Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 273 - Chương 273: Về Cảng

Chương 273: Về cảng Chương 273: Về cảng

Chiến binh cùng xuôi nam với Thẩm Lãnh có tám mươi người, đường trở về chỉ còn có bốn mươi người, vừa đúng một nửa. Đêm hôm đó công phá đô thành Điệu quốc, Điệu quân canh giữ ở quan dịch không thể không chạy tới cổng thành tiếp viện, bọn họ liền đánh ra khỏi trạm dịch muốn đi tìm Thẩm Lãnh, lại nghe nói Thẩm Lãnh bị giam giữ ở trong cung, bọn họ liền chuyển hướng đánh về phía hoàng cung. Đợt thứ nhất xông lên chém giết với cấm quân chính là bọn họ, khi đó cấm quân của hoàng cung có hàng ngàn, mà bọn họ chỉ có mấy chục người.

Bọn họ xông lên không lâu thì Mạnh Trường An tới, nếu không, tám mươi chiến binh này có thể sẽ mãi mãi bỏ mạng ở Điệu quốc.

Trong những người ấy có một đoàn suất tên là Tiết Thành, một trong những chiến binh lựa chọn ở lại trên Dã Lộc Sơn, cũng là người duy nhất còn sống sót trong đội hai đội mười người trong trận chiến ở Dã Lộc Sơn.

Thuyền hàng lênh đênh trên biển chừng hai mươi ngày, cuối cùng cũng trở về Bình Việt đạo. Trước đó hai ngày Tiết Thành còn có thể nở nụ cười, nay lại càng ngày càng trầm mặc, gần đây thường hay nằm một mình ngẩn người rất lâu, ít khi nói chuyện với người khác.

Lúc Thẩm Lãnh chống gậy đến thăm Tiết Thành, khóe mắt của hắn ta ngấn lệ.

Tiết Thành bối rối nhìn Thẩm Lãnh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi đầu không nói ra được một chữ nào.

Thẩm Lãnh cũng không lên tiếng, nhìn chân của hắn ta.

Nơi đó chỉ còn lại một nửa chân, lúc tấn công cổng hắn ta bị một cây trọng nỏ bắn trúng chân trái, chính giữa đầu gối, Thẩm tiên sinh giúp hắn ta cầm máu, chữa trị, nhưng tính mạng được bảo toàn, còn đôi chân thì không giữ nổi.

"Tướng quân."

Tiết Thành ngẩng đầu lên mỉm cười, cố gắng khiến cho mình bớt vẻ mất mát.

Chân mất rồi, đương nhiên không thể làm binh được nữa, cuối cùng vẫn phải về nhà thôi.

"Ta không sao. Đi lính mười một năm chưa từng trở về nhà, lần này rốt cục cũng có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi. Cha mẹ ta vẫn còn , ta có thể tìm một cô nương tốt nguyện ý gả cho ta, nối dõi tông đường, rất tốt."

Thẫm Lãnh đã không còn là tướng quân, nhưng bọn họ vẫn gọi Thẩm Lãnh là tướng quân như trước.

"Mười một năm." Thẩm Lãnh ngồi xuống bên giường; "Chưa từng trở về nhà sao?"

"Nhà của ta ở thành La An, Tây Thục đạo. Có thể tướng quân chưa từng đến Tây Thục đạo nên chưa biết, thành La An một thành nhỏ, rất vắng vẻ rất xa xôi, chỉ có một con đường ra khỏi thành xuống núi. Từ thành La An đến đạo phủ phải đi mất mười mấy ngày, tuy cách không quá hai trăm dặm, đường không đi được xe ngựa, chỉ có thể đi bộ, vì thế người ta đều nói đường đất Thục còn khó hơn đường lên trời. Trước đây lúc đi theo tướng quân Trang Ung, không có kỳ nghỉ đặc biệt cho thủy sư chúng ta như bây giờ, ngày nghỉ cả năm góp lại cũng không đủ đi nửa đường, sau này đến thủy sư, ngày nghỉ một năm tăng lên không ít, nhưng vẫn không đủ thời gian một đi một về."

"Đã từng hối hận chưa?" Thẩm Lãnh hỏi, hỏi xong liền hối hận.

"Đã từng hối hận."

Đáp án của Tiết Thành lại ngoài dự liệu của Thẩm Lãnh, hắn vốn tưởng Tiết Thành muốn nói không hối hận.

