Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 265 - Chương 265: Xấu Hoắc

Chương 265: Xấu hoắc Chương 265: Xấu hoắc

Đô thành Điệu quốc.

Mặc dù cổng thành vẫn chưa đóng nhưng người ra vào đô thành đều phải bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Các bách tính đều biết quân đội Đại Ninh đã đến, đã cách đô thành không bao xa, mặc dù không một ai biết tại sao Đại Ninh lại đột nhiên tấn công sang, cũng không biết tại sao quân đội nước nhà không ngăn chặn được quân Ninh đường xa đến, chính bởi vì không biết gì cả nên mới càng hoảng loạn cực độ.

Bách tính ở mấy châu huyện xung quanh đô thành bắt đầu tràn vào đô thành, bách tính chất phác đều cho rằng nơi tường thành cao nhất là nơi an toàn nhất.

Người đi lánh nạn thì nhiều mà tốc độ vào thành quá chậm, cho nên núi người biển người đứng ngoài các cổng thành càng ngày càng lớn. Bách tính đã bắt đầu kích động, tựa hồ một giây kế tiếp là có thể đánh thẳng vào cổng thành.

Cấm quân khẩn cấp điều động đến rất nhiều người chia ra các cổng tăng cường phòng vệ, không cho phép tự do đi vào. Thi Đông Thành kinh doanh phiếu hào Dương Thái bao nhiêu năm, vốn dĩ luôn dè chừng cẩn thận, tạm thời không đóng cổng thành vì lo bách tính sẽ làm náo loạn chuyện quân đội tạo phản, nhưng nếu thật sự mở ra cho gian tế của Ninh quốc vào thì nhất định sẽ hỏng chuyện lớn.

Hắc Nhãn trà trộn trong đám đông quan sát hồi lâu, sau đó lại chen trở về, chen về được đến bên Trà gia và Thẩm tiên sinh, hạ thấp giọng nói: "Sợ là không vào được, kiểm tra rất chặt, trên người chúng ta không có giấy chứng minh thân phận Điệu quốc, quá nửa là không qua được ải này."

Mấy trăm người cùng trà trộn vào trong đám bách tính này muốn đi vào thành, nếu là một hai người còn được, nhiều người như thế thật khó mà trót lọt.

"Đi."

Thẩm tiên sinh thấp giọng nói một tiếng sau đó xoay người rời đi, các bách tính liền nhanh chóng tự giác tách ra một lối đi. Bọn họ rời khỏi cổng thành, trở về khu rừng bên đường, một lần nữa bàn bạc vào thành như thế nào. Quân đội Đại Ninh vẫn đang không ngừng tiến về phía trước, thế như chẻ tre, nhưng dù sao cũng không thể tốc độ như bọn họ được.

"Nhất định phải nghĩ cách." Hắc Nhãn bứt một cọng cỏ ngậm trong miệng: "Hình như có hơi phiền phức."

Thẩm tiên sinh quay đầu lại nhìn bóng vệ thành thấp thoáng ở đằng xa, tựa hồ có điều suy nghĩ. Những vệ thành này chính là pháo đài bảo vệ thành chính. Thực lực của Điệu quốc không yếu, quy mô đô thành cũng không nhỏ, vệ thành bốn phía không dưới bảy tám tòa thành, trong những vệ thành này đại khái có thể chứa vài trăm binh sĩ.

Thời điểm ánh mắt của Thẩm tiên sinh dừng lại trên những pháo thành phía xa, Hắc Nhãn liền hiểu rõ, nhếch miệng cười: "Có hơi mạo hiểm, nhưng đáng giá."

"Ban đêm động thủ." Thẩm tiên sinh nằm ngả người trên cỏ: "Bây giờ đi ngủ."

Đêm xuống, dường như trong người Thẩm tiên sinh có gì đó gọi ông tỉnh dậy, ông ngồi dậy: "Trà Nhi, Hắc Nhãn, Đoạn, Xá, Ly đi cùng với ta, những người khác đợi ngoài pháo đài, thấy cổng vệ thành mở thì xông vào, tốc độ phải nhanh."

