Người bán hàng rong nói mình tên Diêu Vô Ngấn, đây là một cái tên trước đây Thẩm Lãnh đã nghe thấy rất nhiều lần.
Y gánh gánh hàng của mình, vừa đi vừa rao, đại quân nhân mã của Thẩm Lãnh đi trên đường lớn, y đi đường trong ngõ hẻm, thể lực tốt khiến người ta kinh thán, không hề bị bỏ lại phía sau.
Cứ như vậy tới Giang Nam đạo, đi gần một tháng, kiếm được một hai lượng bạc, y rất hài lòng.
Đội ngũ của Thẩm Lãnh đi đến quận An Dương, người bán hàng rong tính toán tiền trên người mình, sau đó lên một chiếc thuyền đi Trường An. Đi đường thủy chậm hơn đường bộ một chút, nhưng y không định đi theo nữa. Đi từ Bình Việt đạo tới Giang Nam đạo không có bất cứ cơ hội ra tay nào, y xác định suốt lộ trình này sẽ không có sơ hở nào cho y, nếu có cũng là Hàn Hoán Chi cố ý lộ ra, vì thế dứt khoát đi thưởng thức mảnh đất Giang Nam phúc địa.
Sau khi xuống thuyền, y bất ngờ nhìn thấy hai tỷ đệ Sa Trai và Sa Phúc, liền thức thời lánh sang mé thuyền kia, dường như hai người kia cũng hoàn toàn không để ý đến y, chỉ nói chuyện với nhau.
Thuyền hàng đi một ngày thì cập bến thuyền quan bổ. Loại thuyền hàng này không trông chờ chở khách kiếm được bao nhiêu tiền, chở khách cũng chỉ là thuận đường mà thôi, chủ yếu là chở hàng, nghỉ ngơi ở bến thuyền quan bổ một đêm sẽ tiếp tục lên đường. Sau khi xếp đủ vật tư thiết yếu nhà thuyền chia từng nhóm nghỉ ngơi, đối với bọn họ hàng hóa trên thuyền quý như tính mạng, lỡ mất hàng, bọn họ có khuynh gia bại sản cũng không đền nổi.
"Đệ muốn xuống thuyền đi dạo." A Phúc liếc mắt nhìn Sa Trai: "Không thích ngồi thuyền, cảm giác chân không đạp trên đất rất không thoải mái."
"Đi đi." Sa Trai dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì, tùy tiện khoát tay.
A Phúc xuống thuyền, đi một vòng quanh bến thuyền quan bổ, trên bến thuyền có một dãy quầy hàng, rất náo nhiệt. Gã ta dừng lại trước một quầy hàng, nhìn thấy một sợi dây chuyền song ngư rất đẹp, cảm thấy tỷ tỷ đeo lên nhất định sẽ rất hợp, vì thế quyết định mua cho tỷ tỷ, lúc đếm tiền vẫn đếm thật tỉ mỉ cẩn thận như trước rồi mới đưa cho người bán hàng. Mua xong sợi dây chuyền song ngư gã ta nhìn thấy cách bờ không xa có một dãy quán cơm, ngửi thấy hương thức ăn thơm ngào ngạt có chút chịu không nổi, vì thế lại đi về phía nọ.
Có một tiệm nhỏ đang mở cửa, bên trong vắng vẻ. Tiệm nhà khác đều đầy ắp cả người, nhưng trong tiệm nhà họ vẫn không có một người ăn cơm. A Phúc nghĩ bụng, thanh danh của tiệm này nhất định rất tệ, thuyền buôn thuyền hàng đi lại tấp nập mà tiệm này cũng không có một người ghé thăm.
Sau đó lại nghĩ, yên tĩnh một chút cũng tốt, khó ăn thế nào cũng đâu thể khó ăn hơn lương khô? Vào cửa, vừa nhìn thấy trưởng quầy liền nhe miệng cười, trưởng quầy lại khoát khoát tay: "Thật xin lỗi, hôm nay đầu bếp chính không có ở đây, chỉ có thể mời vị huynh đệ đi tiệm khác."
