Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 267 - Chương 267: Cha Mẹ

Chương 267: Cha mẹ Chương 267: Cha mẹ

Thạch Phá Đang phái thám báo ra ngoài, không phải để do thám động tĩnh của Điệu quốc mà là để nghe ngóng Mạnh Trường An. Gã đã sớm nghe đến tên người này, nghĩ rằng người này hẳn là cũng từng được nghe tên của mình rồi mới phải. Quân nhân từ trong cốt tủy đã có chí khí không chịu thua, sau khi bị Mạnh Trường An ném ra ngoài ở Nha Thành gã lại càng không phục, không thể thua cả ở trong việc lãnh binh nữa.

Sau khi công phá được Trần Huyện, thám báo do gã phái đi đã trở về, Thạch Phá Đang vội vàng cho thám báo vào hỏi han tiến độ của Mạnh Trường An, suốt quãng đường này gã vững vàng thẳng tiến, nghĩ rằng đã sớm bỏ xa Mạnh Trường An ở phía sau rồi mới phải.

"Không... không đuổi kịp." Vẻ mặt thám báo hơi xấu hổ: "Hỏi thăm được Mạnh Trường An đã công phá thành Dã Thủy, thuộc hạ liền dẫn người nhanh chóng đuổi đến thành Dã Thủy, nhưng khi đến nơi thì đại quân của Mạnh Trường An đã sớm rời đi rồi, chúng thuộc hạ lại đuổi theo thêm mười mấy dặm vẫn không thấy bóng người, khoảng cách xuất phát đã quá xa rồi, chỉ có thể trở về."

Sắc mặt Thạch Phá Đang hơi tái đi: "Liệu có khả năng là bị chúng ta bỏ lại phía sau rồi không? Các ngươi không đi về phía sau xem sao?"

"Tướng quân... thành Dã Thủy đã ở phía trước chúng ta vài trăm dặm."

"Cút." Thạch Phá Đang khoát tay, thở phì phò ngồi xuống ghế: "Không biết gã ta là kẻ biến thái từ đâu tới!"

Cùng lúc đó, Trường Hà cách thành Dã Thủy trăm dặm, đại quân của Mạnh Trường An đang chuẩn bị vượt sông, nhưng quân đội Điệu quốc phía đối diện đã hoàn tất bố trí phòng thủ, muốn qua sông thuận lợi không phải là chuyện dễ dàng.

"Tướng quân." Tướng quân ngũ phẩm Đỗ Trác được phân công đi theo Mạnh Trường An nhìn sắc mặt của gã: "Trường Hà rộng chừng trăm trượng, muốn trực tiếp xông lên sợ rằng rất khó."

Mạnh Trường An hỏi: "Chiến thuyền của thủy sư chúng ta thế nào?"

"Chiến thuyền của thủy sư chúng ta phải đi vòng tới, đã bị chúng ta bỏ lại quá xa rồi."

Nghe được câu trả lời, Mạnh Trường An khẽ cau mày, Trường Hà lòng sông rộng, nước chảy chậm, nhưng muốn qua sông cũng không dễ dàng. Không nói đến Điệu quân đã dàn trận đợi sẵn, chuyện ghép cầu nổi cũng không phải chuyện một chốc một lát có thể làm xong, lòng sông rộng có thể đi thuyền lớn, người bơi đến bờ bên kia thể lực cơ bản cũng đã bị tiêu hao không ít rồi, cho dù có là chiến binh tinh nhuệ của Đại Ninh cũng chỉ có thể bị tàn sát.

"Luân phiên nghỉ ngơi nửa ngày." Mạnh Trường An xoay người phân phó: "Phân công người đi chặt cây ghép cầu."

Ngay vào lúc ấy từ phía thượng du xuất hiện một mảng cột buồm, có binh sĩ liếc mắt trông thấy lập tức reo lên: "Thuyền của chúng ta! Chiến thuyền của Đại Ninh chúng ta!"

Cột buồm càng ngày càng gần, liền có thể nhìn thấy chiến kỳ của Đại Ninh đỏ rực cả một góc trời, giống như mây đỏ chân trời chiếm đất mà đến. Đến gần hơn mới thấy trên chiến thuyền thương thế chằng chịt, hai bên thuyền mưa tên cắm lên dày đặc, lại có chiếc bị tổn hại, vệt máu loang lổ, vừa nhìn đã khiến người hoảng hốt.

Đề đốc thủy sư Đại Ninh Trang Ung đứng ở mũi thuyền, vung tay chỉ về phía trước: "Giết!"

