Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 260 - Chương 260: Mượn Thuyền

Chương 260: Mượn thuyền Chương 260: Mượn thuyền

Trong mắt Lâm Lạc Vũ, Thẩm Lãnh có quá nhiều nhược điểm, rõ ràng nhất chính là dễ bị kích động, vì thế sau khi Thi Đông Thành rời khỏi nàng ta vô cùng nghiêm túc yêu cầu giao những việc sau đó cho nàng ta xử lý, nếu như Thẩm Lãnh còn vọng động một lần nữa thì thật sự là hết đường cứu rồi.

Hơn hai mươi ngày sau khi Thẩm Lãnh bị bắt nhốt, Ung Trang đang luyện binh ở đại doanh thủy sư Bình Việt đạo cũng đã gặp người do Thi Đông Thành phái đi, nhận được bức thư viết tay của Thi Đông Thành, đọc xong, vị nho tướng Đại Ninh vốn nổi danh bình tĩnh trầm ổn này đã đập vỡ chén trà.

Đại quân tẫn khởi. (đại quân đồng loạt tiến công)

Lẽ ra phải xin ý chỉ, đại quân sao có thể tùy ý hành động.

Có điều Trang Ung biết, nếu như ông thực sự dùng hơn một tháng thời gian đi lại để chờ ý chỉ, bệ hạ sẽ nổi giận. Thẩm Lãnh có thể không phải đứa trẻ đó, cũng có thể chính là đứa trẻ đó, chuyện này có thể còn khiến bệ hạ càng thêm đằng đằng sát khí.

Nghe tin đại quân xuất phát, hành quân chủ bộ Đậu Hoài Nam dưới trướng Thẩm Lãnh một đường chạy tới gặp Trang Ung. Đến lều chính của Trang Ung không thấy người, hỏi ra thì biết đại tướng quân đã tới huyện thành Nha Thành điều động lương thảo trong phủ khố, ông ta lại không biết cưỡi ngựa, đành phải một lần nữa chạy đến Nha Thành, mệt tới mức thở hổn hển.

Lúc tìm được Trang Ung, ông ta phát hiện trong mắt đại tướng quân còn đầy tơ máu liền biết mình không khuyên nổi rồi. Ông ta cảm thấy người tỉnh táo như Trang Ung nên hiểu rõ tự ý điều động thủy sư thì bệ hạ sẽ nổi giận đến mức nào, nhìn thấy dáng vẻ của Trang Ung, những lời ông ta vốn định nói liền giữ lại trong bụng.

"Đại tướng quân, đại quân không dễ dàng trực tiếp đến thẳng Điệu quốc, có thể dẫn đến tranh chấp giữa hai nước, không bằng phái ti chức đi trước?"

"Ngươi mang theo kỳ chiến binh đó của Thẩm Lãnh lập tức xuất phát trước, bất luận thế nào cũng không được để Thẩm Lãnh xảy ra chuyện, đại quân muộn nhất sẽ đến sau ngươi hai ngày."

Trang Ung không mảy may do dự, thời khắc hạ lệnh kiên quyết dứt khoát.

"Vâng."

Đậu Hoài Nam cũng không tiện can giải thêm, một đường mau bước trở về, mồ hôi tuôn như mưa.

Nửa ngày sau, mười lăm chiến thuyền đã chuẩn bị trang bị lương thảo hoàn tất tập họp trước một bước, nhằm tăng thêm thanh thế, Trang Ung còn đặc biệt giao cho Đậu Hoài Nam ba chiếc thuyền Vạn Quân, chín chiếc Phục Ba, một chiếc thuyền đâm Thiết Tê, hai chiếc thuyền hàng chở đầy vật tư.

Chính ngọ, mười lăm chiến thuyền liền rời bến, giương buồm hướng thẳng về phía tây nam.

Trên chiến thuyền, binh sĩ của Thẩm Lãnh mỗi kẻ đều mặt lạnh như băng, nhưng ánh mắt đều ngập sát ý.

Cũng lúc ấy, một cỗ xe gỗ lừa kéo từ quan đạo phía bắc lắc lư đi đến, chiếc chuông buộc dưới cổ lừa phát ra thanh âm lanh lảnh. Một gã nam nhân trẻ tuổi lười biếng tựa người trên xe gỗ nghỉ ngơi, dường như có chút không quen với kiểu thời tiết nóng bức của phương nam, cổ áo phanh rộng, lộ ra nước da màu đồng.

