Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 264 - Chương 264: Hải Sa

Chương 264: Hải Sa Chương 264: Hải Sa

Đám người thượng thư lệnh để mặc Thi Đông Thành một bên, vội vã tới hoàng cung. Giờ khắc này sắc mặt Thi Đông Thành đã xám như tro tàn. Vốn dĩ hoàng đế không có gì đáng ngại, thuốc mỗi ngày đều đưa vào chỉ khiến cho ông ta không tỉnh táo, dừng thuốc mấy ngày đại khái sẽ khôi phục bình thường, thuốc này không phải là độc, dùng trong thời gian dài mới khiến người ta gặp vấn đề lớn.

Thi Đông Thành đỡ Võ Liệt dậy đi ra ngoài, đi đến cửa quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh: "Có những lúc, một người trở thành một cây kim thép không chịu uốn cong, là bởi khi còn là cành lá hương bồ, người đó đã bị đè ép quá nhiều. Ta đã từng không ngừng khuất phục trước áp lực, lần này sẽ không thế nữa."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta chưa từng có cảm giác mà ngươi nói, từ trước tới giờ ta đều tương đối cứng rắn."

Thi Đông Thành hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó cùng với Võ Liệt ra khỏi tiểu viện.

Tẩm cung hoàng đế.

Đám người thượng thư lệnh cầm theo quân báo vội vã đi vào, người đứng ngăn ở cửa đều là người của Thi Đông Thành. Bọn chúng còn chưa biết tình hình đã phát sinh cực đại biến hóa, không có lệnh của Thi Đông Thành, đương nhiên bọn chúng không dám giết người. Thượng thư lệnh trực tiếp đẩy cả bọn vào trong phòng, kêu mấy tiếng bệ hạ. Hoàng đế Điệu quốc Thi Hoán nằm trên đất thở mệt nhọc, hiển nhiên là thuốc kia đã bắt đầu có công hiệu.

Mấy người nhìn nhau, bất đắc dĩ phải dùng nước lạnh gọi hoàng đế dậy, lúc quay người đi tìm nước lạnh nhìn thấy hai người Thi Đông Thành và Võ Liệt đã bước vào trong viện rồi.

"Ngươi còn dám tới!" Thượng thư lệnh không nén được giận.

Thi Đông Thành dường như đã bình tĩnh hơn trước, giơ tay chỉ vào thượng thư lệnh: "Giết."

Y lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, ném ra, ngân phiếu bay lả tả.

Thị vệ trong viện đều là sát thủ y mang về từ phiếu hào Dương Thái, thị vệ trước kia đều đã bị thay thế cả rồi. Những người này thấy ngân phiếu bay đầy trời lập tức rút đao. Đối với bọn họ mà nói, bạc chính là tất cả.

Bốn năm trọng thần triều đình Điệu quốc bị những sát thủ này loạn đao chém chết, mùi máu tanh lập tức tràn ngập sân.

Thi Đông Thành ngồi xổm xuống, rút quân báo từ trong tay thượng thư lệnh ra, nghiêng đầu nhìn về phía Võ Liệt: "Võ Liệt, là ta đã sai rồi... Ta hành sự không đủ quả quyết, không đủ ác độc..."

Y đứng lên vỗ vỗ vai Võ Liệt: "Lúc này nếu còn không liều mạng, chỉ sợ sau này không còn bất cứ cơ hội nào nữa."

Mặt Võ Liệt đã bị Thẩm Lãnh đánh đến biến dạng, hắn ta vẫn cắn răng nói: "Điện hạ sớm nên như thế."

"Đi theo ta."

Thi Đông Thành sải bước đi khỏi tẩm cung, chạy thẳng tới ngự thư phòng, Võ Liệt mang theo những thị vệ kia theo sát phía sau. Đến ngự thư phòng, mấy thị vệ ngăn y ở bên ngoài. Mấy thị vệ đó không phải người y an bài, y cũng lười để ý, trực tiếp chỉ một ngón tay, những người khác ào lên. Y không có tâm tình nhìn đám người kia chém giết, một mình tiến vào ngự thư phòng, tìm thấy hộp tử đàn đựng ngọc tỷ. Y mở ra, nâng ngọc tỷ lên nhìn. Ngọc tỷ dường như có một sức hấp dẫn gì đó, trong nháy mắt đã khóa chặt lấy ánh mắt của y, không dứt ra được.

Rất lâu sau, Võ Liệt toàn thân đầy máu từ bên ngoài bước vào: "Điện hạ, bây giờ làm thế nào?"

