Đô thành Điệu quốc bị phá, dường như tất cả mọi chuyện đều nhanh chóng được kết thúc. Sau khi Điệu quốc ổn định, tiếp theo Đại Ninh nhất định sẽ mượn đường tấn công Cầu Lập, mười vạn thủy sư ở phía bắc của Cầu Lập ắt sẽ trở thành đồ trang trí, Nguyên Thanh Phong tuy tay nắm hai quyền, lực mạnh nhưng không thể đánh ra.
Lúc Trang Ung bước vào viện, thấy Thẩm Lãnh tựa trên ghế nằm ngẩn người, biết trong lòng hắn nhất định không dễ chịu. Trận chiến này Thẩm Lãnh đã trả giá cực lớn, nhưng kết quả cuối cùng lại là bị hủy quân chức, trở thành một binh lính không có bất cứ phẩm cấp nào. Có điều tên lính này cũng chẳng tầm thường, mặc dù quân chức đã bị phế, nhưng huân chức vẫn còn.
Lệ Đoạn chết cũng khiến cho Thẩm Lãnh rất đau lòng, tuy rằng chuyện sống chết trên chiến trường là chuyện quá mức bình thường, nhưng ai có thể xem như chẳng có chuyện gì?
"Nhuyễn giáp hỏng rồi?"
Trang Ung đi đến đứng bên Thẩm Lãnh, cùng hắn ngẩng đầu nhìn trời cao mây nhạt.
"Đúng vậy..."
Thẩm Lãnh áy náy gật đầu. Nhuyễn giáp kia là tự tay phu nhân của Trang Ung chế tác, đối với Trang Ung mà nói đương nhiên cũng có ý nghĩa đặc biệt, nhưng lần này quả thực quá hung hiểm, nhuyễn giáp đó coi như đã hỏng hoàn toàn rồi, thậm chí đến vật liệu để vá cũng không có.
"Không sao."
Trang Ung nhìn có vẻ rất hờ hững, như vậy lại càng khiến Thẩm Lãnh cảm thấy day dứt hơn.
"Ta đã trừ vào lương bổng của ngươi rồi." Trang Ung vừa nói vừa tự kéo cho mình một chiếc ghế ngồi xuống: "Trà Nhi đâu?"
"Ra ngoài mua thức ăn với tiên sinh rồi, nói là buổi trưa cho ta ăn canh."
Trang Ung: "Ồ... vậy buổi trưa ta ở lại ăn cơm."
Thẩm Lãnh bật cười, ánh mắt nhìn về phía Trang Ung rốt cuộc cũng tan đi chút u ám.
Trang Ung nói: "Ngươi không cần quá để ý chuyện quân chức, chỉ là chính ngũ phẩm mà thôi, với năng lực của ngươi, không tới mấy năm là lấy lại được. Sau khi trở về dưỡng thương cho tốt, mọi chuyện đừng lo lắng gì cả, ta đã an bài mấy chiến thuyền đưa ngươi về trước rồi. Bệ hạ nói nếu như ngươi chưa chết thì phải đưa ngươi về thành Trường An.
Thẩm Lãnh vâng một tiếng: "Ta không phải chán nản vì chuyện này, chỉ là nghĩ đến vấn đề Thi Đông Thành từng hỏi ta."
"Vấn đề gì?"
"Đại Ninh có chính nghĩa không?"
"Phần lớn thời điểm, đúng là vậy."
Câu trả lời của Trang Ung có hơi mơ hồ, nhưng trong mơ hồ cũng có khẳng định.
Trang Ung nói: "Bất cứ người nào, nếu có thể làm đến mức phần lớn thời điểm là chính nghĩa, đã là bất phàm, bất cứ một nước nào, nếu có thể phần lớn thời điểm là chính nghĩa, đã là bất diệt. Lúc Thi Đông Thành hỏi ngươi câu hỏi này là tư thái thế nào? Là kẻ yếu, cho dù y là hoàng đế Điệu quốc mà ngươi chỉ là một tướng quân ngũ phẩm của Đại Ninh, nhưng y vẫn là kẻ yếu, vấn đề của kẻ yếu, ngươi để ý nhiều như vậy để làm gì?"
Thẩm Lãnh gật đầu, thử thăm dò hỏi một câu: "Thi đấu toàn quân, có phải ta không có cơ hội tham gia nữa?"
"Chưa biết, cũng không phải là không có cơ hội."
"Tướng quân có thể giúp ta một chuyện không?"
"Ngươi nói."
