Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 274 - Chương 274: Cùng Trường An Đi Trường An

Chương 274: Cùng Trường An đi Trường An Chương 274: Cùng Trường An đi Trường An

Có một Hàn Hoán Chi không thượng triều, cả ngày không biết bận rộn những gì, quan viên Ngự sử đài đã dâng tấu vô số lần, bệ hạ cũng không vì thế mà có hành động gì. Sau này cũng không còn ai thèm lãng phí nước bọt cho ông ta nữa, mà Hàn Hoán Chi vẫn luôn là người mà những quan viên trong triều không muốn gặp nhất, cho dù cơ hội bọn họ gặp mặt tuyết đối không nhiều.

Có một Hàn Hoán Chi, thân bất tại giang hồ, cả ngày giao thiệp với triều đình, trên giang hồ bao nhiêu sát thủ thích khách muốn lấy đầu của ông ta đổi lấy tiền, người trước ngã xuống người sau tiến lên, một đội lại thêm đội nữa, nhưng không sao giết được. Sau này cũng không còn người tùy tùy tiện tiện tự đem đầu mình đến nộp nữa, người trong giang hồ chưa từng thấy ông ta, nhưng đều gọi ông ta là Quỷ Kiến Sầu.

Bệ hạ nói, khanh đem Thẩm Lãnh về đây, vì vậy Hàn Hoán Chi liền đến Bình Việt đạo.

Trên thế gian này chỉ có một người là bệ hạ có thể nói cái gì ông ta làm cái đó, phần lớn thời gian còn lại ông ta thích làm cái gì thì làm cái đó.

Xe ngựa màu đen đi trên con đường không rộng lắm từ phía Nha Thành đi xuống phía cảng thuyền. Bên ngoài xe ngựa, ngoại trừ người bán hàng rong đang gánh hàng trên vai và một thi nhân ngâm thơ, Hàn Hoán Chi không để vào mắt, ngược lại liếc nhìn chiếc xe lừa kia thêm mấy lần.

Vì vậy A Phúc đang đánh xe lưng nhỏ mồ hôi lạnh, tiểu cô nương che dù cũng lạnh toát sau lưng.

Mấy trăm hắc kỵ đến cảng thuyền của thủy sư trước một bước, mấy chiếc thuyền lớn kia đã cập bờ. Chiến binh thủy sư canh gác trong bến cảng đều xúm lại, còn rất nhiều người khác cũng đang chạy qua, nhìn thấy người từ chiến thuyền đi xuống tiếng hoan hô như sấm dậy.

Trong một khắc nhìn thấy Thẩm Lãnh chống gậy bước xuống, binh lính giơ cao tay phải, nắm lại thành nắm đấm đập lên giáp ngực bình bình bình.

Như sấm ầm không ngớt.

Mấy vị tướng quân trong thủy sư hầu hết đều đứng ở cầu tàu, cho dù bọn họ đều đã biết Thẩm Lãnh đã không còn là tướng quân. Một khắc này dường như bọn họ đều cảm nhận được tâm cảnh của Trang Ung, đó là hài tử của nhà mình, bị người ta khinh thường, bị người bắt nạt, người nhà không đứng sau ủng hộ cho hắn thì ai sẽ ủng hộ hắn đây?

Tướng quân thủy sư Đường Bảo Bảo và Hứa Như đã cùng Trang Ung đi Điệu quốc. Tướng quân Lý Ký lão luyện cẩn trọng, sau cái chết của Mộc Tiêu Phong bệ hạ thăng chức cho ông ta làm phó đề đốc. Con người ông ta hiền lành, trong thủy sư ai cũng đối xử với ông ta rất tôn kính, ngoại trừ vì tính khí tốt của ông ta, còn vì dòng máu hoàng thất chưa từng phai nhạt trong huyết mạch của ông ta nữa.

Đứng bên cạnh tướng quân Lý Ký là tướng quân thủy sư Đàm Linh Hồ. Tên rất kỳ quái nhưng ai dám giễu cợt hắn ta, không chỉ bởi vì bản thân hắn ta rất mạnh, còn bởi vì hắn ta là con trai của tướng quân tây cương trọng giáp Đàm Cửu Châu.

Hai người này, đừng nói là trong thủy sư có ảnh hưởng rất lớn, nay cả trong triều đình Đại Ninh tiếng nói của bọn họ cũng rất có sức nặng.

Lý Ký vừa nhìn thấy Thẩm Lãnh mau chóng bước tới: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Ta đã cho người chuẩn bị tiệc rượu đón ngươi, chắc là đã lâu rồi không được ăn cơm nóng canh nóng nhà làm."