Chiến đội suốt một đường giết xuyên thủy sư Điệu quốc ngăn cản ngay sau đó lập tức áp sát về phía bờ bên kia. Chiến binh thủy sư ở trên chiến thuyền xoay hướng trọng nỏ bắn một trận càn quét, trận hình của Điệu quân ở bờ bên kia lập tức rối loạn, mưa tên giống như mây đen che trời phủ xuống, từng hàng từng hàng quân Điệu ở sát cạnh bờ bị bắn ngã. Không biết ai là kẻ đầu tiên kêu lên một tiếng chạy đi, các binh sĩ đều quay người chạy bán mạng, trong khoảnh khắc đội hình không dễ gì duy trì được đã rã ra như nắm cát.

Từng chiếc từng chiếc khoái thuyền Con Rết hạ xuống từ trên thuyền lớn, chiến binh thủy sư chèo thuyền mà đến, đón người của Mạnh Trường An lên thuyền sau đó đi tới bờ bên kia. Nhìn từ xa, giống như một con rết khổng lồ đang nổi trên mặt nước, mười lăm đôi tay chèo đồng thời chuyển động, chính là mười lăm cặp chân dài của con rết khổng lồ.

Chưa tới một canh giờ đã có mấy ngàn chiến binh Đại Ninh qua sông, khiến cho ít nhất ba vạn quân Điệu quốc ở bờ bên kia liều mạng bỏ chạy. Mấy ngàn quân này liền lập tức thiết lập bố phòng ở bờ bên kia, thủ hộ cho đội ngũ phía sau tiếp tục đến.

Mạnh Trường An tới bờ bên kia liền phát hiện Trang Ung cũng đã ngồi thuyền nhỏ lên bờ, gã vội bước tới hai tay ôm quyền: "Bái kiến tướng quân."

"Không cần phải đa lễ." Sắc mặt Trang tướng quân thoạt nhìn có phần mỏi mệt, nhưng cặp mắt kia vẫn sáng ngời như trước: "Ta cũng không nghĩ tới ngươi lại nhanh như vậy, không dừng không nghỉ, ngày đêm lên đường mới miễn cưỡng đuổi kịp ngươi. Ta xem bản đồ biết các ngươi tất sẽ bị Trường Hà ngăn lại, cho nên tự mang một nhánh quân đuổi đến giúp ngươi đi qua."

Trong lòng Mạnh Trường An cảm động: "Tướng quân tới cũng thật nhanh, ti chức hoàn toàn không ngờ đến."

Trang Ung khẽ hừ một tiếng: "Cũng không thể thua đám hậu bối các ngươi."

Ông không nói tới dọc đường tới đây ba lần phải phá tan vòng vây của địch, không nói máu của kẻ địch thấm trên chiến thuyền vô số, không nói đến các binh sĩ đã ít nhất một ngày một đêm không ăn cơm, chỉ cần đuổi tới, tất cả đều đáng giá.

Mưa tên chằng chịt trên chiến thuyền kia cũng đủ để nói rõ hết thảy, chiến kỳ phấp phới kia, chính là chiến hồn Đại Ninh.

"Đi đi." Trang Ung nhìn Mạnh Trường An một cái: "Ngươi tự xung phong, ta còn phải dẫn quân xuôi nam đón Thạch Phá Đang qua sông, gã có hơi chậm hơn ngươi một chút. Có điều ta cũng phải tranh thủ thời gian mới được, tên tiểu tử đó cũng không muốn thua ngươi."

Mạnh Trường An hơi hơi hất cằm: "Người không muốn thua ta thì nhiều lắm, người không thua ta, chỉ có một mà thôi."

Gã theo lệnh tiếp tục lên đường, áo choàng trên vai tung bay theo gió.

Trang Ung nhìn bóng lưng của Mạnh Trường An chợt bật cười, chỉ cảm thấy hán tử như thế mới xứng tranh phong cùng Lãnh Tử ngốc. Ngẫm lại, cũng không biết tự bao giờ, ông đã thật sự đối đãi với Lãnh Tử như con ruột của mình rồi.

Đô thành Điệu quốc.

Buồi chiều, Thẩm Lãnh cùng Đỗ Uy Danh và Hắc Nhãn lại giả trang quân Điệu vào quan dịch, nói với thủ vệ ở đó rằng bệ hạ muốn thẩm vấn người Ninh, muốn dẫn một người đi. Vốn tưởng rằng sẽ rất phiền toái, không ngờ tên tướng quân thủ ở quan dịch căn bản không hề suy nghĩ nhiều, đơn giản hỏi thăm mấy câu liền để cho bọn họ mang Trần Nhiễm đi ra ngoài.