"Hãy ém chuyện Mạnh Trường An giết Thi Đông Thành xuống, ngoại trừ Thạch Phá Đang thì đều là người của thủy sư, nếu như tướng quân không nói có lẽ bệ hạ cũng không biết. Về phía Thạch Phá Đang ta sẽ đi nhờ gã, không thể để Mạnh Trường An cũng không thể tham gia thi đấu toàn quân."
"Bệ hạ không thích như vậy." Trang Ung nói: "Ngươi ít tiếp xúc với bệ hạ, sau này ngươi sẽ hiểu, nếu như chuyện nên nói mà không nói với người, thứ sau này mất đi không chỉ là cơ hội một lần thi đấu toàn quân. Huống hồ với người như ngươi và Mạnh Trường An, thi đấu toàn quân không phải là chuyện quan trọng nhất, vốn có thể ngao du vạn dặm, cần gì cứ chấp nhất mãi với một ao tù?"
Thẩm Lãnh biết Trang Ung nói rất đúng, vì thế không tiếp tục nói thêm.
"Thẩm Tiểu Tùng có dạy ngươi đánh cờ không?"
"Cờ vây hay cờ tướng?"
"Đều được."
"Đều không dạy."
"Vậy ngươi hỏi làm gì?"
"Khách khí thôi."
Trang Ung lườm Thẩm Lãnh: "Trên đường về tuyệt đối phải cẩn thận, người muốn giết ngươi ở Điệu quốc nhiều như lông trâu, người muốn giết ngươi ở Đại Ninh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu như ngươi xảy ra chuyện ở ngoại quốc sẽ càng khó tra đến Đại Ninh, sẽ có rất nhiều khách giang hồ muốn giết ngươi để tỏ lòng trung, cũng sẽ có rất nhiều người Ninh giả trang khách giang hồ Điệu quốc hại ngươi, dù sao thì người ngươi đắc tội cũng hơi nhiều một chút."
Một đại học sỹ, tuy rằng hiện tại đã không còn quyền khuynh triều dã, nhưng gốc rễ thâm sâu.
Một Bạch gia, tuy rằng đã dần dần bị gạt ra ngoài, nhưng vẫn không thể xem thường.
"Mộc Chiêu Đồng đã nhịn đủ lâu rồi." Thẩm Lãnh đáp: "Nếu như ta là lão, cũng sẽ tìm cơ hội giết ta vào lúc này, ta trở về cùng hai hoàng đế lớn nhỏ của Điệu quốc, ta chết rồi, hoàng đế Điệu quốc cũng chết nữa, còn có chụp lên đầu ta chậu phân không làm tròn bổn phận, cơ hội ngàn năm dễ gì gặp một lần."
"Người muốn giết ngươi nhất, có lẽ là lão ta." Trang Ung nói: "Trước khi ta tới có nhận được một phong thư do chính tay Hàn Hoán Chi viết, hình như vụ án ở Bình Việt đạo đã có tiến triển rồi, có điều hắn không hoàn toàn nắm chắc. Có một vài dấu hiệu chứng tỏ Dương Bạch Y có liên quan tới thế tử Lý Tiêu Nhiên. Nếu quả thật như thế, nỗi hận muốn giết ngươi của Lý Tiêu Nhiên có lẽ còn hơn cả Mộc Chiêu Đồng."
Thẩm Lãnh: "Oan có đầu nợ có chủ... trở về ta sẽ nghĩ cách nhắc nhở hắn nên tìm Hàn Hoán Chi trước mới đúng."
Trang Ung: "Ý tốt của ngươi ta sẽ truyền đạt cho Hàn Hoán Chi."
Thẩm Lãnh: "Quả nhiên mà."
"Quả nhiên cái gì?"
"Nhân dĩ loại tụ, người họp theo loài, có lẽ ông là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm của tiên sinh."
Trang Ung cười khà khà, nhưng ngữ khí thì không thả lỏng: "Ngươi bị thương, bây giờ e là một đứa trẻ con cũng có thể đánh ngươi, Hắc Nhãn cũng bị thương, nhẹ hơn ngươi một chút, ba người Đoạn Xá Ly cũng bị thương, người của ngươi đem đến lại càng bị thương hết cả. Trên đường về người có thể bảo vệ người chỉ có chiến binh thủy sư do ta sắp xếp, nhưng đối phó với thủ đoạn của người trong giang hồ, bọn họ không thể quen thuộc được như những người Lưu Vân Hội. Mạnh Trường An cũng phải trở về, nhưng gã cũng không thể bảo đảm chu toàn cho tất cả các ngươi."
"Nó còn có ta đây, ta còn chưa tới lúc không cầm được kiếm, không giết nổi người." Thẩm tiên sinh xách một giỏ đồ ăn từ ngoài bước vào, vừa đi vừa nói: "Lý Tiêu Nhiên mà thôi, ta cũng không thèm để vào mắt."
