Lâm Lạc Vũ nhìn Thẩm Lãnh lại còn có tâm trạng phơi nắng, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức cũng là gương mặt bất đắc dĩ, cùng là tù nhân, cớ gì không cùng mệnh.
Tiểu viện bỏ trống hẻo lánh trong cung này trở thành nơi an dưỡng của Thẩm Lãnh, chẳng qua là hắn vẫn giữ thói quen suốt bao năm, mỗi ngày đều đánh quyền, chạy bộ, đọc sách, tắm nước lạnh xong lại nằm dài trên cái ghế mà hắn đặc biệt kêu Lâm Lạc Vũ tìm cho mình để tắm nắng, quy luật như một lão già.
"Vừa rồi Thi Đông Thành phái người đến mời ngươi, vì sao không đi?"
"Y đến tìm ta, chính là có chuyện muốn cầu cạnh ta, vì sao ta phải đi?"
Thẩm Lãnh nhắm mắt lại trả lời một câu, đưa tay nhấc ấm tử sa để bên cạnh lên uống một ngụm, ấm trà vừa đúng vị trí, căn bản không cần mở mắt.
Vì thế Lâm Lạc Vũ phát hiện Thẩm Lãnh thực sự là một người kỳ quái. Ngươi nói hắn lười biếng nhưng hắn chưa từng bỏ qua bất cứ bài tập hàng ngày nào. Ngươi nói hắn ta chăm chỉ nhưng lúc có thể nằm thì nhất định hắn sẽ không ngồi, tất cả các thứ đều phải đưa tay ra là lấy được.
"Nhất định là tướng quân Trang Ung đã đến rồi." Khóe miệng Thẩm Lãnh khẽ giương lên: "Hơn nữa còn là mang theo đại quân thủy sư tới."
"Sao ngươi dám chắc?"
"Nếu người tới ít, Thi Đông Thành cần gì phải cho người mời ta tới thương lượng chuyện quan trọng gì, y chỉ cần chờ sứ thần Đại Ninh tới sẽ sắp xếp người giết ta là được. Chỉ có thể là tướng quân Trang Ung đã dẫn đại quân đổ bộ lên đất liền, tình thế tương đối nguy hiểm, y mới không dám giết ta nữa."
"Ta không hiểu, tại sao tướng quân Trang Ung có thể vì ngươi mà huy động toàn quân, hơn nữa còn tới nhanh như vậy."
"Nhân duyên của ta tốt."
Tất nhiên Lâm Lạc Vũ không tin câu nói này, đó không phải là chuyện chỉ cần có nhân duyên tốt là được. Nếu như tất cả thủy sư đều tới, vậy đó không phải là chuyện của Trang Ung nữa, mà là chuyện của hoàng đế.
Nàng ta nhìn Thẩm Lãnh: "Thế thì sao? Bây giờ ngươi cứ chờ như thế này? Chờ Đại Ninh phái người đến đàm phán với Thi Đông Thành đón ngươi trở về?"
"Ta nhớ đã từng nói với tỷ, Đại Ninh, xưa nay chưa từng đàm phán." Thẩm Lãnh nói: "Nếu như ta còn sống, chiến binh Đại Ninh sẽ đưa ta trở về, nếu như ta đã chết, chiến binh Đại Ninh sẽ san Điệu quốc thành bình địa. Vì thế về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, kỳ thực ta sống hay chết cũng không khác nhau lắm, nhưng mấu chốt là, càng như vậy Thi Đông Thành lại càng không dám giết ta."
Ngay lúc ấy, từ bên ngoài truyền đến một loạt những tiếng bước chân vội vã, Thi Đông Thành dẫn theo Võ Liệt và mấy trọng thần Điệu quốc từ đằng xa chạy lại. Vừa mới bước vào cửa, Thi Đông Thành đã nặn ra một nụ cười, nhìn qua có vẻ thật chân thành.
"Chúc mừng Thẩm tướng quân, Đại Ninh đã phái người tới đón ngươi, ta cũng coi như làm tròn sứ mạng. Thẩm tướng quân nói ta phái người đi thông báo cho tướng quân thủy sư Đại Ninh Trang tướng quân, khi đó ta đã lập tức phái người tới Đại Ninh, ngày đêm không nghỉ, nên mới có thể nhanh chóng mang theo người Đại Ninh trở lại đến thế." Y thở ra một hơi: "Hiện tại Thẩm tướng quân phải trở về rồi, mặc dù ta có chút không nỡ, nhưng cũng phải thực tế chút."
