Đến buổi trưa, quân đội Điệu quốc từ các châu huyện phụ cận đều lần lượt tập kết ngoài đô thành. Thi Đông Thành cũng đã phái người đi bắc cương, triệu tập biên quân bắc cương tinh nhuệ nhất trở về, y biết trận chiến này nhất định không dễ dàng, nhưng y sẽ không từ bỏ.
Không tìm thấy Thẩm Lãnh, nhưng đối với y chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là hiện tại y đã hoàn toàn lĩnh ngộ được tác phong của Đại Ninh, nhất định sẽ không vì khẩn cầu của ngươi mà thay đổi. Vẫn là câu nói ấy, trên đời này không nhiều người không nói đạo lý, hoàng đế Đại Ninh là một, hoàng đế Hắc Vũ cũng là một.
Đô thành Điệu quốc vốn có mấy vạn cấm quân, hơn nữa quân đội và dân dũng từ châu huyện phụ cận chạy đến tiếp viện, trong lúc vội vàng cũng tập hợp được một đội ngũ gần mười vạn người, chỉ cần y kiên trì thủ mười lăm ngày, đội ngũ chi viện từ bắc cương và đông cương có thể giết tới, quân đóng ở các nơi cũng sẽ lần lượt tới. Đúng như Võ Liệt nói, Điệu quốc tuy không phải là một nước mạnh về quân sự nhưng trong lúc nan nguy, vận hết quốc lực cũng có hàng trăm vạn.
Bây giờ chỉ có chút vấn đề, quân Ninh chặt ngang eo giết vào, quân đội từ chỗ quân Ninh về phía tây không dễ điều động, dù có điều những quân đội ấy về cũng khó lòng đến kịp. Có lẽ các quân ở phía nam sẽ về sớm hơn biên quân bắc cương. Quân đội đóng ở các châu quận phía nam Điệu quốc đã nhiều năm không biết tới chiến tranh, đối chiến với chiến binh như hổ sói của Đại Ninh e rằng chỉ có một phần nắm chắc.
Ngự thư phòng, Thi Đông Thành chậm bước đi đi lại lại trong phòng, sắc mặt cực kém.
"Mấy ngàn cấm vệ quân vây bắt năm người, suốt một đêm, còn chưa nói đến bắt được đã tổn thất mấy trăm người, các khanh không tự biết mất mặt sao?! Nếu trẫm nói các khanh là phế vật, các khanh sẽ cho rằng trẫm cay nghiệt, nhưng chính các khanh cũng không quan tâm đến thể diện của chính mình, trẫm lại phải quan tâm thay các khanh sao?"
Y quát mắng một trận, tướng quân cấm quân Cát Đại Châu cũng cảm thấy vài phần hổ thẹn, có điều hắn ta cũng có phần bất mãn với thái độ hiện tại của Thi Đông Thành. Lúc dùng đến thì xưng huynh gọi đệ, bây giờ muốn mắng thì mắng, chênh lệch như vậy không phải là quá lớn hay sao.
Nhưng nay hoàng đế bị giam lỏng, ngọc tỷ truyền quốc đã ở trong tay Thi Đông Thành, mà thánh chỉ kia không biết là thật hay là giả, nhưng đã được tuyên đọc trước triều đình rồi. Giờ này phút này, Thi Đông Thành đã là hoàng đế Điệu quốc.
"Thần, biết tội."
Cát Đại Châu miễn cưỡng nói một câu, nhưng trên mặt không có vẻ gì là biết tội.
Thi Đông Thành cũng nhìn ra sắc mặt Cát Đại Châu không tốt, thả lỏng chậm rãi nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách khanh, thôi bỏ đi, chỉ mấy người, không đủ ảnh hưởng tới đại cục... Khanh tiếp tục chia quân đi lùng bắt ở trong thành. Bọn chúng muốn ra khỏi thành không phải dễ, có điều nhớ rằng, không phải vạn bất đắc dĩ tốt nhất đừng giết chúng, nếu giết rồi, thì không còn đường lui."