Thẩm Lãnh cùng mấy thuộc hạ quanh hắn vội vã nói tạ ơn, có điều Lý Ký không cho bọn họ hành lễ, tay kéo Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ta đặc biệt phái người đi tìm đầu bếp phương bắc, ta biết ngươi không quen ăn hương vị ở Bình Việt đạo, đã làm một bàn đồ ăn phương bắc chờ ngươi."

Đàm Linh Hồ nói: "Phó đề đốc còn đặc biệt sai người đi tìm rượu phương bắc, ngươi uống được chút rượu chứ?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Dĩ nhiên có thể uống, sao có thể nhịn không uống được?"

Một người là phó đề đốc thủy sư tam phẩm, một người là tướng quân chính ngũ phẩm, dẫn theo nhiều người như thế ra đón bọn Thẩm Lãnh, thái độ đã đủ khiến người ta cảm động.

Mạnh Trường An nhìn thấy mấy vị tướng quân kia lôi kéo Thẩm Lãnh, không thể nhịn được cười, bởi gã nhìn ra được Thẩm Lãnh đúng là không có cách nào ứng phó với cục diện này, dáng vẻ hết sức mất tự nhiên. Tên ngốc đó cái gì cũng giỏi, học gì cũng nhanh, duy chỉ không biết diễn kịch, không giống như đám bánh quẩy (1) thành tinh đã lăn lộn bao nhiêu năm ở trong triều, nói diễn là diễn, thoát vai nhập kịch nhanh tới mức khiến người ta líu lưỡi không nói lên lời.

Nhưng Lý Ký và Đàm Linh Hồ đương nhiên không phải là diễn kịch, bởi vì Thẩm Lãnh thực sự đã khiến cho thủy sư nổi danh trong ngoài hải vực.

Ngay lúc ấy xe ngựa màu đen đã vào bến cảng, Lý Ký và Đàm Linh Hồ bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài... Tên Quỷ Kiến Sầu kia đến rồi, sợ là bữa cơm này không cách nào ăn được.

"Hàn đại nhân."

Lý Ký nhìn thấy Hàn Hoán Chi xuống xe liền nhanh chóng bước tới nghênh tiếp, trên mặt bày ra loại thân thiết vui vẻ của bạn cũ nhiều năm không gặp, Mạnh Trường An nghĩ như này mới là diễn này, thật là nhanh quá đi thôi.

Hàn Hoán Chi là người lười phải diễn kịch, nhưng ông ta không ghét Lý Ký cũng không ghét Đàm Linh Hồ. Hai người kia đều không dựa vào gia thế mà hiển quý trong quân, đều là dựa vào bản lãnh của mình. Đương nhiên khi mọi người đều có bản lãnh, thì đành phải nhìn vào những thứ ngoài bản lãnh thôi.

"Xin lỗi." Hàn Hoán Chi sau khi chào hỏi thì áy náy cười: "Phụng ý chỉ của bệ hạ, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An trở về, ta phải lập tức đem bọn họ về thành Trường An, không thể nán lại lâu ở thủy sư. Còn có một việc cần phó đề đốc đại nhân giúp đỡ, bệ hạ nói, để cho Thẩm Lãnh mang theo một kỳ chiến binh."

Đội ngũ hơn một ngàn người hùng dũng tiến về Trường An, người nào trên giang hồ còn dám tùy ý vọng động?

Lý Ký lập tức nghe ra được ý tứ trong lời nói, sao có chuyện không đáp ứng, xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh cười cười: "Sợ là ngươi sẽ nhanh chóng phục hồi nguyên chức, bệ hạ để cho ngươi mang theo một kỳ chiến binh, đoán chừng là muốn làm điển phạm cho mấy vị đại nhân trong triều xem, chớ có làm mất mặt của thủy sư, chiến trường xung phong liều chết còn không sợ, càng không sợ bọn họ nhìn."

Thẩm Lãnh giơ cánh tay phải hành quân lễ tiêu chuẩn, Lý Ký quay lưng lấy một mảnh vải đỏ từ tay thân binh: "Cơm có thể không ăn, nhưng ta phải tận tay khoác lụa đỏ cho ngươi."

Thẩm Lãnh đứng nghiêm, tất cả mọi người đều đứng nghiêm.

Mỗi chiến binh thủy sư quay trở lại đều được khoác một tấm vải đỏ, đó là vinh dự.

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An chưa kịp ăn một bữa cơm đã cùng với Hàn Hoán Chi trở về phương bắc. Hắn hỏi Hàn Hoán Chi: "Có thể cho ta nửa canh giờ không?"

