Ngoài cổng chính hoàng thành là một quảng trường rộng. Vào những ngày quan trọng nơi này sẽ tổ chức đại hội, hoàng đế sẽ ở trên lầu hoàng thành vẫy tay chào bách tính, bách tính sẽ cúi đầu hành đại lễ hô vạn tuế, không cần biết là quỳ hay phải quỳ, đều cảm thấy đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Bách tính đối với thần là kính sợ, đối với hoàng đế cũng là kính sợ. Hoàng đế với thần tiên, đương nhiên là hoàng đế lợi hại hơn một chút, bởi vì thần tiên không thường tại, còn hoàng đế thì lúc nào cũng ở đây.
Lão hoàng đế thoái vị, tân hoàng đế đăng cơ, hoàng đế đổi người vẫn là hoàng đế. Có nhiều lúc, với bách tính mà nói, họ không hề có khái niệm hoàng đế là ai, chỉ có hoàng đế mới nghĩ đến hai chữ này, vì thế có tay bịp bợm giang hồ nói hắn ta là Tử Vi chân chính hạ phàm cũng sẽ có ngư dân ba vái chín lạy.
Bọn họ cảm thấy bản thân mình hèn mọn, trước mặt hoàng đến nên quỳ xuống, hoàng đế cảm thấy mình tôn quý, cho nên Thi Đông Thành ngồi ngay ngắn như tượng tạc trên đài cao vừa mới được xây dựng cảm thấy người dưới mắt y, cho dù là ai cũng nên quỳ xuống.
Bao gồm cả người Ninh trong đêm khuya một mình xuyên qua đường lớn vắng tanh bước vào chốn cấm quân trùng trùng này, cũng nên quỳ xuống.
Phụ mẫu của Lâm Lạc Vũ vốn dĩ không ở trong thành, năm đó khi Lâm Lạc Vũ đi theo y tới Đại Ninh, y lo lắng Thi Trường Hoa báo thù, vì thế sắp xếp người bảo vệ cha mẹ Lâm Lạc Vũ. Không ngờ cho đến tận ngày hôm nay, lại chính là y sai bắt hai người đó lại.
Tình cảnh này có chút châm biếm, chuyện Thi Trường Hoa không làm được, y đã làm rồi.
Thẩm Lãnh không mang theo người, lúc đi qua đường lớn, thấy cây cọc cột rơm cắm kẹo hồ lô có lẽ là người bán hàng rong vứt lại trên đường. Ban ngày cấm vệ quân soát thành, chắc là người bán hàng trong lúc hoảng loạn đã vứt lại cả công cụ kiếm cơm của mình. Cơm áo gạo tiền quan trọng, sinh mạng lại càng quan trọng hơn.
Thẩm Lãnh khom lưng rút một xiên kẹo hồ lô không dính bụi phía trên, vừa đi vừa ăn, lúc đi đến đài cao cũng vừa lúc ăn tới viên kẹo cuối cùng, hắn dường như muốn tìm một chỗ thích hợp để vứt rác, nhìn một vòng quanh bốn phía đều không thấy, vì thế liền vứt que gỗ xuống dưới chân Thi Đông Thành trên đài cao kia.
Thật thích hợp.
"Quả nhiên ngươi rất quan tâm đến nàng ta." Thi Đông Thành thở dài, cố ép chính mình không nổi giận.
"Ngươi cũng thật quan tâm đến tỷ ấy." Thẩm Lãnh trả lời.
Có điều ý vị châm biếm trong câu này hơi nặng khiến cho Thi Đông Thành suýt chút không nén giận nổi.
"Xem ra ngươi rất rõ, trẫm cũng không muốn làm khó người nhà của nàng ta, lại càng không muốn làm khó nàng ta, cho dù nàng ta đã phản lại trẫm... Chuyện trẫm muốn chính là sự xuất hiện của ngươi, nếu ngươi không quan tâm tới người đó, ngươi có thể tiếp tục làm con rùa rụt đầu."
Thẩm Lãnh không lên tiếng, bởi vì hắn lười phải nói. Có điều nét mặt của hắn dường như đang tán thưởng: Thi Đông Thành ngươi thật vĩ đại!
Thi Đông Thành nuốt cơn giận xuống, tiếp tục nói: "Trẫm hỏi ngươi một chuyện."
Thẩm Lãnh không lên tiếng.
