Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 276 - Chương 276: Trẫm Dẫn Ngươi Lên Xem!

Chương 276: Trẫm dẫn ngươi lên xem! Chương 276: Trẫm dẫn ngươi lên xem!

Trước Đại Ninh là Đại Sở, thời Sở quốc có một sát thủ tên là Diêu Vô Ngấn, giết hai vị hoàng tử một vị quý phi, được vinh danh là truyền kỳ trong giới sát thủ, nhưng hậu quả sau khi y làm ra chuyện động trời đó là Diêu gia hầu như tuyệt diệt, chỉ e nếu có vài hậu nhân còn sót lại cũng chỉ lay lắt tạm bợ, tuyệt không dám nói mình là hậu nhân của Diêu Vô Ngấn.

Cho đến tận khi Sở bị Ninh tiêu diệt, Đại Ninh như mặt trời ban trưa, Sở đã là phù vân thoáng chốc, mới có một người bán hàng rong ngượng ngùng nói mình tên là Diêu Vô Ngấn.

Sa Trai nói, chí khí của ngươi thật lớn.

Nhưng Sa Trai không để y vào trong mắt, cho dù là Diêu Vô Ngấn thật sự đứng trước mặt ả ta, ả ta vẫn sẽ không thèm để vào mắt.

Truyền kỳ trong giới sát thủ có là gì, chính bản thân ả cũng là một truyền kỳ rồi vậy, nếu như bây giờ chưa phải thì sau này sẽ phải.

Ninh diệt Đại Sở, dễ như bẻ cành khô.

Thích khách người Ninh đương nhiên cũng phải lợi hại hơn thích khách người Sở mới phải.

Rất nhiều năm về trước, có một người tên Diêu Đào Chi tìm thấy một người có quan hệ huyết thống với y ở tây bắc, dạy dỗ cho người đó rất nhiều thứ. Điều quan trọng muốn nói cho người đó nhất chính là có thể dựa vào một thân bản lãnh của mình đổi lấy tồn tại, kiêu ngạo mà tồn tại.

Rất nhiều năm về sau, nam nhân tên Diêu Đào Chi lại tìm thấy một người có quan hệ huyết thống với y ở tây nam, nói với người đó, ngươi phải trốn đi, chỉ có trốn đi mới có thể kéo dài huyết mạch của Diêu gia ta. Nhưng hòa thượng đã xuất gia, cũng đã rời xa thế tục đó cảm thấy không được, trốn chạy, không phải là tồn tại một cách kiêu ngạo.

Vì thế Diêu Đào Chi chết rồi, hòa thượng đó cũng chết rồi, thế nên Diêu Vô Ngấn xuất hiện.

Người bán hàng rong đứng trong bóng đêm sau bến thuyền quan bổ ngẫm nghĩ, phải giết được hoàng đế Đại Ninh thì mới xứng với ba chữ Diêu Vô Ngấn này.

Trên đời này có rất nhiều việc không thể lý giải một cách hợp lý, ví dụ như trong xương máu người của Diêu gia bọn họ đều có một loại điên cuồng không thể khống chế được vậy.

Thẩm Lãnh không biết những chuyện này, hắn chỉ biết hành trình này rất nhàn hạ. Nhàn hạ này đến từ Hàn Hoán Chi, đến từ chiến binh của Đại Ninh. Hắn cũng biết rõ vì sao Hàn Hoán Chi không đi đường thủy. Từ Bình Việt đạo ngồi thuyền đến Giang Nam đạo rồi lại đi đường bộ sẽ nhanh hơn đi như thế này ít nhất bảy, tám ngày. Hàn Hoán Chi muốn đi chậm hơn một chút, như thế, lúc Thẩm Lãnh đến Trường An sức khỏe sẽ tốt hơn.

Dưới ánh trăng, trên bến thuyền quan bổ, người bán hàng rong trẻ tuổi ngồi uống rượu một mình, tự nói với bản thân ngày mai sẽ không giống như ngày hôm nay.

Dưới ánh trăng, Thẩm Lãnh trộm một bình rượu của Thẩm tiên sinh, len lén chạy tới xe ngựa của Hàn Hoán Chi uống rượu với Tiết Thành. Hai người giống như đứa trẻ lần đầu uống rượu của phụ thân, cảm thấy vô cùng kích thích.

Một bình rượu hai người uống đương nhiên không đủ, nhưng không biết tại sao hai người lại có vẻ say.