Thi Đông Thành tự mình viết một thánh chỉ, lấy danh nghĩa hoàng đế Thi Hoán. Ý chỉ đại khái là Thi Hoán cảm thấy bản thân đã suy yếu, sức khỏe thực khó lòng gánh vác nữa, suy nghĩ cho tương lai của Điệu quốc, ông ta tuyên bố thoái vị, giao hoàng vị lại cho lục hoàng tử Thi Đông Thành... Võ Liệt nhìn thấy cũng sửng sốt, không thể nghĩ nổi điện hạ muốn làm chuyện gì, vào lúc này, chuyện đầu tiên điện hạ làm lại là làm giả thánh chỉ?

Chẳng lẽ điện hạ nói liều mạng một lần chính là thế này?

"Triệu tập quần thần nghị sự." Thi Đông Thành lại viết một bản thánh chỉ đóng dấu: "Ngươi cầm thánh chỉ này, tất cả quân đội có thể điều động được đều điều tới kinh thành. Nếu không có gì ngoài dự liệu, những người trước mắt căn bản không thể chặn được quân Ninh. Chúng ta chỉ có thể dựa vào đô thành kiên cố lương thảo đầy đủ để kiên trì phòng thủ. Quân Ninh không có quân tiếp viện phía sau, muốn tốc chiến tốc thắng, thời gian kéo dài bọn họ ắt phải không chiến mà lui."

Lúc này Võ Liệt mới phản ứng kịp: "Thần tuần chỉ."

Hắn ta đưa tay nhận lấy thánh chỉ, xoay người rời đi. Thi Đông Thành kéo hắn ta lại: "Võ Liệt, cảm ơn ngươi."

Võ Liệt ấm áp trong lòng: "Điện hạ nói gì vậy... không, là bệ hạ."

Khóe miệng Thi Đông Thành cũng lộ ra ý cười "Đi nhanh về nhanh, bên cạnh trẫm không thể thiếu khanh, đúng rồi, trước khi đi triệu tập cấm vệ quân bắt Thẩm Lãnh lại. Người này vẫn không thể giết. Thời điểm vạn bất đắc dĩ hắn vẫn là con bài cuối cùng chúng ta có thể đàm phán cùng Đại Ninh."

Cho dù Võ Liệt trong lòng vẫn là trăm ngàn không muốn nhưng vẫn lĩnh mệnh rời đi.

Thẩm Lãnh cũng không phải là kẻ ngốc.

Vừa rồi hỗn loạn như vậy, nếu hắn còn không rời đi thì đầu nhất định là bị lừa đá rồi. Lâm Lạc Vũ đem theo vài thân tín, cùng Thẩm Lãnh xông ra khỏi tiểu viện kia, còn thuận tiện xách theo cả hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức. Lúc Võ Liệt mang theo cấm quân đến, Thẩm Lãnh đã sớm biến mất rồi. Hắn ta vội vã hạ lệnh đóng chặt cửa cung, lúc đuổi đến cửa cung tra hỏi, nghe được không thấy người nào ra ngoài mới yên tâm hơn chút, sau đó hạ lệnh lục soát toàn cung.

Đại đội cấm vệ quân đã chia ra lục soát cả hoàng cung, nhưng lật tung cả hoàng cung lên một lượt cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Lãnh.

Trong phòng của hoàng đế, Thẩm Lãnh đứng nhìn hoàng đế đang chìm trong giấc ngủ, thở dài: "E là ban ngày không ra được, chờ đến tối vậy, tường cũng không cao lắm, buổi tối trèo ra là được."

Lâm Lạc Vũ nhìn hắn: "Mấy lời ngươi nói lúc hù dọa Thi Đông Thành đều là thật?"

"Nói bừa thôi." Thẩm Lãnh nói: "Hàn Hoán Chi nhất định sẽ động thủ, nhưng tỷ nghĩ xem, phiếu hào Dương Thái của các người ở Đại Ninh nhiều phân hiệu như vậy, trong thời gian ngắn, với lực lượng của phủ đình úy cũng không thể dễ dàng thanh trừ như vậy được. Cho dù thành Trường An hạ lệnh quan phủ các nơi điều tra, Đại Ninh lớn như thế, mệnh lệnh truyền xuống cũng mất thời gian bao lâu? Con người Thi Đông Thành vốn thiếu tự tin, hơn nữa bao nhiêu năm sống giữ mình dè dặt, đã sớm trở nên nghi thần nghi quỷ rồi, ta chỉ là hù dọa thêm một chút mà thôi."

"Nhỡ hù dọa không được thì sao?"

"Vậy thì không hù dọa được thôi."

Câu trả lời của Thẩm Lãnh vẫn tương đối gợi đòn như trước.

"Làm sao ngươi biết ở chỗ hoàng đế lại tương đối an toàn?"

"Lúc này nếu Thi Đông Thành thông minh một chút đã vội vàng đi đoạt quyền rồi, nên đương nhiên nơi này sẽ không mấy người để ý tới."

