Trang Ung trở nên không lý trí, đạo phủ Bình Việt đạo Diệp Khai Thái và đạo thừa Bạch Quy Nam lại càng phải tỉnh táo hơn. Hai người thương lượng xong lập tức phái người xuất phát, mời tướng quân chiến binh Dậu Tự doanh Diệp Cảnh Thiên đang thanh trừ dư nghiệt phản quân ở bên ngoài nhanh chóng trở lại, chiến binh Dậu tự doanh tiến về phía nam, đóng giữ hải cương.
Cùng lúc đó, phái người đến đại doanh Lang Viên, mời phó tướng quân Lang Viên Diêm Khải Minh ở lại trấn thủ điều động Lang Viên xuống phía nam vào Bình Việt đạo.
Sau khi an bài ổn thỏa những chuyện này Diệp Khai Thái và Bạch Quy Nam liền rời khỏi thành Thi Ân đi về phía nam cương. Trang Ung phái người đưa tin tới thành Thi Ân ít nhất cần năm ngày, năm ngày đó, nói không chừng Trang Ung đã đem thủy sư xuất hải rồi.
Những người này xung động, thực sự là bất chấp tất cả, không chỉ có thủy sư đi, ngay cả hơn một vạn lính Lang Viên phái đến hỗ trợ thủy sư tác chiến cũng đã đi theo, nghe nói cản cũng không cản được.
Thủy sư để lại một vạn năm ngàn người tuần du hải cương, nhưng chút binh lực này chút chiến thuyền này cũng chỉ có tác dụng phòng bị.
Thủy sư bốn vạn năm ngàn chiến binh, cùng với hơn hai vạn phụ binh và thuyền phu. Lang Viên hơn một vạn người, hơn một vạn phụ binh. Tám, chín vạn người ngồi trên gần ngàn chiến thuyền lớn nhỏ, hùng dũng tiến về phía nam, trong đó chỉ riêng chiến thuyền vận chuyển lương thảo chiến mã đã có hơn ba trăm.
Một mảng chiến kỳ đỏ rực đó xuôi về phía nam, nghênh phong phá sóng.
Đại quân thủy sư xuất hải nửa tháng sau, người đưa tin ngày đêm đi gấp cuối cùng cũng đến Trường An, suốt quãng đường này quân dịch đổi người đổi ngựa gấp rút truyền thư, cứ tám trăm dặm đổi một lần, chạy không kể ngày đêm, chỉ lo chậm trễ.
Lúc nhận được tin tức, hoàng đế đang cùng với lão viện trưởng thương lượng ngày thi đấu toàn quân nên là khi nào. Tính ra Thẩm Lãnh chắc cũng sắp trở về rồi, Mạnh Trường An đi nam cương tìm hắn, hai gã đó cùng trở về Trường An, trên đường có người bầu bạn, tình nghĩa giữa hai gã thiếu niên đó, ngẫm đến thấy thật đẹp biết bao.
Đại Ninh quá rộng, định được ngày rồi lại đưa tới các vệ chiến binh tứ cương tứ khố xa tới mức phải đi mấy tháng trời, cho dù bây giờ chọn lựa ngày, sớm nhất cũng phải định tới tháng 10 mới ổn, đúng lúc thành Trường An vừa qua mùa hạ, coi như vừa vặn.
Thành Trường An lệch về tây bắc, mùa hạ đến muộn hơn Giang Nam đạo nhưng qua cũng nhanh hơn, hơn nữa không nóng bức như các nơi Bình Việt, Giang Nam. Nghĩ tới trường diễn võ trước đây đã hơi cũ, hoàng đế còn tính toán nhân thời gian mấy tháng này sửa sang mở rộng thêm.
Dù sao Đại Ninh cũng không thiếu tiền.
Hoàng đế mở quân niêm phong báo ra, vừa cười vừa nói với lão viện trưởng: "Sợ là tấu chương báo công cho Thẩm Lãnh, tên Trang Ung này đi theo trẫm quá lâu, những cái khác không có học được, yêu thương thiên vị thuộc hạ thì lại học không sót chút nào, tính ra Thẩm Lãnh cũng chỉ vừa từ phía nam trở về, nếu thật sự cứu được người về cho trẫm, trẫm cũng thật sự không biết nên phong thưởng cái gì mới được..."
Ông ta vừa nói vừa đọc, nói đến đây bàn tay cầm bản tấu chương đột nhiên nắm chặt lại, lông mày nhướn lên, mu bàn tay cũng nổi gân xanh.
Lão viện trưởng lập tức đoán được đã có chuyện không hay xảy ra rồi, đã bao lâu rồi bệ hạ mới có phản ứng như thế này.
"Bệ hạ?"
"Bệ hạ?"
Lão viện trưởng khẽ gọi hai tiếng hoàng đế mới hồi thần lại, đưa bản tấu chương trong tay cho lão viện trưởng: "Tiên sinh tự xem đi."
Lão viện trưởng vội vàng nhận lấy bản tấu chương xem, sau đó mặt cũng lập tức biến sắc: "Hồ đồ! Càn quấy! Tên tiểu tử Thẩm Lãnh này sao có thể xung động như vậy? Giết thái tử của nước họ, cho dù Điệu quốc có nhỏ bé, có e ngại Đại Ninh hơn nữa thì cũng không thể mặc cho hắn làm xằng làm bậy. Đó là thái tử một nước, là quân vương sau này, hắn làm việc sao không biết suy nghĩ đến hậu quả..."
Lão viện trưởng nói đến đây thấy sắc mặt của hoàng đế còn rét lạnh hơn cả trước, biết không thể nói tiếp được nữa, chỉ có thể thở dài một tiếng: "Còn may người Điệu quốc cũng không có to gan tới mức trực tiếp động đến người của Đại Ninh chúng ta, cho dù ngang nhiên giết thái tử của bọn họ cũng không dám hành động khinh suất."
"Đúng là làm càn." Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, lại nói: "Xa Tân Lâu, mài mực cho trẫm."
Lão thái giám Xa Tân Lâu vội vàng cúi người đi đến bên cạnh bàn đọc sách, cẩn trọng mài mực cho bệ hạ. Hoàng đế nhấc bút, trầm tư phút chốc lại đặt bút xuống: "Bỏ đi, không viết nữa, viết từng phần từng phần một quá phiền phức, gọi mấy người khôn khéo một chút tới đây, trẫm cho bọn họ đi truyền khẩu dụ."
"Vâng."
Xa Tân Lâu không lộ ra chút biểu cảm nào nhưng trong lòng lại ngạc nhiên cực độ. Đã xảy ra chuyện gì? Đến cả thời gian viết chỉ ý mà bệ hạ cũng không muốn kéo dài?
Càng như vậy lão lại càng không dám sơ suất, vội vã chạy ra ngoài gọi bảy tám nội thị đi vào, cũng không biết hoàng đế muốn gọi bao nhiêu người, vì thế gọi đến nhiều một chút. Bảy tám nội thị xếp thẳng một hàng đứng ở thư phòng, cúi đầu chờ hoàng đế nói.
"Các ngươi nhớ rõ từng lời của trẫm."
"Vâng."
Hoàng đế mở một ngăn kéo, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp gỗ, kéo nắp hộp, bên trong đặt hai mươi tấm kim bài. Đây là kim bài điều binh của hai mươi vệ chiến binh Đại Ninh, không có thánh chỉ thì nhất định phải dùng kim bài này mới được. Hoàng đế không muốn viết thánh chỉ, cũng không muốn cho người trong Nội các viết, một khi ý định của ông ta được nói cho Nội các, đám đại quan trong Nội các kia sẽ tranh luận với ông ta, tranh luận hai ba canh giờ còn ít, cũng có thể là hai ba ngày, lại càng có thể bác bỏ ý định kia.
Kim bài đầu hổ, được chế tạo sau khi hoàng đế thu hồi quyền điều binh từ Binh bộ, vốn dĩ có mười chín tấm, sau khi thành lập Bình Việt đạo thì thêm một miếng nữa, chữ trên hai mươi tấm kim bài này đều không giống nhau, Giáp Ất Bính Đinh Ngọ Kỷ Canh Tân Nhâm Quý, Tý Sửu Dần Mão Thìn Tỵ Ngọ Mùi, mỗi tấm kim bài đầu hổ tương ứng với một vệ chiến binh.
"Điều Ất Tử doanh Giang Nam đạo thấy hổ phù lập tức xuôi nam, trong vòng một tháng phải đến Bình Việt đạo."
"Điều chiến binh Đinh Tự doanh Tây Thục đạo thấy hổ phù lập tức xuôi nam, trong vòng mười lăm ngày phải đến Bình Việt đạo."
"Điều chiến binh Canh Tự doanh Đông Thục đạo thấy hổ phù lập tức xuôi nam, trong vòng mười lăm ngày phải tiến vào Bình Việt đạo."
"Điều chiến binh Tí Tự doanh Hòa Tô đạo thấy hổ phù lập tức xuôi nam, trong vòng mười lăm ngày phải tiến vào Bình Việt đạo."
Hoàng đế nói liền một mạch bốn câu, đưa ra bốn tấm hổ phù.
