Đô thành Điệu quốc, hoàng cung.
Nội thị lại vào đưa thuốc cho hoàng đế Thi Hoàn, không lâu sau từ bên trong truyền ra tiếng bát bị hất vỡ, tiếng quát mắng tức giận của hoàng đế. Thi Đông Thành đứng trước cửa giơ tay móc móc lỗ tai, dường như có hơi phiền chán, y nghiêng đầu nhìn, đứng bên cạnh y là một hàng nội thị xếp hàng chữ nhất bưng bát thuốc. Y chỉ vào trong, nội thị thứ hai bưng bát thuốc tiến vào, dường như Thi Đông Thành đã mất kiên nhẫn, vẫy vẫy tay với thuộc hạ đứng cách đó không xa, mấy tên thân tín do y an bài bên cạnh hoàng đế thay cho cấm vệ bèn đi vào, tiếng quát mắng của hoàng đế càng lúc càng lớn.
Một đám triều thần đứng ở chỗ xa hơn một chút chỉ biết nhìn nhau, Thi Đông Thành ra vẻ khó xử cười cười: "Phụ hoàng chỉ cần nhìn thấy là thuốc ta đưa nhất định sẽ ném vỡ, có nói thế nào thì ta cũng là nhi tử của người, thế mà người lại ghét ta đến mức ấy."
Y với tay về sau, nhấc một bát thuốc trên khay gỗ của nội thị, nhìn nước thuốc xanh sẫm, trầm mặc giây lát rồi uống cạn.
"Thuốc ta đều sẽ uống một chén, nếu như có người nguyện ý thay ta thử thuốc, sau này ta có thể không tới đây nữa."
Đám quan lại còn có thể nói được gì? Mà thuốc đưa vào trong kia, với thuốc y uống, có thật sự giống nhau y hệt?
Mấy tên thị vệ từ bên trong bước ra, Thi Đông Thành hỏi một câu bệ hạ đã uống thuốc chưa, đám thị vệ gật đầu, Thi Đông Thành thở ra một hơi dài: "Không uống thuốc sao được, văn võ bá quan toàn triều còn đang đợi bệ hạ đấy."
Y dẫn theo người đi, triều thần cũng theo đó mà tản đi hết.
Tướng quân Võ Liệt từ bên ngoài chạy vào, đuổi theo bước Thi Đông Thành: "Điện hạ, xảy ra một số vấn đề."
"Có chuyện gì?
"Khoái mã từ huyện Ngôn Ninh đưa tin tới, nói bảy tám ngày trước đội thuyền của Ninh quốc đã đến rồi, nhưng không vào bờ, cũng không có bất cứ người nào xuống thuyền, người của chúng ta quả thực không nhẫn nại được nữa bèn qua hỏi có chuyện gì, câu trả lời của người Ninh là bọn họ đã tới sớm, còn phải đợi người."
"Tới sớm ư?" Thi Đông Thành dừng bước lại: "Tới sớm là thứ lý do vớ vẩn gì?!"
Võ Liệt nói: "Thần cũng không rõ, hay để thần tự mình tới một chuyến xem sao?"
Thi Đông Thành nhíu mày suy nghĩ: "Liệu có thể nào... sẽ tới rất nhiều người?"
Thi Đông Thành lắc đầu: "Như thế không hợp lẽ, thủy sư của Trang Ung phải đề phòng người Cầu Lập đáp trả, sao dám vọng động. Chớ quên bên Cầu Lập đó còn bố trí trên dưới mười vạn thủy sư, Trang Ung thật sự dám để Bình Việt đạo trống không không để ý tới ư? Cho dù tư giao giữa ông ta và Thẩm Lãnh rất tốt, ngươi nghĩ xem, Trang Ung cũng không có quyền tự mình dẫn binh đi khỏi Bình Việt đạo, còn vượt biển lớn xa xôi đến bên chúng ta, đại quân ngàn vạn, cả ngàn chiếc thuyền, cho dù ông ta là đề đốc thủy sư cũng không được, ông ta chỉ có thể xin lệnh. Từ Bình Việt đạo về Trường An rồi lại từ đó trở về cũng cần một hai tháng."
Thi Đông Thành nghĩ ngợi một hồi, tiếp tục nói: "Chỉ vì một tướng quân thủy sư ngũ phẩm, hoàng đế Đại Ninh còn có thể làm thế nào? Không quản đạo lý? Từ trước tới nay chúng ta và Đại Ninh vẫn luôn giao hảo, đặc biệt là lúc này Đại Ninh còn cần chúng ta kiềm chế Cầu Lập."
