình phái đi mời Thẩm Lãnh cũng về đến đây.

"Tướng quân, tất cả người trong dịch quán đều bị đánh ngất xỉu rồi trói lại, dù là người của chúng ta ở lại bên ngoài dịch quán giám thị cũng đều bị lột đồng phục, không biết những người Ninh kia làm sao tìm được bọn họ, chuẩn xác đến mức làm cho người ta không thể tin được, tất cả mọi người bị bắt."

"Thẩm Lãnh đâu?!"

"Chẳng biết đi đâu."

"Đi tìm cho ta!" Ngạn Thừa Lễ nổi giận gầm lên một tiếng: "Đóng hết bốn cổng, bọn họ không thể ra khỏi thành..."

Ông ta nói đến đây sắc mặt lại thay đổi một chút, giơ tay lên vỗ mạnh lên đầu một cái: "Tập hợp đội ngũ, theo ta tới tây môn."

Thái tử Thi Trường Hoa không ngờ là mình mới đến thành Tiểu Chiêu, vốn định trước hết giết cá nhân cho hả giận sau đó đi ngủ một giấc thật ngon, nhưng bây giờ lại không thể không rời khỏi thành Tiểu Chiêu ngay trong đêm. Tên tướng quân người Ninh kia lại mang theo Võ Liệt bỏ chạy, còn mang theo hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức. Binh lính thủ quân ở tây môn nói có người rời đi chừng nửa canh giờ đến nay không thấy trở lại, gã tức giận đến mức hạ lệnh hung hăng quất vài roi vào tướng quân ngũ phẩm bị Thẩm Lãnh lừa mất chiến mã kia, sau đó mang theo đội ngũ lao ra khỏi cổng thành.

Ngạn Thừa Lễ lại không thể cùng thái tử điện hạ đuổi theo, ông ta là thủ tướng của thành Tiểu Chiêu, tuy rằng cũng lòng nóng như lửa đốt, nhưng nếu ông ta tự ý rời khỏi cương vị công tác một đường đuổi theo Thẩm Lãnh bọn họ chạy về đô thành Điệu quốc, sau này bị truy cứu cũng không phải tội nhỏ, dù sao thái tử điện hạ cũng chưa lên ngôi.

Mấy ngàn kỵ binh theo thái tử tới ngay cả một hơi cũng không kịp thở đã vội chạy về. Trục đường bên ngoài tây môn thành Tiểu Chiêu thông tới đô thành, truy đuổi trên con đường ngàn dặm xa xôi này, chỉ xem ai kiên trì lâu hơn thôi.

Ông ta vừa mới trở lại phủ tướng quân tháo mũ sắt xuống tùy tay ném qua một bên, phó tướng của Võ Liệt liền đánh liều đến tìm ồn ta. Võ Liệt đã đi rồi, nhưng đội ngũ ở lại thành Tiểu Chiêu, mấy ngàn nhân mã thành con không có mẹ, bọn họ cũng không biết mình nên làm gì, phó tướng đành phải tìm đến Ngạn Thừa Lễ, hỏi xem có thể chấp thuận cho gã mang đội ngũ về bắc cương hay không.

Ngạn Thừa Lễ cũng không có lý gì mà giam cầm những người này, đây là mấy ngàn biên quân, ở lại đây lâu cũng là mầm tai vạ, ngẫm nghĩ rồi hạ lệnh mấy ngàn người này để hết binh khí lại thì có thể trở về bắc cương. Phó tướng tranh luận vài câu thì bị Ngạn Thừa Lễ cho một bạt tai, cuối cùng cũng chỉ có thể khuất nhục tiếp nhận vận mệnh bị tháo bỏ binh khí.

Sáng sớm hôm sau, đội ngũ thưa thớt giống như đoàn chăn dê này rời khỏi thành Tiểu Chiêu, Ngạn Thừa Lễ đích thân dẫn người quan sát, sau khi xác định không ai mang đi một món binh khí mới yên tâm một chút.

Đội ngũ phải về bắc cương đường xá xa xôi, binh khí có thể không mang theo, nhưng lương thảo nhất định phải mang, từng chiếc từng chiếc xe ngựa ra khỏi thành, ngay cả ngựa kéo xe thoạt nhìn cũng uể oải mệt mỏi.

Ngạn Thừa Lễ cũng uể oải mệt mỏi, chỉ trông mong điện hạ mang theo đội ngũ có thể đuổi kịp Thẩm Lãnh bọn họ, nếu để Thẩm Lãnh, Võ Liệt mang Triệu Đức về đô thành trước một bước, ngày tháng sau này của mình cũng không dễ sống.

Sau khi đội ngũ Võ Liệt ra khỏi thành, Ngạn Thừa Lễ trở lại phủ tướng quân, càng nghĩ càng giận, một cước đạp đổ cái bàn, hận cái bàn gỗ nát kia không phải là Thẩm Lãnh.

Nhưng lúc này Thẩm Lãnh cũng không phóng ngựa chạy như điên trên trục đường thẳng tây đông, đêm qua sau khi ra khỏi thành bọn họ liền vào trong rừng cây nghỉ ngơi. Sau khi mắt thấy đại đội kỵ binh đuổi theo ra ngoài, Thẩm Lãnh tìm một chỗ thoải mái mà ngủ ba canh giờ. Ngày hôm sau đội ngũ của Võ Liệt ra khỏi thành, Thẩm Lãnh bọn họ trở về trong đội ngũ, hắn tìm kiếm một chiếc xe ngựa chở lương thảo nhảy lên, dựa vào bao cỏ khô tiếp tục ngủ.

Khi tỉnh lại đã đến chiểu tối, đội ngũ bắc nồi nấu cơm ở ven đường, Thẩm Lãnh đứng dậy giãn gân cốt tứ chi một chút, đoạn đường xuôi nam này chưa từng ngủ thoải mái như vậy.

Lâm Lạc Vũ bưng một bát cháo nóng đến, Thẩm Lãnh cười giơ tay ra nhận, Lâm Lạc Vũ ngồi xuống trên xe ngựa tự húp cháo: "Đây là của ta, ngươi muốn ăn thì tự đi lấy."

Thẩm Lãnh đứng đó, cảm thấy có chút xấu hổ.

Lâm Lạc Vũ đắc ý khóe miệng hơi cong lên, giống như mình đã đánh thắng một trận đại chiến vậy, làm cho Thẩm Lãnh có chút xấu hổ, là nàng ta đã thắng thiên hạ.

"Kế tiếp làm sao?" Nàng ta hỏi Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh hừ một tiếng không quan tâm, Lâm Lạc Vũ như làm ảo thuật lấy ra một cái túi giấy dầu ném cho hắn, sau khi Thẩm Lãnh mở ra phát hiện lại là gần nửa con gà nướng, nàng ta mải mê húp cháo, mùi thịt này chỉ thuộc về một mình Thẩm Lãnh.

"Thế này thì ngại quá." Thẩm Lãnh ngồi ở bên cạnh nàng ta: "Tỷ ăn cháo, ta ăn thịt, thế này..."

Lâm Lạc Vũ: "Ồ, ta đã ăn nửa con rồi, là nghẹn quá mới húp bát cháo cho trôi."

Thẩm Lãnh: "..."

Bình Luận (0)
Comment