Trà gia nhìn thấy Trang Ung thì mỉm cười, khẽ cúi người chào: "Tướng quân."
"Ở đây thì cứ gọi ta một tiếng đại bá là được rồi, tướng quân có phần xa lạ quá."
"Vâng, đại bá."
Thẩm tiên sinh hơi nhíu mày: "Ta có cảm giác, ngươi đã giành Lãnh Tử, giờ lại muốn giành Trà Nhi, không có ý tốt."
Trang Ung: "Lãnh Tử là tự ngươi đưa vào thủy sư của ta, bây giờ cảm thấy nguy cơ rồi sao?"
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Đời nào ngươi mới là đối thủ của ta?"
Trang Ung: "Giết một ván?"
Thẩm tiên sinh: "Cờ vây hay cờ tướng?"
"Đều được."
"Đều không chơi."
Thẩm tiên sinh kiêu ngạo xoay người: "Ta đi làm cơm."
Trang Ung: "Cáo từ!"
Trà gia: "Đại bá ở lại ăn bữa cơm rồi hãy đi."
Trang Ung cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài: "Thôi... Các ngươi ăn đi, ta về còn có việc."
"Tướng quân đừng đi vội."
Thẩm Lãnh cố gắng ngồi thẳng dậy, Trà gia muốn đỡ hắn, Thẩm Lãnh khoát tay: "Ta không sao."
Hắn ngồi thẳng người dậy, đầu tiên nhìn Thẩm tiên sinh, lại nhìn Trang Ung, sau lại ho mấy tiếng, cố khiến cho bản thân mình trở nên nghiêm trang hơn: "Ta muốn hỏi, ta là ai?"
Trang Ung nhìn Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh có vẻ hơi lúng túng, cười nói: "Ngươi là Lãnh Tử."
"Ta biết ta là Lãnh Tử." Thẩm Lãnh chầm chậm thở dài một cái: "Hai ngày nay thân thể của ta không thể cử động, cho nên trở nên suy nghĩ nhiều hơn trước, rất nhiều chuyện sau khi cẩn thận suy nghĩ liền phát hiện thật sự rất kỳ lạ, chỉ là trước nay ta không để ý, hơn nữa ta sợ nếu ta thực sự hỏi, tiên sinh sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng... Ta muốn hỏi tiên sinh trước, trước đây tiên sinh và Trà gia đến trấn Ngư Lân nhập hàng, e rằng không phải vì nhập hàng mà là vì ta."
Sắc mặt Thẩm tiên sinh có vẻ không tốt, nhưng do dự trong phút chốc rồi gật đầu: "Ta đã nghĩ ngươi sẽ hỏi từ sớm mới phải."
Thẩm Lãnh: "Ta vẫn luôn muốn hỏi, nhưng không biết bản thân mình đang e sợ điều gì, vẫn luôn nhẫn nhịn trong lòng."
Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi... là con trai của một vị cố nhân của ta, khi đó trong nhà người đó xảy ra chút biến cố cho nên ủy thác cho ta chăm sóc ngươi, nhưng ta... nhưng ta để mất ngươi giữa đường, cho nên mấy năm đó đều dẫn theo Trà Nhi tới tìm ngươi, nhưng không thể xác định rốt cuộc có phải ngươi hay không. Ngươi cũng biết khi đó khi đó ta làm việc trong phủ Lưu Vương, Trang Ung cũng ở đó, rất nhiều người đều ở đó, vì thế vị cố nhân đó của ta cũng là cố nhân của bọn họ."
Thẩm Lãnh cười khổ não: "Những lời này của tiên sinh hẳn là đã suy nghĩ rất lâu rồi, nghe rất hợp lý. Ta còn chưa hỏi tiên sinh tại sao Diệp Khai Thái lại phái người bảo vệ ta, tiên sinh đã chặn vấn đề của ta lại rồi, ta còn hỏi nữa, e rằng cũng chẳng nhận được câu trả lời trung thực nào."
Hắn nhìn Trang Ung, Trang Ung nói: "Điều ông ta nói là thật."
Thẩm Lãnh truy hỏi: "Vậy vị cố nhân đó của hai người là ai?"
Trang Ung lại một lần nữa nhìn về phía Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh im lặng không nói.
Trà gia muốn dẫn chủ đề sang chuyện khác nhưng không thể.
Thẩm Lãnh sáp lên phía trước nheo mắt nghiêm túc nói: "Ta không phải là con ruột của ông đó chứ?"
Ba người Thẩm tiên sinh, Trang Ung, Trà gia rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm. Thẩm tiên sinh vội vã lắc đầu: "Chuyện này làm sao có thể, ngươi thật không biết xấu hổ."