Hàn Hoán Chi hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ta đến chào từ biệt tiên sinh và Trà gia."

"Phiền quá." Hàn Hoán Chi quay người phân phó thuộc hạ: "Đi lấy một chiếc xe ngựa, mang cả người theo."

Thẩm Lãnh cười, sau đó hỏi: "Mang thêm một người có được không?"

"Ai?"

Thẩm Lãnh chỉ Tiết Thành đang nằm trên cáng: "Hắn ta, lão binh, mười một năm, muốn đi thăm thành Trường An."

Hàn Hoán Chi liếc nhìn Tiết Thành: "Cưa chân rồi sao?"

Câu nói này không hề có tình cảm, hơi lạnh lẽo.

Sắc mặt Tiết Thành ảm đạm: "Bẩm đại nhân, đúng vậy."

"Dắt một con ngựa tới đây cho ta." Hàn Hoán Chi lại phân phó một câu: "Nhấc hắn ta lên xe của ta."

Nói xong quay người rời đi, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng.

Đội ngũ của Thẩm Lãnh tập hợp xong, tất cả đều nhìn hắn, nhưng Thẩm Lãnh đã không còn là tướng quân, phó tướng của một kỳ chiến binh này là Vương Căn Đống cho tất cả xếp hàng đứng nghiêm, sau đó rảo bước tới trước mặt Thẩm Lãnh, hành lễ: "Tướng quân, tập hợp hoàn tất, có thể lập tức xuất phát."

Thẩm Lãnh nhìn Lý Ký và Đàm Linh Hồ, Lý Ký quay đầu: "Đi chuẩn bị xe ngựa mang theo lương thảo vật tư, nhanh chân lên."

Đàm Linh Hồ nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi nhìn ta làm gì, đó là quân của ngươi."

Thẩm Lãnh cười: "Vậy thì đi!"

"Tuân lệnh!"

Hơn một ngàn người đồng loạt hô vang, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.

Không bao lâu đoàn xe ngựa thồ thủy sư chuẩn bị đã tới, thủ hạ của Thẩm Lãnh vốn là có mấy trăm con ngựa, còn là ngựa tốt từ bắc cương dắt đến, vì thế chiến binh thủy sư trở thành kỵ binh, lại thêm đội mấy trăm hắc kỵ của phủ Đình Úy, quy mô đội ngũ cũng suýt soát một ngàn sáu, một ngàn bảy trăm người.

Hàn Hoán Chi không có ý định đi đường thủy, nếu đi đường thủy những kẻ muốn giết Thẩm Lãnh kia sẽ càng không có cơ hội ra tay, ông ta nghĩ người ta đã từ rất xa rất xa tới, sao có thể để người ta đến một lần cơ hội cũng không có.

Dốc núi bên cạnh bến thuyền của thủy sư, xe lừa dừng lại, A Phúc hỏi tiểu cô nương xinh đẹp: "Tỷ tỷ, làm gì đây?"

Tiểu cô nương nhìn đội ngũ trùng điệp hùng dũng, nhăn mày: "Đệ có thể giết hết bọn chúng không?"

A Phúc: "Không thể."

"Đệ cũng không thể." Tiểu cô nương thở dài nói: "Đi theo đi."

A Phúc "ừm" một tiếng: "Nhưng đó là Hàn Hoán Chi."

Tiểu cô nương nói: "Vậy còn ta là ai?"

"Tỷ là Sát Tam Trại."

Tiểu cô nương tên gọi là Sa Trai, không phải người Trung Nguyên, mà là người Khương ở phía tây, bởi vì đã từng đồ sát ba thôn trại mà gọi là Sát Tam Trại.

Người trong ám đạo hầu như đều đã nghe đến tên này, biết lòng dạ ả ta ngoan độc cỡ nào. Bảy tám năm nay ả ta không lộ diện trên giang hồ, lần này có thể xuất hiện là bởi vì cái giá Mộc Chiêu Đồng đặt ra quả thực khiến người ta không nỡ chối từ.

Đệ đệ của ả ta tên là Sa Phúc, người trên giang hồ không biết nhiều về gã ta, lúc nhắc đến chỉ là một câu đệ đệ của Sát Tam Trại mà thôi.

Sa Trai nói: "Khi còn nhỏ chúng ta đã trơ mắt nhìn trại của chúng ta bị ba trại kia liên thủ đốt trụi, mà chúng ta thì lực bất tòng tâm, có thể chạy thoát là chúng ta may mắn. Sau này hai người chúng ta trở lại, giết sạch ba trại kia, vì sao có thể thành công? Bởi vì trong lòng luôn kiên định chúng ta có thể làm được, liền có thể làm được, có mục tiêu cho nên chuyên cần võ nghệ, học kỹ thuật giết người. Hiện tại lại có một mục tiêu, chúng ta cũng có thể làm được."