Ống tay áo của gã xắn lên, ngón tay gõ nhẹ lên xe gỗ theo nhịp tiếng chuông đinh đinh đang đang, lúc ngón tay cử động, cơ thịt trên bắp tay cũng tuần tự chuyển động, như sóng cả nhịp nhàng lên xuống.

"Có thể nhìn ra được ngươi cũng là quân gia phải không?"

Lão hán đánh xe chuyển qua một bầu nước, nam nhân trẻ tuổi nhận lấy nói lời cảm tạ, lại hỏi: "Sao ngươi nhìn ra được?"

Lão hán cười nói: "Đám người trẻ tuổi bây giờ trên người đều có một loại âm khí khiến người ta chán ghét, mỗi ngày bước ra khỏi cửa chỉ hận không thể trang điểm xinh đẹp lộng lẫy còn hơn cả nữ nhân, nào có chút bộ dáng mà nam nhân nên có, chỉ có hán tử trong quân ngũ, chỉ liếc mắt trông đã đủ khiến lòng người khoan khoái, khí lực vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn trên người ngươi, lão hán ta nhìn một cái là biết xuất thân quân ngũ rồi."

Ông ta hỏi: "Quân gia, ngươi tòng quân ở đâu?"

"Bắc cương."

"Bắc cương?!" Lão hán kinh ngạc: "Xa xôi vạn dặm, sao ngươi lại đến nam cương?"

"Ở bắc cương lập được chút công nhỏ, nhân lúc tướng quân vui vẻ liền xin dùng hết ngày phép đã vài năm tích lũy, gom góp lại cũng được hai tháng, bây giờ xem ra hai tháng này cũng chỉ đủ đi một chuyến, lúc về còn phải đi thêm vài tháng."

Nói đến đây, nam nhân trẻ tuổi bật cười, nghĩ bị trễ mấy tháng thì trễ mấy tháng đi, cuối cùng cũng có thể gặp tên tiểu tử ngốc đó rồi.

"Ngươi là người bản địa sao?" Gã hỏi.

Lão hán gật đầu: "Đúng vậy, đã sống ở đây quá nửa đời người rồi."

"Vậy lão nhân gia cảm thấy thủy sư của Đại Ninh ta thế nào?"

"Rất giỏi!" Lão hán giơ ngón cái, lắc qua lắc lại: "Nói thật, ta vốn không cảm thấy bản thân mình là một người Ninh chân chính, là người Lâm Việt mấy chục năm rồi, đột nhiên không còn là người Lâm Việt nữa thế nào cũng có gì đó không thoải mái, nhưng Đại Ninh quả thật là tốt, bệ hạ miễn cho chúng ta ba năm tiền thuế, nay thủy sư lại xuôi nam, một trận đánh cho bọn chó hoang Cầu Lập răng rơi đầy đất, lão hán trong lòng sảng khoái biết bao, lại nhớ đến thủy sư của Lâm Việt quốc xưa, đánh thế có tính là gì?!"

Người trẻ tuổi cười rộ lên, bôn ba mệt nhọc suốt một đường cũng nhẹ bớt phần nào, vì thế liền hỏi: "Lão nhân gia, ngươi đã từng nghe thấy trong thủy sư có một vị thiếu niên tướng quân tên Thẩm Lãnh chưa?"

"Chưa nghe thấy." Lão hán ngượng ngùng cười: "Lão hán kiến thức ít ỏi."

Người trẻ tuổi bĩu môi: "Xem ra cũng không giỏi đến đâu, đã đến nam cương mấy tháng rồi mà còn chưa đánh ra thanh danh người người đều biết."

"Quân gia, đến rồi." Lão hán dừng lại ở ngoài huyện thành Nha Thành, nhảy xuống chỉ về hướng cảng thuyền: "Kia chính là đại doanh thủy sư."

Đứng ở chỗ cao, vừa hay nhìn thấy mười lăm chiếc chiến thuyền đi ra ngoài thuyền cảng, giương cao buồm lớn, chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm phấp phới như hoành đao của chiến binh vung múa, đội thuyền hướng thẳng đến phía tây nam mà đi.

"Sợ là lại có chiến sự." Lão hán nhìn đội thuyền kia xuất cảng, không nhịn được mà cảm khái: "Lần này cũng không biết là lại có bao nhiêu con chó hoang Cầu Lập phải gặp đen đủi."

