Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 270 - Chương 270: Có Người Chết, Có Người Bỏ Đi

Chương 270: Có người chết, có người bỏ đi Chương 270: Có người chết, có người bỏ đi

Hoàng đế nói, có thể đánh.

Thật ra, vì đại cục, lúc truyền lại lời của hoàng đế Trang Ung còn lược bớt đi mấy từ. Ông cảm thấy có thể không giết mấy người Thi Đông Thành, Thi Hoán, Thi Nguyên Đức, có thể mang cả mấy người đó về Đại Ninh. Ngõ Bát Bộ trong thành Trường An vẫn còn chỗ trống, chỉ là thêm mấy người ở, dù sao đến nay ngõ đó cũng là chuyên dùng cho mục đích này. Với việc khống chế Điệu quốc mà nói, người hoàng tộc Thi gia không chết, bị giam giữ ở thành Trường An là một chuyện tốt.

Kỳ thực hoàng đế Đại Ninh nói là, con cái trong nhà phạm lỗi cũng không đánh chết, biết sai là tốt rồi, nhưng nếu con nhà người khác khi dễ con của mình, vậy thì không được, có thể đánh chết chẳng nương tay.

"Ngươi đã là hoàng đế Điệu quốc rồi." Trang Ung nhìn về phía Thi Đông Thành: "Cảm tạ ngươi tự ngồi lên hoàng vị, vì thế ngươi có thể không chết, trước khi đến ngõ Bát Bộ thành Trường An còn phải làm phiền ngươi viết một bản chiếu thư, nói cho bách tính Điệu quốc biết kể từ nay về sau bọn họ chính là con dân của Đại Ninh, bớt đi chút chuyện chém giết, ngươi cũng coi như công đức vô lượng."

Thi Đông Thành đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói ta không, nhìn thấy ánh mắt của Trang Ung bèn không dám nói ra nữa.

"Trẫm... sẽ viết."

"Đợi đã." Mạnh Trường An vừa chém xong mười mấy cái đầu nhìn Trang Ung: "Ta có một câu muốn hỏi y, hỏi xong viết chiếu thư cũng không muộn."

Trang Ung gật đầu: "Ngươi hỏi đi."

Mạnh Trường An đi đến trước mặt Thi Đông Thành liếc nhìn y một cái, Thi Đông Thành run sợ không dám đối mắt, chỉ dám cúi đầu nhìn chân. Mạnh Trường An đột ngột nhấc đao hạ xuống, một đao chém đứt đầu Thi Đông Thành. Trong đại điện lập tức bùng nổ một trận kinh hô, có mấy quan viên Điệu quốc hẳn là bị dọa cho đứng không vững, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Mạnh Trường An giết mấy tên thị vệ đánh Thẩm Lãnh, muốn giết thì giết, cũng không phải nhân vật quan trọng gì, râu ria mà thôi.

Nhưng Thi Đông Thành thì khác, dù sao cũng là hoàng đế.

Mạnh Trường An nhìn cái đầu người rơi dưới đất, xách theo trường đao đi đến đứng bên cạnh Thẩm Lãnh, sau đó nói với Trang Ung: "Hỏi xong rồi."

Trang Ung ngồi đó không động, ông cảm thấy dường như chính mình đã sớm đoán ra chuyện sẽ thế này, Mạnh Trường An thì có lời nào mà hỏi Thi Đông Thành? Gã chỉ muốn trút giận thay Thẩm Lãnh. Còn về hoàng đế Đại Ninh liệu có vì thế mà tức giận, liệu có tước quân hàm của gã xuống tận cùng hay không, Mạnh Trường An sẽ không quan tâm.

Khí phách thiếu niên a.

Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh: "Hình như vẫn còn người viết chiếu thư?"

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Đúng vậy."

Vì thế Mạnh Trường An liếc nhìn ngọc tỷ truyền quốc của Điệu quốc đặt trên mặt bàn, đi qua nhấc ngọc tỷ, đến trước mặt tiểu hoàng tử Thi Nguyên Đức mới bảy, tám tuổi, đưa ngọc tỷ cho Thi Nguyên Đức: "Hiện giờ ngươi là hoàng đế Điệu quốc rồi, ngươi tuyên bố quốc diệt."

Thi Nguyên Đức òa lên khóc, lấy hết sức rụt về phía sau không dám nhận ngọc tỷ. Mạnh Trường An ngẩng đầu than một tiếng: "Phiền quá."

