Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 258 - Chương 258: Con Vẫn Luôn Hận Người

Chương 258: Con vẫn luôn hận người Chương 258: Con vẫn luôn hận người

Đêm khuya tĩnh lặng, hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức thật sự là không ngủ được, nhìn Thẩm Lãnh ở bên kia cũng không ngủ được, không nhịn được hỏi một câu: "Cái gọi là đại quốc, là có thể muốn làm gì thì làm sao?"

Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ, gật gật đầu: "Phải."

Triệu Đức không nhịn được lại hỏi: "Vậy duy trì chính nghĩa công lý, an thiên hạ dân tâm mà đại quốc từng tuyên bố, chỗ nào có chuyện bất công bất chính là đại quốc sẽ trực tiếp can thiệp, những điều này đều là nói nhảm?"

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, gật đầu: "Phải."

Triệu Đức thở dài: "Quả nhiên Lâm Việt chính là bị giết quốc như vậy."

Thẩm Lãnh thu hồi lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ: "Ta cũng sẽ tự hỏi mình, làm như vậy có giữ được lòng chính nghĩa hay không, mặc kệ ta tìm mấy cái cớ cho mình, chung quy cũng vẫn không phải, ván cờ giữa các nước, đâu có cái gì là chính nghĩa với khôn chính nghĩa, người có chính tà, chuyện có chính tà, nhưng mà... dù sao ta cũng vẫn là người Ninh, là võ tướng quân Ninh."

Triệu Đức cảm giác trong ngực bị cực kỳ uất nghẹn: "Trẫm nghe nói lúc trước hoàng đế Lâm Việt Dương Ngọc muốn liên hợp các quốc gia để đối kháng lại Đại Ninh, căn bản không phải là mấy con sơn dương ăn cải trắng như lời đồn nhảm nhí, cũng chỉ có bách tính bình thường cảm thấy có thể tin được, cảm thấy Đại Ninh là bá khí như vậy. Khi đó Dương Ngọc cũng từng viết thư cho trẫm, chỉ là bởi vì cách xa thiên sơn vạn thủy, trẫm ngay cả hồi âm cũng lười hồi âm."

Thẩm Lãnh nói: "Hoàng đế Cầu Lập quốc Nguyên Đằng Uyên đã hồi âm cho Dương Ngọc, hơn nữa còn thề thốt nói một khi Lâm Việt quốc bị Đại Ninh công kích, tuy cách biển rộng nhưng Cầu Lập tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó gấp rút tiếp viện cho Lâm Việt, lời này, ngươi tin không?"

"Không tin." Triệu Đức trầm mặc một lúc, cười cười tự giễu: "Một đám người dối trá nhất trên thế giới này, thật ra chính là đám người quyền lực lớn nhất, như Nguyên Đằng Uyên, như Dương Ngọc, cũng như trẫm, đương nhiên cũng bao gồm vị hoàng đế bệ hạ Đại Ninh của các ngươi."

"Ông ấy khác." Thẩm Lãnh nói: "Ông ấy đã không cần quá nhiều dối trá."

Triệu Đức trầm tư một lát, cảm thấy có lý.

"Ngươi đã giết thái tử Điệu quốc, trong Điệu quốc này cũng không phải là không có người tâm huyết, nếu bọn họ giết ngươi thì chắc cũng không phải việc khó gì. Trẫm nghe nói người hoàng đế Thi Hoán thương yêu nhất là thái tử Thi Trường Hoa, hiện tại hắn bi thương hết sức và còn có quần thần khuyên can nên ngươi vẫn an toàn, nếu hắn lấy lại tinh thần, chưa chắc đã không dám giết ngươi, huống hồ giết ngươi cũng không chỉ là một biện pháp bề ngoài, ở đây dù sao cũng là Điệu quốc."

Thẩm Lãnh cười cười: "Ngươi nói, có phải là ta rất đáng ghét không?"

Triệu Đức ngây ra, thầm nghĩ sao lại hỏi ra câu hỏi ngây thơ nông cạn như vậy, nhưng y lại trả lời rất nghiêm túc: "Hết sức đáng ghét."

Thẩm Lãnh dựa vào ghế ngồi im lặng một lát, ánh mắt có chút mơ màng: "Lúc trước đi theo tiên sinh học mấy thứ, ta đã nghĩ mình nhất định không dùng đến... Lúc chưa từng nghĩ dùng đến, đúng là không có một chút áp lực tâm lý. Ta giết Thi Trường Hoa, một nửa xuất phát từ suy nghĩ vì Đại Ninh, một nửa xuất phát từ tư tâm, chuyện tư tâm không cần nhiều lời, chuyện liên quan đến Đại Ninh, thật ra rất đơn giản."