"Quá mệt mỏi rồi." Tiết Thành có hơi bất đắc dĩ cười cười: "Mười một năm ta mới được làm đoàn suất, không chỉ từng hối hận, còn từng đố kỵ. Đố kỵ rất nhiều người ưu tú hơn ta, cũng từng đố kỵ với tướng quân ngài. Ta luôn nghĩ tới lúc ta trở về nhà nhất định sẽ mặc giáp tướng quân cưỡi ngựa Ngũ Hoa, nhưng hiện tại trở về là một kẻ tàn phế... Ta là kẻ đầu óc u tối, võ nghệ cũng không tốt, vì thế vẫn thường chấp nhận số phận, nhưng có lúc không thể ngừng được lòng tham. Mấy ngày nay ta luôn nghĩ khi chúng ta tới, tám mươi người, lúc về chỉ còn một nửa, ta chỉ là thiếu đi một cái chân mà thôi, còn muốn mong ước xa xôi gì nữa?"

Nói xong câu đó lại cúi thấp đầu, giọng nói trầm xuống: "Thật xin lỗi tướng quân, ta không nên nói những lời này, ta chỉ cũng không biết vì sao lại nói đến những chuyện này..."

Thẩm Lãnh cũng im lắng, rất lâu sau hắn mới hỏi Tiết Thành: "Trước khi rời khỏi thủy sư ngươi còn có chuyện gì muốn làm không? Chuyện trước đây muốn làm nhưng chưa làm được?"

Tiết Thành ngẩng đầu: "Có."

"Ta muốn đi Trường An một lần xem." Tiết Thành nói xong lại nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt lại rơi xuống cẳng chân đã mất của mình: "Có điều, không đi nổi nữa rồi."

"Đi được." Thẩm Lãnh nói: "Ta mang ngươi đi."

Bình Việt đạo.

Nha Thành.

Một người bán hàng rong gánh hàng đi ra từ trong thành, hình như không bán được bao nhiêu đồ cho nên tâm tình không tốt, đã qua buổi trưa, bụng đói kêu ùng ục, người đó mở túi nhìn tiền đồng ở bên trong, lại đeo túi trở lại, sau đó lấy bình nước xuống uống ừng ực, nhìn thấy ngoài thành có một nơi râm mát, nghĩ tới đó chợp mắt một chút, cơn đói rồi sẽ trôi qua.

Người bán hàng rong này thoạt nhìn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tướng mặt rất tốt, vừa nhìn đã thấy là người đàng hoàng trung hậu, nước da ngăm đen, thân thể cường tráng, số hàng người đó gánh còn nhiều gấp đôi người ta, hàng hóa cũng phong phú hơn, có điều dù sao vẫn chỉ là buôn bán nhỏ.

Một văn nhân thong thả bước ra từ trong thành, tay phe phẩy quạt, nhìn chừng bốn mươi tuổi, râu cạo sạch, nhưng khó tránh khỏi vẫn nhìn thấy được râu xanh ngắn mới mọc ra. Dường như người nọ rất không thích màu sắc này, cho nên còn đánh phấn. Thời tiết ở Nha Thành Bình Việt đạo, hơi động một chút là đổ mồ hôi, phấn trên mặt đã sớm bị mồ hôi chảy trôi rồi, nhìn khuôn mặt đó có chút tức cười.

Sơn đạo từ phía cảng thuyền của thủy sư, một chiếc xe hai lừa kéo đang đi tới. Người đánh xe là một hán tử nhìn rất cường tráng, nhìn kỹ hơn vẫn thấy rất cường tráng, chỉ là nước da trắng có phần kỳ lạ, cho dù là hai cánh tay lộ ra dưới nắng mặt trời cũng không bị cháy nắng. Hắn ta còn chưa có râu, chuyện này khiến hắn ta rất không vui, hắn ta cảm thấy nam nhân nên có dáng vẻ của nam nhân, cánh tay chắc khỏe cơ ngực cứng rắn, lại thêm một mặt đầy râu nữa mới thật là bá khí.

Cho nên lúc đi ngang qua, nhìn thấy thư sinh nọ liền cực kỳ hâm mộ, hâm mộ tỏ rõ trên mặt.

