Cửa lại bị kéo ra một lần nữa, Thẩm Lãnh tưởng người vào sẽ là Thi Đông Thành, không ngờ lại là Lâm Lạc Vũ, cho nên hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, mà nàng ta lại bĩu môi vẻ không sao cả.
"Lúc nữ nhân ngốc nghếch, quả nhiên khó đoán trước hơn nam nhân."
Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn nàng ta một cái: "Cầu Lập không dễ đi?"
"Không đi."
Lâm Lạc Vũ nhìn nhìn gian phòng đơn sơ trống rỗng này khẽ nhíu mày, tựa hồ như có chút căm tức Thẩm Lãnh bị nhốt ở nơi như vậy. Nàng ta quay đầu lại liếc nhìn người trông coi bên ngoài, trầm mặc một lát rồi phân phó: "Dọn một cái giường lớn đến, đệm chăn phải là đồ mới."
Triệu Đức theo bản năng liếc nhìn Lâm Lạc Vũ, khổ nỗi Lâm Lạc Vũ căn bản là không quan tâm đến sự tồn tại của y, giống như không khí vậy.
"Muốn ăn gì?" Lâm Lạc Vũ hỏi.
Thẩm Lãnh cười: "Không có gì muốn ăn, thức ăn này cũng không tệ, bữa nào cũng có thịt."
Lâm Lạc Vũ lại rơi vào trầm mặc, hiển nhiên nàng ta đang cố gắng áp chế cơn bực tức của mình.
"Đừng giận hắn, thế này đã không tồi rồi." Thẩm Lãnh vươn người một chút: "Dù sao cũng không giết ta."
"Đó là bởi vì còn chưa tới bước đó." Lâm Lạc Vũ hỏi: "Tại sao lại kích động như vậy?"
"Kích động, đâu còn quản nhiều tại sao như vậy." Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào miệng mình: "Ta đã lấy thù lao rồi."
Thẩm Lãnh đã ăn một quả nho, rất ngọt.
Hắn đã nói với Triệu Đức rất nhiều nói, như là sự khác nhau giữa đại quốc tiểu quốc, như là quang minh và u tối trong nhân tính, rất nhiều rất nhiều, điều chính yếu nhất là Thẩm Lãnh làm cho Triệu Đức cảm thấy hắn làm như vậy vì Đại Ninh, chứ không phải vì một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân cũng không phải có quan hệ mập mờ với Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh cảm thấy giải thích là một chuyện rất phiền phức, quang minh lỗi lạc, ở người khác trong mắt có lẽ là có toan tính khác.
Huống hồ những lời hắn nói với Triệu Đức, hắn không sợ Triệu Đức nói ra, ngược lại còn hy vọng Triệu Đức nói cho Thi Đông Thành nghe. Thi Đông Thành đã cho người ta đưa Triệu Đức ra ngoài thẩm vấn riêng ba lần, Thẩm Lãnh không tin Thi Đông Thành đều là hỏi về chuyện của Nam Lý. Nếu Triệu Đức nói với Thi Đông Thành là Thẩm Lãnh giết người chỉ là vì một nữ nhân tên là Lâm Lạc Vũ, vậy thì Thi Đông Thành có thể sớm đã xách đao tới gặp rồi.
"Bởi vì ta đã cứu ngươi lúc ở trên Dã Lộc Sơn?" Nàng ta hỏi.
Thẩm Lãnh bĩu môi, không muốn đáp lại.
"Ngươi không muốn nợ ta nhân tình đến như vậy?" Nàng ta lại hỏi.
Trên Dã Lộc Sơn, Thẩm Lãnh từng cách cái chết rất gần rất gần, là Lâm Lạc Vũ đã giết trở lại, dùng mấy mũi tên nhặt được bức lui binh sĩ của Sát Kỳ doanh Cầu Lập. Mà lúc đó Thẩm Lãnh đã cạn kiệt sức lực, nếu lúc ấy Lâm Lạc Vũ không chạy đến kịp thời, có thể Thẩm Lãnh đã chết trên ngọn núi cách Đại Ninh hơn vạn dặm, vài năm sau sẽ hóa thành xương khô.
"Tiên sinh nói, không có gì lớn hơn so với ân cứu mạng."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Năm đó khi ta còn ở trấn Ngư Lân quận An Dương làm khuân vác đã nghe nói như vậy. Lão bản ta nhặt về nuôi trong đêm tuyết lạnh là một người rất xấu, hơn nữa còn là một đầu lĩnh thủy phỉ, nhưng mỗi một lần tiên sinh tới tìm ta đều sẽ nhắc đến, ân tình trên đời, lớn nhất không gì qua được ân cứu mạng, chính như khi đó ta cùng Mạnh Trường An bị nhốt trong một kho hàng, hắn nói với ta, lát nữa ta xông lên ngươi chạy ra bên ngoài, cũng là ân tình cứu mạng."