Thượng thư lệnh Điệu quốc vội nhận lấy ngọc tỷ quỳ xuống trước mặt Thi Nguyên Đức: "Bệ hạ, người phải viết chiếu thư."

Lão hoàng đế Thi Hoán ngây ngốc đứng một bên, dường như tâm tình không hề dao động, đến cả con trai cũng phản lại ông ta, nên người ngoài đối xử với ông ta như thế nào liệu có quan trọng nữa không?

Thạch Phá Đang phát hiện gã rất thích tên tiểu tử Mạnh Trường An này, rất hợp khẩu vị, hợp khẩu vị với gã giống như Thẩm Lãnh vậy. Gã cảm thấy chẳng qua là gã chỉ sinh sớm vài năm thôi, nếu như cùng lứa tuổi với hai người đó, có lẽ sẽ còn thú vị hơn nhiều mới đúng, rồi lại nghĩ mình sinh sớm hơn mấy năm thì đã sao, cũng không già lắm.

"Tên thượng thư lệnh đó, ngươi thay tiểu hoàng đế viết chiếu thư." Gã quát một tiếng, thượng thư lệnh lại thêm run rẩy.

"Tuân mệnh, tuân mệnh."

Thượng thư lệnh quỳ trên đất viết chiếu thư, sau đó lấy ngọc tỷ ra dâng hai tay tới cho Thi Nguyên Đức, Thi Nguyên Đức đờ đãn ấn lên chiếu thứ, thượng thư lệnh nhận lấy chiếu thư giao cho Mạnh Trường An. Mạnh Trường An liếc mắt về phía Trang Ung, vì thế thượng thư lệnh khom lưng dâng ngọc tỷ cho Trang Ung.

Đây có thể nói là vị hoàng đế có thời gian tại vị ngắn nhất trong lịch sử Điệu quốc.

Trang Ung hỏi Mạnh Trường An: "Đủ chưa?"

Mạnh Trường An lắc đầu: "Còn chưa đủ, có một người tên là Võ Liệt đâu?"

Trang Ung thở dài nói: "Thẩm Lãnh đã không còn quân chức rồi, ngươi hà tất phải làm như thế nữa?"

"Thẩm Lãnh đã không còn quân chức, ta cũng có thể."

Mạnh Trường An quét mắt một vòng quanh đám người, có kẻ sợ hãi ngã sụp xuống, tè ra quần.

Mạnh Trường An sải bước tới kẻ vừa ngã xuống đất, một đường đi, máu đỏ trên đao rỏ một đường dưới đất. Gã đương nhiên là để ý tới quân chức của mình, đều là từng trận từng trận chém giết sống sót trở ra mới có được, tuổi còn trẻ như thế đã là tướng quân tứ phẩm, tương lai tiền đồ vô hạn, ai dám hoài nghi tương lai gã không thể làm được đại tướng quân? Bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê vẫn luôn tìm kiếm người nối nghiệp, đương nhiên ông ta không ngu ngốc giống như đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn muốn truyền quân vị đại tướng quân cho người nhà mình, ông ta muốn tìm một người trẻ tuổi đủ ưu tú để nhận lấy chiến kỳ thiết kỵ bắc cương.

Rất nhiều người cho rằng Võ Tân Vũ sẽ nhận chiến kỳ, cũng có người nói là Hải Sa, nhưng xem một năm gần đây, Mạnh Trường An là người đến sau lại ở vị trí đầu. Võ Tân Vũ mặc dù là người khoa trương nhưng cũng hiểu được thế nào là thu liễm, nhưng Mạnh Trường An thì không. Từ trước tới nay gã không phải là người biết giấu đi mũi đao của mình, mũi đao của hắn vẫn luôn lộ ở bên ngoài, hơn nữa còn ngày càng lạnh lẽo sắc bén.

Có thể đại tướng quân bắc cương tương lai chính là gã, nhưng hiện tại gã dường như hoàn toàn không quan tâm tới chức tướng quân tứ phẩm này, cho dù lấy được đâu có dễ dàng.

Trang Ung suy ngẫm, người trẻ tuổi bây giờ xung động rồi thì thật là liều mạng.