Thi Đông Thành không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: "Trẫm có từng làm chuyện gì có lỗi với Đại Ninh? Trẫm ở Đại Ninh hai mươi năm, ngược lại còn làm rất nhiều chuyện vì Đại Ninh, trẫm cũng muốn hỏi trước mặt hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, trẫm dùng thời gian hai mươi năm để dâng hiến lẽ nào không đổi lại được mạng của một người Ninh sao?"
Thẩm Lãnh vẫn im lặng không lên tiếng.
Bởi vì đáp án rất rõ ràng, hoàng đế Đại Ninh đương nhiên không đổi, đừng nói là Thẩm Lãnh, cho dù có là một người Ninh bình thường cũng không đánh đổi.
Vì thế lửa giận trong lòng Thi Đông Thành càng thêm ngùn ngụt, y cảm giác được Thẩm Lãnh không nói lời nào là bởi vì căn bản không coi lời cả y ra gì, cũng không coi y ra gì.
"Cho đến thời điểm hiện tại, trẫm cũng chưa từng nghĩ đến sẽ giết ngươi, không phải vì ngươi quan trọng mà vì trẫm quý trọng giang sơn xã tắc. Trẫm biết Đại Ninh hùng mạnh, cũng biết tác phong làm việc của Đại Ninh, bởi vì mạnh, cho nên có thể không phân trái phải, muốn diệt nước nào thì diệt nước ấy. Trẫm cũng không hề nghi ngờ, cho dù có cầm cự thật lâu thì cuối cùng vẫn là người Đại Ninh thắng, nhưng các ngươi đều chưa bao giờ nghĩ tới tính mạng của người Ninh cũng quan trọng như tính mạng của bất cứ người nào? Ngươi không sợ giang sơn của trẫm sẽ trở thành vũng lầy kéo chân quân Ninh kiêu ngạo các ngươi đến chết sao?"
Thẩm Lãnh thở một hơi thật dài, vẫn không lên tiếng.
Thi Đông Thành chỉ vào cha mẹ của Lâm Lạc Vũ: "Cha mẹ của nàng ta, vì sao nàng ta không đến?"
Thẩm Lãnh nhìn Thi Đông Thành, mặc dù cách khá xa, nhưng từ đôi mắt căn bản không thể nhìn thấy rõ của Thẩm Lãnh, Thi Đông Thành lại có thể nhìn ra được Thẩm Lãnh đang thương hại mình.
Y hít thở sâu, không ngừng hít thở sâu.
"Trẫm nói chuyện với ngươi, ngươi định cứ tiếp tục im lặng như vậy?" Thi Đông Thành cuối cùng vẫn không nhịn được, ngữ khí dần dần trở nên lạnh lẽo.
Thẩm Lãnh nhìn y, đáp lại: "Đạo bất đồng."
"Thối tha!" Thi Đông Thành đứng phắt dậy: "Trẫm nhìn ra được, ngươi cảm thấy trẫm dùng thủ đoạn như vậy để ép ngươi ra ngoài, ngươi khinh bỉ, ngươi coi thường trẫm! Người Ninh các ngươi thì thế nào? Các ngươi chưa từng uy hiếp người khác, các ngươi sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng những năm nay các ngươi diệt nước vô số, có trận chiến nào mà không máu chảy thành sông, các ngươi chính nghĩa như vậy sao?"
Thẩm Lãnh đáp: "Xâm lược, không chính nghĩa."
"Vậy tại sao ngươi lại dùng cái ánh mắt khinh thường ấy nhìn trẫm?"
"Bởi vì ta thực sự cảm thấy khinh thường ngươi." Thẩm Lãnh vẫn nói bằng một giọng bình thản: "Cho dù là hiện tại chiến binh Đại Ninh có cắt ngang Điệu quốc của ngươi cũng không phải là chính nghĩa, nhưng Đại Ninh đã làm như thế rồi, có Điệu quốc là có thể tấn công Cầu Lập, có thể diệt Nam Lý quốc, có thể khiến cho hải vực nam cương an định lâu dài, cần thiết, thế nên làm."
Năm chữ này lại càng là một kiểu bá đạo không cần biết tới đạo lý.