Lâm Lạc Vũ nhíu mày: "Nhưng ngươi tính toán rõ ràng như vậy, sẽ làm bị người ta tổn thương."
Thẩm Lãnh ngây ra, cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói này, nếu tính toán quá rõ ràng, sẽ làm người ta tổn thương.
"Ân oán không phân minh, là người vô tình." Hắn nói.
Tại sao hắn phải đi thành Trường An xem thử một chút, xem có phải Mạnh Trường An xảy ra chuyện hay không? Tại sao hắn phải đi bắc cương xem thử một chút, xem có phải Mạnh Trường An cần giúp hay không? Đó không chỉ là bởi vì thiếu niên ý khí, khởi nguồn của thiếu niên ý khí chính là ân cứu mạng.
Lâm Lạc Vũ cũng giống vậy, nàng ta đã cứu mạng Thẩm Lãnh, cho nên Thẩm Lãnh nói với Triệu Đức nhiều như vậy đều là giả, xét đến cùng thì điều không thể nói với Triệu Đức mới là căn nguyên. Hắn chính là muốn giúp Lâm Lạc Vũ, chính là không muốn để nàng ta rơi vào tay Thi Trường Hoa, cho nên chỉ có thể giết Thi Trường Hoa. Hắn không có cách nào mang theo binh khí vào hoàng cung, đành phải dùng một câu chuyện rất dở để lừa được một cái cung.
Trong thời khắc động thủ căn bản là Thẩm Lãnh không có nắm chắc đảm bảo mình tuyệt đối sẽ không bị giết, hắn chỉ cảm thấy mình nên làm, chính như lúc hắn đi Phong Nghiễn Đài bắc cương, không có suy nghĩ đến sinh tử.
Nhưng Lâm Lạc Vũ bỗng nhiên bật cười, kiểu cười rất vui vẻ.
"Hóa ra, trong lòng ngươi, ta đã quan trọng giống như Mạnh Trường An."
"Hửm?"
Thẩm Lãnh không ngờ Lâm Lạc Vũ có thể nghĩ như vậy, nhưng dường như, cũng không sai.
"Ngươi nghĩ khi nào Thi Đông Thành sẽ giết ngươi?"
"Khi đề đốc thủy sư Trang Ung đến."
Một người hỏi, một người đáp.
"Quả nhiên..."
Một chút ý cười vừa mới có của Lâm Lạc Vũ từ từ biến mất, trên mặt lại trở nên tối tăm, hình như phủ lên một tầng mây đen... Nàng ta đã đoán được Thẩm Lãnh sẽ giết Thi Trường Hoa, cũng đoán được người như Thi Đông Thành tuyệt đối sẽ không buông tha cho Thẩm Lãnh. Nàng ta thật sự rất muốn nghe thấy Thẩm Lãnh nói tỷ yên tâm đi, nam nhân tỷ từng coi trọng làm sao lại kém vậy? Nhưng trên thực tế, nam nhân nàng ta từng coi trọng thật sự rất kém cỏi, rất kém cỏi.
"Trang tướng quân nhất định sẽ đích thân đến, mang theo đại quân thủy sư." Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu ông ta lý trí một chút, thì nên phái thủ hạ đến đón ta đi, ít nhất mười vạn thủy sư Cầu Lập còn ở bên ngoài Bình Việt đạo như hổ rình mồi, ông ta mang binh đến, Bình Việt đạo cũng chỉ có thể phòng thủ, khoảng cách xa như vậy, đi đi về về phải mất hai tháng, thời cơ chiến đấu bỏ lỡ là vĩnh viễn cũng sẽ không tìm về được, nhưng Trang tướng quân à... Nhìn có vẻ lý trí, thật ra cũng rất xung động."
"Bởi vì ông ta quan tâm đến ngươi."
Lâm Lạc Vũ chợt phát hiện, bên cạnh Thẩm Lãnh có rất nhiều người dễ xung động giả ngốc, đơn giản là hai chữ "quan tâm" này.