Hắn liếc mắt nhìn Triệu Đức một cái: "Ta hỏi ngươi một chuyện, ở trên biển Đại Ninh có thể nắm chắc mười phần đánh bại Cầu Lập hay không?"

Triệu Đức rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, y không biết thực lực của Đại Ninh, nghĩ Thẩm Lãnh có phong cách hành sự như vậy chính là phong cách của Đại Ninh, hơn phân nửa đánh bại Cầu Lập vẫn không có vấn đề gì, vì thế gật gật đầu: "Chắc là có thể."

"Có thể, nhưng không nhất định." Thẩm Lãnh nói: "Thủy sư Đại Ninh hiện giờ quy mô đơn giản, nhưng tổng binh lực cộng lại không quá sáu vạn người, ngay cả trận chiến với người Cầu Lập lúc trước gần như toàn diệt thủy sư bắc hải Cầu Lập, giết địch quá ba vạn, nhưng thủy sư của Cầu Lập cộng lại vẫn phải vượt qua mười vạn người, thuyền quy mô cũng mạnh hơn Đại Ninh. Giao thủ trên lục địa, nếu ta nói là Đại Ninh có thể nhẹ nhàng tiêu diệt năm Cầu Lập cũng không quá, nhưng ở trên biển, có nhiều biến số, trước nay Cầu Lập luôn dựa vào hải chiến kiếm ăn, Đại Ninh không phải."

"Bên Điệu quốc này nhìn như rất thân cận với Đại Ninh, nhưng nếu Đại Ninh hải chiến với Cầu Lập thất bại, thái độ của Điệu quốc tất nhiên sẽ thay đổi. Theo ta được biết, thái tử Thi Trường Hoa từ đầu đến cuối đều đang đàm phán cùng bên phía Cầu Lập, nếu hắn lên ngôi thì sẽ cải thiện quan hệ hai nước..." Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Ta giết Thi Trường Hoa, người của Điệu quốc tạm thời sẽ không trực tiếp giết ta, ta không giết Thi Trường Hoa, Thi Trường Hoa cũng sẽ giết ta... Chỉ có giết ta, mối quan hệ của Điệu quốc và Đại Ninh mới có thể trở nên xấu đi. Hắn có thể giải quyết Thi Đông Thành, tuy rằng lựa chọn như vậy có chút thiển cận, nhưng đối với hắn mà nói lại vô cùng có lợi, sau khi ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế rồi thay đổi cũng không muộn, nhưng ta và Thi Đông Thành thì chung quy vẫn phải chết."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Triệu Đức: "Dù là ngươi bây giờ thân trong cũi, ngươi đã hết hi vọng rồi sao?"

Triệu Đức trầm mặc, lắc đầu.

"Ta cũng giống vậy, sao ta có thể để cho người muốn giết ta luôn nhớ thương đầu của ta."

Thẩm Lãnh đứng lên đi đến cửa sổ, hắn không sợ nói những này chuyện cho Triệu Đức nghe. Triệu Đức đã không phải là hoàng đế nữa, mà là kẻ tù tội, nếu y là người thông minh sẽ hiểu Thẩm Lãnh có thể giữ được mạng của y.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Triệu Đức: "Ta có thể bắt ngươi từ Nam Lý đến đây, tương lai sau khi diệt Cầu Lập, ta cũng có thể đưa ngươi trở về tiếp tục làm hoàng đế, dù cho Nam Lý quốc các ngươi đã có hoàng đế mới cũng không sao. Nếu Cầu Lập diệt, chiến binh Đại Ninh có thể hoành hành không kiêng sợ trên mảnh đại lục này."

Triệu Đức gật gật đầu theo bản năng, cũng không biết có nên tin tên điên này hay không, trong mắt y Thẩm Lãnh chính là một kẻ điên rõ ràng, dường như người Ninh đều là kẻ điên.

"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, nếu hoàng đế Thi Hoán quyết tâm muốn giết ngươi thì sao? Một Thi Đông Thành không bảo vệ ngươi được."

"Thi Đông Thành càng muốn giết ta hơn." Thẩm Lãnh khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Chẳng qua đã đè nén tính tình mà thôi, hoàng đế cũng còn đang do dự, ông ta đang suy nghĩ lợi và hại, mà tất cả điều này đều phải xem chiến cuộc trên biển, Đại Ninh thắng, ông ta giết ta chẳng khác nào tuyên chiến với Đại Ninh. Tuy rằng ta chỉ chẳng qua là một tướng quân ngũ phẩm mà thôi, nhưng hoàng đế Đại Ninh trước giờ đều không nói lý, cũng không cần phải nói lý, Đại Ninh có thể đánh người khác, người khác không thể đánh Đại Ninh, luôn là không nói lý lẽ như vậy. Vị chân nhân trên núi Long Hổ kia đã bao nhiêu lần ca ngợi hoàng đế bệ hạ Đại Ninh nhân đức dày rộng, sợ là trong lòng mình cũng không tin... lúc nguy hiểm nhất Thi Hoán muốn giết ta đã qua, thời khắc ta giết con trai ông ta, là thời khắc nguy hiểm nhất của ta."