Thẩm Lãnh nằm trên ghế không động đậy, Võ Liệt đi theo Thi Đông Thành tới vốn dĩ đã tức anh ách, nhìn thấy dáng vẻ lười biếng này của Thẩm Lãnh liền nổi giận, giơ tay chỉ vào Thẩm Lãnh, cả giận nói: "Điện hạ nói chuyện với ngươi, ngươi điếc hay bị mù?"
Thi Đông Thành ho khan một tiếng: "Không được vô lễ với Thẩm tướng quân như vậy."
Võ Liệt hừ một tiếng, vẫn căm tức nhìn Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh vẫn không mở mắt, nằm dài trên ghế bình thản nói: "Ta lúc nào cũng phải diễn một vai rất không thú vị, lúc nên phối hợp diễn xuất với ngươi lại chẳng có lòng. Theo lý mà nói ta nên mừng rỡ đứng lên tỏ lòng cảm tạ mới phải, nhưng ta cảm thấy diễn kịch thật khổ cực quá rồi, còn chẳng có thù lao, vì thế không định diễn cùng ngươi."
Thi Đông Thành có chút lúng túng: "Không biết Thẩm tướng quân nói thế là ý gì, Đại Ninh sai người tới đón ngươi, ta thật sự rất vui mừng, biết được tin lập tức tới đây báo tin vui. Nếu như tướng quân cảm thấy không có vấn đề gì, ta sẽ đích thân sắp xếp người đưa tướng quân đi... Có điều, có một chuyện nhỏ có thể cần tướng quân giúp một tay."
"Chuyện nhỏ?" Thẩm Lãnh nằm ở đó nhún vai: "Ta cảm thấy bây giờ rất quan trọng, không lo chuyện nhỏ, có chuyện lớn hãy tìm ta..."
Thi Đông Thành lại càng lúng túng: "Quả thực là có chuyện lớn..."
"Chuyện lớn cũng không nhận."
Nghe đến câu này Võ Liệt lập tức bùng nổ. Vốn dĩ hắn ta đã nộ khí bừng bừng, người Đại Ninh dám trực tiếp đánh tới, hơn nữa điện hạ còn chưa ứng chiến đã lo sợ, khiến cho một kẻ thân làm quân nhân như hắn ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Quân nhân, sao có thể chưa đánh đã lùi? Cho dù bao nhiêu lần đối chiến với người Cầu Lập bấy nhiêu lần thất bại, hắn ta vẫn chưa nản lòng, hắn ta vẫn luôn nghĩ nếu đám quan văn kia không chen tay vào chỉ trỏ thì đánh bại Cầu Lập cũng chẳng phải là chuyện khó gì.
"Con mẹ nó ngươi đứng lên cho ta!"
Hắn ta sải bước tới, đưa tay túm lấy cổ áo của Thẩm Lãnh.
Lúc Võ Liệt túm lấy cổ áo Thẩm Lãnh, Thi Đông Thành há miệng dường như định ngăn cản, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống không nói ra. Thái độ của Thẩm Lãnh khiến y cực kỳ chán ghét, cũng cực kỳ phẫn nộ. Một tướng quân ngũ phẩm nho nhỏ lại không để ai vào mắt, cho dù hắn có là người Đại Ninh thì y cũng cảm thấy quá mức rồi.
Có điều chỉ do dự một chút đã bắt đầu hối hận rồi. Nên ngăn cản mới phải.
Nhưng nào có kịp?
Trong nháy mắt tay của Võ Liệt chạm tới áo ngoài của Thẩm Lãnh, hắn vốn đang nhắm mắt lại bất chợt giơ tay lên bắt được cổ tay Võ Liệt. Hắn ta liền biến sắc, còn chưa kịp chửi bới đã thấy tay phải đau nhói, tiếp đó không tự chủ được mà ngã sang một bên, cánh tay phải kia bị Thẩm Lãnh vặn chẳng khác gì bánh quẩy.