Bực bội trong lòng Võ Liệt dường như sắp nổ tung, nhưng cục tức này không thể hét ra ngoài. Tên Thẩm Lãnh đó trước trước sau sau giết chết bao nhiêu người, không nói đến chuyện thái tử, lúc bị nhốt lại vẫn là dáng vẻ không coi ai ra gì, đến tận bây giờ bệ hạ vẫn không dám giết hắn. Hắn ta vừa tức giận trên mặt lại đau đớn, đau đớn lại nghĩ tới là do Thẩm Lãnh đánh, lại càng thêm tức giận.
Hắn ta thật sự muốt hét lên, người Đại Ninh thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Nhưng hắn ta sợ, sợ Thi Đông Thành nói với hắn ta "đúng vậy."
"Cho dù có thế nào thì ngăn chặn được mới có thể nói tiếp." Thi Đông Thành trầm giọng nói: "Chỉ cần chống đỡ được nửa tháng, nhân mã trẫm điều động đều chạy tới, chiến binh Đại Ninh có dũng mãnh hơn nữa cũng không thể có sức địch trăm vạn, đến lúc đó xem xem làm thế nào để bồi thường bọn họ một khoản tiền, để bọn họ lui đi..."
"Còn phải bồi thường?!" Cát Đại Châu cũng ngu cả người rồi: "Đến lúc đó tập hợp cả nước trăm vạn binh, có thể vây chết địch xâm lăng, tại sao bệ hạ còn phải bồi thường cho chúng nữa?"
Võ Liệt cũng bộc phát: "Đúng vậy, từ khi bắt đầu đến tận bây giờ, bệ hạ lúc nào cũng dưỡng uy phong của người khác diệt chí khí của chính mình. Nếu những lời này bị sĩ binh bên dưới nghe thấy, còn có người nào nguyện ý tử chiến đến cùng?"
Thi Đông Thành mở miệng, rốt cục bất đắc dĩ thở dài: "Trước hết cứ bảo vệ được đô thành rồi nói."
Võ Liệt hỏi: "Đám thủ hạ kia của Thẩm Lãnh phải xử lý thế nào? Vẫn dâng đồ ngon thức ngon cho chúng? Bây giờ Đại Ninh và chúng ta đã là kẻ địch, đã công phá bao nhiều thành, bọn chúng mười mấy miệng ăn kia vẫn còn ở trong quan dịch như quan lớn. Hôm qua cái tên họ Trần kia còn đi ra nói đồ ăn cho bọn chúng không ngon, muốn đi gọi món!"
Thi Đông Thành ngây người, sắc mặt hình như khó coi hơn trước.
"Trước hết cứ vậy đi."
Cuối cùng, Thi Đông Thành chỉ nói bốn chữ như thế, sau đó xoay người ra khỏi ngự thư phòng. Đây là ngự thư phòng của y, y lại phải rời đi tránh né.
Quan dịch.
Trần Nhiễm tựa trước cửa nhìn đám cấm quân ba lớp trong ba lớp ngoài, thở dài: "Ngày hôm qua nói thức ăn bọn họ làm không ngon, không biết bọn họ có tiếp nhận kiến nghị hợp lý của chúng ta không?"
Người không hay cười như Cổ Lạc nghe thế cũng phải phì cười một tiếng: "Ngươi bớt lại chút, dù sao chúng ta cũng coi như đang bị nhốt đấy."
Trần Nhiễm nhún nhún vai: "Không biết tướng quân thế nào, trước sau cũng hai tháng có hơn rồi."
Cổ Lạc đáp: "Đến chúng ta mà Thi Đông Thành cũng không dám giết, còn nói gì là tướng quân."
Ngay vào lúc này bên ngoài lại tới thêm vài trăm binh sĩ. Giáo úy đứng đầu dẫn người tới ngoài liền tìm tướng quân Điệu quốc đang trực ở đây, hai người nói chuyện một lúc, tướng quân kia liền cho người mở phong tỏa ra một lối cho họ đi vào.
Không bao lâu, giáo úy vừa tới dẫn theo mấy thân binh đi vào cổng quan dịch: "Người Ninh ở bên trong nghe rõ đây, ta phụng mệnh bệ hạ đến hỏi các ngươi vài câu, các ngươi hạ binh khí xuống, không được lộn xộn."
Trần Nhiễm nghe giọng nói cảm thấy hình như hơi quen tai, ghé đầu ra phía ngoài nhìn, liền nhìn thấy giáo úy Hắc Nhãn mặc quân phục ngông nghênh đi vào, tướng đi vẫn là cái tướng đi trời không phục đất không phục như trước.
