Đô thành Điệu quốc.
Hoàng cung.
Hoàng đế Thi Hoán xoa xoa đầu lông mày, chịu đựng trận lải nhải của con trai mình. Vốn dĩ trước nay ông ta đều không nghĩ thái tử là một đứa trẻ khiến người khác phiền chán, mặc dù tài học phẩm thức kém hơn bản thân ông ta không ít, nhưng trong các triều thần cũng rất có nhân vọng, tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng sẽ không có trắc trở gì. Ông ta đã cai trị Điệu quốc tốt như vậy, sau khi thái tử lên ngôi làm một quân chủ nhân đức là đủ rồi.
Về phần lục hoàng tử Thi Đông Thành thì cứ ở lại Đại Ninh đi, để cho Đại Ninh từng giờ từng phút cảm nhận được lòng kính sợ và thần phục của Điệu quốc. Ông ta biết đứa con trai này cũng không phải một người khiến ông ta bớt lo, nghĩ tương lai sau khi thái tử lên ngôi đại cục đã định, Thi Đông Thành cũng đừng hi vọng nữa.
Thái tử vẫn đang nói, thậm chí đã bắt đầu mắng chửi, lại càng bộc lộ khí độ mà một vị thái tử không nên có, hoàng đế vẫn lựa chọn tha thứ cho sự vô lễ của thái tử, dù sao hắn vừa mới ngàn dặm xa xôi từ đông cương chạy về. Nhìn dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi này của con trai, ông ta cũng có chút đau lòng.
"Phụ thân, nếu còn không trừng trị một chút, cũng không biết lục đệ có thể làm ra chuyện hoang đường gì nữa!"
Cuối cùng thái tử Thi Trường Hoa cũng nhìn thấy hoàng đế sắc mặt không tốt, vì thế giảm bớt khẩu khí, nhưng lời thì vẫn phải nói.
"Nhi thần cực khổ bố trí, bày mưu nghĩ kế, lúc này mới bắt được hoàng đế của Nam Lý quốc, từ đầu đến cuối đều là nhi thần bố cục, những người Ninh kia tuy rằng anh dũng nhưng chỉ là hoàn toàn làm việc dựa theo kế hoạch của nhi thần mà thôi. Nhi thần lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ vạn vô nhất thất, cho nên mới có được công lớn như thế này, nhưng lục đệ lại phái người giữa đường ngáng chân, cưỡng ép cướp Triệu Đức đi đến nay tung tích không rõ, tội lớn như vậy nếu còn không trừng trị thì sau này đệ ấy sẽ càng thêm sai lầm."
Hoàng đế thở dài: "Con về Đông cung nghỉ ngơi trước đi, trẫm đã biết chân tướng thì sẽ có một quyết đoán công chính."
"Nhưng mà phụ thân..."
"Con đang ép trẫm?"
"Nhi thần... không dám." Thi Trường Hoa vội vàng lùi lại một bước: "Nhi thần cáo lui."
Thi Hoán nhìn thái tử như vậy, trầm mặc một lúc rồi dặn dò: "Đông Thành cũng đã về, đêm nay sẽ hồi cung, hai người các con cùng trẫm ăn cơm."
"Hắn còn dám về?!"
Thi Trường Hoa vốn đã đè nén hỏa khí xuống giờ nghe nói như thế lập tức lại bộc phát, nghĩ tại sao tên kia cứ đụng chạm đến mình khắp nơi như thế? Ngoan ngoãn giữ khuôn phép ở Đại Ninh làm việc con tin của hắn so với cái gì mà không tốt, lại cứ phải trở lại làm cho mình khó chịu! Hiện giờ Thẩm Lãnh, Võ Liệt cùng với Triệu Đức đều không rõ tung tích, gã từ thành Tiểu Chiêu đông cương đuổi một mạch tới đô thành cũng không đuổi được, có trời biết bọn họ đã đi đâu. Bây giờ Thi Đông Thành đột nhiên muốn trở về, nói không chừng những người đó đang ở cùng với Thi Đông Thành.
Nếu như người Ninh tên Thẩm Lãnh kia nói chuyện giúp Thi Đông Thành, sợ là mình sẽ bị động, những nói dối vừa rồi cũng sẽ bị vạch trần ngay lập tức.
"Dù sao nó cũng là con trai của trẫm." Hoàng đế nhìn Thi Trường Hoa nói gằn từng tiếng: "Huynh đệ các con, không thể để trẫm bớt lo một chút?"
"Nhi thần... Biết sai rồi."
Ánh mắt Thi Trường Hoa lóe lên một cái, nghĩ không thể ở lại trong cung lâu, bây giờ nhất định phải trở về Đông cung bố trí nhân thủ, diệt trừ Thi Đông Thành trước khi y vào đô thành, nếu để cho y vào thành rồi mới động thủ thì khó khăn rồi, tốt nhất là cũng giết cả Võ Liệt và Thẩm Lãnh luôn.