Người trẻ tuổi khẽ cười, móc ra chút bạc vụn đưa cho lão hán, có nói thế nào lão hán cũng không chịu nhận, chỉ nói ông ta thuận đường đưa gã đến, nếu như nhận bạc của gã có khác nào đánh vào mặt bách tính huyện Nha Thành, sao có thể tham tiền như vậy. Người trẻ tuổi chắp tay vái tạ, lão hán vội vàng hồi lễ, nhanh chóng đánh xe đi.

Người trẻ tuổi khoác tay nải lên lưng, ôm hắc tuyến đao mà gã đã tự dùng vải thô gói lại, nhìn về phía cảng thuyền, nghĩ nếu tên tiểu tử thối đó biết mình tới sẽ có vẻ mặt thế nào?

Đúng lúc đó từ trong cổng Nha Thành chồm ra một con chó ngao đen cực lớn, con vật đó khiến Mạnh Trường An phải giật mình. Tuyết Ngao bắc cương cũng cực kỳ lớn, nhưng so với con hắc ngao này vẫn còn nhỏ hơn chút, đến cả hàn khuyển của người Hắc Vũ cũng không thể bì được với con thú này.

Chó đã chạy ra, đuổi sát sau là một nữ hài tử, vút qua người gã như một cơn gió.

"Này!"

Mạnh Trường An hô một tiếng, giơ tay, nữ hài tử đó đã ở ngoài bảy tám mét rồi.

Gã ngượng ngập cười, vừa mới tính đuổi theo liền thấy nữ hài tử đó vẻ mặt không thể tin nổi quay trở lại: "Mạnh..."

Mạnh Trường An: "Trường An."

"Ta biết!" Trà gia trợn mắt: "Huynh, sao huynh lại đến đây?"

"Vốn dĩ định về Trường An tham gia thi đấu toàn quân, lúc ở bắc cương nghĩ hai tháng nữa là đến, dứt khoát lấy ngày phép để dành mấy năm nay ra xin nghỉ, trước tiên về thăm lão viện trưởng, còn phải đi quân công phường xem trang bị ta bảo bọn họ thiết kế chế tạo đến đâu rồi, còn thừa lại chút thời gian thì ở lại Trường An tham gia thi đấu toàn quân luôn, kết quả là lúc đến thành Trường An thì lão viện trưởng nói bệ hạ đã lùi ngày thi đấu toàn quân rồi, ta ở Trường An cũng không có việc gì làm, vì thế xuôi nam thăm Lãnh Tử... với các người."

"Lãnh Tử, xảy ra chuyện rồi."

"Hử?!" Chân mày Mạnh Trường An cau lại.

Trong Nha Thành.

Trang Ung đang đích thân điều động lương thảo trong phủ khố thì thấy mấy người từ ngoài vội vã chạy tới, lý ra bọn họ không nên liều lĩnh trắng trợn xuất hiện trước mặt dân chúng như thế mới phải, dù sao cũng là thân phận trên ám đạo.

Gã dẫn đầu là Hắc Nhãn, theo sau là ba người Đoạn, Xá, Ly.

"Tướng quân!" Hắc Nhãn chạy một mạch tới trước mặt Trang Ung: "Thẩm Lãnh đã xảy ra chuyện rồi?"

"Đúng vậy." Trang Ung gật đầu: "Ta đang điều phối lương thảo, trong năm ngày đại quân nhất định phải xuất phát đi Điệu quốc, hắn bị Điệu quốc giam giữ rồi."

"Muốn chết!" Ánh mắt Hắc Nhãn rét lạnh: "Liệu tướng quân có thể cho chúng ta mượn một chiếc thuyền?"

"Các ngươi không được đi làm loạn tình hình, tự ta sẽ mang thủy sư đi đón Thẩm Lãnh về, các ngươi đi trước đi, nếu như không kiềm chế được mà làm bừa, ngược lại Thẩm Lãnh sẽ càng nguy hiểm."

"Tướng quân, chuyện ngoài sáng đương nhiên chúng ta không thể so được với ngài, nhưng có rất nhiều chuyện trong tối vẫn là chúng ta tiện làm hơn, xin tướng quân cho chúng ta mượn một chiếc thuyền, đúng rồi, còn cần đầy đủ lương thực và nước."

"Thôi được." Trang Ung nói: "Ngươi có thể đem đi bao nhiêu người?"

"Lần này xuôi nam có khoảng hai trăm người, phía phủ đình úy ta có thể tới dẫn thêm một số, hơn ba trăm người là có thể."