Hắc Nhãn ho khan mấy tiếng rồi đứng lại trước cửa: "Bệ hạ cho ta tới nói chuyện với các ngươi, các ngươi cho ta vào nói chuyện."
Trần Nhiễm tránh ra khỏi cửa, Hắc Nhãn bước vào xong, đắc ý cười hớn hở: "Thế nào? Có lợi hại không?"
Trần Nhiễm nhìn lên nhìn xuống Hắc Nhãn mặc quân phục Điệu quốc: "Có lợi hại hay không thì chứ để đấy đã, xấu, đúng là xấu quá..."
Hắc Nhãn: "Miệng mấy người ở trấn Ngư Lân các ngươi đều thối như vậy sao? Người một trấn chắc đều là họ hàng gần nhỉ, tật xấu đều đặt bên ngoài miệng."
Mắt Trần Nhiễm sáng lên: "Ngươi đã gặp tướng quân rồi?"
Một thân binh mặt đen đứng sau Hắc Nhãn ngẩng đầu lên cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóc.
Thẩm Lãnh bôi lên mặt một lớp than, không biết là than gì, dù sao cũng bôi rất đều. Trần Nhiễm nhìn đi nhìn lại một hồi mới nhận ra, sau đó nhe miệng cười toe toét, nắm lấy cánh tay hắn: "Tướng quân, ngươi ở trong hoàng cung hai tháng này cực khổ rồi, ngươi xem xem, đen tới mức này, bọn chúng ngày ngày bắt ngươi ăn than hay sao? Có điều nhìn vẫn rất đẹp trai!"
Hắc Nhãn: "..."
Cổ Lạc, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh cũng chạy qua, vây chặt lấy Thẩm Lãnh cười như một lũ ngốc. Vương Khoát Hải nhìn một lớp đen trên mặt Thẩm Lãnh không nhịn được hỏi: "Tướng quân, cái này làm như thế nào thế, thật sự là do ăn than sao?"
Thẩm Lãnh: "Để chứng minh đồ ăn trong cung không tồi, ngay bây giờ ta có cần ị một đống cho các ngươi xem có phải than hay không không?"
Hắc Nhãn: "Mấy người làm lính các ngươi nói chuyện đều thô tục như vậy sao?"
Thẩm Lãnh: "Vị giáo úy Điệu quốc này, ngươi chú ý thân phận của mình chút."
Hắc Nhãn: "Tên binh sĩ Điệu quốc này, ngươi chú ý thân phận của mình chút mới đúng, mau hành lễ với ta một cái."
Không ngờ Thẩm Lãnh gật gật đầu, hít sâu, đứng thật nghiêm chào một cái, Hắc Nhãn ngây người.
"Ngươi... ngươi có ý gì?"
Thẩm Lãnh chỉ vào Hắc Nhãn, nói với bọn Trần Nhiễm: "Nhớ kỹ người này, là huynh đệ."
Hăc Nhãn cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ là tuổi tác đã lớn rồi không chừng, một câu nói này khiến gã ta cay cay sống mũi, vành mắt còn hồng hồng: "Câu này của ngươi... đột nhiên nghiêm chỉnh như thế ta thật sự không chịu nổi, không bằng ngươi ị ra một đống còn hơn."
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Nói chính sự, vốn dĩ ta muốn dẫn các ngươi đi, nhưng sau đó nghĩ lại, theo chúng ta trốn đông nấp tây ở trong thành ngược lại còn hung hiểm hơn, các ngươi ở lại đây, Thi Đông Thành nhất thời sẽ không dám động đến các ngươi, chúng ta đang ở trong một tòa nhà trống cách chỗ này không xa. Chúng ta vẫn chưa thể đi, phải đợi."
Đỗ Uy Danh đột nhiên hiểu ra: "Trang tướng quân đã tới rồi?"
"Tới rồi." Hắc Nhãn trả lời: "Không những tới, còn đem theo đại quân gần mười vạn tới, nếu như không có gì khác xảy ra, có lẽ bọn họ đã đánh tới nơi cách kinh thành không xa rồi. Bên ngoài còn đang tập kết quân đội, hiển nhiên lúc này Thi Đông Thành đã hoảng rồi, lúc này các ngươi ở đây càng an toàn hơn, y còn muốn dùng các ngươi làm lá bài để đàm phán cuối cùng."