Trầm mặc trong giây lát, lại nói: "Nói với tướng quân các vệ chiến binh, đến chậm một ngày giáng một cấp quan, đến chậm năm ngày mang đầu tới gặp."
"Vâng!"
Bốn nội thị nhận hổ phù lập tức quay người rời đi, lão viện trưởng chỉ có thể mạo hiểm ngăn lại: "Bệ hạ, xin cân nhắc lại, điều động bốn vệ chiến binh xuôi nam, chuyện này không thông qua nội các, triều thần nhất định sẽ náo loạn, người của Ngự sử đài có thể lật cả nóc nhà. Không có dấu hiệu gì mà đã điều binh, như vậy không thể được, bệ hạ xin hãy tỉnh táo lại."
"Trẫm rất tỉnh táo." Hoàng đế suy nghĩ một chút, lại nói: "Khanh nói đúng, điều bốn vệ chiến binh xuôi nam quả thực có phần hấp tấp."
Lão viện trưởng còn chưa kịp thở ra một hơi, lại thấy hoàng đế cầm lên một tấm hổ phù: "Điều chiến binh Mão Tự doanh Tức Đông đạo thấy hổ phù tức khắc tây tiến về Bình Việt đạo, cho bọn họ mười ngày."
Lão viện trưởng sắc mặt trắng bệch đứng ở đó, đây là động tĩnh lớn nhất mà từ khi lập Đại Ninh quốc chưa từng xảy ra. Ngẫm lại xem, lúc diệt Lâm Việt quốc thuận tiện còn diệt luôn cả Nhai quốc và Thường Sơn quốc cũng chỉ điều động chiến binh Lang Viên, ba vệ chiến binh Tức Đông đạo, Tây Thục đạo và Đông thục đạo mà thôi. Bây giờ tất cả năm vệ chiến binh đều xuất động sẽ là thanh thế như thế nào? Đừng quên còn có chiến binh Dậu Tự doanh Bình Việt đạo, còn có Lang Viên, những chiến binh tinh nhuệ nhất này hội tụ lại đã không dưới ba mươi vạn, lại thêm cả phụ binh, dân phu, y quan theo đại quân... Nói cách khác, chỉ trong vòng một tháng sẽ có đại quân bảy tám mươi vạn đồng loạt tràn vào Bình Việt đạo!
Chỉ vì một Thẩm Lãnh?
Hoàng đế tuyệt đối không phải là người dễ xung động như vậy.
"Điệu quốc."
Hoàng đế nói gằn một tiếng, đó chính là đế vương nhất niệm.
Lão viện trưởng đứng ở đó, không thể nói một lời.
Có người từng nói, ngươi không trêu chọc vào hoàng đế Đại Ninh, ông ta cũng nghĩ làm sao để hủy diệt ngươi, ngươi dám chọc vào ông ta, có lẽ ông ta lại càng vui mừng. Chuyện Ninh quân mượn đường diệt Thường Sơn quốc còn chưa qua được mấy năm. Ban đầu lúc diệt Lâm Việt quốc, Thạch Nguyên Hùng mượn đường hoàng đế Thường Sơn, Thường Sơn đương nhiên không dám chối từ, vì thế Thạch Nguyên Hùng thuận tiện bèn diệt luôn cả Thường Sơn quốc.
Một trăm năm trước nữa, khi đó phía tây Đại Ninh còn chưa tiếp giáp với các nước Tây Vực, cách bốn nước nhỏ mới tới. Ba nước trong đó liên hợp lại muốn diệt nước còn lại, hoàng đế tiểu quốc đó không tiếc nuối cả giang sơn của mình, chạy đến thành Trường An cầu cứu hoàng đế Đại Ninh, xin hoàng đế Đại Ninh chủ trì công đạo. Ông ta hi vọng Đại Ninh sẽ phái sứ thần điều giải, khiến ba nước kia nôn ra những phần đất đai vừa thôn tính.
Lúc ấy hoàng đế Đại Ninh vỗ bờ vai của ông ta nói, ngươi đã cầu xin trẫm, trầm sao có thể không đoái hoài đến. Trẫm lập tức phái người đi, cùng ngươi trở về là được rồi.
Sau đó vị hoàng đế tiểu quốc này mừng rỡ chờ đợi sứ thần cùng trở về, kết quả không hề có sứ thần nào đến tìm ông ta, run run rẩy rẩy chờ ở thành Trường An hai tháng. Trong thời gian ấy ông ta nhờ người hỏi thăm, nói là bệ hạ căn bản không hề phái sứ thần đi phía tây. Ông ta bèn nghĩ có lẽ là vẫn chưa chọn được người. Sau đó, quả thực không nhẫn nại được nữa, ông ta lại đưa một phần hậu lễ vào trong cung hỏi han tình hình, kết quả người được hỏi sửng sốt, nói cho ông ta biết tin chiến thắng của tây cương Trọng Giáp vừa mới truyền về, đã diệt hết ba nước, thắng trận trở về rồi...