Thẩm Lãnh sẽ giả ngốc vì Trà Nhi, giả ngốc vì Thẩm tiên sinh, cũng sẽ giả ngốc vì Trang Ung, còn sẽ giả ngốc vì Mạnh Trường An, hiện giờ giả ngốc vì nàng ta, thoạt nhìn vẫn đều là Thẩm Lãnh đang giả ngốc, nhưng trên thực tế thì sao? Mạnh Trường An trước khi đến bắc cương đi đường vòng tới gặp Thẩm Lãnh, có phải giả ngốc hay không? Trà gia ôm kiếm canh chừng đường mòn dưới chân núi chém giết một đêm, có phải giả ngốc hay không? Nếu Trang Ung đích thân mang binh đến đón Thẩm Lãnh về, có phải giả ngốc hay không?
Hai chữ "quan tâm" này.
Đẹp nhất nhân gian.
Nàng ta đã về, có phải giả ngốc hay không?
"Nếu ngươi đã nghĩ tới cuối cùng hắn vẫn muốn giết ngươi, vậy ngươi có cách gì ứng đối không?" Lâm Lạc Vũ hỏi.
Nàng ta cảm thấy người như Thẩm Lãnh đương nhiên cũng sẽ không một chỉ biết giả ngốc, sẽ luôn có chuẩn bị mới đúng.
"Không có."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh khiến nàng ta chấn động trong lòng.
"Ta sẽ không để hắn thực hiện được." Lâm Lạc Vũ hít sâu một hơi: "Nếu hắn thật sự muốn động đến ngươi, ta sẽ khiến hắn trả giá."
"Tỷ không nên trở lại."
"Ngươi cũng không nên giết Thi Trường Hoa."
Hai người liếc nhau một cái, sau đó đều bật cười.
Ngây ngô.
Thẩm Lãnh ngồi xuống: "Nếu không ngoài dự liệu, vào lúc đại quân Trang tướng quân đến, tất nhiên Thi Đông Thành sẽ giết ta, sau đó đẩy chuyện này cho cha hắn Thi Hoán. Hắn nghĩ Trang tướng quân sẽ rất tức giận, một khi tức giận thì không chừng sẽ giết Thi Hoán... Hắn không thể tự giết phụ thân hắn, tai tiếng đó rất không tốt, gánh tai tiếng giết cha giết huynh làm sao đăng cơ xưng đế? Cho nên hắn phải phải nghĩ biện pháp làm cho cha hắn chết trong tay Trang Ung, mà ta đã chết rồi, bất kể là ai giết, mối thù ta giết thái tử Điệu quốc coi như là đã báo."
Lâm Lạc Vũ cẩn thận ngẫm nghĩ, phát hiện chuyện này khó giải.
Trang Ung không thể mang theo đại quân mấy vạn lặng yên đến không một tiếng động, chỉ cần Thi Đông Thành nhận được tin tức quân Ninh đến sẽ lập tức giết Thẩm Lãnh sau đó giá họa cho cha ruột của y, nói không chừng, y còn có thể giết cả thủ hạ của Thẩm Lãnh đang bị vây nhốt trong quan dịch trạm nữa, người chết nhiều một chút thì lửa giận của Trang Ung mới có thể lớn hơn nữa. Đương nhiên còn có cách làm thông minh hơn, lúc y giả vờ muốn giao Thẩm Lãnh cho Trang Ung, đột nhiên hoàng đế Thi Hoán phái người tới giết Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh bị loạn tiễn bắn chết, sau đó y lập tức dẫn người giết chết hung thủ giết người, Trần Nhiễm, Cổ Lạc bọn họ nổi giận vì Thẩm Lãnh chết, với sự phối hợp của Thi Đông Thành một đường thông suốt xông vào hoàng cung giết lão hoàng đế.
Không thể tưởng tượng, nhưng không phải là không được.
Tóm lại, chỉ có Thẩm Lãnh chết, lão hoàng đế chết, và còn làm cho mình sạch sẽ, y có thể tọa ổn giang sơn.
"Thi Trường Hoa đã đánh giá thấp hắn." Thẩm Lãnh cười cười, có chút khổ sở: "Thi Trường Hoa đã quên một chuyện, con người đều sợ chết... Những trọng thần kia thoạt nhìn đều là ủng hộ hắn, nhưng trong tay Thi Đông Thành có một phiếu hào Dương Thái, những sát thủ kia chính là một trong những lá bài chưa lật của Thi Đông Thành, hắn có thể rất thẳng thừng uy hiếp những triều thần kia, thời điểm mấu chốt các ngươi không ủng hộ ta, ta sẽ giết các ngươi, các đại nhân vật chịu đứng về phía ở Thi Trường Hoa là vì có thể có lợi, nhưng đứng trước sinh tử, lợi có thể không lấy."