Thẩm Lãnh ngồi xổm trước cửa, đưa tay rút lấy cái tẩu thuốc Trần Nhiễm ngậm trong miệng, hắn lau lau nước miếng trên tẩu thuốc muốn hút thử một hơi xem vị gì, nghĩ một chút, lại đưa cho Trần Nhiễm: "Thôi bỏ đi."

"Ghét bỏ ta liền trả lại!" Trần Nhiễm trợn mắt với hắn: "Cái tẩu thuốc này là của cha ta, ngươi thấy ta cũng đâu có ghét bỏ cha ta."

Thẩm Lãnh nghĩ một chút, cảm thấy mấy lời này có gì đó không đúng, vì thế liền đá vào mông Trần Nhiễm. Trần Nhiễm xoa xoa mông nhìn về phía Trà gia đang ngồi nói chuyện phiếm với Lâm Lạc Vũ trong sân: "Đại ca, có người đánh ta!"

Trà già liếc mắt nhìn về phía bên này một cái, rắc một cái bẻ gãy chân bàn vứt cho Thẩm Lãnh: "Dùng cái này mà đánh!"

Trần Nhiễm "..."

Thẩm Lãnh cầm lấy cái chân bàn vẽ loạn trên mặt đất một lúc, không ngừng suy nghĩ làm thế nào để phối hợp với đại quân công phá đô thành Điệu quốc. Tuy rằng Điệu quốc không thể so sánh được với Đại Ninh, nhưng cũng xây dựng đô thành cực kỳ to lớn chắc chắn, hơn nữa thủy sư tất nhiên không mang theo khí giới hạng nặng để công thành, muốn công phá một tòa thành kiên cố như vậy tuyệt không phải chuyện dễ.

"Phái người đi ra xem tình hình thế nào." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Bây giờ trời còn chưa tối, cổng thành vẫn mở, sắp xếp người nghĩ cách trà trộn vào dân chúng đi ra ngoài thành nghe ngóng tin tức đại quân chúng ta đã đi đến đâu rồi. Nếu không thể nội ứng ngoại hợp, cho dù chúng ta có muốn làm gì đó người ngoài thành cũng không biết."

Hắn nhìn về phía Lệ Đoạn: "Bằng không mấy người các ngươi đi ra khỏi thành đi?"

Lệ Đoạn ôm đao đứng yên như cây cọc gỗ: "Đó không phải là nhiệm vụ của ta, nhiệm vụ đạo phủ đại nhân giao cho ta là dù thế nào cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn. Trước đây lúc ngươi tiến công cũng không dẫn theo chúng ta, lần này lại muốn chúng ta ra khỏi thành? Thẩm tướng quân, chẳng lẽ ngươi cho là ta không đoán được ngươi đang nghĩ gì sao? Ngươi cảm thấy chúng ta chỉ là người ngoài có phải không? Nơi này ngoại trừ mấy người chúng ta đều là huynh đệ của ngươi, có thể cùng ngươi cùng sống cùng chết. Ngươi chỉ muốn đưa mấy người chúng ta đi, chúng ta còn sống, ngươi mới có thể ăn nói với đạo phủ đại nhân."

Thẩm Lãnh không trả lời.

Lệ Đoạn lại chậm rãi nói: "Vẫn không thể làm huynh đệ với người như ngươi, là bởi vì duyên phận trước đây chưa đủ."

Thẩm Lãnh ấm áp trong lòng: "Vậy các ngươi ở lại đi."

Khóe miệng Lệ Đoạn khẽ cong lên: "Ngươi giữ chúng ta lại, sau này sẽ hiểu đó là đúng đắn."

Hắn Nhãn nhìn ba người Đoạn, Xá, Ly: "Để cho ba người họ đi đi, khinh công của ba người họ tốt."

Đoạn bĩu môi nhìn Xá, Xá bĩu môi nhìn Ly, Ly bĩu môi nhìn Hắc Nhãn, Hắc Nhãn làm như không nhìn thấy.

"Dù sao cũng phải có người đi." Thẩm Lãnh nói: "Ba người các ngươi võ nghệ tốt, lại thông minh, hơn nữa còn đẹp trai, vốn dĩ ta nên giữ lại những người ưu tú như các ngươi dùng bên cạnh mới phải, vì thế vừa nãy không nói thẳng với các ngươi, bây giờ xem ra..."

Đoạn hừ một tiếng: "Ninh nọt thật không chân thành."