Triệu Đức lắc đầu: "Nhưng dù sao hắn cũng đã chết con trai, dù sao hắn cũng là hoàng đế, giết ngươi không khó."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi xem thường Thi Đông Thành rồi."

"Hửm?" Triệu Đức ngẩn ra: "Chẳng qua là một hoàng tử không được chào đón, có gì cần coi trọng?"

Thẩm Lãnh nhìn nhìn ra bên ngoài, hiện giờ trong đô thành Điệu quốc này, sợ là những sát thủ treo biển trong phiếu hào Dương đều đã đến đây rồi. Kinh doanh nhiều năm như vậy, bất kể là ở Lâm Việt lúc trước hay là Đại Ninh, hay là Cầu Lập, phiếu hào Dương Thái dựa vào tài lực cường đại đã mua chuộc được bao nhiêu khách giang hồ? Chỉ sợ ngay cả Thi Đông Thành cũng không nhớ nổi, những người này tuy nói là đám ô hợp, nhưng bọn họ có giá trị của bọn họ.

Triệu Đức suy đi nghĩ lại, tại sao Thẩm Lãnh lại nói mình xem thường Thi Đông Thành? Y biết Thi Đông Thành người này, rất nhiều năm trước đã bị hoàng đế Điệu quốc Thi Hoán đưa đi Đại Ninh làm con tin. Chỉ có đứa con không được coi trọng nhất, không khiến người ta thích mới bị đưa ra ngoài, lúc Thi Hoán đưa đứa con trai này đi hẳn là đã nghĩ tới, đứa con trai này đưa sang đó chết thì cũng đã chết rồi, không đau lòng.

Chẳng lẽ Thi Đông Thành không nghĩ đến điểm này?

Y chính là người dù chết thì người khác cũng không đau lòng, ở Đại Ninh lúc nào cũng hết sức cẩn thận nơm nớp lo sợ, nói ra, y thật sự không khác đi chịu chết. Hoàng đế Đại Ninh chỉ là không thèm để ý đến y mà thôi, nếu để ý thì y thật sự có thể an ổn? Thật sự tưởng là hoàng đế Đại Ninh không biết, quấy nhiễu hải cương ngoại trừ người Cầu Lập còn có người Điệu quốc đóng giả thành người Cầu Lập.

Còn điều nữa là Thi Đông Thành biết làm người. Y cố hết sức kéo gần mối quan hệ của Điệu quốc và Đại Ninh, cố hết sức lực vì ngành hàng hải Đại Ninh, có thể thu hoạch bao nhiêu tin tình báo cũng như số nộp lên cho phủ đình úy đầy đủ, cũng sẽ không dùng cái này để nói điều kiện, điều này đủ để chứng tỏ y thông minh hơn Thi Trường Hoa nhiều.

Thi Hoán có tám người con trai, trưởng tử cũng là thái tử Thi Trường Hoa đã chết, thất tử là người tàn tật còn có hơi ngốc, bát tử tuổi nhỏ, năm con trai khác mấy năm qua đã chết toàn bộ, quá nhiều tai nạn, quá nhiều tai ương, nhưng nếu nói là không liên quan đến Thi Trường Hoa, ai tin?

Hiện giờ chỉ có hai người là hoàng đế có thể chọn, một người là Thi Đông Thành, một người là lão bát Thi Nguyên Đức còn nhỏ tuổi. Chuyện của thiên gia, từ trước đến nay đều là lãnh khốc vô tình nhất, nếu chọn lão bát Thi Nguyên Đức, Thi Đông Thành sẽ an tâm chấp nhận giữ khuôn phép?

Hoàng thành.

Thi Đông Thành quỳ gối trước giường của hoàng đế bưng một bát thuốc cầu khẩn, đã cầu một hồi lâu nhưng hoàng đế cũng không nhìn y cái nào.