A Phúc ồ một tiếng, xoay người rời đi, ngay lúc ấy lại thấy có một người đeo tạp dề màu trắng bưng khay món ăn đi vào một phòng bao nhỏ, A Phúc nhất thời không vui: "Ngươi không muốn bán thì thôi, sao phải lừa người ta?"
Gã ta xoay người hỏi trưởng quầy: "Người vừa rồi không phải là đầu bếp hay sao?"
Trưởng quầy nhăn mày: "Vậy được, vậy ngươi cứ coi như ta không muốn bán cơm có được không? Mấy ông chủ của ta đang ở đó bàn chuyện, không muốn bị làm phiền, vì thế mời vị huynh đệ này đi nhà khác có được không?"
A Phúc cũng không phải người tốt đẹp gì, cảm thấy đây chính là cơ hội.
Vì vậy gã ta đi tới chỗ trưởng quầy: "Nếu ngươi nói xin lỗi ta và bồi thường cho ta chút bạc, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu ngươi không tạ lỗi với ta, ta sẽ đánh chết ngươi sau đó sẽ tự lấy chút bạc, ngươi chọn cái nào?"
Nếp nhăn giữa hai lông mày của trưởng quầy càng ngày càng sâu: "Sao ngươi không biết điều gì thế?"
A Phúc: "Ta chính là vì không biết điều mới có tiền tiêu đấy."
Trưởng quầy nhìn ra phía ngoài, sau đó khoát tay: "Đóng cửa đi."
Đầu bếp vừa mới bưng thức ăn ra gật gật đầu, đi ra đóng cửa, A Phúc lại càng vui vẻ: "Mấy người Ninh các ngươi đúng là thú vị, một trưởng quầy, một đầu bếp, bây giờ muốn đánh chết ta sao?"
Đầu bếp muốn nhanh chóng giết chết gã ta, dao róc xương trong tay hướng thẳng đến yết hầu của A Phúc. A Phúc biến sắc lùi về sau một bước, tay trái vung lên bắt lấy cổ tay tên đầu bếp, tay phải theo phản xạ đánh vào cổ họng hắn ta, tên đầu bếp "hự" một tiếng, sau đó nôn ra một búng máu.
"Hóa ra các ngươi thật sự muốn đánh chết ta." A Phúc nổi giận.
Gã ta gỡ lấy dao róc xương trong tay đầu bếp, nhắm ngay tim của tên đầu bếp hỏi tên trưởng quầy: "Đưa tiền cho ta hay không?"
Sắc mặt tên trưởng quầy rất khó coi: "Ngươi sẽ hối hận."
A Phúc cảm thấy nhất định là vẻ ngoài của gã ta trông quá hiền lành, tất cả mọi người đều không sợ gã ta, cho nên gã ta nhếch môi, khiến mình trông dữ tợn hơn, tay trái cầm đoản đao tay phải vỗ vào chuôi đao, vỗ một cái, lại vỗ thêm một cái, đoản đao cứ từng bước từng bước đâm vào tim tên đầu bếp, lưỡi dao đã hoàn toàn lút trong lồng ngực gã ta vẫn còn vỗ, huyết dịch văng tung tóe.
"Có đưa không? Có đưa không? Có đưa hay không?" Vỗ một cái liền hỏi một câu.
Cửa phòng bao nhỏ ở bên trong "kẹt" một tiếng mở ra, A Phúc nhìn về bên đó. Bên trong có một công tử mặc cẩm y màu trắng, nhìn có vẻ chính là kiểu mà nữ nhân cực kỳ thích, rất phóng khoáng rất đẹp trai rất tinh tế, có vẻ là người rất có tiền.
Ngồi đối diện công tử áo trắng là một gã trọc đầu, mượn ánh nến lập lòe có thể nhìn thấy vết sẹo đã mờ trên đầu hắn ta, nhưng hắn ta lại lại mặc đạo bào, khiến người ta cảm thấy chẳng ra làm sao.
Người mở cửa là một gã trẻ tuổi, nhìn thấy A Phúc liền nhíu mày: "Là ngươi?"
A Phúc nhìn thấy người đó, cũng nhíu mày: "Là ngươi?"
Người đi ra từ phòng bao chính là người bán hàng rong nọ, y có phần bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi không nên tới đây."