Xá: "Đâu chỉ không chân thành, thực sự là dối trá đến mức khiến người ta muốn ói."

Ly: "Nhưng hắn nói rất đúng."

Đoạn và Xá đồng thời gật đầu: "Võ nghệ tốt, lại thông minh, hơn nữa còn đẹp trai."

Đoạn nói: "Vậy thì để chúng ta đi, dù sao cũng không thể không có ai đi. Có điều Thẩm tướng quân ngươi phải nhớ rõ, bữa cơm nợ chứng ta lần trước vẫn còn chưa trả, tính thêm lần này, nếu ba huynh đệ bọn ta còn không ăn đủ của ngươi một tháng, Đoạn ta đây quyết sẽ không nhận lời."

Thẩm Lãnh: "Thế nào, còn muốn bao ta một tháng?"

Thẩm tiên sinh nhìn đám trẻ này trong lòng thật không thoải mái, chủ yếu nhất là, có thể mấy đứa nhóc này đều do ông dạy ra như thế, cho dù không phải là ông trực tiếp dạy dỗ thì cũng là do người của ông dạy dỗ ra đã dạy họ.

"Khi đại quân đến, các ngươi ở bên ngoài đốt pháo hoa làm hiệu, chúng ta ở trong thành nhìn thấy sẽ biết đại quân đang ở vị trí nào. Các ngươi chỉ cần chờ ở ngoài thành, lúc nào nhìn thấy pháo hoa trong thành sáng lên, chính là chúng ta đang thẳng vào cổng thành từ bên trong mở đường cho các ngươi." Thẩm Lãnh nhìn lên người mình một chút: "Có điều Mạnh Trường An cũng vậy, mà Thạch Phá Đang cũng vậy, đều không biết mặt các ngươi, ta tìm thứ gì đó làm tín vật."

Sau đó hắn túm Trần Nhiễm tới: "Ngươi đem tín vật này đi đi."

Trần Nhiễm: "Ta là tín vật?"

Thẩm Lãnh gật đầu một cái: "Không phải là ngươi còn ai."

Trần Nhiễm: "Sau khi trở về ta sẽ nói với cha ta, ngươi nói ta không phải người... Không phải là ngươi đã nghĩ trước rồi mới đón ta từ trạm quan dịch ra đấy chứ?"

Gã đương nhiên biết tầm quan trọng của việc này nên không từ chối, giống như Đoạn đã nói, dù sao cũng phải có ai đó làm.

"Mang tin tức đi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại."

"Đừng nói mùi mẫn như vậy chứ."

"Cút nhanh về nhanh."

"Được rồi!"

Lúc này, vẫn còn một khoảng thời gian mới đến trời tối, nếu may mắn có thể lẩn ra ngoài, trên người bọn họ còn có quân bài của quân sĩ Điệu quốc, ra khỏi thành có lẽ không có vấn đề gì.

Bốn người bọn họ rời đi được nửa canh giờ, trên đường cái xuất hiện một trận huyên náo. Bọn Thẩm Lãnh lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, liếc mắt liền trông thấy tướng quân tên Võ Liệt dẫn theo đại đội cấm quân cũng đang chạy về phía cổng thành, nhìn qua không dưới mấy ngàn người.

"Sợ là chuyện vệ quân thủ thành bị chúng ta giết đã bị phát hiện rồi." Thẩm tiên sinh thu hồi ánh mắt lại: "Cũng may đã sắp xếp nhanh, tính thời gian, bọn Trần Nhiễm cũng đã ra khỏi thành rồi, muộn thêm một chút sẽ bị chặn lại."

Đội ngũ bên ngoài vừa qua khỏi cổng thành không bao lâu, trên đường cái lại xuất hiện một đội người. Những người này không phải là quân nhân Điệu quốc mà là một đám khách giang hồ, bọn họ áp giải mấy người, vừa đi vừa gõ chiêng cao giọng hét: "Nữ nhân tên Lâm Lạc Vũ nghe cho rõ, nếu ngươi có thể nhìn thấy thì hãy cẩn thận nhìn cho rõ người trong tay chúng ta là ai, nếu như ngươi vẫn còn quan tâm bọn họ thì cút ra đây!"

Những người đó vừa đi vừa hét, Lâm Lạc Vũ vừa nghe thấy liền lập tức xông ra ngoài cửa kéo ra một khe hở nhìn, phút chốc sắc mặt trắng bệch.

"Cha mẹ ta."

Nàng ta nhìn về phía Thẩm Lãnh theo bản năng, Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment