Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 277 - Chương 277: Không Thể Kìm Lòng

Chương 277: Không thể kìm lòng Chương 277: Không thể kìm lòng

Đã vào tháng 8, thành Trường An cũng bắt đầu đón chào nắng nóng, đại hội thi đấu toàn quân năm nay đã hoãn lại hai lần, cuối cùng được ấn định vào tháng 11. Lúc đó thành Trường An đã vào mùa đông, nói cách khác, chiến sự ở nam cương và Cầu Lập đã không liên quan gì tới Thẩm Lãnh.

Mạnh Trường An cũng không phải trở về bắc cương, hai người nhàn nhã ở thành Trường An. Lúc trời còn chưa sáng Mạnh Trường An sẽ thức dậy tập luyện. Gã chạy bộ đến thư viện Nhạn Tháp, Thẩm Lãnh chống gậy đi theo. Bọn họ được sắp xếp ở tại sơn trang Hạo Đình, rất gần với hoàng cung, rất tiện cho hoàng đế triệu kiến.

Mạnh Trường An chạy từ sơn trang Hạo Đình vào thư viện Nhạn Tháp, chạy một vòng quanh thư viện rồi lại trở về, lần nào cũng vừa vặn Thẩm Lãnh đi được nửa đường, sau đó hai người cùng nhau đi bộ trở lại, hoặc là vào một quán ăn nhỏ, mỗi người một bát canh mỳ thịt cừu và thịt bò, hoặc là một bát mỳ xào thật lớn.

Lục bộ đều có trang viên riêng, đây cũng là chỗ thể hiện sự hùng mạnh giàu có của Đại Ninh. Sứ thần nước khác đến thăm, lục bộ đều có thể tự sắp xếp, cũng có thể là Lễ bộ sắp xếp, dù sao thành Trường An cũng đủ rộng.

Khoảng cách đường chim bay từ sơn trang Hạo Đình đến cung Vị Ương không tới ba dặm, bên cạnh là ngự hoa viên, mỹ cảnh tươi đẹp, có thể nhìn trọn trong tầm mắt. Ban đầu để giành được vị trí này lục bộ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, khi đó Binh bộ vẫn còn đứng đầu lục bộ, cuối cùng tranh được chỗ này.

Đến đời hoàng đế hiện tại của Đại Ninh, bệ hạ thu hồi quyền điều binh từ Binh bộ, quyền hạn của Binh bộ lập tức sụp đổ như đất trên sườn dốc, Lại bộ vững vàng ngồi ở vị trí đứng đầu.

Lục bộ báo cáo với Nội các, Nội các báo cáo với hoàng đế.

Hoàng đế cũng ăn một bát mỳ, vừa ăn vừa nghe Xa Tân Lâu báo cáo tin tức về Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, nghe được Thẩm Lãnh người còn băng bó tay còn chống gậy vẫn duy trì thời gian rèn luyện mỗi ngày, nét mặt hơi thay đổi, vẻ đau lòng xuất hiện rồi biến mất trong nháy mắt, ngay cả trước mặt lão thái giám Xa Tân Lâu luôn trung thành cần mẫn, ông ta cũng không muốn lộ ra cảm xúc thật của mình.

"Ngự y đã xem qua, nói là hồi phục rất tốt, chỉ bởi vì liên tiếp mấy lần đại chiến đã tiêu hao hết thể lực, tổn hại đến nguyên khí, muốn hồi phục lại không phải là chuyện sớm chiều, thế nào cũng phải tĩnh dưỡng một thời gian, mà Thẩm Lãnh lại không muốn tĩnh dưỡng, ngày nào cũng ra ngoài chạy bộ. Ngự y lo lắng cứ tiếp tục như vậy sẽ tổn thương gân cốt, muốn khôi phục lại sẽ rất khó khăn."

Đôi đũa trong tay hoàng đế đang gắp dưa muối, hơi ngừng lại giữa không trung.

"Nói hắn vào cung gặp trẫm."

"Một mình Thẩm Lãnh? Hay là cả Mạnh Trường An?"

"Một mình hắn là được rồi."

Hoàng đế đặt đũa xuống, không biết vì sao không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, mỳ cũng không nuốt xuống được, bèn khoát tay áo ra hiệu cho nội thị dọn thức ăn đi.