Thẩm Lãnh rút ra quyển sổ vẫn luôn mang bên người, ngón tay chạm lên từng cái tên trên đó, sau đó gào khóc.

Trà gia nghe thấy tiếng, mở cửa xe, nhìn thấy Thẩm Lãnh đang khóc như đứa trẻ phạm lỗi, đau lòng, hai tay cũng run run.

Thẩm Lãnh chỉ vào từng cái tên trên sổ, đọc từng cái tên, nói ta nhớ bọn họ.

Trà gia cũng khóc.

Một đêm như thế này, càng an tĩnh càng tư niệm.

Đường có dài cũng có ngày đi hết, khoảng hơn một tháng, đến Hàn Hoán Chi cũng cảm thấy nếu mình còn kéo dài nữa thì cũng không ổn, vì thế hỏi Thẩm Lãnh đã đánh nhau được chưa. Thẩm Lãnh lắc đầu, Hàn Hoán Chi nói chưa đánh được là tốt nhất, không ai hiểu ông ta có ý gì.

Trước khi vào thành Trường An, đội ngũ của Hàn Hoán Chi dừng lại, ông ta nhìn Thẩm Lãnh: "Khoác lụa đỏ."

Chỉ có ba chữ đó.

Vì thế tất cả chiến binh thủy sư đều khoác lụa đỏ, đổi chiến y mới đã đặc biệt mang theo, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, khí thế như cầu vồng bảy sắc.

Đường vào cổng thành, hai bên đường không nhìn thấy bao nhiêu bách tính đón chào bọn họ, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy có phần tiếc nuối, Trường An phồn hoa khiến bọn họ cảm thấy tịch mịch trong lòng, cảm thấy lụa đỏ khoác trên lưng kia cũng bớt đi vài phần rực rỡ.

Lúc ấy, cấm quân trang phục chỉnh tề từ phía trước tiến đến, xem chừng không dưới mấy ngàn người, sau khi đội ngũ chỉnh tề thì tách sang hai bên, quân phục trên người bọn họ hoa lệ rực rỡ, nhưng giờ khắc này bọn họ đều là vai phụ.

Một nam nhân cao lớn tóc hoa râm xuống khỏi lưng ngựa, đưa tay chỉnh lại khôi giáp trên đỉnh đầu, sửa sang lại chiến giáp trên người, sải bước đi tới trước đội ngũ thủy sư, dừng bước, đứng nghiêm, hành quân lễ.

"Cấm quân, Đạm Đài Viên Thuật, hoan nghênh các huynh đệ thủy sư khải hoàn!"

Đó là đại tướng quân!

Cấm quân đứng hai bên đồng loạt giơ cao tay phải, đập lên khôi giáp trước ngực.

Đó là trống trận của Đại Ninh!

Bọn Thẩm Lãnh đều xuống ngựa, Đạm Đài Viên Thuật lắc đầu: "Không cần xuống ngựa, bệ hạ nói, hôm nay đến Trường An, chiến binh thủy sư có thể cưỡi ngựa mà đi, các huynh đệ cứ ngồi thẳng trên lưng ngựa, ta sẽ mở đường."

Ông ta quay người lên ngựa, tiến về phía trước, đi đến con đường hướng thẳng tới hoàng cung, Thẩm Lãnh rất quen thuộc với nơi này. Hắn đã đi qua không chỉ một lần, đi khoảng hai nén hương nữa là có thể nhìn thấy Nhạn Tháp, đó là nơi Mạnh Trường An đã học tập mười năm. Đi qua thư viện Nhạn Tháp chừng một nén hương là đến đường Thừa Thiên Môn, đường rộng trăm bước, rộng rãi khí thế.

Nơi đó có một tòa cung Vị Ương, tuyệt thế vô song.

Vị Ương, vị có nghĩ là chưa tận, ương, ám chỉ triều đình.

Lão thái giám Xa Tân Lâu đứng chờ ở đầu đường Thừa Thiên Môn, nhìn thấy đội ngũ thủy sư tới liền mỉm cười nghênh đón, cao giọng nói: "Bệ hạ nói, các tướng sĩ thủy sư, hãy đi trên đường Thừa Thiên Môn, bệ hạ đang ở trên Thừa Thiên Môn nhìn."

Vì thế có người kích động, chỉ cảm thấy một khối nhiệt huyết sôi sục trong lòng. Mỗi người đều cố gắng ngồi thẳng lưng thẳng eo trên lưng ngựa, có chiến sĩ cúi đầu chỉnh lại quân phục trên người, để cho quân huy thủy sư trước ngực càng thêm ngay ngắn, ngón tay miết lên quân huy còn run rẩy, một giọt lệ rơi xuống đầu ngón tay, tựa như thêm một vùng biển trên huy hiệu.

