Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 269 - Chương 269: Có Thể Đánh

Chương 269: Có thể đánh Chương 269: Có thể đánh

Ngày thứ nhất, trên người Thẩm Lãnh có thêm mười bảy vết thương.

Ngày thứ hai, trên người Thẩm Lãnh có thêm ba mươi hai vết thương.

Ngày thứ ba, vết thương trên người Thẩm Lãnh nhiều không đếm được.

Ngày thư tư, Thẩm Lãnh muốn ngẩng đầu lên nhìn con chim sẻ đang kêu đậu trên gốc cây trước cửa cung, nhưng đầu không nhấc lên nổi. Hắn xác định cổ không gãy, chỉ là bốn ngày nay có người không muốn hắn chết nhưng cũng chỉ đổ cho hắn uống chút nước và cháo lỏng, lấy đâu ra sức lực. Đừng nói là ngẩng đầu, đến đánh rắm một cái cũng không nổi. Vết thương trên người quá dày đặc, vì thế cũng như là cả người đều đau, nhưng không thể so được với đau đầu.

Mọi thứ hắn nhìn thấy bắt đầu mơ hồ, Thẩm Lãnh nghĩ có phải mơ hồ đến cực hạn, rồi hắn sẽ nhìn thấy một thế giới khác hay không?

Nếu như có thể, hắn muốn đi hỏi phụ thân mẫu thân của hắn, ban đầu vứt bỏ hắn là muốn bảo vệ hắn sao?

Mẫu thân nói, đúng vậy.

Thật tốt.

Vì để cho người của Thẩm Lãnh biết hắn vẫn còn sống, Thẩm Lãnh bị trói lên một cây cột trước cửa cung, mỗi ngày cung mở cửa là có thể nhìn thấy hắn, sau đó thỉnh thoảng sẽ có người tới đánh một trận. Có người chuyên nghề đánh chính, cũng có người chỉ là kiêm chức, không cố định là ai, chỉ là người qua đường thuận tay đánh cũng không biết chừng. Cuối cùng Thi Đông Thành vẫn không dám giết hắn, không còn bởi vì sợ Đại Ninh, mà là bởi y thật sự để ý đến an toàn của nhi tử.

Thi Đông Thành vẫn luôn chờ Lâm Lạc Vũ mang theo thê nhi của y tới đổi Thẩm Lãnh, như thế là có thể một lần bắt hết, nhưng đã bốn ngày rồi, Lâm Lạc Vũ thật sự có thể kìm lòng không đến. Cho nên Thi Đông Thành hoài nghi Thẩm Lãnh cơ bản chỉ là phô trương thanh thế, vì vậy từng cơn từng cơn phẫn nộ trào lên, muốn thẳng tay giết Thẩm Lãnh, nhưng y vẫn không dám đánh cuộc.

Đến ngày thứ năm, Thẩm Lãnh phát hiện người chuyên đánh mình đã thay đổi, tuy rằng vẫn xuống tay mạnh như trước nhưng hắn ta lại có vẻ như là lo chuyện gì khác, rất không chuyên tâm. Vì thế Thẩm Lãnh rất kinh ngạc, vì sao hắn đã biến thành như thế này rồi mà vẫn nghĩ tới người đánh hắn có chuyên tâm hay không chuyên tâm? Lẽ nào bản thân đang bị đánh nhưng vẫn đang nghĩ những người này còn không phải là không chuyên tâm ư?

Ngày thứ sáu, không có người nào tới đánh hắn.

Ngày thứ bảy, cũng không có.

Đương nhiên không phải là Thi Đông Thành thiện tâm. Thẩm Lãnh nghĩ, sợ là Thi Đông Thành đã không có thời gian bận tâm đến mình, vì vậy hắn vui vẻ. Có thể làm cho Thi Đông Thành đến cả thời gian hành hạ hắn cũng không có, vậy chỉ có thể là chiến binh Đại Ninh đã đánh tới bên ngoài đô thành.

Đêm ngày thứ bảy, đã hai ngày không có ai đến rót nước cơm cho hắn, hắn phát hiện mình bắt đầu có ảo giác. Hắn thấy trước mặt mình có một con gà đang bay, là một con gà nướng, chính là loại gà nướng vàng óng ánh lại giòn rụm thơm nức cứ bay vòng vòng xung quanh hắn. Hắn há miệng muốn cắn, phát hiện ngay cả há miệng cũng là một chuyện thật khó khăn.