"Bệ hạ đối xử với Thẩm tướng quân rất tốt." Xa Tân Lâu cảm thán một câu, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của hoàng đế.

"Là hắn đối xử tốt với Đại Ninh, tướng sĩ của trẫm, đều một lòng vì Đại Ninh."

Hoàng đế ngồi xuống bàn đọc sách, mở tấu chương Nội các mới trình lên, trong đó có mấy bức quân báo được đặt ngay trên cùng. Mở bản tấu của thủy sư dâng lên, tâm trạng của hoàng đế có phần không tốt, nghĩ tới hiện nay thủy sư vẫn còn ở Điệu quốc xa xôi, tấu này muốn đến được thành Trường An phải vượt qua trăm sông ngàn núi, tốn mấy tháng trời.

"Hoàng đế Điệu quốc Thi Hoán và Thi Nguyên Đức đã được sắp xếp ở ngõ Bát Bộ rồi, bệ hạ có muốn gặp không?"

"Không gặp."

Hoàng đế mở một bức quân báo của bắc cương gửi tới, là đại tướng quân Thiết Lưu Lê đích thân viết. Phần đầu nói khí hậu bắc cương năm nay hơi khác thường, tháng 7 đã có tuyết, nhiệt độ giảm xuống đột ngột, người Hắc Vũ tạm thời không có động tĩnh, Thiết Lưu Lê kính mong bệ hạ giữ gìn sức khỏe, đề phòng nhiễm lạnh.

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt ở phía ngoài, lắng nghe tiếng ve sầu kêu khiến người ta phiền chán, nhấc bút viết một câu.

"Trẫm đã biết, khanh cũng bảo trọng."

Hoàng đế đóng bản tấu lại đặt sang một bên, lại mở ra bản tấu thứ hai.

"Đúng rồi bệ hạ..." Xa Tân Lâu nhìn ra phía ngoài, thấp giọng nói: "Chuyện bệ hạ sai lão nô sắp xếp, đã sắp xếp xong rồi."

Hoàng đế ừ một tiếng, lại đi ra ngoài cửa sổ liếc mắt nhìn. Ngoài cửa số có một cấm vệ đang đứng gác, người mặc áo giáp, khoác áo choàng đỏ, uy phong lẫm liệt. Hắn ta chỉ đứng một chân, ống quần còn lại trống rỗng, nhưng đứng rất vững. Xa Tân Lâu đã nói có thể chống gậy mà đứng, nhưng hắn ta nói không cần, nói đứng ở nơi này là mặt mũi của bệ hạ, hắn ta không thể để bản thân khiến cho người khác cảm thấy mặt mũi của bệ hạ chẳng ra sao.

Hắn ta là Tiết Thành.

"Ngươi đã nói với hắn ta chưa? Mỗi ngày đứng nửa canh giờ là được rồi."

"Đã nói rồi, hắn ta không chịu, nói người khác đứng bao lâu hắn ta sẽ đứng bấy lâu... Đúng là một con lừa cố chấp."

"Thuộc hạ của trẫm, có người nào không phải vậy?" Khóe miệng của hoàng đế hơi cong lên: "Tùy hắn ta, đừng để cho hắn ta cảm thấy mình không bằng những người còn lành lặn, để hắn ta cảm thấy bản thân mình vẫn còn tác dụng, sẽ không sa sút ý chí. Trẫm không muốn nhìn thấy một lão binh nhập ngũ mười một năm bị hủy hoại."

"Bệ hạ nhân đức... Lão nô cũng đã cho người đi thành La An, Tây Thục đạo, có điều đường núi khó đi, muốn đưa người nhà của hắn ta đến thành Trường An cũng cần nửa năm nữa."

"Tây Thục đạo..." Hoàng đế ngừng bút: "Trước kia, khi Đại Ninh diệt Sở, đánh Tây Thục đạo là khó khăn nhất, cũng tốn thời gian nhất. Ngươi đi gọi Hộ bộ thượng thự An Tân Ca đến đây, gọi cả lão viện trưởng nữa, trẫm đã muốn tu sửa đường ở Tây Thục đạo và Đông Thục đạo từ lâu, vừa mới lên ngôi làm chuyện này quá khó, bây giờ quốc lực Đại Ninh hùng hậu, lúc này nên suy tính tới chuyện đó rồi."