Thi Đông Thành đã chết, Võ Liệt đã chết, Mạnh Trường An quay về đứng bên cạnh Thẩm Lãnh: "Có chuyện còn chưa nói với người, ta nghe nói Bình Việt đạo đạo phủ đại nhân phải mấy người bảo vệ ngươi, sau khi ngươi bị bắt trói trước cửa hoàng cung ngày ngày chịu đánh chịu khổ, Lệ Đoạn dẫn theo thủ hạ của gã ta đứng ở ngoài cửa cung, ngươi bị trói bao nhiêu ngày bọn họ đứng ở đó bấy nhiêu ngày. Người đánh ngươi đều không dám ló ra khỏi cung, ra một người giết một người, bọn họ cũng không quan tâm liệu người Điệu quốc có giết luôn mấy người bọn họ hay không. Ban đêm cung đóng cửa rồi bọn họ sẽ đứng ngoài cửa cung mà ngủ, trời sáng lại thức dậy, nhưng ngươi không ở đối diện cửa cung, nên không nhìn thấy."

"Lệ Đoạn đâu?"

"Chết rồi."

Thẩm Lãnh đột ngột ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

Mạnh Trường An nói: "Không phải chết ở ngoài cửa cung, là chết ở cổng thành, vì mở cổng cho đại quân tiến vào. Trước khi chết gã ta có lời nhờ ta chuyển cho ngươi... Gã ta nói đã từng nói với ngươi rồi, ngươi giữ gã ta lại là đúng, Lệ Đoạn dẫn theo người của gã ta thủ ở cổng thành, từng đợt từng đợt cấm quân Điệu quốc xông đến, từng đợt từng đợt bị gã giết chết."

Mạnh Trường An nhìn ra phía ngoài: "Là một trang hán tử."

Thẩm Lãnh giơ tay lên vuốt mắt, sau đó lảo đảo muốn đứng lên, không cho người khác đỡ, sau khi đứng dậy liền hướng về phía cổng thành mà quỳ xuống: "Lệ huynh, lên đường thanh thản."

Vốn dĩ hắn muốn Lệ Đoạn rời đi, nhưng gã ta không đi.

Đêm hôm đó, pháo hoa được bắn lên từ trong thành.

Lệ Đoạn ở cửa cung dẫn theo huynh đệ của gã chỉnh tề đứng nghiêm trang, chắp tay, hướng về phía Thẩm Lãnh đang bị trói trong cung, sau đó xoay người lao về phía pháo hoa bắn lên.

Đỗ Uy Danh, Vương Khoát Hải dẫn theo người xông thẳng tới cổng thành, kiên định chém giết ra một đường máu, nhưng đá chặn cổng thành đã hạ xuống rồi, không thể mở cổng thành ra được, nếu muốn mở chỉ có thể giết đến tận chân tường thành, vì thế Vương Khoát Hải lao lên trước, quay đầu lại hét lên: "Ta đi mở đá, ai đến thủ cổng thành?"

Lệ Đoạn rút đao cầm trên tay: "Để ta, đá chặn cổng thành còn chưa mở, cổng thành sẽ không nhường."

Vương Khoát Hải gật đầu với gã ta, sau đó dẫn theo hai trăm thân binh của Trang Ung xông lên tường thành, một đường chém giết mà đi, thi thể lăn lộn dưới chân bọn họ, chiến binh hung hãn như hổ sói được thả về rừng.

Mà ở cổng thành, Lệ Đoạn dẫn theo người của gã ta và số thân binh còn lại cùng với người của Hắc Nhãn chặn trước cổng thành. Gã ta quay đầu gào lên với những chiến binh ở đằng sau: "Đá chặn được nâng lên các ngươi hãy mở cổng thành, phía bên này có thế nào cũng đừng có quan tâm, trước khi các ngươi mở được cổng thành, tuyệt sẽ không có một kẻ địch nào xông qua."

Gã nói với thủ hạ: "Đừng để cho huynh đệ của Lãnh Tử thất vọng."

Mấy thuộc hạ của gã ngẩng đầu đáp: "Một bước cũng không lùi."

Từng lớp từng lớp chiến binh Điệu quốc như sóng xô ào tới, từng lớp từng lớp đổ rạp, thi thể chất đống trước cổng thành đã cao tới đầu người.

Mạnh Trường An đặt tay lên vai Thẩm Lãnh: "Trên người Lệ Đoạn trúng bảy mươi mấy mũi tên, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, gã ta chỉ không muốn ngươi xem thường. Lúc ta vào thành gã ta vẫn còn đứng ở đó, một đao bên trái đã gãy rồi, một đao bên phải thì như răng cưa, toàn bộ huynh đệ bên cạnh gã ta đều đã ngã xuống rồi, chỉ còn một mình gã dựa vào một đao trên tay phải cố chấp không gục xuống. Quay đầu lại nhìn thấy ta đã tiến vào thành liền nhe miệng cười, thi thể chất trước mặt gã đã cao bằng chiều cao của gã... Lúc chúng ta tiến vào thành, còn phải chuyển thi thể đi mới vào nổi."

Một khắc ấy, Lệ Đoạn ném đoản đao trên tay trái xuống đất, lấy hết sức lực cuối cùng vỗ lên lồng ngực mình.

Bộp, bộp, bộp!

Đại Ninh!

Trống trận!

Vốn nên dùng tay phải, nhưng khổ nỗi tay phải cần phải chống đỡ cho bản thân không gục.

Một khắc ấy, mắt Mạnh Trường An đỏ như máu, lấy đao chỉ về phía hoàng thành: "Giết!"

Trên đại điện, Mạnh Trường An đỡ Thẩm Lãnh đứng dậy: "Đối với quân nhân mà nói, chết trong chiến trận là chuyện thường tình, lúc Lệ Đoạn chết nhìn thấy chiến kỳ của Đại Ninh tung bay tiến vào thành, trong lòng ắt không tiếc nuối."

Thẩm Lãnh đứng dậy, băng vải ngoài vết thương lại thấm đỏ, máu lại thấm ra ngoài.

Trà gia vội vàng lao tới đỡ hắn, sau đó kêu mấy người Trần Nhiễm tới khiêng Thẩm Lãnh ra khỏi đại điện. Thẩm Lãnh nằm trên cáng ngắm nhìn bầu trời, nghĩ trong lòng thật đáng tiếc, còn chưa mời ngươi một bữa rượu đàng hoàng.

"Lâm tỷ tỷ đi rồi."

"Ừm."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng, rất bình thản.

Không hề hỏi tại sao.

Không cần phải hỏi tại sao.

Trà gia trầm mặc một hồi, sau tiếp tục nói: "Lúc tỷ ấy đi, nói ban đầu chỉ cảm thấy tình cảm giữa muội và Thẩm Lãnh quá mê người, khiến cho người ta không kìm nổi mà ngắm nhìn, đó là điều tốt đẹp mà ta chưa từng có, vì thế liền muốn dính lấy các người, đồng cảm chút tình yêu, cũng muốn thể nghiệm một chút, nhưng sau này phát hiện Thẩm Lãnh rất mê người, chuyện này liền không đúng rồi."

Thẩm Lãnh nắm chặt tay Trà gia: "Phải trân trọng ta đó."

Trà gia gật đầu: "Ta sẽ, ta và cây của ta đều trân trọng ngươi."

Thẩm Lãnh cười, rơi lệ, không phải vì Lâm Lạc Vũ, mà bởi vì Lệ Đoạn và mấy huynh đệ kia.

Lâm Lạc Vũ rời đi cũng được, không rời đi cũng được, người rối loạn tâm cảnh là chính bản thân nàng ta chứ không phải Thẩm Lãnh, vì thế nàng ta là một người rất thông minh, rời đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nàng ta rất rõ Thẩm Lãnh sẽ không có chút tình cảm nào vượt quá giới hạn tỷ đệ với nàng ta, hà tất phải ở lại khiến cho mình càng ngày càng khiến người ta phiền chán? Nghĩ đến cảnh đó, chính nàng ta cũng không chịu nổi.

Điệu quốc đã diệt, thị phi ở đây quá nhiều, cha mẹ đã được cứu ra, tìm kiếm bất kỳ một nơi thanh tịnh an bình nào dưới gầm trời này mà ở lại, tốt đẹp hơn ở lại đây biết bao nhiêu. Người yêu cái đẹp như nàng ta tự nhiên biết nên chọn lựa như thế nào, huống chi nàng ta còn có một vài chuyện gấp phải làm, nhất định phải làm mới được.

Còn về mặt tình cảm, ban đầu nàng ta không chịu giành lấy Thi Đông Thành, hôm nay nàng cũng không muốn đi giành Thẩm Lãnh. Một người chỉ cần nàng ta chịu giành nhất định có thể giành được, một người có giành thế nào cũng không giành nổi, hà tất phải để cho mình trở nên đáng ghét như vậy chứ?

Bình Luận (0)
Comment