"Chuyện thiên hạ là chuyện thiên hạ, không phải là chuyện của Đại Ninh, Đại Ninh có thể quản, có thể không quản. Thiên hạ đều là của Đại Ninh, chuyện thiên hạ đều là chuyện của Đại Ninh." Thẩm Lãnh nói: "Vậy thì lại càng cái gì cũng phải quản... bệ hạ, có lẽ nghĩ như vậy. Bệ hạ điều binh đến Điệu quốc không phải là biểu dương chính nghĩa, mà là đến xâm lược, ngươi có thể mắng Đại Ninh, đó vốn là chuyện ngươi nên làm. Đến tận bây giờ, nếu như ngươi vẫn còn cảm thấy dùng cha mẹ của Lâm Lạc Vũ để ép ta xuất hiện, sau đó bắt ta lại là có thể đàm phán cùng Đại Ninh. Ngươi có ngốc không vậy? Bất kể ta làm chuyện gì, là giết Thi Trường Hoa, hay là giết từ trong cung ra ngoài, đều chỉ đơn thuần là ta không muốn chết, không can hệ gì tới Đại Ninh cả. Vì thế Đại Ninh tất nhiên cũng sẽ không vì ta còn sống mà không tiếp tục tiêu diệt Điệu quốc, ngược lại nếu ta chết rồi Đại Ninh diệt Điệu quốc sẽ càng đúng tình hợp lý hơn một chút."
Thi Đông Thành muốn chửi bậy, muốn đập đồ, muốn giết chết Thẩm Lãnh, muốn phát tiết phẫn nộ ở trong lòng.
"Thế nên, bây giờ ngươi đang nói với trẫm có thể giết ngươi rồi?"
"Cũng không ngại là vậy." Thẩm Lãnh chỉ cha mẹ của Lâm Lạc Vũ: "Ta đổi chỗ cho bọn họ, ngươi thả bọn họ đi, ta ở lại. Chỉ còn lại một mình ta, ngươi giết người cũng có thể chuyên chú hơn một chút."
Thi Đông Thành cười lớn: "Cuối cùng cũng đến lúc ngươi cầu xin trẫm."
Thẩm Lãnh "à" một tiếng: "Ban đầu ngươi đã từng nói với tỷ ấy, ngươi lo lắng hai vị trưởng bối sẽ bị liên lụy, vì thế mới sắp xếp cho họ ẩn cư. Có lẽ là khi đó Lâm Lạc Vũ đã có chút động lòng với ngươi rồi, hiện giờ ngươi cảm thấy, chút chút tình cũ ấy có còn chăng?"
Nét cười của Thi Đông Thành lại càng thêm dữ tợn: "Trẫm không quan tâm nhiều như vậy, trẫm chỉ muốn xem xem, bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin trẫm, ngươi quỳ xuống trẫm sẽ thả bọn họ."
Thẩm Lãnh thở dài nói: "Ngươi dùng mấy mạng người Điệu quốc để uy hiếp một người Ninh, thế mà còn nghĩ ngươi đã nắm phần thắng rồi."
Thi Đông Thành tức giận: "Nếu như ngươi không đến cứu bọn họ thì ngươi đến làm gì?!"
"Xem trò vui." Thẩm Lãnh không mang theo đao, đi xem trò vui không cần mang đao.
"Chúc mừng ngươi." Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi thắng thì chính là ngươi thắng, ngươi không thả bọn họ thì ta cũng sẽ không đi. Ngươi có thể đem ta về, lỡ như đến lúc đàm phán với Đại Ninh, lấy ta ra làm tiền cược có lẽ sẽ hữu dụng đôi chút đấy."
Thi Đông Thành bạo nộ: "Ngươi cho rằng ngươi đang bố thí cho trẫm sao?"
"Không phải." Thẩm Lãnh vẫn bình tĩnh như trước: "Ta chỉ cảm thấy rằng lý tưởng của ta vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu, thật tốt."
Năm đó, thiếu niên Thẩm Lãnh lao mình vào dòng nước lạnh như băng đi cứu Thẩm tiên sinh và Trà gia. Năm đó, hắn đi Trường An cứu Mạnh Trường An, cũng chỉ bởi vì hắn nguyện liều mạng vì người mình quan tâm. Trong mắt rất nhiều người như vậy thật không lý trí, một kiêu hùng có trí dũng, có dã tâm sẽ không làm như thế, nhưng Thẩm Lãnh sẽ làm thế, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn là một kẻ ngốc như thế.
"Ngươi vẫn cho rằng trẫm không dám giết ngươi?"