A Phúc còn chưa nói, vị công tử trẻ tuổi mặc áo trắng đã đi từ phòng bao ra ngoài, chán ghét liếc nhìn gã ta, sau đó lại nhìn thi thể trên mặt đất: "Xử lý sạch sẽ, ta về trước."
Nói xong liền đi, A Phúc cảm thấy không nên thả đi một người có tiền như thế, liền một cước nhảy tới muốn bắt lấy bả vai công tử áo trắng. Gã đầu trọc vừa nhíu mày người bán hàng rong đã vội bước tới ngăn lại: "Các ngươi còn có việc nên đi trước đi, ta xử lý là được rồi."
Đạo nhân trọc đầu gật đầu, theo chân công tử áo trắng rời đi.
A Phúc nói: "Ngươi không nên cản ta, ta có thể đánh chết ngươi."
Người bán hàng rong thở dài: "Ta đã nói rồi ngươi không nên đến, là ngươi đã làm chuyện không nên làm trước, đừng nên trách ta cũng làm chuyện không nên làm... Có điều dù sao người trên giang hồ cũng chỉ biết tỷ tỷ của ngươi Sát Tam Trại, người biết ngươi không nhiều, vì thế ngươi chết cũng không có ai quan tâm."
"Vậy thì ngươi chết trước đi!"
A Phúc hung hăng xông tới, một quyền hướng vào cổ họng người bán hàng rong, tốc độ nhanh tới mức người bình thường không thể nhìn rõ, nhưng người bán hàng rong bước sang ngang một bước vào một thời điểm chính xác nhất, sau đó bắt lấy cánh tay của A Phúc vặn ngược, cánh tay đó bị phế rồi.
Người bán hàng rong dễ dàng nắm lấy nắm tóc trước ngực A Phúc giật xuống, A Phúc vì thế mà ngửa mặt lên trời, quyền phải của người bán hàng rong trực tiếp nện xuống vị trí trái tim của gã ta. Một quyền nện xuống, lồng ngực sụp xuống một vết lõm lớn, sau lưng lồi ra một khối. A Phúc không tự chủ được "khụ" một tiếng, phun ra một búng máu cùng thịt vụn.
Người bán hàng rong buông tay: "Ngươi xem, người không thể phạm sai lầm, nhất là những kẻ làm sát thủ, phạm sai lầm một lần cũng là chết."
A Phúc đổ gục trên đất, người bán hàng rong lật qua lật lại người gã, móc ra được một túi bạc, lại lục ra được một sợi dây chuyền, cảm thấy không tệ, vì thế đeo lên cổ mình.
"Của... ta."
A Phúc túm lấy chân của y, cố gắng nặn ra hai chữ.
"Quan trọng như vậy ư?"
Người bán hàng rong tháo dây chuyền trên cổ mình xuống đeo lên cổ A Phúc, một chân đạp lên gáy gã ta, hai tay kéo ngược lên. Dây chuyền siết vào cổ A Phúc, cắt đứt động mạch, cắt đứt cổ họng, người bán hàng rong nhìn về phía trưởng quầy, khách khí hỏi: "Một mình ngươi có thể thu dọn không? Nếu không ta cũng không ngại dọn ba cỗ thi thể."
Trên đất chỉ có hai cỗ thi thể.
Chưởng quầy lập tức gật đầu: "Ta có thể."
Người bán hàng rong thở dài nói: "Hình như ngươi có chút do dự, ta không thích làm khó người khác, vẫn là để ta thu dọn đi."
Y khom lưng nhặt một chiếc đũa trước đó bị rơi trên nền đất, sau đó một bước vọt lên trên quầy, giống như báo săn nhảy dài, tốc độ nhanh tới mức khiến cho người ta căn bản không kịp phản ứng, chiếc đũa kia đâm vào tim tên trưởng quỹ, vẻ mặt hắn ta là kinh sợ cùng không thể hiểu nổi: "Tại... tại sao?"
"Bởi vì thế tử vừa nói, dọn dẹp sạch sẽ."