Đội ngũ nhanh chóng tụ lại, tập hợp dưới chân một vệ thành. Thẩm tiên sinh hít sâu một hơi, bàn tay hướng về phía sau úp xuống, ra hiệu cho những người còn lại đợi, sau đó bắt đầu trèo lên tường thành. Những vết nối đá hơi nổi lên trên tường là nơi ông mượn lực, hơn nữa trong đêm tối hoàn toàn không nhìn thấy tình hình trên mặt thành, ông chỉ dựa vào hai bàn tay mò mẫm những chỗ gồ lên rất nhỏ, chậm rãi trèo lên như thằn lằn.

Sau khi trèo đến mặt thành, Trầm tiên sinh ghé đầu nhìn bốn phía. Binh lính đang làm nhiệm vụ trên tường thành cũng không nhiều. Ông rón rén đi lên, lấy dây thừng mang theo người cột vào lỗ châu mai. Không lâu sau, Trà gia và Hắc Nhãn, ba người Đoạn, Xá, Ly đều đã lên được tường thành.

Sau nửa nén nhang, cổng thành bị bọn họ mở ra từ bên trong. Vệ thành không có đá chặn giống như đô thành, gặp trường hợp khẩn cấp sẽ hạ đá chặn xuống, muốn mở ra không phải chuyện dễ dàng.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, mấy trăm người Ninh mặc quân phục Điệu quốc đã chạy sầm sập tới cổng đô thành, vừa chạy tới vừa hét. Bách tính không biết xảy ra chuyện gì, đều rối rít dạt ra.

Hắc Nhãn mặc quân phục giáo úy xông lên đầu: "Mau tránh ra, có quân lệnh điều chúng ta khẩn cấp trở về thành."

"Ai hạ lệnh?"

"Điện hạ!"

Hắc Nhãn quát lên một tiếng, kỳ thực là do nhất thời gấp gáp không nhớ được tên Thi Đông Thành. Nhìn thấy tên giáo úy kia do dự, Hắc Nhãn một tay đẩy hắn ta lui sang một bên: "Nếu xảy ra chuyện lớn, người có gánh nổi trách nhiệm không, tất cả quân đóng trong vệ thành đều phải trở vào thành, điện hạ còn đang đợi đấy!"

Giáo úy giữ cửa bèn tránh đường. Thực ra hắn ta cũng không nghĩ gì, trong đô thành đang loạn, tối hôm qua còn có một trận chém giết, nghe nói là Võ Liệt tướng quân mang theo cấm quân tịch thu tài sản và giết cả nhà mấy nhân vật lớn ở trong triều, hôm nay mấy đại thần trong triều trước kia từng thân cận với thái tử đều cảm thấy lo sợ bất an.

Hắc Nhãn vừa mới bước vào tên giáo úy nọ lại giữ chặt gã lại: "Con chó kia là thế nào?"

Hắc Nhãn quay đầu liếc nhìn con chó ngao đen: "Con chó đó? Điện hạ chỉ đích danh đòi nó đến."

"Điện hạ, còn chỉ đích danh?"

Tên giáo úy giữ cửa rơi vào mơ hồ.

Hắc Nhãn quát lên một tiếng: "Vào thành!"

Đội ngũ lao thẳng vào bên trong, hắc ngao chen lẫn trong đội ngũ cũng đi theo vào, tên giáo úy kia còn đang mơ hồ, bách tính bên ngoài muốn thừa dịp mà xông vào, chen tới một đám, hắn ta vội vàng dẫn người chặn trước.

Vào được thành, nhưng trên mặt mọi người đều là nét mặt mờ mịt. Chỗ này hoàn toàn xa lạ, không một ai biết nên đi hướng nào, dù sao cũng không thể mặc quân phục mà tùy tiện kéo một người lại hỏi hoàng cung đi làm sao, như vậy quá lộ liễu. Cuối cùng Thẩm tiên sinh quyết định theo đường cái mà đi, sau cùng rồi cũng sẽ tới nơi.