"Ngươi đương nhiên không dám giết ta." Thẩm Lãnh nói: "Trên thế giới này người hiểu Lâm Lạc Vũ nhất chính là ngươi, người hiểu ngươi nhất trên thế giới này cũng là Lâm Lạc Vũ. Tỷ ấy biết ngươi có thê tử, dáng vẻ không kiều diễm nhưng hiền huệ, sinh cho ngươi một đứa con trai. Ngươi không sợ Thi Trường Hoa giết thê tử của ngươi nhưng ngươi sợ nhi tử bị ngươi làm liên lụy, vì thế an bài Lâm Lạc Vũ giấu bọn họ ở chỗ an toàn. Lâm Lạc Vũ cảm thấy, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Thê tử của ngươi ở trong thành, mà ngươi không quan tâm chuyện sống chết của thê tử nhưng thật sự quan tâm nhi tử, bởi nó chính là hi vọng tương lai của ngươi. Nếu như ngươi không thành công cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp con trai của ngươi tranh hoàng vị... Bây giờ ngươi cảm thấy tiền cọc của bên nào nặng hơn?"
"Không thể nào!" Thi Đông Thành hừ lạnh một tiếng: "Người nhà của trẫm, trẫm lại không biết ở đâu ư?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi vừa mới hỏi ta vì sao Lâm Lạc Vũ không tự mình đến cứu cha mẹ của tỷ ấy, bây giờ ta nói cho ngươi biết... Khi đó tỷ ấy vốn dĩ định nói nơi giấu thê tử của ngươi cho ngươi biết, ngươi lại không cho tỷ ấy nói. Ngươi sợ lúc rơi vào tay Thi Trường Hoa, không chịu nổi bức cung sẽ nói ra nơi thê tử lánh mình, cuối cùng đoạn tử tuyệt tôn, không phải ngươi quên rồi chứ?"
Bàn tay Thi Đông Thành run rẩy kịch liệt, giơ tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh: "Bắt hắn lại cho trẫm!"
Cấm quân đồng loạt ào lên.
Thẩm Lãnh vẫn đứng đó bất động.
"Thẩm Lãnh, người Ninh các ngươi không biết liêm sỉ!"
Thi Đông Thành gào lên, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của y sắp nổ đến nơi.
"Giống nhau cả thôi."
Thẩm Lãnh bị trói lại, trói rất chặt.
"Giải về hoàng cung."
Thi Đông Thành hất tay, xuống khỏi đài cao, lúc bước đi vẫn không khống chế nổi run rẩy của chính mình, hàm răng cũng phẫn nộ run lên.
Trong góc khuất, Thẩm tiên sinh vẫn luôn giữ chặt Trà gia, sợ nàng xông ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Lãnh Tử sẽ không chết."
"Nhưng hắn sẽ bị khi dễ."
"Không chết, cuối cùng có thể khi dễ lại."
"Ta muốn giết y."
Trà gia chỉ Thi Đông Thành ở xa.
"Lãnh Tử sẽ lo lắng cho ngươi." Thẩm tiên sinh buông tay: "Nó biết mình đang làm gì. Có những lời đó Thi Đông Thành sẽ không dám giết nó, cũng không dám giết cha mẹ Lâm Lạc Vũ. Chúng ta có chuyện chúng ta phải làm, nếu như đại quân không thể phá thành, Lãnh Tử mới thật sự gặp nguy hiểm."
Trà gia nắm chặt tay, mắt càng ngày càng đỏ.
Lâm Lạc Vũ đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía Thẩm Lãnh bị mang đi.
"Lãnh Tử nhìn thấy tỷ như vậy sẽ cười tỷ đấy."
Trà gia thở một hơi thật dài, đưa tay đỡ Lâm Lạc Vũ.
Lâm Lạc Vũ nặng nề gật đầu.
Biết làm sao, thê tử của Thi Đông Thành thực sự không ở trong thành.
Bọn họ không dám nghĩ tới trong lúc tức giận điên cuồng Thi Đông Thành sẽ xuống tay với Thẩm Lãnh thế nào. Y không dám giết, nhưng y dám đánh, dám giày vò. Cảnh tượng ấy vừa xuất hiện trong đầu đã khiến hai người đau xót không chịu nổi.
(1) Tử Vi: khu vực sao trung tâm trên bản đồ sao của Trung Quốc. Đây là nơi ở của Thiên Hoàng Thượng đế, hoặc Trung thiên Bắc Cực Tử Vi đại đế (ông Bắc đẩu), chuyên về Sinh mạng con người.