Võ Liệt vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng phân tích của Thi Đông Thành cũng không sai.
"Lỡ như..." Hắn ta nhìn về phía Thi Đông Thành: "Lỡ như toàn bộ đại quân thủy sư của Trang Ung đều tới đây thì sao?"
Thi Đông Thành biến sắc: "Lỡ như... nếu thật sự xảy ra chuyện lỡ như này, thì khác gì nói phải trở mặt rồi, ngươi lập tức phái người đi các nơi Hoàng Vũ, Vũ Thành, La Thủy, lập tức điều động thủy sư của chúng ta đến huyện Ngôn Ninh, thủy sư của chúng ta không yếu hơn Cầu Lập, cho dù không thường hải chiến nhưng thanh thế không thể đánh mất. Nếu Đại Ninh thật sự điều tất cả thủy sư đến, chỉ e không giết Thẩm Lãnh được."
Võ Liệt hỏi: "Nhưng điện hạ, đến bao nhiêu người và có giết Thẩm Lãnh có can hệ gì với nhau? Chỉ cần chúng ta làm theo kế hoạch định trước, vờ giao Thẩm Lãnh ra, sau đó bố trí cấm quân đuổi theo giết hắn, sau đó đẩy chuyện này sang bệ hạ..."
Thi Đông Thành trợn mắt nhìn hắn ta: "Ngươi quá không hiểu người Đại Ninh, chúng ta có bao nhiêu quân đội?"
"Khả năng của nước ta, thời điểm khẩn cấp, cấp bách chiêu mộ niên tráng tòng quân, kéo dài trong một tháng, trăm vạn quân là có thể."
"Vậy ngươi có tin, năm vạn chiến binh Đại Ninh là có thể đánh một đường từ huyện Ngôn Ninh đến thẳng kinh thành?"
"Thần, thần không nghĩ chiến binh Đại Ninh lại có thể mạnh đến ngược lẽ thường như vậy, đều chỉ là nam nhi bảy thước, đều là chiến binh, đều là hán tử chém giết đi ra khỏi chiến trường, có thể chênh lệch tới mức nào?"
Thi Đông Thành dường như hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía trời xa: "Người Lâm Việt khi đó, có lẽ cũng nghĩ như ngươi vậy."
Y tiếp tục đi về phía trước: "Tuy nhiên cũng không cần lo lắng, cho dù Trang Ung có mang cả đại quân thủy sư đến cũng là chuyện một tháng sau này, không có ý chỉ của hoàng đế Đại Ninh ông ta không dám tự ý đem quân rời khỏi Bình Việt đạo, thời gian một tháng đủ để chúng ta tập hợp toàn thủy sư lại. Mặt khác, ngươi lập tức phái người đi điều động quân đội các nơi tụ tập về kinh thành này, lấy chuẩn bị phòng bất trắc."
Võ Liệt cảm thấy Thi Đông Thành đã quá cẩn thận, cũng quá đề cao chiến binh Đại Ninh. Hắn ta vẫn giữ ý kiến của mình, đều là làm binh, ở đây còn là Điệu quốc, không phải Đại Ninh, dăm ba vạn quân tới có thể làm nên chuyện gì?
Điện hạ cảm thấy binh của mình không bằng binh của người ta như vậy, trong lòng Võ Liệt có phần khó chịu, nhưng chuyện Thi Đông Thành giao phó cho hắn ta cũng không thể chậm trễ, vì thế quay người đi sắp xếp người đi các nơi truyền lệnh.
Những năm gần đây Thi Đông Thành lôi kéo võ tướng Điệu quốc, lúc này cũng coi như hữu dụng rồi.
Đúng lúc đó phía ngoài lại có người bước như bay tới, là Binh bộ thượng thư Mạnh Phàm Thành, trên tay ông ta nắm chặt một bức quân báo khẩn cấp, nửa bước nửa chạy vụt qua, vừa nhìn thấy Thi Đông Thành lập tức kêu lên một tiếng: "Điện hạ, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Thi Đông Thành quay đầu lại: "Mạnh đại nhân, có chuyện gì mà lại khẩn cấp như vậy?
"Ninh quân, đổ bộ rồi!"