Thẩm Lãnh đứng đậy ngó khắp phòng, lật chỗ này lật chỗ nọ, thế mà đến chút đồ ăn cũng không có, vì thế lại liếc nhìn lão hoàng đế đang ngã trên đất không dậy nổi với ánh mắt đồng tình: "Thảm quá, đường đường là một hoàng đế, đến một chút đồ ăn vặt cũng không có."

Lâm Lạc Vũ không nhịn nổi, hỏi: "Lúc đó, liệu ngươi có cơ hội giết Thi Đông Thành không?"

"Ta không biết võ nghệ Thi Đông Thành thế nào, cho nên không nói đến chuyện nắm chắc, có điều nếu nói mạnh một chút thì ta có thể giết y."

"Vì sao không động thủ?"

Thẩm Lãnh liếc nhìn Lâm Lạc Vũ, không trả lời câu hỏi này.

Lâm Lạc Vũ đột nhiên bừng tỉnh: "Ta đã dứt khoát với y, ngươi không muốn giết y trước mặt ta... Kỳ thực cũng không có gì."

Thẩm Lãnh nhún vai, không phủ định cũng không thừa nhận.

Lúc ấy tuy rằng đã hù dọa được Thi Đông Thành cùng mấy sát thủ dưới tay y, nhưng thật ra Thẩm Lãnh không hề nắm chắc, phô trương thanh thế cũng không thể lừa chính bản thân mình, ở địa bàn của người ta mà còn muốn liều lĩnh giết chết Thi Đông Thành? Với lại, hiện tại Thi Đông Thành sống còn tốt hơn là để y chết. Y còn sống càng khiến Điệu quốc thêm loạn. Thẩm Lãnh không dám nói hiểu rõ hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, nhưng hắn cũng biết, nếu Trang Ung đã bắt đầu động thủ, vậy chính là nói rõ ý của hoàng đế là diệt Điệu quốc, vì Trang Ung hiểu hoàng đế.

Đại quân tới cũng tới rồi, không diệt một nước thì thiệt biết bao.

Chính vào lúc này, lão hoàng đế tỉnh lại, lúc xoa xoa huyệt thái dương ngồi dậy vẫn còn rất mơ màng. Mới vừa mở mắt Lâm Lạc Vũ đã chém một chưởng xuống cổ ông ta, lão hoàng đế hự một tiếng lại đổ sập xuống. Thẩm Lãnh thấy ông ta càng đáng thương hơn.

"Nếu như bắt ông ta làm con tin, chúng ta có thể xông ra ngoài không?" Lâm Lạc Vũ nhìn Thẩm Lãnh, hỏi.

Thẩm Lãnh suy nghĩ cẩn thận, lắc đầu: "Khó."

Điệu quốc lúc này không so được với Nam Lý, ở Nam Lý quốc còn có thể lấy hoàng đế làm bia đỡ đạn, nhưng tấm bia đỡ đạn này bây giờ chưa chắc đã dễ sử dụng. Tuy Thẩm Lãnh là người dễ xung động, nhưng chỉ là lúc liên quan đến chuyện hắn quan tâm, khi quyết định hắn mới có chút bừa bãi. Vả lại cho dù là quyết định trong lúc xung động, quá trình chấp hành hắn vẫn tương đối tỉnh táo.

Hắn chỉ Triệu Đức đang co rúm ở một góc, nói: "Không giống so với lúc bắt ông ta."

Triệu Đức hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, đó là chút kiêu ngạo cuối cùng.

Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi có giấu đồ ăn vặt trong cung không?"

Triệu Đức: "..."

"Không gấp."

Thẩm Lãnh ngồi xuống một bên cửa nhìn ra ngoài, chỉ cần có người đi tới tất sẽ không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

"Chờ trời tối, chúng ta không phải không chờ được, mà là không nhất thiết phải mạo hiểm."

Lâm Lạc Vũ ừm một tiếng, ngồi xuống bên Thẩm Lãnh, nhìn có vẻ rất mệt mỏi, mặc dù chẳng phải chém giết gì.

Trong lúc ấy, một nhánh quân Ninh đã công phá thành Dã Thủy, sau khi tiến công gần như quét sạch quân tư trong phủ khố. Mạnh Trường An đứng trên tường thành nhìn về phía xa, đưa tay ra, một vị phó tướng còn chưa biết nhiều về gã nhưng đã phục gã sát đất lập tức đưa cho gã tấm bản đồ vừa tìm được. Mạnh Trường An dùng bút than đánh dấu vị trí, khẽ nhăn mày.

Kỳ thực quân Ninh không phải là chia quân làm hai đường, mà là ba đường.