"Lão nô tuân chỉ."

Xa Tân Lâu vội vàng đi ra ngoài, phân phó nội thị đi mời Hộ bộ thượng thư và lão viện trưởng vào nghị sự.

Người tới sớm một bước là Thẩm Lãnh, dù chống gậy nhưng đi cũng không chậm. Lúc hắn vào cung, hai hàng chiến binh cấm quân ở hai bên đều rốt rít hành lễ, không chỉ bởi vì hắn đã là tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân, còn bởi vì hắn là hình mẫu của tất cả quân nhân, mỗi binh sĩ đều sùng bái hắn từ tận đáy lòng.

Hoàng đế thi thoảng liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, chính mình cũng không tự ý thức được, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh bước vào liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lão thái giám Xa Tân Lâu đều nhìn thấy, khóe miệng bất giác nở nụ cười, thầm nghĩ, bệ hạ đối xử tối với những người trẻ tuổi không nói, nhưng người trẻ tuổi này cũng không phụ thánh ân của bệ hạ, hoàn toàn xứng với quân phục trên người, xứng với quan tâm của bệ hạ.

Sau khi bước vào Thẩm Lãnh lập tức đứng nghiêm hành lễ, hoàng đế khoát tay: "Lấy cho hắn một chiếc ghế."

Nội thị vội vàng mang ghế đặt bên cạnh Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lại không có ý định ngồi xuống: "Tạ bệ hạ, thần vẫn nên đứng là hơn."

"Cho khanh ngồi thì khanh ngồi đi."

"Vâng."

Thẩm Lãnh đặt mông ngồi xuống, cảm thấy đứng còn thoải mái hơn.

"Thi đấu toàn quân tháng 11 có muốn tham gia không?"

"Muốn!"

"Nếu đã muốn, tại sao không ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt? Ngự y nói nếu như khanh còn cứ chạy như vậy, gân cốt sẽ bị tổn thương, không tốt cho hồi phục."

"Chính vì thi đấu toàn quân tháng 11, thần mới không muốn thua sút."

"Vậy thì khanh không cần tham gia nữa."

"Thần..."

Hoàng đế lừ mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Lúc nào có thể đi lại mà không cần chống gậy thì có thể chạy, trẫm không quản."

"Vâng."

Tầm mắt của hoàng đế rời khỏi tấu chương, nhìn xuống Thẩm Lãnh băng bó khắp người, đáy mắt bất giác xuất hiện một chút đau lòng, có lẽ nhận ra mình không nên như vậy, liền nhanh chóng thu ánh mắt lại. Vừa rồi, có một câu nói hoàng đế đã suýt chút nữa không nhịn được mà nói ra. Ông ta muốn nói, con à, có muốn vào cung thăm mẹ ruột của con không?

Nhưng trong nháy mắt đó, giọng nói Thẩm Tiểu Tùng xuất hiện trong đầu hoàng đế. Thẩm Tiểu Tùng đã nói còn chưa dám xác nhận thân phận của Thẩm Lãnh, chuyện năm đó lại càng phức tạp hơn, hoàng đế mới khó khăn nén nhịn câu nói đó.

Nhưng, sao có thể không đau lòng?

"Tam đẳng bá có thấp quá không?" Ông ta đột nhiên hỏi.

Thẩm Lãnh bị hỏi cũng sửng sốt, vội vã trả lời: "Không thấp, không thấp, thần tạ ơn ân điển của bệ hạ."

"Không phải nói chuyện khách khí như vậy, ở đây không có người khác, tùy tiện là được rồi... Một lát nữa lão viện trưởng sẽ tới, trẫm sẽ giao phó với ông ta, trong ba tháng khanh dưỡng thương đợi thi đấu toàn quân, theo lão viện trưởng học hỏi một chút, nhất định sẽ thu lợi không nhỏ."

"Thần tuân chỉ."