Võ Liệt ngã xuống đất, Thẩm Lãnh đứng dậy nhưng lại không buông tay. Khi hắn đứng lên còn vặn tay Võ Liệt, hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng, không thể không theo động tác của Thẩm Lãnh mà vươn người lên cao, cảm giác chẳng khác gì như tay mình bị phế, mà một giây sau cảm giác ấy đã được chứng minh là thật.
Thẩm Lãnh nắm cổ tay của hắn ta, chân đạp bả vai của hắn ta xuống, một tiếng rắc vang lên, dường như người trong cả sân đều nghe thấy tiếng xương bị gãy.
Đó là một vị tướng quân, thế mà phế đi cánh tay phải cầm đao của hắn ta.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Thi Đông Thành: "Ngươi đã ở Đại Ninh bao nhiêu năm?"
Thi Đông Thành trả lời trong vô thức: "Hai mươi mấy năm rồi."
"Xem ra ngươi vẫn chưa đủ hiểu người Đại Ninh." Ánh nhìn của Thẩm Lãnh lại hướng về người Võ Liệt: "Ta còn nhớ, lúc ta giao hoàng đế Nam Lý cho ngươi, ngươi còn chưa nói cảm ơn."
Hắn giơ một chân đạp lên cổ Võ Liệt: "Nói cảm ơn."
"Ta phải giết ngươi!"
Võ Liệt liều mạng muốn đứng dậy, nhưng sao có thể thoát ra được.
"Thi Đông Thành, ngươi ở Đại Ninh hai mươi năm, nên hiểu tính tình người Đại Ninh, nhất là quân nhân Đại Ninh. Không động thủ đa phần là vì đối phương quá yếu, đánh thắng cũng không có cảm giác thành tựu. Nhưng đã động thủ, thái độ của Đại Ninh đối với kẻ địch trước giờ luôn là một, bất kể ngươi mạnh hay yếu, đã đánh phải đánh tới cùng."
Thẩm Lãnh ngồi xổm dưới đất, túm lấy tóc Võ Liệt nhấc lên, hai người mặt đối mặt.
"Đã biết ban đầu sai ở chỗ nào rồi chứ?" Thẩm Lãnh nói: "Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu như sau khi ta giết Thi Trường Hoa, ngươi lập tức cho người đưa chúng ta trở về Đại Ninh quốc thì sau này đã không có nhiều phiền phức như vậy rồi. Ban đầu ta nhìn thấy ngươi, ta cho rằng ngươi đã hiểu, nhưng ngươi lại ham muốn quá nhiều, hôm nay ngươi đến chỉ bởi vì chiến binh Đại Ninh đã đổ bộ lên bờ, có đúng không? Là vì ngươi biết, một khi chiến binh Đại Ninh đổ bộ cũng chính tuyên bố chiến tranh kết thúc, nếu như không phải chiến binh Đại Ninh đã đến thì ngươi sẽ cười ha hả nhìn ta bị người khác chém đầu mới đúng."
Thẩm Lãnh ấn đầu Võ Liệt xuống, đồng thời đưa đầu gối lên húc mạnh vào mặt hắn ta. Một đòn này gần như san bằng mặt của Võ Liệt, gãy xương mũi, xương chân mày cũng vỡ, trong nháy mắt cả khuôn mặt đầm đìa máu chảy.
Thẩm Lãnh xoay lưng Võ Liệt về phía mình, đá vào lưng hắn ta một cái, thân thể rũ rượi của Võ Liệt lao về phía Thi Đông Thành. Thi Đông Thành nghiêng người tránh, Võ Liệt ngã rầm xuống đất.
"Bây giờ ta không thể giết ngươi được nữa ư?" Sắc mặt Thi Đông Thành trắng bệch: "Nếu tất cả đều sẽ mất, tại sao ta không dứt khoát giết ngươi, như vậy mới đỡ phần thua thiệt."
Thẩm Lãnh quay trở lại ngồi xuống ghế dài: "Ngươi vẫn không hiểu câu ta vừa mới nói, ta nói nếu Đại Ninh đã bắt đầu động thủ thì sẽ không dừng, khi nói những lời này, ngươi nên hiểu, ra tay không để lại đường lui chính là tác phong của Đại Ninh từ trước đến giờ. Người ngươi đem về là người của phiếu hào Dương Thái đúng không? Còn nhớ Hàn Hoán Chi đã từng nói gì với ngươi không? Phủ đình úy muốn động đến phiếu hào Dương Thái các ngươi, thật sự quá dễ dàng."