"Phụ thân, con biết phụ thân không thích con, cảm thấy dòng máu trong thân thể con không tinh thuần. Lúc trước khi đưa con đến Đại Ninh phụ thân nhất định cũng đã nghĩ, nếu không về được thì không về được thôi... Nhưng phụ thân không thể vì không thích con mà hủy hoại thân thể của mình, nếu không phải con đến đưa thuốc thì chắc là phụ thân đã uống rồi phải không? Bát thuốc này nhi tử để ở đây, sau này con để nội thị đưa thuốc đến, hy vọng phụ thân uống thuốc, không thích con, con sẽ ít xuất hiện, đợi sau này sứ thần Đại Ninh phái đến đây xử trí Thẩm Lãnh, nhi tử sẽ trở về cùng sứ thần của Đại Ninh."

Thi Đông Thành đứng lên đặt chén thuốc xuống, xoay người đi ra ngoài.

"Ngươi hận ta, đúng không?" Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.

Một người không tự xưng nhi thần, một người không tự xưng trẫm.

Giờ này khắc này, vẫn là cha con.

"Phải."

Câu trả lời của Thi Đông Thành rất đơn giản thẳng thừng, không lấp liếm chút nào.

"Ai sinh ra con, con không thể lựa chọn." Thi Đông Thành quay lại liếc nhìn hoàng đế đã ngồi dậy: "Ai là mẫu thân con không được lựa chọn, ai là phụ thân con cũng không được chọn, sống như thế nào có vẻ như cũng không được lựa chọn. Mẫu thân bởi vì xuất thân hèn mọn cho nên từ đầu đến cuối vẫn sống như một nô lệ, có kết quả tốt sao? Người từng thương hại sao? Là mẫu thân đã làm chuyện có lỗi với người hay là con đã làm chuyện có lỗi với người? Đều không có, chỉ bởi vì người không thích, cho nên... con dựa vào cái gì mà không thể hận người?"

Y bật cười ha hả: "Nhưng dù sao con cũng là con trai, muốn giết người, phải nhịn."

Thi Hoán biến sắc, trầm mặc thật lâu sau đó thở dài: "Nếu ta bảo ngươi sau này phụ tá Nguyên Đức, ngươi có giết nó hay không?"

"Người đã hỏi Thi Trường Hoa chưa?" Thi Đông Thành hỏi lại.

Thi Hoán cười lạnh: "Ta biết ngươi không thể, ngươi muốn làm hoàng đế! Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không giao ngôi vị hoàng đế cho ngươi. Con trai à, vậy thì vi phụ chỉ có một lựa chọn."

Thi Đông Thành cũng cười lạnh: "Giết con?"

Thi Hoán hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Người đâu!"

Thi Đông Thành nhìn nhìn ra bên ngoài, không có ai vào, lại liếc nhìn hoàng đế: "Thất vọng sao?"

Thi Đông Thành lại đi trở về, ngồi xuống cạnh hoàng đế: "Phụ thân, trước đó con đã nghĩ xong giúp người rồi, người chỉ có giết con, sau đó người cố gắng sống thêm vài năm mới có thể giao giang sơn cho Nguyên Đức khôn lớn. Người hỏi con có thể phụ tá nó hay không, nếu ngay từ đầu người đã chọn Nguyên Đức, con sẽ làm, nhưng ngay từ đầu người đã chọn Thi Trường Hoa, cho nên bảo còn lại cam tâm tình nguyện làm nô tài đợi Nguyên Đức lớn lên tiếp nhận giang sơn ư? Người thật sự rất ngây thơ, phụ thân à, những triều thần bên ngoài kia đều không có một ai ngây thơ như người cả."

Y vỗ vỗ vai hoàng đế: "Con vẫn luôn hận người, nhưng sẽ không giết người. Mẫu thân từng nói, đừng làm hại phụ thân con, dù sao cũng là phụ thân con. Tiếng xưng hô phụ thân này có thể cho người muốn làm gì thì làm? Người cứ sống tiếp đi, nhưng mà những triều thần một lòng trung thành kia của người đã mong đợi con lên ngôi rồi, biết tại sao không? Bởi vì con thân với Đại Ninh, bọn họ sợ, bọn họ không có lựa chọn khác nữa."

Thi Đông Thành đi ra ngoài: "Con biết là hai ngày này người đã an bài người đi giết Thẩm Lãnh, trong triều đình cũng có người muốn giết Thẩm Lãnh, nhưng phụ thân người đã quên, kinh doanh sát thủ là nghề chính của con đó... Trong triều đã chết mấy người, trong cung cũng đã chết mấy người, con là lo lắng người thân thể còn chưa khỏe không chịu nổi cho nên không cho người ta nói cho người biết."

Y lấy từ trong ngực ra một bản danh sách ném xuống đất: "Người đã chết, và người sắp chết đều ở đây, người tự xem."

Bình Luận (0)
Comment