Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 272 - Chương 272: Chuyện Này Không Hợp Lý

Chương 272: Chuyện này không hợp lý Chương 272: Chuyện này không hợp lý

Thẩm Lãnh cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vì ghế nằm của hắn cũng được đưa lên thuyền, ghế nằm được phủ thảm bông mềm mại, nằm lên giống như nằm trên một cục bông, cuộn cả người lại khiến cho hắn có cảm giác an toàn rất lớn. Người như Thẩm Lãnh nếu như nói với người khác mình không có cảm giác an toàn sợ là chẳng có ai tin, nhưng sức mạnh đủ khiến người khác kính sợ kia lại không thế khiến người ta thôi nghĩ đến những sợ hãi trong lòng.

Sau cái chết của Lý Thổ Mệnh, Thẩm Lãnh liền biết mất đi là một chuyện đáng sợ đến mức nào.

Tháng 6 ở Điệu quốc đã rất nóng rồi, thế nhưng Thẩm Lãnh vẫn nằm trong thảm bông, có thể vì thương thế trên thân thể, cũng có thể vì nguyên nhân ở trong lòng, hắn luôn cảm thấy lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Mạnh Trường An đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó ánh mắt lại hướng ra mặt biển.

"Quá mênh mông, còn mênh mông hơn tuyết ở bắc cương."

Nhưng gã không thích vị tanh này của biển.

"Bách tính sẽ vui mừng chăng?" Gã đột nhiên hỏi một câu.

"Chúng ta lại lấy được một nước." Thẩm Lãnh gật đầu: "Họ sẽ vui mừng, đối với họ mà nói, sẽ an toàn hơn một chút."

Mạnh Trường An hơi nhíu mày, cảm thấy cách nghĩ này của Thẩm Lãnh có hơi khác lạ: " Vì sao?"

"Phần lớn chiến tranh của Đại Ninh đều ở ngoài biên giới, ta đột nhiên nghĩ tới một câu nói, rất diễm tình nhưng cũng rất nhạo báng. Có người nói, sự thừa nhận lớn nhất của người làm binh như chúng ta là bách tính nói một câu này... Không biết đến tên họ của ngươi, nhưng biết ngươi bất tử."

Mạnh Trường An ngẫm một lúc, hơi nhếch mép cười: "Lời này nói hay lắm."

Thẩm Lãnh kéo tấm thảm đắp kín hơn một chút: "Việc binh đao không vào đến Đại Ninh, bách tính Đại Ninh tự nhiên được an toàn. Cõi đời này chung quy vẫn không thể rời xa bốn chữ xa gần thân sơ, cho dù đạo lý nào cũng là vậy, cái gọi là đạo lý, đối với người của mình không giống đối với kẻ địch, vì thế dù sao chăng nữa vẫn là người Đại Ninh gần gũi hơn, chiến tranh ở bên ngoài Đại Ninh, người Đại Ninh có thể hưởng thụ cái chữ ninh này rồi."

Nói những lời này, giống như miễn cưỡng tìm một cái cớ cho chiến tranh.

Mạnh Trường An gật đầu, cảm thấy Thẩm Lãnh nói cũng có vài phần có lý. Hôm nay Thẩm Lãnh đã không còn là thiếu niên yếu ớt ở trấn Ngư Lân bị cha gã vô cớ đánh đập khi xưa nữa. Trước đây gã vẫn luôn cảm thấy Thẩm Lãnh quá hèn yếu, nhưng gã càng lớn lại càng thấu hiểu cách nghĩ của tên Thẩm Lãnh ngốc này. Cha của gã có là người xấu, là người ác đi chăng nữa, nhưng vẫn là ân nhân của Thẩm Lãnh.

Cho dù ân tình này có không xuất phát từ thiện tâm, nhưng Thẩm Lãnh được cứu là sự thật.

Đây là cách nghĩ của Mạnh Trường An, cũng là cách nghĩ của Thẩm Lãnh. Bọn họ đương nhiên không biết khi đó cho dù Thẩm tiên sinh đã ở vào cảnh cực kỳ nguy hiểm, nếu như năm đó Bách Lý Đồ không nhặt Thẩm Lãnh về, ông cũng sẽ liều mạng quay trở lại.

Người trẻ tuổi nhìn nhận thiện ác đúng sai rất đơn giản, bọn họ đã trở thành người trưởng thành, nhưng thiện ác đúng sai thủy chung vẫn ở trong tim, đó chính là sơ tâm không đổi.