Hắn nhìn sắc mặt Thi Đông Thành đang dần dần lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Nếu như ta đoán không sai, phiếu hào Dương Thái ngươi kinh doanh bao nhiêu năm ở Đại Ninh hiện tại đã không còn nữa rồi, phủ đình úy ra tay nhanh như sấm chớp, tất cả những thứ hữu dụng trong phiếu hào ắt hắt đã nằm trong tay Hàn Hoán Chi cả rồi, tỷ dụ như... ngươi đã đem đến bao nhiêu sát thủ, là ai, người ở đâu."
Thẩm Lãnh liếc nhìn bốn phía: "Xung quanh đây rất nhiều người ắt hẳn đều là mang từ phiếu hào Dương Thái về, chúc mừng các ngươi, các ngươi không bao giờ có thể quay trở lại Đại Ninh nữa."
Hắn dường như còn nghĩ tới điều gì đó: "Ồ, đúng rồi, không lâu nữa nơi đây cũng trở thành Đại Ninh, các ngươi ở đây cũng không sống nổi, cho tới nay, chưa có người nào Hàn Hoán Chi muốn bắt, người Hàn Hoán Chi muốn giết mà lại sống được lâu."
Thẩm Lãnh uống một ngụm trà thấm giọng: "Các ngươi cũng vậy, Thi Đông Thành cũng vậy, vẫn nên nghĩ cách nào bảo toàn được bản thân thì hơn, không cần phải tiếp tục diễn kịch trước mặt ta nữa. Ta đặc biệt không thích xem diễn kịch, huống hồ các ngươi diễn xuất còn vụng về như vậy."
Hắn đặt chén trà xuống: "Giết ta? Có thể, Thi Đông Thành, thuộc hạ của ngươi còn có vài phần cơ hội sống, nếu như ngươi động thủ với ta, chân trời góc biển, ngươi đừng nghĩ tới có chỗ dung thân."
Đúng vào lúc ấy, Binh bộ thượng thư từ ngoài chạy vào, nhìn thấy Thi Đông Thành vội vàng nói: "Điện hạ, cuối cùng cũng tìm thấy người, quân báo, quân báo!"
Ông ta giao quân báo cho Thi Đông Thành: "Quân Ninh chia binh hai hướng, từ huyện Phố Khẩu tiến công về phía đô thành, cùng xuất phát, đã do thám được một nhánh quân cắm cờ nam cương Lang Viên gì đó, tướng quân họ Thạch. Một nhánh Ninh quân khác không biết ai dẫn binh, nhưng còn hung ác hơn cả quân Lang Viên nữa, suốt một đường quân đội bên ta có muốn ngăn cũng không ngăn được. Hai nhánh quân Ninh kia đi thẳng tới đô thành, chỉ mấy ngày mà đã đột tiến hàng trăm dặm, cứ tiếp tục như vậy, sợ là ba đến năm ngày nữa quân Ninh đã có thể đến ngoại thành rồi."
Thi Đông Thành nhìn quân báo, mặt xám như tro tàn, vừa mới định nói gì, thượng thư lệnh đi theo y đã chụp lấy quân báo trong tay y: "Đây là chuyện quốc gia đại sự, người không thể quyết định, ta phải mang quân báo tới gặp bệ hạ."
Thượng thư lệnh nhìn về phía Thẩm Lãnh áy náy nói: "Thẩm tướng quân, mấy ngày nay đã để tướng quân chịu thiệt. Ngài yên tâm, hiện tại chúng ta sẽ đi thương nghị cùng bệ hạ, chỉ cần có thể làm được, chúng ta sẽ cố gắng hết sức bồi thường lại cho ngài, bồi thường cho Đại Ninh."
Nói xong liền dẫn theo những người khác quay người rời đi. Thi Đông Thành nổi trận lôi đình: "Đám cỏ đầu tường các ngươi, gió thổi chiều nào theo chiều ấy, các ngươi cho rằng như vậy là có thể giữ được Điệu quốc sao?"
Nào có người để ý đến y.
Gió à, trước nay chưa từng thổi theo một hướng, đông tây nam bắc.
Cỏ à, chính là cỏ.