"Hình như rất vắng vẻ."

Hắc Nhãn vừa đi vừa nhìn tứ phía, tất cả cửa hàng trong thành đều đóng cửa, trên đường, một bóng dân thường cũng không nhìn thấy, bách tính trước đó được cho phép vào thành cũng tìm tới nơi tương đối yên tĩnh, không cùng phương hướng.

"Sợ là đêm qua đã xảy ra chuyện rồi."Thẩm tiên sinh trầm tư một lát: "Vừa rồi lúc ngươi vào thành nói điện hạ khẩn cấp điều động binh về, gã gác cổng thành không nghi ngờ, có thể là Thi Đông Thành đã đắc thế, hoàng đế hoặc đã chết hoặc đã bị nhốt, nói không chừng Thi Đông Thành giờ đang giải quyết những triều thần không đứng về phía y."

Vừa nói đến đây, họ liền trông thấy một đám binh linh từ một tòa nhà lớn đi ra, mang theo không ít rương, hình như trên người còn dính máu. Hai bên đội ngũ đụng đầu nhưng không có chút hoài nghi. Tên giáo úy dẫn đội nọ còn lên tiếng hỏi thăm Hắc Nhãn: "Huynh đệ, các ngươi đi nhà nào thế?"

Hắc Nhãn học theo khẩu âm của người Điệu quốc trả lời: "Không đi nhà nào, chẳng qua là đi tuần phòng."

"Vậy các ngươi phải cẩn thận đấy." Tên giáo úy kia nói: "Đêm qua tên người Ninh gì đó từ trong cung chạy thoát ra ngoài, huynh đệ truy đuổi ban đêm bị giết không ít, các ngươi đến bên đó phải trông cho cẩn thận, đầu phố phía tây còn có mấy chục huynh đệ không có ai nhặt xác đấy."

Hắc Nhãn vui mừng, nhe miệng cười.

Tên giáo úy kia ngơ ngẩn: "Ngươi cười cái gì?"

Hắc Nhãn vội vàng nói: "Ta sắp bắt người, còn không phải lập được đại công sao?"

Tên giáo úy kia lầm bầm một tiếng đồ điên, sau đó đem người rời đi. Hắc Nhãn quay đầu nhìn Thẩm tiên sinh, lại nhìn Trà gia, hai người đều đang cười.

"Giả bộ chút!"

Thẩm tiên sinh ho hắng một tiếng, nhưng khóe miệng căn bản là không kéo xuống dưới được.

"Ta đã nói rồi, ai mà nhốt được Thẩm Lãnh." Hắc Nhãn vừa đi vừa cười: "Cho dù là hoàng cung cấm địa thì sao, huynh đệ của ta muốn ra còn không phải là dễ như trở bàn tay."

Ngay vào lúc này đối diện đột nhiên xông tới mấy người, che kín mặt, trên người đầy máu, sau lưng họ mấy trăm cấm quân đuổi sát. Xem chừng là nhìn thấy đám Hắc Nhãn, đội cấm quân lập tức quát lên: "Ngăn bọn chúng lại! Ngăn bọn chúng lại!"

Hắc Nhãn trong lòng than thở trùng hợp như vậy sao? Đưa tay đi lên muốn ngăn mấy người kia, kết quả là một tên tiểu tử che mặt vóc người gầy yếu đã bổ đao về phía gã, nếu không phải gà phản ứng thần tốc thì một đao kia đã lấy tính mạng của gã rồi. Gã vừa lui về phía sau, đinh sắt đen trong cổ tay áo vút ra ngoài, "đinh" một tiếng chặn trường đao.

Một trong mấy người che mặt chính là Thẩm Lãnh, người chém một đao xuống Hắc Nhãn chính là Lâm Lạc Vũ. Thẩm Lãnh không thể ngờ sẽ gặp Hắc Nhãn, hơn nữa còn mặc quân phục của Điệu quốc, cho rằng bản thân nhìn nhầm, bèn thử thăm dò hỏi một câu: "Tiểu Hắc?"