Thẩm Lãnh cảm thấy bầu trời rực sáng, có thể là trăng sáng đêm nay phát tình, cật lực thể hiện ánh sáng của bản thân, hơn nữa ánh trăng còn trở nên nghịch ngợm, hình như còn không ngừng biến đổi màu sắc. Thẩm Lãnh nghĩ mặt trăng nhất định là quá cô đơn rồi, cứ giống như một giống chim mà hắn đã quên mất là tên gì, phát tình một cái là xòe ra lông vũ đủ cả năm màu trên người.

Đó không phải là ánh trăng, đó là pháo hoa.

Thời điểm trời sắp sáng, Thẩm Lãnh ngất đi, trong lúc mơ mơ màng màng hắn còn luôn luôn cảnh cáo chính mình ngàn vạn lần không thể ngủ, một khi ngủ thiếp đi sẽ không còn được gặp lại Trà gia, sẽ không còn được gặp lại Thẩm tiên sinh, sẽ không còn được gặp lại Mạnh Trường An, sẽ không còn được gặp lại Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh.

Hắn nhìn thấy Lý Thổ Mệnh.

Lý Thổ Mệnh vẫy vẫy tay với hắn nói tướng quân ngài đến thăm ta sao? Nhưng ta không mong ngài đến, chỗ này an nhàn quá, không có chiến trường, cũng không có chém giết, không có tranh giành, chỉ cứ ngủ mãi, ngủ mãi, cực kỳ buồn tẻ, không phù hợp với ngài đâu tướng quân. Thẩm Lãnh cười nói Thổ Mệnh à, ngươi không biết ta mệt cỡ nào đâu, bây giờ ta chỉ muốn cứ ngủ mãi ngủ mãi, ngươi đừng có đánh thức ta, ngươi mà đánh thức ta dậy, ta sẽ không cho ngươi làm lính của ta.

Sau đó hắn liền bị đánh thức, hắn cảm thấy Lý Thổ Mệnh thật phiền quá, phải phạt gã chạy vòng quanh quân doanh.

"Có thể không làm phiền ta được không? Ta muốn ngủ."

Thẩm Lãnh muốn nói vậy, nhưng căn bản không thể nói được, âm thanh phát ra trong họng rất khàn, giống như gió tát thổi qua sa mạc, khô khốc tới có thể làm nứt đá, có thể làm hạt cát vỡ nát. Sau đó hắn cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp mang theo vị ngọt chảy vào trong miệng, hắn giống một đứa trẻ vừa mới ra đời, còn chưa mở mắt đã liều mạng muốn ăn thêm vài hớp sữa.

Đây chẳng qua là nước cơm.

Đã lâu không gặp.

Lần thứ hai tỉnh lại, Thẩm Lãnh cảm thấy dường như có thứ gì đang sưởi ấm hắn, cực kỳ ấm, hắn dụng hết sức lực muốn mở mắt, nhưng chỉ nhấc lên được một khe rất nhỏ rất nhỏ, cả khuôn mặt của hắn bị đánh sưng phù, mí mắt cứ như là nửa cái bánh bao úp vào, có thể mở ra một đường nhỏ như vậy đã đủ chứng minh mắt hắn thực sự rất to rồi.

Tầm mắt rất mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy có người đang nằm cạnh hắn, một người có mái tóc rất dài rất dài tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, óng mượt như thác. Hương thơm ấy bay vào mũi hắn, khiến cho hắn nghĩ tới lê, đào, táo, dưa chuột, bụng liền không chịu thua kém mà kêu lên mấy tiếng ục ục ục ục, vì thế cơ thể lại bắt đầu cảm nhận được cái đau. Trong chuyện này có liên hệ gì thẩm Lãnh cũng không biết, dù sao chính là khi cảm thấy được cái đói thì cơn đau cũng ùn ùn kéo tới.

Hắn cũng không chịu thua, rên rỉ một tiếng, dường như cổ họng đã dễ chịu hơn một chút rồi.

Thẩm Lãnh thấy người nằm bên cạnh lập tức ngẩng đầu lên, đó là khuôn mặt tuyệt thế vô song của Trà gia, Thẩm Lãnh nghĩ như vậy, tuyệt đối không chấp nhận phản bác... Chỉ là, vì sao đôi mắt Trà gia ươn ướt?

Sau đó hắn lại tiếp tục ngủ đi mất, lúc một lần nữa tỉnh lại hắn không biết là đã qua bao lâu. Lần này sau khi tỉnh dậy hắn nỗ lực mở miệng nói ra yêu cầu của mình: "Cho... cho ta..."

Trà gia lập tức đứng dậy rót một cốc nước ấm tới: "Nước?"

Thẩm Lãnh khó khăn nói: "Thịt."

Trà gia ngây ngốc luôn.

Thẩm Lãnh nằm ở đó không ngừng cất giọng khàn khàn nói: "Đùi gà, giò heo, thịt kho... cá sấu cũng được."

Trà gia dịu dàng nói: "Há miệng ra, chậm thôi, ta đút cho ngươi."

Thẩm Lãnh gắng sức há miệng thật to, nhưng mà được đổ vào trong miệng chỉ có một miệng đầy nước, nước cũng ngon quá...

Đợi đến lúc mắt của Thẩm Lãnh có thể nhìn thấy thế giới một cách rõ ràng đã là năm ngày sau, đôi mắt sưng húp cuối cùng cũng đã xẹp đi không ít, Trà gia đỡ hắn ngồi dậy uống một bát cháo thịt, Thẩm Lãnh cảm thấy đây chính là mỹ vị nhân gian, hắn mãn nguyện liếm môi: "Thêm bảy bát nữa đi."

Trà gia: "Hừ."

Đứng dậy đi lấy bát cháo thứ hai.

Hình như trong phòng có rất nhiều người, Thẩm Lãnh nhìn, mọi người đều có cả, nhìn thấy Trần Nhiễm, nhìn thấy Thẩm tiên sinh, nhìn thấy Lâm Lạc Vũ, nhìn thấy Vương Khoát Hải, nhìn thấy Đỗ Uy Danh, còn có Cổ Lạc, còn có Hắc Nhãn, còn có...

Hắn khó khăn nhấc tay lên chỉ chỉ: "Hô hô hô hô... tên tiểu tử này trông giống Mạnh Trường An thật đấy."

Sau đó hắn kinh ngạc: "Mạnh Trường An?"

Mạnh Trường An vốn ngồi trước cửa uống trà liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục uống trà. Trong lúc uống trà rỗi miệng thì đáp lại một câu: "Vốn là đã bàn bạc nên làm tang lễ cho ngươi như thế nào, ngươi lại đột nhiên chuyển biến tốt, thế là hào hứng của mọi người lại xẹp xuống rồi, còn phải nghĩ tới phục vụ ngươi ra làm sao, thật là phiền quá."

Thẩm Lãnh: "Ha ha, ngươi nghĩ ta chết đến nơi rồi sao?"

Mạnh Trường An nhìn thấy trên bàn có một tấm gương đồng, bèn lấy vứt qua, giữa không trung Trà gia bắt lấy, sau đó hung dữ liếc nhìn Mạnh Trường An. Thẩm Lãnh dụng sức ngẩng lên nhìn vào trong gương, sau đó liền bị dọa cho rụt lại phía sau: "Con mẹ nó cái thứ xấu xí này là ai đấy?"

Hắn hỏi Mạnh Trường An: "Sao ngươi lại tới đây?"

Mạnh Trường An trả lời: "Nhặt xác cho ngươi, hoặc là, còn sống thì mang về."

Thẩm Lãnh nghĩ ngợi đôi chút: "Hay là cứ đưa phần tiền cúng cho ta trước đi, tự ta thu."

Vào lúc buổi chiều, trạng thái tinh thần của Thẩm Lãnh tốt hơn một chút, vì thế Mạnh Trường An cho người làm một cái cáng vô cùng to vô cùng thoải mái khiêng hắn ra ngoài. Trà gia ngăn cản không cho, Thẩm Lãnh nghe hai người này cãi nhau, Trà gia nói có thể để cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút được không? Câu trả lời của Mạnh Trường An rất đơn giản... Không được, để cho hắn tận mắt nhìn mới nhanh khỏe lại.

Thẩm Lãnh bị mấy thân binh mang ra khỏi phòng, mặt trời chói chang kia khiến cho hắn kêu lên một tiếng co rúm người lại, Trà gia muốn gõ lên đầu hắn một cái, không nỡ.

Hắn được lắc lư khiêng tới một nơi rất rộng rất sáng, Thẩm Lãnh nhìn quanh, phát hiện đây chính là đại điện trong cung thành Điệu quốc, chính là nơi văn võ bá quan Điệu quốc vào triều. Hắn nhìn thấy long ỷ, long ỷ không có người. Nếu Mạnh Trường An đã ở nơi này, người ngồi trên long ỷ ấy dĩ nhiên là không còn có thể ngồi lên nữa.

Bất ngờ là văn võ bá quan đều ở đây.

Trang Ung cũng ở đây.

Trang Ung ngồi trên ghế thưởng thức trà. Trong đại điện xếp một hàng mười mấy ghế, các tướng quân Đại Ninh an vị trên ghế, rất nhàn nhã thưởng thức trà, mà văn võ bá quan Điệu quốc đứng ở hai bên, xem chừng ai nấy đều sợ run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.

Thạch Phá Đang vừa nhìn thấy Thẩm Lãnh liền phụt cười: "Xấu quá, ha ha!"

Hắc Nhãn gật gật đầu: "Không sai."

Gã cảm thấy rất sảng khoái, cuối cùng cùng có thể trả lại câu nói ấy rồi.

Thẩm Lãnh bị nhấc ra khỏi cáng, đặt xuống một chiếc ghế dựa đã phủ chăn mềm, chiếc ghế dựa này khiến cho Thẩm Lãnh vô cùng thoải mái, muốn cuộn chăn lại nằm ngủ, nhưng nếu hắn ngủ trong lúc này, bày trận lớn như vậy cũng mất ý nghĩa rồi.

Trang Ung đặt chén trà xuống nhìn Thẩm Lãnh: "Vì ngươi, ta tự ý điều động đại quân gần mười vạn đánh vào Điệu quốc, bệ hạ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ điều động đại quân gần ba mươi vạn hiện đã đổ bộ vào huyện Phố Khẩu, lao sư động chúng. Nếu như không có gì bất ngờ, lúc ta trở lại triều sẽ bị một đám đại quan chỉ vào mũi mắng, ta sẽ cảm thấy bản thân rất bị sỉ nhục, đó nhất định là một chuyện rất không thoải mái, nghĩ tới cảnh đô ngự sử đại nhân còn có thể nhảy lên mà mắng người ta, ta liền khó chịu."

Ông hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi có thấy hổ thẹn không?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Một chút cũng không có."

Trang Ung: "Vậy ngươi cảm thấy ta bị sỉ nhục, nên làm như thế nào?"

Thẩm Lãnh: "Tìm chỗ mà trút giận."

Trang Ung nhìn hắn nghiêm túc nói: "Được, vậy thì tìm nơi trút giận, ta triệu tập tất cả văn võ bá quan Điệu quốc đến, chính là để xả giận, nhưng ta còn chưa bị sỉ nhục, vì thế hôm nay... là xả giận cho ngươi."

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chiến binh bên ngoài liền giải một đám người vào trong, ít nhất cũng có mười mấy người. Những người này đều bị trói gô cổ bẻ tay sau lưng, nhìn qua thấy hình như đã sợ hãi sắp tới giới hạn sụp đổ rồi. Những người này vừa bước vào, lập tức bị ấn quỳ xuống, tất cả đều cúi thấp đầu, sắc mặt trắng nhợt.

Mạnh Trường An đưa tay, một chiến binh rút hoành đao của mình đưa cho gã. Gã đến bên hàng người đang quỳ dưới sàn, chỉ chỉ người đầu tiên từ bên trái: "Đã từng đánh ngươi chưa?"

Thẩm Lãnh nhìn kẻ đó, nhận ra, vì thế gật đầu.

Đao hạ, đầu người rơi.

Mạnh Trường An đi tới bên người thứ hai: "Đã từng đánh ngươi chưa?"

Thẩm Lãnh gật đầu.

Đao hạ, đầu người rơi.

Mười mấy người lần lượt được hỏi, đầu người lần lượt rơi xuống đất.

Trang Ung nâng chén trà lên uống một ngụm: "Thẩm Lãnh, bệ hạ phái người đến bảo ta hỏi ngươi, ngươi tự ý quyết định giết thái tử Điệu quốc, dẫn đến Đại Ninh không thể không diệt Điệu quốc, hao phí bao nhiêu tiền bạc lương thực, bao nhiêu tướng sĩ hi sinh, ngươi có biết sai không?"

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Biết sai."

"Bệ hạ nói, nếu Thẩm Lãnh biết sai thì coi như xong, dù sao cũng là con cái trong nhà, cũng không thể đánh chết không nương tay. Bởi vì trong triều có không ít đại nhân nói ngươi đã sai, vậy chính là đã sai, vì thế tước đi quân hàm tướng quân ngũ phẩm của ngươi, bây giờ ngươi chính là một binh lính bình thường."

Sau đó hắn nhìn về phía Thi Đông Thành đang quỳ gối run lẩy bẩy: "Bệ hạ còn nói, con nhà người khác, có sai cũng được, không sai cũng được, nhưng ức hiếp con nhà mình chung quy là không được, có thể đánh."

Bình Luận (0)
Comment