"Ta và ngươi đều có thể mất cơ hội tham gia đại hội thi đấu toàn quân." Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An: "Có thấy tiếc không?"

Mạnh Trường An bình thản nói: "Chờ vết thương của ngươi lành lại."

"Gì?" Thẩm Lãnh khó hiểu.

Mạnh Trường An nhìn hắn: "Chúng ta đánh một trận, dù sao thì thi đấu toàn quân cũng chỉ là ta và ngươi đánh một trận mà thôi."

Thẩm Lãnh "ừm" một tiếng: "Có đặt thêm tiền cược không?"

Mạnh Trường An: "Cược nhỏ thôi."

Thẩm Lãnh: "Ngươi sợ gì chứ?"

Mạnh Trường An: "Đặt cược quá lớn, sợ ngươi thua trắng tay."

Thẩm Lãnh: "Lại lấy của ngươi về không phải là được rồi sao?"

"Ban đầu ta muốn đưa hết gia sản cho ngươi, ngươi lại không cần, bây giờ những thứ ta có còn không nhiều bằng gia sản."

"Đâu có giống nhau, thứ ngươi có bây giờ, mới là của ngươi."

Mạnh Trường An bật cười, cho dù là ở bắc cương mang theo thám báo chín lần vào chín lần ra Hắc Vũ hung hiểm nhất gã cũng chưa từng mỉm cười. Trong mắt những chiến binh biên quân bắc cương, Mạnh Trường An đủ mạnh mẽ, đủ dũng cảm, đủ thương yêu thuộc hạ, nhưng không phải người thích cười, khuôn mặt cả ngày lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ nào biết, chỉ có trước mặt Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An mới có thể cười thoải mái, không cố kỵ.

"Hay là đánh cuộc một thứ đặc biệt?"

"Cái gì?"

"Hiện tại ta đã không còn quân chức, không lâu nữa quân chức của ngươi cũng không còn nữa rồi, lại thi xem sau này ai lấy được chính ngũ phẩm trước?"

"Vô dụng."

"Chính tứ phẩm?"

"Không có sức hấp dẫn gì cả."

"Ai có nhi tử trước?"

Mạnh Trường An ngẩn người một lúc, nghĩ trong bụng quả nhiên càng ngày Thẩm Lãnh càng không biết xấu hổ. Bên cạnh gã đến một nữ hài tử cũng không có, lấy cái gì mà so với Thẩm Lãnh xem người nào có con trai trước? Với lại, chuyện lớn như sinh nhi tử đương nhiên không thể qua loa, thành tựu và danh vọng của gã bây giờ đương nhiên không thể tìm được một cô nương ưu tú làm bạn. Hơn nữa gã cảm thấy như vậy không đủ tôn trọng với thê tử tương lai của mình, lại càng không đủ tôn trọng với con trai tương lai của gã.

Từ điểm này mà nói Thẩm Lãnh đã thắng rồi, bởi vì hắn có Thẩm Trà Nhan.

Theo thói quen gã lấy con dao săn nhỏ ra ngắm, sau đó đưa cho Thẩm Lãnh: "Bao giờ ngươi có hài tử hãy đưa con dao này cho nó, nói là món quà của cha nuôi của nó."

Thẩm Lãnh: "Dựa vào cái gì? Nó vốn là đồ của cha ruột nó."

Vưa nói vừa lấy vỏ dao ra, một tay cầm vỏ dao một tay cầm dao, ngắm nhìn. Ánh nắng trên biển rất mạnh, thế nên vỏ dao và thân dao đều phản xạ lại ánh sáng chói mắt. Nói là phản xạ lại ánh nắng mặt trời, nhưng nếu tự thân không lấp lánh, sao có thể sáng đến nhức mắt?

Thẩm Lãnh đưa con dao săn nhỏ cho Mạnh Trường An: "Cứ cầm lấy trước đi, đợi ta có hài tử rồi ngươi hãy đưa cho ta."

Mạnh Trường An cầm lấy con dao săn, tay vịn mép thuyền hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi có nghĩ tới một chuyện... ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi của nhà ta mà thôi, hơn nữa còn là một đứa con nuôi có giá trị tồn tại rất thấp, cha ta nuôi ngươi chỉ giống như nuôi một con lừa, thực tế, có thể trong mắt của ông ta ngươi còn chẳng bằng một con lừa, vậy mà sau khi nhập ngũ ngươi lại được nhiều nhân vật lớn chiếu cô đến như thế? Lần này ta trở về gặp viện trưởng đại nhân, lúc lão nhắc đến ngươi ngữ khí không hề giống như trước."