Hắc ngao ở trong đội ngũ "gâu" một tiếng trả lời, lao ra chạy vòng quanh hắn.

Thẩm Lãnh nhìn thấy hắc ngao, một tay giật khăn che mặt xuống: "Thật sự là ngươi à."

Hắc Nhãn: "..."

Sau đó Thẩm Lãnh nhìn thấy Thẩm tiên sinh, nhìn thấy Trà gia, nhất thời hắn cũng không biết phải làm sao: "Đều đến cả rồi à..."

Lâm Lạc Vũ cũng nhìn thấy Trà gia, một tay kéo khăn che mặt xuống: "Trà Nhi!"

Trà gia nhìn thấy Lâm Lạc Vũ cũng xúc động: "Lâm tỷ tỷ."

Sau đó hai người ôm lấy nhau.

Thẩm Lãnh nhìn nhìn Hắc Nhãn, Hắc Nhãn nhìn nhìn hắn, sau đó hai người ngẩng đầu nhìn trời.

Cấm quân ở xa nhìn thấy người bị chặn lại vui mừng khôn xiết, hớn hở chạy tới. Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn, đao trong tay nắm chặt, kết quả hai trăm thân binh của Trang Ung đã chỉnh tề đi lên phía trước. Hai trăm người xếp thành hàng, sau khi khoảng cách vừa đủ liền rút cung nỏ xuống bắt đầu bắn. Khi bọn họ tiến lên phía trước, hai hàng xếp so le với nhau, sẽ không ngộ thương người của mình. Một trận nỏ tiễn quét qua, cấm quân phía trước ngã xuống một lớp.

Họ hơi cúi người về phía trước, gần như đồng loạt treo cung nỏ trở lại, sau đó rút đao, nắm chặt trong tay.

Quân số không khác biệt lắm, nhưng chưa tới một nén nhang, cấm quân Điệu quốc đã bị tiêu diệt toàn bộ. Một mặt là vì những cấm quân kia còn chưa phản ứng lại kịp, mặt khác bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.

"Kiếm một chỗ." Thẩm Lãnh nhìn quanh bốn phía, liếc thấy tòa nhà mới vừa bị tịch biên gia sản phía trước: "Vậy chỗ đó đi."

Mấy trăm người sau khi đi vào tòa nhà nọ lập tức đóng cửa lại, Thẩm Lãnh phân công người gác ở chỗ cao giám sát bốn phía. Hắn ngồi xuống, điều hòa hơi thở. Một đêm không ngủ một đêm chém giết, xem chừng có vẻ thực sự mệt mỏi.

"Vốn định chạy tới trạm quan dịch, bọn Trần Nhiễm vẫn còn ở đó. Nhưng Thi Đông Thành đã liệu tới chúng ta nhất định phải đi qua bên đó, một đường ngăn trở, vòng vòng một đêm mà không có cách nào đến gần được." Thẩm Lãnh ngừng một chút, lại tiếp tục nói: "Lát nữa ta dẫn người đưa bọn Trần Nhiễm ra ngoài. Thi Đông Thành không tìm được ta tất sẽ ra tay với họ."

Hắc Nhãn đáp: "Bây giờ trên người chúng ta mặc quân phục của Điệu quốc, muốn trà trộn vào cũng không khó lắm."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhìn quân phục mặc trên người Hắc Nhãn: "Xấu hoắc."

Hắc Nhãn ngơ người, nhìn lại Thẩm Lãnh: "Ngươi thì khá hơn chắc?"

Thẩm Lãnh đáp: "Ta là bẩn, không phải xấu. Ngươi mới là xấu thật sự."

Hắn Nhãn: "Lão tử vất vả cực nhọc vượt trùng dương, không ngủ không nghỉ ngày đêm lên đường, chỉ để đến đây nghe ngươi nói ta xấu hoắc sao? Hơn nữa còn nói hai lần!"

Thẩm Lãnh: "Ta cực kỳ cảm động, thật đấy. Nhưng mà... y phục mà ngươi mặc... thật sự xấu."

Bình Luận (0)
Comment