Khi bọn họ tiến vào thành không nhìn thấy bao nhiêu bách tính, cảm thấy lụa đỏ mất đi sắc đỏ rồi, nhưng đến đường Thừa Thiên Môn mới kinh ngạc. Phía nam đường Thừa Thiên Môn người đông như biển, không biết bách tính đã đứng đợi ở đây bao lâu, nhất là khi đến trước quảng trường Thừa Thiên Môn, biển người mênh mông cuồn cuộn, giơ cao hai tay, hoan hô đón chào bọn họ.

Vinh quang là như thế nào?

Vinh quang chính là thế này đây!

Tiết Thành đã mất một chân cũng ngồi trên chiến mã, nghiêng đầu nhìn Thừa Thiên Môn, nhìn cung Vị Ương hùng vĩ, nhìn thấy hoàng đế bệ hạ đang đứng trên Thừa Thiên Môn vẫy tay với bọn họ, nước mắt tuôn rơi, khóc không ngừng được.

Đội ngũ dừng lại, xếp hàng bên ngoài Thừa Thiên Môn, chỉnh tề ngay ngắn. Ai có thể vào thành Trường An mà không xuống ngựa?

Chiến binh thủy sư!

Hoàng đế đứng trên lầu cao nhìn đội ngũ dưới thành, hít môi hơi thật sâu, bước lên phía trước, nâng tay phải cao ngang ngực.

"Trẫm, kiêu ngạo vì các ngươi!"

"Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

"Đại Ninh vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!"

"Đại Ninh thiên thu vạn thế, bệ hạ vạn phúc kim an!"

Chiến sĩ gào khản giọng, đỏ bừng mặt, mắt cũng đỏ rực, bách tính cũng đang gào thét, vang dội đất trời.

Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng đứng sau hoàng đế nhếch miệng khinh thường, nhưng nhanh chóng đổi thành vẻ mặt lão ta đã quen thuộc: kính sợ bệ hạ, kính trọng Đại Ninh.

Ánh mắt của lão viện trưởng vừa vặn nhìn thấy hết một màn này, bất giác thở dài trong lòng.

Hoàng đế đứng ở đó chỉ vào Thẩm Lãnh đang giương cao chiến kỳ Đại Ninh: "Các khanh ai nhận ra được thiếu niên kia?"

Mọi người đều lắc đầu.

Trên người thiếu niên kia, tay phải vẫn còn băng đeo lên cổ, cánh tay trái cũng quấn băng, bàn tay cũng vậy, nhưng vẫn nắm chắc chiến kỳ Đại Ninh, gió có lớn hơn cũng không thể lay động.

"Trẫm tới nói cho các khanh biết hắn là ai. Hắn là Thẩm Lãnh, vẫn chưa đến hai mươi tuổi, dẫn theo một trăm dũng sĩ, vượt qua thiên sơn vạn thủy, là dũng sĩ vượt đường xa tới Nam Lý quốc cứu con dân của Đại Ninh ta! Cũng là hắn, từng dẫn theo chiến binh thủy sư quét sạch thủy phỉ Giang Nam đạo, bảo vệ chức tạo phủ chức tạo Giang Nam đạo. Vẫn là hắn, cướp được chiến thuyền từ tay người Cầu Lập để tái tạo, mới có chiến đội thủy sư Đại Ninh bây giờ. Nhưng không lâu trước đây trẫm đã hạ chỉ tước bỏ toàn bộ quân chức của hắn, các khanh có biết tại sao không?"

Tất cả mọi người im lặng không lên tiếng, bởi vị bọn họ đều biết tại sao.

"Bởi vì hắn đã giết thái tử Điệu quốc, là hắn phạm sai lầm, có sai thì phải phạt." Hoàng đế ngừng một chút, lại hỏi: "Vậy còn công thì sao? Có công thì phải thế nào?"

Triều thần đều im lặng, chỉ có giọng nói của lão viện trưởng chậm rãi vang lên: "Đương nhiên phải thưởng."

"Sai tất phạt, công tất thưởng, là công chính." Hoàng đế lớn tiếng nói: "Trẫm không thể để cho chiến binh thủy sư dưới kia thất vọng, không thể để người trẻ tuổi lòng chứa đựng chân thành phải thất vọng, càng không thể để cho ngàn vạn bách tính Đại Ninh thất vọng!"