Người bán hàng rong buông tay, lại thêm một thi thể ngã xuống, y vào trong nhà tìm hai vò rượu, đập vỡ, rượu văng ra tứ phía, lại đi lấy đèn dầu đốt từ rèm cửa, sau đó mới đi ra ngoài từ cửa sau, ngồi xổm bên ngoài cắn tẩu thuốc một lúc, nhìn thấy lửa bốc lên ngùn ngụt mới đứng dậy rời đi.
Y vừa đi vừa lẩm bẩm, tựa như nói với chính mình: "Diêu Đào Chi à, năm đó lúc ngươi dạy ta những kỹ năng giết người này ta còn cảm thấy ngươi rất giỏi, nhưng càng về sau ta càng thấy ngươi rất ngu xuẩn. Ngươi đã tiếp xúc đến tầng diện đó rồi lại không biết cách lợi dụng. Giết người kiếm tiền, đến sau cùng vẫn là kém cỏi, ta giết người không lấy tiền, không biết chừng sau này còn có thể giết ra cho mình một cái công danh, ban ngày làm quan ban đêm giết người, tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất tuyệt."
Sau bến thuyền quan bổ, một cỗ xe ngựa đã đợi sẵn, thế tử Lý Tiêu Nhiên nhìn thấy người bán hàng rong đã quay trở lại, lấy ra một tấm ngân phiếu ném ra ngoài cửa sổ: "Ta rất thích cách làm việc của ngươi, sau này ngươi theo ta đi, ta sẽ cấp cho ngươi theo giá ngươi giết người."
Người bán hàng rong lắc đầu: "Ta không cần tiền."
"Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn làm quan."
Lý Tiêu Nhiên bật cười: "Muốn làm quan để làm gì?"
"Để giết người."
Lý Tiêu Nhiên cười sảng khoái: "Ngẫm lại đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ."
"Nếu như ngươi giết được Thẩm Lãnh, ta sẽ đảm bảo ngươi được làm quan."
"Quan cao đến đâu?"
"Ngươi muốn quan cao đến đâu?"
"Ngài có thể bảo đảm đưa ta vào phủ Đình Úy không?"
Lý Tiêu Nhiên nghe được những lời này cau mày lại: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Người bán hàng rong đáp: "Nếu như ngài chỉ có thể bảo đảm ta làm một chức quan bình thường, vậy ta giết Thẩm Lãnh là quan ngũ phẩm, ngài cũng phải bảo đảm cho ta được làm quan ngũ phẩm. Nếu cho ta vào phủ Đình Úy, vậy làm một đình úy bình thường ta cũng làm."
Lý Tiêu Nhiên cười hỏi: "Tại sao? Ta cần một lý do."
Người bán hàng rong ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ: "Người nào không muốn làm người tốt chứ?"
Lý Tiêu Nhiên cười lớn ha ha, cười gập đằng trước ngửa đằng sau: "Nếu như ngươi giết được Thẩm Lãnh, ta sẽ tìm mọi cách để ngươi vào được phủ Đình Úy."
Người bán hàng rong cũng cười lên: "Thế tử điện hạ đồng ý sảng khoái như vậy, ta tặng ngài thêm một cái đầu người vậy. Hàn Hoán Chi, điện hạ thấy thế nào?"
Lý Tiêu Nhiên lại càng cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt: "Ngươi? Ha ha ha ha... Ngươi còn muốn giết cả Hàn Hoán Chi? Ha ha ha ha... vậy thì ngươi giết đi, giết được Hàn Hoán Chi ta sẽ bảo đảm ngươi được làm đô đình úy."
Người bán hàng rong gật đầu rất nghiêm túc: "Được, một lời đã định."
Lý Tiêu Nhiên buông rèm, phân phó một tiếng đi thôi, sau đó vừa cười vừa nhìn đạo nhân đầu trọc nói: "Năng lực thì có, có điều lại là một kẻ ngu ngốc."
Đạo nhân trọc đầu cũng cười: "Ngu ngốc dễ dùng."
Người bán hàng rong lại đứng yên tại chỗ, nghiêm túc suy tính. Nếu như mình giết Hàn Hoán Chi là thật sự có thể được làm đô đình úy, vậy là có thể gặp được hoàng đế rồi chăng? Gặp được hoàng đế, giết chết ông ta, vậy mới xứng với cái tên Diêu Vô Ngấn này.