"Con về đi, rửa mặt thay y phục, nhìn người con đã bẩn thỉu thành dạng gì rồi." Hoàng đế khoát tay: "Sau khi Đông Thành về, trẫm sẽ cho người thông báo với con."
"Vâng, nhi thần cáo lui."
Thi Trường Hoa cúi người thi lễ, sau đó khom người rời khỏi thư phòng.
Sau khi Thi Trường Hoa đi rồi hoàng đế không nhịn được lại thở dài, quay đầu lại phía tấm bình phong ở đằng sau, nói: "Thẩm tướng quân, ngươi cũng thấy rồi đấy, giữa mấy đứa con trai này của trẫm cũng không phải quá hòa thuận, đây là sai lầm của trẫm, không dạy được bọn chúng huynh thân đệ cung, nhưng Thẩm tướng quân cũng đừng hiểu lầm, thái tử tuy có vẻ hơi lỗ mãng một chút, nhưng đối với ngươi, đối Đại Ninh cũng sẽ không có chút bất kính nào cả."
Thay một bộ y phục mới sạch sẽ khoan khoái, tâm trạng của Thẩm Lãnh cũng tốt lên không ít. Bọn họ giữa đường rời khỏi đại đội nhân mã lựa chọn đi thuyền, vào đô thành sớm hơn Thi Trường Hoa nửa ngày. Hoàng đế không có vạch trần lời nói dối của thái tử ngay tại trận đủ để chứng tỏ sự thiên vị của ông ta đối với thái tử, cho nên Thẩm Lãnh cũng có chút không thích vị hoàng đế này. Hắn vào cung trước một bước chính là muốn xem thử rốt cuộc hoàng đế có thái độ gì, nhìn đúng rồi mới có thể có bước tiếp theo.
Mà giờ phút này, Thi Đông Thành cũng đang ở ngay trong hoàng cung, Triệu Đức cũng ở trong cung, chỉ là hoàng đế không muốn nói cho thái tử biết thôi.
"Bệ hạ cũng không cần phải phiền não, thái tử và lục hoàng tử đều còn trẻ, người trẻ tuổi, có ai mà không huyết khí phương cương, với lại cũng là vì tốt cho Điệu quốc, chuyện tranh công, tốt hơn nhiều so với không tranh."
Sau khi bước ra Thẩm Lãnh đi đến vị trí gần cửa sổ đứng lại, nhìn nhìn ra bên ngoài, trên đường vào cung đã nhìn kỹ bố trí cảnh giới trong hoàng cung một lượt, cũng đặc biệt để ý khoảng cách tuần tra của thị vệ cung đình, đây chỉ là một thói quen. Từ đây nhìn ra bên ngoài, khoảng một trăm năm mươi bước chính là chính điện của hoàng cung này, cũng là nơi văn võ Điệu quốc vào triều thảo luận chính sự.
Một trăm năm mươi bước sao?
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày, dường như hơi xa một chút.
Hoàng đế mời Thẩm Lãnh ngồi xuống, căn dặn người dâng trà lại: "Trẫm còn chưa kịp đa tạ Thẩm tướng quân, không ngờ được tướng quân thần uy như thế, lại có thể tự tay bắt được Triệu Đức, trong giang sơn này của trẫm, không tìm ra một người trẻ tuổi giống như tướng quân."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Cũng không cần cảm ơn ta, chẳng qua là thuận tay mà thôi."
"Thuận tay... mà thôi..."
Hoàng đế lặp lại một lần, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. Ông ta cảm thấy người trẻ tuổi Thẩm Lãnh này hơi quá khoa trương, nên trầm ổn hơn mới tốt, mới phù hợp với khí độ của Đại Ninh, nhưng ông ta đâu hiểu, Thẩm Lãnh nói thuận tay mà thôi, thì thật sự là thuận tay mà thôi.
"Bệ hạ cũng không cần phiền lòng nhiều, buổi tối lúc ăn cơm để ta khuyên hai vị điện hạ." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ta cáo lui trước, không quấy rầy bệ hạ xử lý quân quốc đại sự, ồ đúng rồi... Đây là thanh hỏa hàng khí hoàn do y sư nổi danh nhất Đại Ninh ta điều chế, nếu bệ hạ cảm thấy tâm phiền ý loạn, hoặc là lúc bi thương phẫn nộ có thể uống một viên."
Thẩm Lãnh lấy một cái bình sứ ra mang theo đặt lên bàn: "Vị y sư này là sư phụ của ta, cũng từng là gia thần của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh."
Hoàng đế vừa nghe liền vội vàng trịnh trọng hẳn lên: "Đa tạ Thẩm tướng quân, vậy thì trẫm nhận."