Đến Xa Tân Lâu cũng cảm thấy không thể tin nổi, hôm nay bệ hạ có thể nói một hơi nhiều lời như thế? Phải biết rằng, cho dù là Nội các đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng tới, bệ hạ cũng chỉ sai bảo vài câu, chỉ có khi lão viện trưởng tới bệ hạ mới nói nhiều hơn một chút, nhưng đó cũng là vì lão viện trưởng nói nhiều, lão nói một câu bệ hạ mới đáp lại một câu. Thẩm Lãnh vừa đến, bệ hạ dường như không trầm ổn nữa rồi.

"Trẫm muốn thưởng cho khanh nhiều một chút, lại phiền vì đám triều thần cứ luôn thay trẫm giảm đi. Khanh cũng không nên trách bọn họ, đó là chuyện trong chức trách của họ... Đợi sau thi đấu toàn quân đi, những thứ nên thưởng cho khanh cuối cùng trẫm cũng sẽ thưởng cho khanh."

Nói xong câu đó, ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy mình đã nói nhiều, vì vậy có phần lúng túng, nhưng... không kìm lòng nổi thì có biện pháp gì?

"Ở sơn trang Hạo Đình có thoải mái không? Nếu như ở không quen, thì khanh đến Thượng Tân Các của Lễ bộ đi, điều kiện sẽ tốt hơn một chút."

"Thoải mái, ở rất quen."

"Ừm... Giường như thế nào? Ngủ có quen giường không?"

"Rất tốt, tốt hơn so với ở thủy sư nhiều."

Hoàng đế "ừ" một tiếng: "Xa Tân Lâu, cho thợ thủ công làm một chiếc quạt Xuân Thu ở nơi Thẩm tướng quân ở, thương thế trên người hắn quá nặng, quấn băng quá dày, nóng quá sẽ không ổn."

Quạt Xuân Thu là một thứ rất tinh xảo trong số nhưng phát minh của thợ thủ công của Đại Ninh, nói đơn giản chính là một chiếc quạt hương bồ lớn có thể quạt tự động. Mở bàn xoay, quạt hương bồ có thể hoạt động hơn một canh giờ. Hiện tại thủy sư đang nghiên cứu phương thức truyền lực này liệu có thể áp dụng lên chiến thuyền hay không.

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng của nội thị: "Truyền chỉ, bệ hạ ban thưởng cho Thẩm tướng quân một chiếc quạt Xuân Thu."

Chỉ một lát sau.

"Truyền chỉ, bệ hạ ban thưởng cho Thẩm tướng quân một bộ chăn gấm."

Người ở phía ngoài đều mờ mịt, rốt cuộc là bệ hạ sợ Thẩm tướng quân nóng hay không nóng đây?

"Truyền chỉ, bệ hạ ban thưởng cho Thẩm tướng quân đàn hương."

"Truyền chỉ, bệ hạ ban cho Thẩm tưởng quân một đồ trang trí bạch ngọc."

Lão thái giám Xa Tân Lâu vẻ mặt kinh ngạc nhìn hoàng đế, tự hỏi hôm nay bệ hạ làm sao thế?

Khuôn mặt Thẩm Lãnh cũng đầy vẻ không thể hiểu nổi, cảm thấy bệ hạ đối xử với người của thủy sư thật là quá tốt. Lúc hắn trở về nếu nói với Mạnh Trường An, gã ta nhất định sẽ không tin, tin rồi thì nhất định sẽ nói bệ hạ thiên vị.

"Bệ hạ, lão viện trưởng và Hộ bộ thượng thư An đại nhân đã tới, đang đợi ở ngoài."

"Ừm, vậy cho vào đi." Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Còn cần gì nữa không?"

Thẩm Lãnh vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, tạ ơn bệ hạ..."

"Vậy thì khanh về nghỉ ngơi trước đi, nhớ kỹ, thời gian này không được phép đi chạy bộ nữa."

"Thần tuân chỉ."

Thẩm Lãnh lùi ra, lúc ra khỏi cửa cảm thấy như vừa được đại xá. Sau đó hắn nhìn thấy Tiết Thành đang thẳng lưng ưỡn ngực đứng ở bên ngoài, bèn nhìn Tiết Thành mỉm cười, giơ ngón tay cái. Tiết Thành cũng giơ tay phải đặt trên ngực, cũng mỉm cười, mãn nguyện như thế.

Bình Luận (0)
Comment