"Truyền chỉ, phong Thẩm Lãnh làm tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân, thêm Thượng khinh xa đô úy, ban tước tam đẳng bá."

"Truyền chỉ, phong Mạnh Trường An làm chính tứ phẩm Uy Dương tướng quân, ban tước tam đẳng bá." Hoàng đế nhìn xuống dưới thành: "Bảo bọn họ đến gặp trẫm."

Ông ta căn bản không muốn đám triều thần kia có cơ hội nói gì, đứng trên Thừa Thiên Môn nói với ngàn vạn bách tính, lẽ nào có thể tùy tiện thu hồi? Kỳ thực, nếu như không phải đám triều thần cứ níu lấy chuyện Thẩm Lãnh giết thái tử Điệu quốc là sai lầm, hoàng đế sẽ không chỉ tấn thăng hắn làm tòng tứ phẩm, ít nhất cũng là chính tứ phẩm như Mạnh Trường An.

Từ trên lầu Thừa Thiên Môn bước xuống, hoàng đế đi về phía điện Thái Cực. Đó là đại điện nơi triều thần nghị sự, phía sau là điện Bảo Cực, là nơi ban ngày hoàng để nghỉ ngơi và xử lý chính vụ. Phía đông Bảo Cực điện chính là thư phòng, chính là ngự thư phòng trong truyền thuyết.

Giữa điện Thái Cực và điện Bảo Cực, đông tây các đều có hai dãy phòng, dãy phòng phía tây là nơi thị vệ và nội thị thay ca và nghỉ ngơi, dãy phòng phía đông quan trọng hơn, là nơi các đại nhân trong nội các xử lý công vụ.

Lão thái giám Xa Tân Lâu từ bên ngoài trở vào, mau chóng đuổi theo hoàng đế, khom người thấp giọng nói bên tai hoàng đế chuyện gì đó. Hoàng đế hơi dừng chân, sau đó xoay người đi ra ngoài: "Được rồi, trẫm đi đón."

Quan viên đi theo sau hoàng đế suýt chút nữa đụng vào nhau, thấy hoàng đế quay trở về cũng đồng loạt quay người đi theo, nháy mắt đã loạn cả đội ngũ. Bước chân hoàng đế rất nhanh, dù sao cũng xuất thân từ quân ngũ, đám đại quan trong triều có chút không theo kịp, vì thế đành chạy theo, thở hổn hển.

Ngoài cửa cung, Thẩm Lãnh động viên Tiết Thành đang run rẩy: "Không sao không sao, Xa công công đã xin phép bệ hạ rồi, sẽ nhanh có tin tức thôi."

Nhưng Tiết Thành căn bản không thể bình tĩnh lại được, căng thẳng, kích động, đủ loại tâm tình đều bộc phát. Hắn ta nắm chặt cánh tay của Thẩm Lãnh: "Ta... tướng quân, ta đứng ở bên ngoài là được rồi, ta mãn nguyện rồi, thật sự rất mãn nguyện rồi. Đây chính là cung Vị Ương, đây chính là Thừa Thiên Môn, ta còn có thể nhìn thấy bệ hạ từ xa, đời này đã thỏa, đời này đã thỏa, không còn gì tiếc nuối nữa, tướng quân!"

Cửa cung mở rộng, không phải là cửa hông, mà là cửa chính!

Hoàng đến dẫn theo một đám đại nhân vật đi ra từ trong cung, vừa đi vừa hỏi: "Thẩm Lãnh, người nào là Tiết Thành?!"

Thẩm Lãnh cúi người: "Bệ hạ."

Hắn chỉ vào Tiết Thành: "Là hắn ta."

Tiết Thành run rẩy muốn quỳ xuống, hoàng đế nhanh chân bước tới đỡ cánh tay hắn ta: "Muốn nhìn cung Vị Ương?"

Ông ta giơ tay chỉ lên Thừa Thiên Môn: "Trẫm dẫn ngươi lên xem!"

Đô ngự sử đi theo hoàng đế lập tức cúi người: "Bệ hạ, như vậy không hợp phép tắc!"

Hoàng đế nghiêng đầu nhìn về phía ông ta, ánh mắt lạnh lẽo. Đô ngự sử nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế, vô thức quỳ xuống, một khắc ấy cảm giác như đao đã kề lên cổ, buốt lạnh thấu xương.

Bình Luận (0)
Comment