Thẩm Lãnh đương nhiên cũng đã nghĩ tới, nhưng đáp án của câu hỏi này muốn cũng không thể tìm thấy.

"Có thể bởi vì ta tương đối đẹp trai."

Mạnh Trường An hừ một tiếng, biểu thị không thừa nhận.

Thẩm Lãnh nhìn vẻ mặt đó của Mạnh Trường An: "Ngươi cũng không kém, chẳng qua là đẹp trai thua ta một chút thôi."

Mạnh Trường An lại hừ mũi thêm một lần nữa.

"Ta giúp ngươi điều tra." Gã vỗ vỗ bả vai Thẩm Lãnh: "Có lẽ nguyên cớ chỉ là từ phía Thẩm tiên sinh, nếu thế thì ta cũng không cần quá lo lắng."

"Ngươi lo lắng cái gì?"

Thẩm Lãnh truy hỏi, Mạnh Trường An không trả lời.

"Thẩm tiên sinh là một người tốt." Mạnh Trường An đổi đề tài: "Một tiên sinh dạy học bình thường, dạy người đọc sách viết chữ, một tiên sinh tốt, có thể khiến người ta nhìn rõ linh hồn."

Thẩm Lãnh suy nghĩ một chút, da mặt của mình càng ngày càng dày dĩ nhiên là vì tiên sinh dạy dỗ tốt.

Mạnh Trường An ngắm nhìn biển rộng, bỗng nhiên lại bật cười: "Nghe nói lúc ngươi xuôi nam từng cưỡi một con cá kình?

"Đúng vậy."

Mạnh Trường An chỉ về phía mặt biển phía xa lộ ra một chiếc vây lưng: "Là loại đó à?"

"Thẩm Lãnh kéo gã lại: "Ngu ngốc, đó là cá mập đấy."

"Có gì khác nhau?"

Thẩm Lãnh suy đi nghĩ lại xem nói thế nào mới có thể khiến Mạnh Trường An bỏ đi cái ý nghĩ đáng sợ kia mới được. Tên gia hỏa này lúc nào cũng muốn tranh cao thấp với hắn, nếu nói lý do không tốt gã dám nhảy xuống kia thử lắm.

"Cá mập nhỏ hơn một chút."

"Ồ, vậy thì không có ý nghĩa gì nữa rồi." Mạnh Trường An mặt đầy tiếc nuối: "Trên đường trở về nếu như gặp được con lớn một chút, ta cũng muốn thử qua, phải cưỡi con to hơn của ngươi."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi, kiêu ngạo vì cơ trí của bản thân.

Đô thành Điệu quốc.

Trang Ung ngồi ngây người trên ghế, nghĩ về những chuyện Hàn Hoán Chi tra ra được mà cảm thấy phiền muộn trong lòng. Cuối cùng Mộc Chiêu Đồng vẫn không thể buông bỏ, đó là nỗi đau mất con. Lý Tiêu Nhiên cũng sẽ không từ bỏ, nếu như Dương Bạch Y là nữ nhân của hắn ta, vụ án ở Bình Việt đạo nhất định sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Trước đó tra được chẳng qua chỉ là một đám cựu thần Lâm Việt cố gắng phục quốc, nhưng nếu dính dáng đến Lý Tiêu Nhiên vào, sức nặng của vụ án này sẽ lớn hơn so với mấy người Lâm Việt nhiều.

Phu nhân của ông nhìn ông nhíu chặt lông mày, đi tới phía sau nắm lấy hai bờ vai của ông: "Chuyện trên chiến trường chưa bao giờ khiến phu quân cảm thấy khó xử lý, phu quân là thần thoại trên chiến trường, thiếp và Nhược Dung chưa bao giờ thấy chàng phải cau mày, vì vậy phu quân cau mày chỉ vì người chàng quan tâm. Ngẫm lại, những năm nay, có thể coi là tri kỷ của chàng chỉ có một người là Thẩm tiên sinh, chàng lo cho Thẩm Lãnh?"

Sự thông tuệ của bà, vĩnh viễn đều khiến người kinh thán.