"Ta cho ngươi hai thuyền, lại điều động cho ngươi thêm hai trăm thân binh nữa, sau khi các ngươi đi phải cố hết sức âm thầm bảo vệ Thẩm Lãnh, ta chưa tới, không được phép hành động thiếu suy nghĩ, nếu như có thể tốn chút bạc đưa người ra khỏi chỗ bị giam giữ trong cung trước, không cần tiếc rẻ."

"Ta biết." Hắc Nhãn chắp tay: "Đa tạ tướng quân!"

Trang Ung chậm rãi thở dài: "Bất cứ giá nào cũng phải đợi sau khi ta đến, sẽ tự đòi người Điệu quốc đưa trở lại."

Hắc Nhãn vâng một tiếng, vội vã mang người rời đi, vừa mới tới cửa lớn phủ khố ngẩng mặt lên đã đâm phải một hán tử, Hắc Nhãn đang nóng ruột, vô ý xô vào ngực người nọ, một người đi ra một người đi vào, lúc gặp nhau đã là gần trong gang tấc, trong nháy mắt tay gã vừa giơ lên đã bị đối phương túm chặt, kéo qua vai ném ra ngoài...

Hắc Nhãn còn không kịp phản ứng, gã đâu có ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã gặp một gã ương ngạnh đến như vậy. Thân thủ của gã cũng bất phàm, giữa không trung cưỡng ép xoay người, hai tay và một đầu gối tiếp xuống đất, đứng dậy giận dữ nhìn người nọ, sau đó kinh ngạc.

Người đó gã rất quen mắt.

Mạnh Trường An ném Hắc Nhãn ra ngoài xong cũng không quay lại nhìn gã, mà xoay người muốn đi vào trong phủ khố gặp Trang Ung mượn thuyền, thế nhưng vào lúc này từ một bên khác lại có mười mấy người cưỡi ngựa đang phi như bay tới, trên người bọn họ mặc chiến giáp của Đại Ninh, vừa chạy vừa hò hét mà tới. Những người này lao đến trước cửa phủ khố mới mạnh mẽ ghìm cương lại, từng con chiến mã đều dựng đứng dậy. Vị tướng quân dẫn đầu nhảy xuống từ lưng ngựa, thuận tay ném dây cương cho thủ hạ bước nhanh vào cửa, đúng lúc cùng Mạnh Trường An đi vào, vị tướng quân nọ khoát tay gạt Mạnh Trường An ở phía sau: "Tránh ra!"

Tay đã duỗi ra nhưng Mạnh Trường An không tránh.

Vị tướng quân đó chính là Thạch Phá Đang, đột nhiên cảm thấy cổ mình bị siết chặt, sau đó gã cũng không tự chủ được mà bị ném bay ra ngoài, chuyện này cơ hồ đã làm gã muốn bùng nổ, giữa không trung mạnh mẽ vặn người tiếp đất, tư thế kia cùng với tư thế Hắc Nhãn rơi xuống đất giống nhau như đúc, nhưng tính tình của gã thì nóng nảy hơn Hắc Nhãn. Gã vội vã tới đây gặp Trang Ung lại bị một tiểu tử lỗ mãng không biết từ đâu tới cướp đường, nhịn thế nào được?

Gã sải bước xông tới hét một tiếng đứng lại, nhưng Mạnh Trường An không thèm nhìn đến gã, đã bước vào trong cửa lớn của phủ khố rồi.

Thạch Phá Đang chuẩn bị mở miệng mắng to liền nhìn thấy Thẩm Trà Nhan đi theo người trẻ tuổi kia, gã liền biến sắc: "Trà Nhi cô nương, đó là ai?"

"Huynh đệ của Lãnh Tử, Mạnh Trường An."

"Hắn ta?!"

Thạch Phá Đang sửng sốt, bụng nghĩ tên đó chính là Mạnh Trường An ở bắc cương dẫn theo thám báo tới Hắc Vũ quốc vào chín lần ra chín lần sao? Chẳng trách, chẳng trách!

Nhưng gã không phục.

Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn gã một cái, ánh mắt trống rỗng. Gã căn bản không để ý người tới là người nào, gã chỉ nghĩ tới có thể nhanh chóng mượn một chiếc thuyền hay không.

"Đề đốc đại nhân!" Thạch Phá Đang ở phía sau to giọng nói trước: "Cho ta năm mươi chiếc thuyền!"

Bình Luận (0)
Comment