Đỗ Uy Danh cười hì hì: "Đây mới là tác phong của Đại Ninh chúng ta."
Thẩm Lãnh nói: "Chúng ta không thể ở lại lâu, các ngươi nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, ý của ta là, nên ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên ngủ thì ngủ, đừng có hiểu sai."
Trần Nhiễm quơ lấy cánh tay của Vương Khoát Hải: "Tướng quân nói muộn rồi, bây giờ sinh hoạt ban đêm của chúng ta rất phức tạp."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Ngươi đến cả nhìn To Con cũng thấy mi thanh mục tú rồi sao?"
Vương Khoát Hải: "Ha ha ha ha..."
Thẩm Lãnh khoát tay: "Đi thôi đi thôi, nhớ kỹ, tòa nhà trước cửa có dùng máu vẽ một dấu X trên con đường phía bắc chính là chỗ chúng ta tạm trú. Nếu không may có chuyện gì thì chạy về bên đó."
"Đã nhớ rồi!" Bọn họ chắp tay: "Tướng quân cẩn thận!"
Thẩm Lãnh cũng chắp tay: "Mọi người cẩn thận."
Hắc Nhãn đột nhiên phát hiện, hóa ra làm lính cũng không nhàm chán như trước đây gã tưởng, có một đám hán tử như thế này là huynh đệ, cũng là chuyện đáng vui vẻ trong đời.
Thẩm Lãnh cùng bọn Hắc Nhãn rời khỏi quan dịch, lại giả vờ nói với tên tướng quân lãnh binh kia mấy câu, tên tướng quân kia còn nhắn nhủ bọn họ đi đường cần cẩn thận, cái tên Thẩm Lãnh vẫn còn đang trốn đông trốn tây ở trong thành.
Thẩm Lãnh gật đầu một cái nói tướng quân hãy yên tâm, nếu chúng ta gặp phải hắn, sẽ cho hắn biết thế nào là kinh sợ.
Trở về tòa nhà nọ thu xếp ổn thỏa, Thẩm tiên sinh hỏi rốt cuộc hắn muốn làm gì, Thẩm Lãnh mỉm cười: "Tính ngày bây giờ đã là tháng 6, đối với Đại Ninh ta, tháng 6 là một tháng rất tốt, mọi việc đều thuận, cho nên dự tính gì cũng không thành vấn đề, ví dụ như là chuyện giúp đại quân đánh hạ đô thành này vậy."
Trà gia tò mò hỏi: "Tháng 6 là tháng tốt với Đại Ninh ư? Tại sao thế?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Thật đó, tỷ chớ không tin, tối hôm qua ta ngắm sao trời liền phát hiện, tháng 6 nhất định sẽ cực kỳ thuận lợi, ngoài tháng 6 ra, tháng tốt của Đại Ninh còn có tháng 1, tháng 4, tháng 8, tháng 2, tháng 11, tháng 12, tháng 3, tháng 9, tháng 10, tháng 7 và tháng 5."
Trà gia đếm đầu ngón tay tính toán một chút, sau đó nhìn Thẩm Lãnh, ngoắc tay: "Đến đây, ta dạy lại ngươi thứ tự số đếm."
Thẩm Lãnh lui về phía sau rụt cổ: "Thôi..."
Thẩm tiên sinh nghiêm túc nói: "Lãnh Tử, ngươi đừng quá buông lỏng, trên thế giới này không có cánh buồm nào luôn thuận gió, đặc biệt là ở chỗ này làm việc càng phải cẩn thận hơn mới tốt, ít nhất phải đảm bảo tính mạng cho thủ hạ huynh đệ của ngươi."
Thẩm lãnh vâng một tiếng: "Tiên sinh, ta hiểu. Ta biết đời người không như ý nguyện, một hai phần mười, một hai phần đó đều đã trôi qua rồi."
Hắc Nhãn: "Không phải là tám chín phần sao?"
Thẩm Lãnh: "Đấy là người khác."
Hắn nhìn ra phía ngoài: "Ta lấy một ví dụ cho ngươi... ví như, Thi Đông Thành."