Người ngồi trên xe lừa là một tiểu cô nương thoạt nhìn mười ba mười bốn tuổi, mặc váy hoa, chân đeo giày thêu tinh xảo, trên vai là một tán ô giấy dầu che ánh mặt trời, đôi mắt to tròn nhìn khắp bốn phía xung quanh, dường như rất hứng thú với nơi này. Bên cạnh vị tiểu cô nương đặt một chiếc hộp gỗ lớn, nói gở một chút thì y như một chiếc quan tài.

"A Phúc, ta muốn cái đó."

Tiểu cô nương đột nhiên chỉ vào gánh hàng của người bán hàng rong, dưới ánh mặt trời, một chiếc kẹp tóc hồ điệp sáng lấp lánh.

Hán tử cường tráng tên gọi A Phúc lập tức dừng xe lừa lại, tiểu cô nương vội vã nhảy xuống, cầm lấy chiếc kẹp tóc soi dưới ánh mặt trời, cảm thấy nó thật đẹp, rất xứng với mình.

"Bao nhiêu tiền?" A Phúc giọng ồm ồm hỏi.

"Hai mươi đồng tiền."

Người bán hàng rong tươi cười trả lời, xem chừng không thể chờ đợi để được hoàn thành cuộc buôn bán này.

"Đắt quá." A Phúc khó xử nhìn về phía tiểu cô nương: "Tiền của chúng ta không nhiều, không thể phung phí."

Tiểu cô nương tức khắc không vui: "A Phúc keo kiệt, A Phúc đáng ghét."

Người bán hàng rong vội vàng nói: "Nhìn hai vị tướng mạo hiền lành, tiểu cô nương cũng thật sự thích chiếc kẹp tóc này, vậy thì mười chín đồng là được rồi."

Thư sinh khinh thường hừ một tiếng: "Làm ca ca, sao có thể keo kiệt bủn xỉn như vậy, không phải chỉ có mười chín đồng tiền thôi sao, ta mua cho tiểu cô nương này, một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên như thế, sao ngươi có thể nỡ từ chối nàng!"

Thư sinh muốn móc tiền ra, A Phúc không chịu, lấy túi tiền của mình ra, nghiêm túc đếm đi đếm lại ba lần, đưa mười chín đồng tiền cho người bán hàng rong: "Tỷ ấy không phải là tiểu cô nương, tỷ ấy còn lớn hơn ta ba tuổi, chẳng qua là còn chưa trưởng thành."

Sau đó A Phúc nhìn về phía thư sinh: "Tỷ ấy là tỷ tỷ của ta."

Thư sinh hừ một tiếng, dường như không muốn để ý tới A Phúc, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhìn sang chiếc hộp lớn bên người tiểu cô nương, đột ngột quay người trở lại thành, chân này muốn vấp lên chân nọ.

Người bán hàng rong hình như cũng ngộ ra điều gì, đưa mười chín đồng tiền kia trả lại y như cũ: "Kẹp tóc tặng cho ngươi, ngoài ra ta lại tặng thêm một hà bao."

A Phúc nhìn về phía tiểu cô nương, tiểu cô nương cười càng vui vẻ hơn: "Nếu hai bên đã nhìn rõ nhau rồi thì cũng không còn hứng diễn kịch nữa, bọn tiểu bối trên giang hồ cũng không phải là quá ngu ngốc, đều theo một nghiệp cả. Dựa vào chiếc kẹp tóc này ta sẽ không giết ngươi nữa, đi đi, đi đi, đi nơi khác làm ăn, chuyện buôn bán của các ngươi không làm nổi nữa rồi."

"Vâng vâng vâng, cô nãi nãi nói gì thì chính là như vậy."

Người bán hàng rong vội vàng thu dọn đồ đạc, tay chân nhanh nhẹn nào còn bộ dạng ủ rũ đói muốn chết trước đó nữa.

"Tên thư sinh kia."

Tiểu cô nương gọi một tiếng, tên thư sinh đã chạy xa trăm mét kia bị dọa cho run rẩy, không thể làm gì khác hơn là lại quay người lại.

"Cô nãi nãi, người gọi ta có chuyện gì?"

"Vừa nãy ngươi không biết ta là ai, còn muốn tặng ta một chiếc kẹp tóc, ta cũng không giết ngươi... Ngươi nhìn thấy chiếc hộp này của ta liền đoán được ta là ai, cũng coi như thông minh lanh lợi. Ngươi ở lại đi, giúp ta hỏi thăm tin tức, có bạc, ta sẽ chia cho ngươi một phần."