"Cái gì?" Thi Đông Thành lập tức nhìn sang Võ Liệt: "Tình báo trước đó, Ninh quân đến có bao nhiêu người?"
"Mười lăm thuyền, tuyệt đối không thể quá ba ngàn."
"Ba ngàn người?" Sắc mặt Mạnh Phàm Thành trắng bệch, chuyển quân báo cho Thi Đông Thành: "Sao có thể ba ngàn người, xin điện hạ xem qua, quân báo đây rõ ràng viết chí ít cũng là đại quân mười vạn!"
"Mười vạn!" Thi Đông Thành cướp lấy quân báo: "Chắc chắn không sai?"
"Làm sao có thể nhìn nhầm."
"Làm sao có thể tới nhanh như vậy?"
Thi Đông Thành đọc xong trên mặt đã không còn huyết sắc, mười vạn chiến binh! Đó là mười vạn chiến binh của Đại Ninh quốc! Y không ngừng đi đi lại lại, sắc mặt khó coi muốn chết, bàn tay nắm chặt quân báo kịch liệt run rẩy.
"Thần chờ lệnh xuất chiến!"
"Chiến cái rắm!" Thi Đông Thành hít sâu một hơi: "Người đâu, mời Thẩm tướng quân, mau đi mời Thẩm tướng quân, bây giờ, lập tức mời Thẩm tướng quân tới đây cho ta!"
Huyện Phố Khẩu.
Nơi đây cách huyện Ngôn Ninh không tới trăm dặm, mười lăm chiến thuyền ở huyện Ngôn Ninh kia vẫn còn trên biển, ai cũng không thể ngờ thủy sư của Đại Ninh lại cập bờ đổ bộ ở một nơi khác. Huyện Phố Khẩu là một huyện nhỏ, dân số không quá hai mươi mấy vạn người, dân dũng trú đóng tại chỗ cũng chỉ có hơn ngàn người, đại doanh thủy sư ở gần đó nhất là Hoàng Vũ, nhưng muốn đuổi đến cũng cần tới ít nhất bốn ngày.
Lúc Trang Ung bước xuống từ kỳ hạm Thần Uy, quân tiên phong đã đánh vào Phố Khẩu rồi. Từ khi bắt đầu khai chiến đến lúc kết thúc chỉ có một canh giờ, trong đó nửa canh giờ là đợi đám quan chức như huyện lệnh huyện Phố Khẩu cân nhắc nên đầu hàng hay đóng chặt cổng thành. Kết quả là người Ninh chỉ đợi nửa canh giờ đã bắt đầu công thành, hơn ngàn dân dũng chống cự được thời gian một nén nhang cửa thành đã bị phá, quân Ninh nhập thành, lại mất thời gian hai nén nhang, cả huyện thành đã hoàn toàn trong tay quân Ninh.
Thạch Phá Đang cưỡi ngựa dẫn theo thân binh từ phía trước quay trở lại, nhìn thấy Trang Ung lập tức xuống ngựa chắp tay: "Trang tướng quân, Thạch Phá Đang đã phụng mệnh công phá Phố Khẩu huyện."
Trang Ung gật đầu. Một vạn Lang Viên công phá một huyện thành nhỏ như thế căn bản không đáng kể chút nào, ngay cả khen ngợi vài câu cũng không đáng. Ông cúi đầu nhìn tấm bản đồ Thạch Phá Đang vừa đưa tới. Bản đồ có thể tìm được ở huyện Phố Khẩu có phần thô sơ, nhưng đại khái vẫn nhìn rõ đường từ nơi này đến đô thành Điệu quốc.
"Phái người đến đô thành Điệu quốc, ép bọn họ thả người?" Thạch Phá Đang hỏi một câu.
"Không cần." Trang Ung trầm mặc trong chốc lát: "Nếu đã động thủ, vậy không cần đi nói chuyện làm gì, tiếp tục đánh."
"Đánh đến mức nào?"
"Đánh đến không đánh được nữa thì thôi."
Thạch Phá Đang nghe đến mấy chữ này lập tức bật cười, bộ dáng đó cứ như đứa trẻ vừa có kẹo, thật sự rất đẹp. Gã chắp tay lãnh mệnh: "Vậy ta tiếp tục đánh lên!"
Nói đoạn gã không nhịn được mà hỏi Trang Ung: "Trang tướng quân, có chuyện ti chức cảm thấy kỳ lạ."