Thẩm Lãnh: "Nhận đi nhận đi, không chừng bệ hạ người rất nhanh là sẽ phải dùng đấy."
Hắn chắp tay sau mông ung dung ra khỏi hoàng cung, trở lại quan dịch trạm nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài. Trần Nhiễm hỏi hắn đi làm gì, Thẩm Lãnh nói ra tìm kiếm chút đồ ăn, Trần Nhiễm khó hiểu, lát nữa là sẽ vào cung dự tiệc rồi, còn chạy đi tìm đồ ăn gì?
Thẩm Lãnh thở dài: "Sợ là bữa cơm này ăn không ngon, vẫn là ăn trước một ít đi."
"Rốt cuộc Lâm cô nương đã đi đâu?" Trần Nhiễm tò mò hỏi một câu.
"Tỷ ấy nói tỷ ấy không thích đô thành Điệu quốc, không thích gặp thêm nhiều người nữa, cũng không muốn ngồi con thuyền do Điệu quốc sắp xếp để về Đại Ninh, cho nên giữa đường tỷ ấy dùng nửa con gà nướng hối lộ ta, hỏi ta nên làm như thế nào. Ngươi nghĩ thử xem nếu Thi Trường Hoa thấy tỷ ấy, sẽ hận không thể một đao giết tỷ ấy mới được, mà Thi Đông Thành thấy tỷ ấy sợ là sẽ càng hao tổn tinh thần hơn, vì thế ta nể tình nửa con gà nướng đã chỉ cho tỷ ấy một con đường sáng."
"Hửm? Nói thẳng một chút không được sao..."
"Tỷ ấy đã vào Cầu Lập rồi."
"Hả?" Trần Nhiễm mắt trợn ngược: "Ngươi yên tâm để cô ta đi Cầu Lập?"
"Đừng quên tỷ ấy là người của phiếu hào Dương Thái, phiếu hào Dương Thái cũng có kinh doanh ở Cầu Lập, nếu đi theo chúng ta tất nhiên tỷ ấy sẽ nguy hiểm, dù sao chúng ta nhiều người mục tiêu quá lớn, mà một mình tỷ ấy đi thương lộ vào Cầu Lập, có người của phiếu hào Dương Thái tiếp ứng ngược lại sẽ không có chuyện gì."
Thẩm Lãnh vừa đi ra ngoài vừa nói: "Muốn cùng ta đi ăn một chút không?"
Trần Nhiễm: "Ngươi mới hiểu ra mục đích ta đi theo ngươi đi xa như vậy trò chuyện?"
Hai người ở bên ngoài tìm một tiệm nhỏ ăn cơm, còn uống một chút rượu nữa. Đồ ăn trong tiệm ăn nhỏ thế này ngược lại còn có mùi vị hơn trong tửu lâu lớn, ăn thoải mái hơn, cũng có thể lấp đầy bụng hơn.
Thẩm Lãnh tính toán thời gian rồi vào hoàng cung, đã gặp được Thi Đông Thành ở tiệc tối do hoàng đế chuẩn bị, trước đó đã ở sau tấm bình phong nhìn Thi Trường Hoa. So sánh hai người với nhau, vẫn cảm thấy Thi Đông Thành thuận mắt hơn một chút, tuy rằng ánh mắt sáng, người cũng có vẻ hơi u buồn, và còn có vẻ thua thái tử một bậc về mặt khí chất, nhưng ai bảo Thẩm Lãnh ghét Thi Trường Hoa chứ.
Người dự tiệc ngoại trừ hai vị hoàng tử và Thẩm Lãnh ra, còn có đại nhân vật trong Điệu quốc, bao gồm thượng thư lệnh, đô ngự sử, cùng với mấy huân thần có địa vị cao ở Điệu quốc. Đồ ăn cũng phong phú tinh xảo, nhưng ai có tâm tư ăn cơm? Sự chú ý của bọn họ đều ở trên người hai vị hoàng tử, nhất là Thi Đông Thành, bị những trọng thần kia nhìn lâu, trong lòng dần dần thấy chột dạ.
Những trọng thần này, không có một người nào là đứng về phía y.
"Các con vẫn muốn tranh chấp tiếp?"
Hoàng đế thở dài một tiếng, ăn cơm cũng không yên, thái tử khăng khăng bắt được hoàng đế Nam Lý Triệu Đức là công lao của gã, Thi Đông Thành cũng không nhả ra, hai người đã cãi vã một hồi lâu. Tuy rằng Thi Đông Thành không quá vững tâm, nhưng lần này không hề lùi bước, y biết nếu lui một bước này, cuộc sống sau này của mình sợ là sẽ càng không dễ sống.