Trang Ung: "Lý do này, hơi khiên cưỡng. Nếu nhìn về điểm không biết xấu hổ này, quan hệ ruột thịt là không thể nghi ngờ."
Trà gia gật gù, thấy Thẩm tiên sinh trợn mắt nhìn mình, vì thế nghiêng đầu nhìn ra nơi khác.
Thẩm tiên sinh nói: "Sau này sẽ nói với ngươi, bây giờ vẫn chưa đúng lúc."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Lại là câu nói này... thôi bỏ đi bỏ đi, ít nhất cũng biết cha mẹ ta không phải bị thủy phỉ giết chết là được rồi, ít nhất cũng biết được bọn họ không phải cố ý muốn bỏ ta lại, thế là đủ rồi."
Thẩm tiên sinh càng thêm day dứt, Trang Ung kéo ông: "Còn không đi làm cơm đi."
Thẩm tiên sinh: "À đúng rồi đúng rồi, ta phải đi làm cơm, ngươi ở lại ăn cơm rồi hãy đi."
Trang Ung: "Được được."
Nói xong hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cảm thấy thật ngại ngùng.
"Đi ra ngoài ăn đi." Thẩm Lãnh nói: "Cho ta một cây gậy, ta có thể tự đi được."
Ba người Thẩm tiên sinh, Trang Ung, Trà gia lại một lần nữa thở dài nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, ở một ngọn núi xanh cách đô thành Điệu quốc ngoài sáu trăm dặm, khói lửa chiến tranh còn chưa lan đến nơi đây, thôn nhỏ dưới chân núi vẫn yên bình như trước, thôn dân nơi đây mặt trời lên lao động, mặt trời lặn nghỉ ngơi, nơi thôn dã tự có một loại tiên khí.
Sơn thôn không lớn, chỉ có hơn bốn mươi hộ gia đình, chân núi có hồ nước, bên hồ có ruộng, ruộng đều của một nhà. Bách tính đều tự trồng cấy trên mảnh ruộng của mình, nhưng vị nữ chủ nhân của gia đình này vô cùng thân thiện hòa nhã, đừng nói tới những chuyện như thu tô nặng, còn giảm bớt đi một chút, nếu gia đình nào quá khó khăn, nàng ta còn chủ động lấy thêm của cải lương thực của nhà giúp đỡ, người dân trong thôn đều hết mực tôn trọng nàng ta.
Người trong thôn nhỏ này đều sống như trong thế ngoại đào nguyên, quan hệ với nhau rất thân thiết.
Lâm Lạc Vũ một mình đánh xe ngựa vào sơn thôn, nàng ta ngẩng đầu nhìn tòa trạch viện cao rộng, bên ngoài sân viện có người đang đập lúa. Nữ tử mà nàng ta muốn tìm vấn một chiếc khăn trùm đầu, đang cùng với người trong thôn làm việc, dù công việc nặng nhọc, dù trên mặt đều là mồ hôi nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, đầy mãn nguyện.
Thiếu phụ đó nhìn thấy Lâm Lạc Vũ rõ ràng hơi kinh ngạc, nông cụ trong tay suýt chút nữa rớt xuống chân, vì thế mọi người đều nhìn thấy vị khách không mời từ ngoài thôn đến, ánh mắt có chút bất thiện.
Nữ tử đặt nông cụ xuống, lau tay vào tạp dề đi về phía Lâm Lạc Vũ, một bé trai cũng chạy theo, nắm lấy góc áo của thiếu phụ cùng đi về phía trước. Lâm Lạc Vũ dừng lại, có phần day dứt.
Nhìn thấy vẻ mất tự nhiên của nàng, thiếu phụ liền hiểu.
"Về nhà nghỉ ngơi đi, gạo mới gặt rồi, thổi cơm sẽ thơm lắm." Thiếu phụ nói.
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Ăn cơm xong hãy đi cùng với ta, nếu có thể, sau này xin hãy để nó đi cùng ta buôn bán?"
"Thương nhân ư?" Thiếu phu dường như có phần không muốn, nhưng giây lát sau lại mỉm cười gật đầu: "Không cần cao sang quyền quý, chỉ cần sung túc đầy đủ là được rồi."
Lâm Lạc Vũ ừm một tiếng: "Ta cũng có thể dạy nó học hành."
"Vậy thì tốt quá."
Thiếu phụ quay đầu nhìn hương thân trong thôn, thật không nỡ rời bỏ, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta đã hạ quyết tâm: "Ta sẽ chia các thứ cho mọi người, mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ có."
"Vậy thì nhanh một chút, chúng ta phải đi rất xa."
"Đi đâu?"
"Đại Ninh."