"Ngươi nói đi."
"Ta nghe nói, tướng quân xưa nay tỉnh táo thận trọng, lần này vì cớ gì lại không nâng lên đặt xuống đã hạ lệnh công thành? Điệu quốc và Đại Ninh ta xưa nay giao hảo, mỗi năm đều kính cẩn triều cống đúng hạn, đồ cống cũng hết sức phong phú, các nước đều biết thái độ của Điệu quốc với Đại Ninh ra sao. Chúng ta làm thế này, các đại nhân trong triều kia mà biết, không phải là sẽ mắng chết chúng ta trước mặt bệ hạ hay sao?"
Đám quan viên trong Nội các, quan viên của Ngự sử đài không biết là sẽ tức đến mức độ nào, thủy sư đột nhiên tấn công Điệu quốc như thế, hình như có phần xuất binh vô cớ, các nước nghe nói, cũng sẽ mắng Đại Ninh chúng ta không phân trái phải.
"Ta không chờ ý chỉ đã dẫn đại quân mấy vạn tới, còn dẫn theo cả vạn Lang Viên của ngươi."
Trang Ung liếc nhìn Thạch Phá Đang: "Bị mắng thì nhất định rồi, nhưng còn phải xem người mắng là ai... Các đại nhân mắng thì cứ mắng, cũng không thể thật sự mắng chết chúng ta, ta sợ người mắng là bệ hạ... Cho dù là tới cứu Thẩm Lãnh, nhưng đại quân gần mười vạn với ngàn chiến hạm, lao sư động chúng (1), nếu chỉ đón Thẩm Lãnh trở về, bệ hạ sẽ cảm thấy chịu thiệt, không làm thêm gì đó, bệ hạ mới thật sự mắng chúng ta."
Thạch Phá Đang cười phì: "Quả nhiên là vậy, tướng quân rất hiểu bệ hạ."
Trong đầu Thạch Phá Đang hiện lên bộ dạng nhảy cẫng lên chửi đổng của mấy đại nhân đó, không cảm thấy có gì đáng sợ, nhưng vừa nghĩ tới bệ hạ nổi giận, gã liền cảm thấy từng trận gió lạnh sau lưng. Hình như Trang Ung nói rất có lý, tới cũng đã tới rồi, không đánh thì thực chẳng ra sao.
Quản chi các nước nghĩ thế nào, cho dù thấy Đại Ninh không phân phải trái thì đã sao? Trên thực tế, Đại Ninh trước đây xuất binh có phân phải trái chỉ là tìm một đạo lý cho có, bởi vì ngươi bày ra một đạo lý, mấy tiểu quốc đó vẫn cảm thấy Đại Ninh không nói chuyện lý lẽ, nhưng nếu Đại Ninh thật sự không nói chuyện lý lẽ, có mấy nước có đất tiếp giáp với Đại Ninh biết thành thực. Ngoại trừ Hắc Vũ ở phía bắc, bệ hạ căn bản chẳng quan tâm thái độ của các nước khác.
"Bản tấu của tướng quân có lẽ đã đến Trường An rồi, không biết bệ hạ sẽ an bài ra sao?"
"Có lẽ hiện giờ tại Bình Việt đạo đã bắt đầu tụ tập chiến binh rồi."
Trang Ung vừa trả lời vừa nghĩ đến tính cách đó của bệ hạ, cho dù có lý lẽ hay không có lý lẽ, không động thủ sẽ không động thủ, nếu đã động thủ rồi thì đánh xong rồi nói, huống hồ đây không chỉ là chuyện đánh Điệu quốc một trận. Nếu nắm được Điệu quốc, lấy đó tấn công Cầu Lập, thủy sư Cầu Lập có mạnh hơn nữa cũng có ích gì?
Vẫn là câu nói kia, với chuyện lao sư động chúng bệ hạ chưa chắc đã tức giận, lao sư động chúng nhưng lại không thu hoạch được gì mới là chuyện bệ hạ khó lòng dung thứ.
"Ngay từ lúc đầu tướng quân đã quyết định như vậy rồi ư?"
"Đúng vậy."
"Nếu như Thẩm Lãnh đã xảy ra chuyện rồi thì sao?"
"Vậy thì diệt Điệu quốc."
"Nếu như bọn họ ngoan ngoãn đem trả Thẩm Lãnh lại thì sao?"
"Vậy thì diệt Điệu quốc.