"Hai vị điện hạ." Thẩm Lãnh ho khan một tiếng rồi đứng lên nói: "Thật ra bữa cơm này là ta mời bệ hạ sắp xếp. Tuy rằng ta là người ngoài, nhưng Đại Ninh và Điệu quốc thân thiện, người ngoài ta đây nhìn hai vị điện hạ tranh chấp cũng cảm thấy hơi buồn, về công lao, bất kể là của thái tử điện hạ hay là của lục hoàng tử, không phải đều là người một nhà sao?"
Thi Trường Hoa hừ một tiếng: "Cái đó tất nhiên khác, của ta chính là của ta, ai cũng đừng hòng cướp đi."
Thi Đông Thành: "Rõ ràng là huynh đang cướp của ta!"
Thẩm Lãnh xua tay: "Ta đã nghe qua câu chuyện của một vị cổ nhân. Nơi Trung Nguyên, trước Đại Ninh là Sở quốc, trước Sở quốc là các nước hỗn chiến liên tục suốt mấy trăm năm, trong đó xuất hiện một vị chiến tướng võ nghệ siêu quần, ông ta từng làm một việc, tình huống đại khái không khác hiện tại cho lắm... Hai người mà ông ta quen biết cãi vã vì một chuyện, vì thế ông ta liền sai người dựng một cây họa kích ở chỗ cách xa một trăm năm mươi bước, nói là nếu ông ta một mũi tên bắn trúng họa kích, chính là ý trời, hai người đừng có tiếp tục cãi vã nữa, chuyện này bỏ qua tại đây, nếu không bắn trúng họa kích, hai người đánh nhau thì ông ta cũng không quản."
Thẩm Lãnh hoạt động hai cánh tay một chút: "Thẩm Lãnh tuy kém xa vị tướng quân kia, nhưng cũng muốn mượn biện pháp này để khuyên giải hai vị điện hạ. Chỗ này cách đại điện một trăm năm mươi bước, bệ hạ có thể sai người ta đi lấy một cây gậy trúc, tất nhiên nhỏ hơn họa kích một chút, như vậy mới càng có thể thể hiện rõ ý trời. Nếu ta một mũi tên bắn trúng cây gậy trúc kia, chuyện này bệ hạ xử trí như thế nào thì xử trí như thế nấy, hai vị không được tranh cãi nữa."
Thi Đông Thành cũng sửng sốt, một trăm năm mươi bước, gậy trúc?
Thi Trường Hoa thì lại không nhịn được cười, công lao cuối cùng vẫn là của gã, dù sao gã cũng là thái tử, hoàng đế sẽ không để cho Thi Đông Thành lấy được, người Ninh tên Thẩm Lãnh này tuy rằng đáng ghét những xem ra cũng rất thức thời.
Hoàng đế cũng thoải mái nở nụ cười. Thi Đông Thành ở Đại Ninh lâu ngày, quan tâm tới thái độ của đối người Ninh nhất, nếu Thẩm Lãnh đã nói như vậy rồi, vậy thì y cũng không dám hỗn xược nữa, chuyện này giải quyết như thế mặc dù có chút hoang đường, nhưng cũng tốt hơn là tiếp tục tranh cãi.
"Đi lấy một cây gậy trúc."
Hoàng đế căn dặn một tiếng, lập tức có nội thị tìm đến một cây gậy trúc cắm ở bên đại điện cách một trăm năm mươi bước.
Thẩm Lãnh vẫy tay: "Lấy cung."
Thế là có người bưng một cái cung thiết thai ba thạch rưỡi đi lên, nếu không phải cung mạnh như vậy cũng không thể có lực độ lớn làm cho mũi tên bay xa một trăm năm mươi bước. Một trăm năm mươi bước đó, nếu có thể bắn trúng, vậy thì thật sự là ý trời.
Thẩm Lãnh rút một mũi tên lắp lên, hít sâu, hai cánh tay chợt phát lực, cung thiết thai ba thạch rưỡi kia bị hắn kéo căng, cung như trăng tròn.
Vù một tiếng!
Mũi tên kia bay ra ngoài như tia chớp, cách một bước, cách hai bước, cách ba bước, tất cả mọi người nhìn sang phía đại điện, sau đó phát hiện mũi tên kia căn bản không bay ra đại điện, chỉ bay khoảng năm bước mà thôi. Một mũi tên xuyên qua ngực Thi Trường Hoa, đâm xuyên cơ thể ra ngoài, lại hung hăng ghim lên cây cột, mũi tên vẫn còn rung ong ong.
Thẩm Lãnh buông cung cứng xuống, khẽ nhíu mày.
"Sao lại lệch lợi hại như vậy?" Hắn quay đầu lại nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ, cung này của người có vấn đề."
Sau khi nói xong lại lầm bầm như bổ sung thêm một câu: "Thế này phải làm sao, là đổi cung, hay là đổi một đứa con trai?"