Lâm Lạc Vũ nhìn Thẩm Lãnh, mắt hơi đỏ lên, mũi cũng hơi cay: "Càng nói, càng cảm thấy ngươi thật sự ngốc, việc này rõ ràng ngươi đều nhìn thấy rất rõ ràng, thế nhưng vẫn giết Thi Trường Hoa theo suy nghĩ của Thi Đông Thành."
Thẩm Lãnh lấy ra một cái khăn tay gấp vuông vắn đưa cho nàng ta: "Lau đi."
Lâm Lạc Vũ nhìn thoáng qua, khăn tay đó là của nàng ta. Trận chém giết đó, Thẩm Lãnh hỏi nàng ta, ngươi có mang khăn tay không?
Nàng ta tưởng là hắn đã ném đi rồi.
Hôm nay đang lúc cảm động, nếu Thẩm Lãnh trực tiếp hỏi ngươi có chịu lấy ta hay không, Lâm Lạc Vũ cũng có thể kích động mà gật đầu, nhưng nàng ta biết hắn vĩnh viễn sẽ không nói ra câu này, bởi vì hắn không yêu nàng ta, trong lòng hắn chỉ có một mình Thẩm Trà Nhan, mà nàng ta, là tỷ.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân, Lâm Lạc Vũ lập tức nhíu mày, nàng ta quay đầu lại liền thấy nam nhân đã khiến nàng ta chỉ còn lại chán ghét kia.
Thi Đông Thành vẻ mặt sốt sáng từ bên ngoài vào, sau khi nhìn thấy Lâm Lạc Vũ không ngờ vành mắt đã ươn ướt. Y bước nhanh đến muốn giữ lấy hai cánh tay Lâm Lạc Vũ hỏi nàng ta có ổn không, nhưng Lâm Lạc Vũ lui về phía sau một bước làm cho vẻ mặt của y trong nháy mắt trở nên xấu hổ.
"Tại sao nàng lại trở về?" Thi Đông Thành lại trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Nàng nên nói sớm cho ta biết, ta phái người đi đón nàng mới tốt, hiện tại cục diện có chút hỗn loạn chỗ nào cũng không an toàn, nàng chạy về như vậy lỡ như xảy ra chuyện, ta phải làm sao?"
Lâm Lạc Vũ nhìn khuôn mặt chân tình thật ý kia, bỗng nhiên muốn ói.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy không nên trốn chạy, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy bản thân mình rất xấu xa."
Lâm Lạc Vũ ngữ khí có chút lạnh lùng, nói: "Sẽ khiến ta nhớ lại, ta là một người buôn bán."
Thi Đông Thành càng thêm xấu hổ : "Lúc ở Đại Ninh, chúng ta vốn chính là người buôn bán."
Lâm Lạc Vũ lười nói tiếp, chỉ chỉ vào Thẩm Lãnh: "Hắn đáng chết không?"
Thi Đông Thành sửng sốt: "Sao nàng lại hỏi như vậy? Ta đã đang nghĩ cách rồi, hơn nữa còn phái người đi Bình Việt đạo bằng tốc độ nhanh nhất thông báo cho đề đốc thủy sư Đại Ninh tướng quân Trang Ung, nếu như không có gì xảy ra, trong vòng một tháng Trang tướng quân sẽ phái người tới đón hắn. Trong thời gian này ta sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ hắn, tuyệt đối sẽ không để cho người khác làm tổn thương hắn một chút nào. Phụ thân trước sau ba đợt phái người đến giết hắn, đều đã bị ta ngăn chặn, những người trong triều kêu gào đòi giết hắn, ta cũng đã giết mấy người, chẳng lẽ nàng cảm thấy ta làm không đủ?"
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Rất tốt, cảm ơn."
Sắc mặt Thi Đông Thành trở nên càng thêm khó coi: "Nàng nói cảm ơn với ta... Vì hắn?"
Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng, rất nghiêm túc nói giống như là tuyên bố chủ quyền: "Người này, Thẩm Lãnh, đệ đệ của ta."
Sắc mặt Thi Đông Thành dịu xuống một chút, đệ đệ chung quy cũng không phải tình nhân.
"Đệ đệ của nàng, cũng chính là đệ đệ của ta, nàng tin ta, ta tuyệt sẽ không để hắn chết trong tay người khác."
Y vẫn chân thành như vậy.
Thế nhưng Thẩm Lãnh và Lâm Lạc Vũ lại gần như không nhịn được, đều muốn giúp Thi Đông Thành nói ra nửa câu sau... Ta tuyệt đối sẽ không để hắn chết trong tay người khác, chỉ có thể là chết trong tay ta.