Vị hoàng đế tiểu quốc bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, vội vã chạy đến bên ngoài hoàng cung cầu kiến. Hoàng đế Đại Ninh thấy ông ta, hòa ái thân thiện vỗ vỗ vai hỏi: "Ngươi hài lòng rồi chứ?"
Còn nói ngươi yên tâm, sau này không có ai ức hiếp ngươi nữa rồi.
Mỗi lần có người nhắc đến chuyện này, có lẽ đều nghĩ, dáng vẻ lúc hoàng đế Đại Ninh vỗ vỗ vào vai ông ta nói câu đó, giống như là dáng vẻ đại ca xả giận cho tiểu đệ vậy.
Các ngươi đều nên ngoan một chút, ngoan mới có kẹo ăn, không ngoan thì... đánh chết ngươi.
Hoàng đế đã tức giận rồi.
Còn là hoàng đế Đại Ninh.
Thẩm Lãnh đã từng nói, trong thiên hạ, người không nói lý chính là hoàng đế Đại Ninh.
Lão viện trưởng không thể làm gì khác, ai cũng không thể làm gì khác, cho dù là đám đại quan trong Nội các đó đều làm ầm lên, đô ngự sử của Ngự sử đài dẫn một đám gián thần đến quỳ xuống dập đầu, hoàng đế cũng sẽ không đổi ý. Hổ phù đã xuất cung, nào có dễ thu hồi lại.
Đại Ninh à, giàu có sung túc chưa từng sợ chiến chinh, hơn nữa càng chiến chinh càng giàu có.
Lại hai mươi ngày sau, năm mươi chiến thuyền do Đậu Hoài Nam chỉ huy đã chuẩn bị cập bờ, kỳ chiến binh dưới trướng Thẩm Lãnh đã sớm uất nghẹn đến không chịu nổi, chỉ đợi thuyền cập bờ sẽ xông thẳng vào đô thành Điệu quốc. Cập bờ ở nơi này là cách đô thành Điệu quốc gần nhất, đi đường bộ chỉ mất năm, sáu ngày mà thôi. Với tốc độ hành quân của chiến binh Đại Ninh có lẽ còn chẳng tới năm sáu ngày.
"Không thể xuống thuyền." Đậu Hoài Nam đột nhiên ngăn Vương Căn Đống đã chuẩn bị dẫn người xuống thuyền, Vương Căn Đống nhăn mày: "Đậu đại nhân, ông có ý gì? Đã sắp cập bờ rồi, vì sao không thể xuống thuyền."
"Thả neo trên biển, phiền Vương tướng quân hạ lệnh, người dám tự ý xuống thuyền, nhất định chém không tha." Đậu Hoài Nam thở ra một hơi: "Suýt nữa là bỏ qua một chuyện, nếu ngài muốn cứu tướng quân thì hãy nghe ta, chỉ cần chúng ta xuống thuyền, chỉ cần có người lên bờ, sợ rằng tướng quân sẽ nguy hiểm."
Vương Căn Đống không hiểu: "Vậy thì phải làm thế nào? Lẽ nào đã đi hai mươi mấy ngày, cuối cùng lại không lên bờ? Chẳng may tướng quân xảy ra chuyện, ông có gánh vác được không?"
Đậu Hoài Nam nhìn Vương Căn Đống nghiêm trang nói: "Vương tướng quân, nếu ngài sợ tướng quân xảy ra chuyện, vậy ngài hãy hạ thuyền, ta chỉ có thể nói lại một lần, chỉ cần chúng ta đổ bộ lên bờ, tướng quân ắt sẽ phải bỏ mạng không thể nghi ngờ."
Vương Căn Đống vẫn không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể khoát tay: "Thả neo dừng thuyền, không có quân lệnh của ta không ai được tự ý xuống thuyền, khóa khoái thuyền Con Rết ở hai mạn thuyền lớn, không cho phép hạ thủy!"
Gã ta nhìn về phía Đậu Hoài Nam: "Ta đã làm theo lời ông nói, nhưng nếu bởi vì quyết định của ông mà hại tướng quân, ta nhất định sẽ giết ông."
Đậu Hoài Nam thản nhiên cười: "Tướng quân không dễ gì xảy ra chuyện như vậy, trước đó là ta sơ ý, bây giờ chỉ cần đợi đại quân đến là được."