Thư sinh cười khổ sở: "Cô nãi nãi, người tha cho ta đi."

"Một phần bạc, hay là cái mạng của ngươi?" A Phúc ồm ồm hỏi.

Thư sinh chỉ có thể gật đầu, nhìn về phía người bán hàng rong: "Ta chia cho ngươi một nửa, ngươi có muốn không?"

Người bán hàng rong vội nhấc gánh hàng lên rời đi: "Không cần không cần, đó là cô nãi nãi thưởng cho ngươi."

Ngay lúc này mấy chiếc chiến thuyền cực lớn vào cảng, mấy người đồng thời nhìn về phía chiến thuyền.

Thư sinh thở dài nói: "Quả nhiên không tính sai, nhóm người của lão đại vượt đường xa đi Điệu quốc nhất định là công cốc rồi. Trang Ung muốn bảo vệ Thẩm Lãnh, nhất định sẽ không cho bọn họ có cơ hội động thủ ở Điệu quốc. Người nào cũng tự cho rằng mình rất thông minh, cảm thấy giả trang thành người Điệu quốc giết Thẩm Lãnh sẽ không lo hậu hoạn. Trang Ung lại không phải là kẻ ngốc, Thẩm Lãnh cũng không phải, nếu không thì vì sao đến cả Diêu Đào Chi cũng thất bại?"

Nghe đến mấy chữ Diêu Đào Chi này, người bán hàng rong hơi biến sắc, nhưng không thốt một lời.

"Người có thể một mình giết hết tổng đường của Lưu Lãng Đao, sao có thể dễ giết như vậy?

A Phúc nhìn về phía tiểu cô nương: "Hạ thủ ở đó?"

Tiểu cô nương đang chăm chú đeo chiếc kẹp tóc lên đầu, muốn kẹp tóc mai trước trán lên, giữ lại hai đuôi tóc tết gọn để mình thật giống một cô nương mười hai mười ba tuổi. A Phúc lấy từ trong gánh hàng ra một chiếc gương cho nàng ta. Tiểu cô nương ngắm nhìn mình trong gương, cảm thấy rất hài lòng, người bán hàng rong vội vàng nói: "Gương cũng xin tặng cho cô nãi nãi."

"Thật là một hậu bối biết điều."

Tiểu cô nương nhìn người bán hàng rong với ánh mắt thưởng thức "Ngươi tên là gì?

"Bẩm cô nãi nãi, ta từ Tây Bắc tới, tên là Diêu Vô Ngấn."

Y ngượng ngập cười: "Tên là ta đi mượn."

Tiểu cô nương hơi ngẩn người, sau đó cũng cười lên: "Có chí khí lắm."

Nàng ta nhìn thư sinh: "Ngươi thì sao?"

"Ta tên là Ngôn Lân."

Tiểu cô nương ừ một tiếng: "Tới từ phía đông phải không, ta đã từng nghe đến tên của ngươi."

Lúc ấy, từ trong Nha Thành vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, theo sau đó là một đội cẩm y vệ mặc áo màu đen, vừa cưỡi kỵ mã vừa hô lớn, nhìn qua không dưới mấy trăm người. Nhìn thấy vậy mấy người nọ đều biến sắc, đều tự giác quay người, đó chính là hắc kỵ của phủ Đình Úy.

Sau khi hắc kỵ đi qua lại có mấy chục kỵ sĩ áo đen đi ra, hộ tống một chiếc xe ngựa màu đen. Nhìn thấy chiếc xe ngựa màu đen, bốn người liền đồng thời rời đi. Tiểu cô nương nhảy lên xe lừa che ô, không chỉ tránh ánh nắng mặt trời mà còn giấu mặt của mình, A Phúc cúi thấp đầu đánh xe lừa, thoạt nhìn như đang buồn ngủ sắp ngủ gục đến nơi.

Nhập kịch rất nhanh.

Người bán hàng rong gánh hàng đi về phía xa, thư sinh theo sát phía sau.

Xe ngựa màu đen đi qua, nam nhân trung niên đang cúi đầu đọc sách trong xe ngựa đặt cuốn sách trên tay xuống, vén rèm cửa nhìn ra phía ngoài, vừa hay nhìn thấy chiến kỳ trên những cột buồm trong cảng bay phấp phới, vì thế khóe miệng bất giác nở nụ cười, nhất thời tâm tình cũng tốt lên một chút.

Bình Luận (0)
Comment