"Chàng cũng bắt đầu hoài nghi thân thế của Lãnh Tử sao?"

"Dù gì ta cũng là người từ phủ Lưu Vương."

Phu nhân vừa bóp vai cho Trang Ung vừa nói: "Năm đó chuyện xảy ra trong phủ ta cũng có nghe nói, nơi này chỉ có thiếp và chàng, còn đều là gia thần của bệ hạ, cho nên có rất nhiều chuyện chàng có thể nói cùng ta."

"Ta hoài nghi, Thẩm Lãnh là hài tử của Trân quý phi." Trang Ung vỗ vỗ bàn tay của thê tử: "Chuyện năm đó, nàng cũng biết."

Phu nhân chợt ngừng tay, hiển nhiên là bị giật mình. Mặc dù bà có hơi cảm thấy thái độ quan tâm của Thẩm Tiểu Tùng với Thẩm Lãnh như vậy có chút không tầm thường, lại hoàn toàn chưa nghĩ đến có thể có liên quan đến Trân quý phi. Năm đó khi bệ hạ chuẩn bị rời khỏi vương phủ, Trân quý phi có hạ sinh một đứa trẻ, nhưng lại bị ngươi bắt đi. Chuyện này khiến bệ hạ nổi trận lôi đình, đại khai sát giới trong phủ Lưu Vương. Nếu như chỉ vì hạ nhân trong phủ không làm tròn bổn phận, với tính cách coi thuộc hạ như người nhà của bệ hạ, sẽ ra tay giết người sao?

Huống chi những người bị giết ngày hôm đó đều là người của hoàng hậu.

"Vậy thì chẳng trách được rồi." Bà hỏi: "Đã như vậy, vì sao Thẩm tiên sinh không mang Thẩm Lãnh về Trường An?"

"Ông ta không dám chắc chắn, bởi vì nửa đường đã làm mất đứa trẻ một lần, chủ yếu nhất là ông ta hoài nghi sự việc năm đó không chỉ đơn giản như vậy, có thể còn phức tạp hơn nhiều. Ban đầu, lúc hoàng hậu giao đứa trẻ cho ông ta, không hề nói cho ông ta biết đứa trẻ là con của ai, chỉ lệnh cho ông ta đi xử lý đứa trẻ, nhưng vừa vặn lúc ấy Trân quý phi cũng sinh hạ một hài nhi, vậy nên đứa bé đó là con của ai? Đây chính là điểm nghi vấn, vì sao bà ta hiểu rõ Thẩm Tiểu Tùng như vậy mà lại giao đứa trẻ cho ông ta?"

Phu nhân bừng tỉnh.

Ban đầu trong phủ Lưu Vương, ai không biết tình cảm của Thẩm tiên sinh và bệ hạ là thân thiết nhất. Lúc bệ hạ còn là Lưu Vương đã không chỉ một lần nói Thẩm Tiểu Tùng vừa là thầy vừa là bạn, phân lượng của câu nói ấy nặng đến thế nào? Những người trong Lưu vương phủ, hơn nửa đều do Thẩm Tiểu Tùng dạy dỗ, cho dù sáu người Khai Chi Tán Diệp Thiên Biên Lưu Vân không phải là đệ tử của Thẩm Tiểu Tùng, cũng chịu rất nhiều ảnh hưởng từ ông.

Năm đó hoàng hậu nhất định biết quan hệ giữa Thẩm Tiểu Tùng và bệ hạ, nếu như bà ta đánh cắp đứa bé của Trân quý phi vì lo tương lai đứa bé sẽ ảnh hưởng tới con của bà ta thành thái tử, bà ta sẽ có hàng vạn biện pháp để đứa bé kia chết, chết không giải thích được, nhưng bà ta lại chọn một biện pháp nguy hiểm nhất, chuyện này không khiến người ta phải suy nghĩ hay sao?

"Nhưng mà." Trang Ung thở dài: "Cho dù Lãnh Tử có phải là đứa bé kia hay không, hắn cũng không đáng chết."

Ngay lúc ấy, Trang Nhược Dung bưng một khay hoa quả từ ngoài đi vào, nghe được câu này sắc mặt hơi biến đổi: "Phụ thân, người vừa nói gì vậy?"

Trang Ung vội vàng cười xòa: "Không có gì, chỉ là lo cho thương thế của Thẩm Lãnh, nên tán gẫu mấy câu với mẹ con thôi."

Bình Luận (0)
Comment