Thạch Phá Đang suất lĩnh một vạn Lang Viên quân đi ngả nam, Mạnh Trường An dẫn theo một vạn chiến binh thủy sư đi đường bắc, Trang Ung mang đại đội nhân mã đi trung lộ, tạo thành thế hai mặt giáp công, tiến lùi hữu độ. Đương nhiên, với bọn họ mà nói, lùi chỉ là chuyện tồn tại trên lý thuyết thôi.

"Năm trăm dặm."

Mạnh Trường An nhìn bản đồ, ánh mắt hơi thất thần.

Lãnh Tử ngốc, ngươi cố chịu thêm một chút.

Gã nhìn về phương hướng đô thành Điệu quốc, ánh mắt có chút âu lo chợt lóe rồi biến mất.

Trong ngày hôm đó, ở hồ Vi Ba quận Bồng Lai, Liên Sơn đạo, một đoàn chiến thuyền đi vào sông Bạch Thủy hướng đông tây, từ sông Bạch Thủy một đường đi về hướng tây là có thể đi vào Đại Vận Hà nối thẳng tới nam cương.

Một vị tướng quân thoạt nhìn chừng hơn ba mươi tuổi đứng trên chiến hạm Thần Uy, khóe miệng có nét cười. Khi đến vẫn còn chưa tới ba mươi tuổi, cho nên có chút cảm khái, thế mà lại giao phó cho chốn rừng sâu núi thẳm này đến mấy năm thanh xuân, nhưng ngoảnh về phía sau nhìn những cột buồm san sát như rừng, trong lòng lại thêm vài phần đắc ý.

Trên dưới triều dã Đại Ninh chỉ biết thủy sư quận An Dương, chỉ biết xưởng thuyền An Dương, mà không biết xưởng thuyền trong hồ Vi Ba và xưởng thuyền ở An Dương là cùng năm xây dựng, càng không biết vị tướng quân thiếu niên vốn nên ở bắc cương, mấy năm trước đã nhận được mật lệnh của hoàng đế, dẫn theo ba ngàn chiến binh từ bắc cương xuôi nam, được phái tới nơi thâm sơn bí hiểm này đốc tạo chiến thuyền. Từ trước tới nay, hoàng đế hành sự không bao giờ chỉ xét tới một mặt. Địa điểm này là ngàn suy vạn lựa mới định được, mà trọng thần trong triều biết tới chuyện này không quá ba người.

Một người là lão viện trưởng, một người là Hộ bộ thượng thư Vương Húc Chi, một người là đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật.

Ngoài thành Trường An còn có hai người biết, một là đề đốc thủy sư Trang Ung, một người là đại tướng quân bắc cương Thiết Lưu Lê.

Vì sao mỗi năm thủy sư đều ngửa tay đòi bạc của triều đình, hơn nữa ngạch mức còn lớn như vậy? Bất kể gián thần có nói thế nào hoàng đế đều khư khư cố chấp, muốn cái gì cho cái đó? Là bởi vì gần một nửa trong đó đã qua tay Trang Ung chuyển tới hồ Vi Ba này. Hồ Vi Ba không luyện thủy sư, chỉ tạo thuyền.

Chỗ hồ Vi Ba này rất xảo diệu. Hồ có hình hồ lô, ngoài to trong nhỏ, xưởng thuyền được xây dựng ở bên trong. Năm kiến tạo xưởng thuyền An Dương, tám ngàn biên quân bắc cương sau khi tới đây đã phong tỏa hồ trong. Bách tính địa phương chỉ biết bên trong có quân đội trú đóng trở thành cấm khu, không hề biết bên trong làm gì. Chọn ở nơi này không chỉ vì đủ bí mật, còn bởi vì gỗ ở nơi này có thể đóng thuyền, không phải gỗ cây nào cũng làm thuyền được.

Kỳ thực chuyện này vô cùng khó khăn, khó khăn nhất trong đó chính là che giấu tai mắt người, nhưng tướng quân trẻ tuổi lại nhất quyết xây bến thuyền. Tuy rằng những năm nay chế tạo thuyền bè đều lấy Hùng Ngưu, Vạn Quân làm chủ, nhưng số lượng không hề ít. Sau khi nhận được mật lệnh của hoàng đế, vị tướng quân trẻ tuổi để lại hai ngàn chiến binh, tự mình dẫn tám ngàn người và hàng trăm chiến thuyền rời khỏi hồ Vi Ba.

Đứng ở đầu thuyền, vị tướng quân trẻ tuổi hít một hơi thật sâu, cảm giác mình giống như dã nhân cuối cùng cũng đi khỏi thâm sơn.

Trời cao mây rộng.

Gã là Hải Sa.

Bình Luận (0)
Comment