"Xe lừa thì không được rồi." Giọng A Phúc ồm ồm: "Đệ đi mua hai con ngựa, xe lừa không theo kịp bọn họ."

Sa Trai mỉm cười: "Ngoan."

A Phúc hừ một tiếng, cảm thấy tỷ tỷ thật là ngây thơ.

Ở một nơi khác, thư sinh và người bán hàng rong nhìn đội ngũ rời đi khỏi cảng thuyền, quay mặt nhìn nhau.

"Hết cách rồi." Thư sinh nói: "Trên đời này nào có kiếm tiên, cho dù là có kiếm tiên cũng không dám xông vào đội ngũ chiến binh Đại Ninh giết người."

"Ngươi định từ bỏ?" Gã bán hàng rong nhấc gánh hàng: "Vậy ngươi đi đi, ta sẽ tính toán tìm cơ hội khác."

Thư sinh hỏi gã ta: "Vì sao ngươi phải liều mạng như vậy?"

Gã bán hàng rong chỉ chỉ vào gánh hàng của mình: "Toàn bộ tiền của ta đều dùng để nhập hàng rồi, cũng đủ thấy ta sống thực thiếu thốn."

"Vì tiền?"

"Không, nếu như chấp nhận giết người vì tiền, ta còn cảm thấy khốn khổ hơn."

Người bán hàng rong rảo bước về phía trước, thư sinh đứng ngây người trong phút chốc, đột nhiên mới ý thức được người bán hàng rong giết người không phải vì tiền, vậy thì là vì thù hận. Trên đời này sát thủ giết người cũng chỉ vì hai lý do này mà thôi, dù sao cũng không thể là vì hòa bình thế giới.

"Ngươi có cách nào không?"

"Không có."

"Vậy cứ đi theo?"

"Vậy cứ đi theo thôi."

Thư sinh đột ngột hỏi một câu: "Thù sâu bao nhiêu?"

Người bán hàng rong hơi dừng cước bộ, quay đầu lại hỏi thư sinh: "Ngươi cảm thấy thù sâu bao nhiêu mới không thể đội chung một mảnh trời?"

Thư sinh trả lời: "Với ta mà nói, động đến một lượng bạc của ta, đã là không đội trời chung."

Người bán hàng rong: "Vậy nếu như động đến mười vạn lượng của ngươi thì sao?"

Khóe môi thư sinh khẽ giật, sát khí tràn ra: "Vậy thì giết chết cả nhà hắn, người ăn kẻ ở nhà hắn, gia súc gia cầm nhà hắn."

Người bán hàng rong: "Ta đại khái là cũng muốn như vậy."

Thư sinh gật đầu: "Ngươi có thể thuê ta." Lại nghĩ đến người này đã nghèo đến mức này rồi, liền thở dài: "Thôi coi như ta chưa từng nói."

Hắn ta quay người: "Ta và ngươi không chung đường, quanh người ngươi nhiều khí rủi, người bình thường nghèo cũng vì quanh người ám toàn khí rủi."

Người bán hàng rong không để ý đến hắn ta, nhấc gánh hàng của mình lầm lũi rời đi.

Thư sinh xuống núi chuẩn bị mướn một chiếc thuyền trở về, dù sao chuyện giết Thẩm Lãnh cũng không có hy vọng. Đi đến bờ sông, hắn ta trông thấy một người đang vẫy tay với hắn ta. Hắn ta cố nhìn kỹ cũng không nhận ra người này, cảnh giác xoay người, lại phát hiện không biết đằng sau đã có ba người từ khi nào, một người đeo kiếm, một người đeo đao, một người cái gì cũng không đeo, chỉ cầm trong tay hai cây phi đao.

Sườn núi, trong bụi cỏ, người bán hàng rong ngồi xổm nhìn thư sinh kia bị chặn lại, không nhịn được cười hả hê: "Thật may không chung một đường, quả nhiên là quanh người nhiều khí rủi."

(1) Tần Cối, gian thần triều Tống, cùng với vợ phản bội lại đất nước, hại chết tướng quân Nhạc Phi. Người Hán căm hận Tần Cối phản Tống theo Kim, làm bánh quẩy có đôi thả trong vạc dầu, đó là tượng trưng cho vợ chồng Tần Cối phải đền tội xứng đáng. Ở đây bánh quẩy ắt chỉ gian thần.

Bình Luận (0)
Comment