Lúc Thẩm Lãnh trở lại sơn trang Hạo Đình, ánh mắt người ở Binh bộ nhìn hắn đã không còn như trước. Đồ bệ hạ ban thưởng cho Thẩm Lãnh về sớm hơn hắn một chút, thợ thủ công đang lắp đặt quạt Xuân Thu, nhìn lấy Thẩm Lãnh liền nói chuyện rất khách khí, khiến hắn ta có chút không kịp thích ứng.
Thẩm Lãnh cảm thấy không khí hiện tại có hơi gò bó, thầm nghĩ có phải chính mình quá ra vẻ rồi hay không, sau đó mang chiếc ghế nằm của hắn ra khỏi phòng, mang tới một gốc liễu trong sân, nằm dưới bóng râm, không bao lâu đã đi vào giấc ngủ.
Lúc vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thức ăn, mở mắt ra nhìn, người của Binh bộ phái đến đã đặt một bàn ăn dưới gốc liễu, mấy người đang đứng ở đó phất quạt đuổi ruồi.
Binh bộ viên ngoại lang Điền Quế Sơn vừa thấy Thẩm Lãnh thức dậy, cười nịnh nọt: "Vừa định đánh thức tướng quân dậy ăn cơm trưa thì tướng quân đã tỉnh rồi."
Thẩm Lãnh ngồi thẳng người dậy: "Mạnh tướng quân đâu?"
"Mạnh tướng quân đang uống rượu cùng các huynh đệ..."
"Uống rượu..." Thẩm Lãnh thở dài: "Không bị thương là được tự do như vậy sao?"
Điền Quế Sơn không biết tính khí của Thẩm Lãnh, không biết hắn có ý gì, vì thế không dám đáp lời.
Thẩm Lãnh tùy tiện ăn uống một chút, sau đó chống gậy định ra ngoài đi dạo, Điền Quế Sơn vội vàng ngăn lại: "Bệ hạ đã dặn, phải để tướng quân nghỉ ngơi, không thể ra ngoài vận động."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bệ hạ nói không được ra ngoài chạy bộ nữa, nhưng ta không phải ra ngoài chạy bộ, chỉ là tản bộ thôi, tản bộ và chạy bộ không giống nhau."
Điền Quế Sơn bị dọa cho hoảng hốt: "Tướng quân của ta ơi, xin ngài đừng làm khó ty chức."
"Ta ra ngoài cửa đi dạo một chút."
Thẩm Lãnh chống gậy đi ra phía ngoài, Điền Quế Sơn không dám kéo hắn, chỉ có thể nhắm mắt đi theo. Kỳ thực Thẩm Lãnh muốn đi tới thư viện dạo một vòng, Thẩm tiên sinh và Trà gia đều đang ở đó, đường đi tới đó cũng không tính là xa.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy xung quanh có mấy người bán rong, trong đó có một người bán rong mặt mày trung hậu nước da ngăm đem nhìn hắn mỉm cười, tay lắc lắc trống bỏi. Thẩm Lãnh đến gần xem hàng của y, thấy không có gì vừa mắt, cảm thấy chiếc trống gọi khách kia không tồi, vì thế hỏi y có bán hay không. Người bán hàng rong liền đưa trống bỏi trong tay đưa cho hắn, nói tặng cho ngài, không đáng bao nhiêu tiền.
Thẩm Lãnh nhận lấy trống từ tay người bán hàng rong nọ, sau đó lấy ra vài văn tiền đồng đặt lên gánh: "Không thể lấy không lễ vật từ người khác, nhận rồi sẽ xảy ra chuyện."
Vẻ mặt người bán hàng rong mờ mịt, Thẩm Lãnh cũng không để ý gì nhiều, chậm rãi đi về phía thư viện. Hắn đi không nhanh, nhưng Điền Quế Sơn thì lo lắng, chỉ sợ hắn bị ngã, còn cẩn thận hơn cả chăm lo hài tử của mình.
Bây giờ còn ai không biết Thẩm Lãnh là tân quý trong quân? Bệ hạ ban đầu tước đi chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân của hắn, sau lại dứt khoát thăng cho hắn làm tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân, còn thêm tang đẳng bá. Chớ có xem thường tam đẳng bá này, có ruộng phong, có lương ấp, lúc bệ hạ nói còn thêm bốn chữ: thế tập võng thế, tức là chẳng những tài sản ấy được truyền đến vô số đời, mà tước vị cũng được để lại cho con cháu.
Một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh Thẩm Lãnh, hắn nhìn xe ngựa màu đen nọ, liền nở nụ cười. Sau khi ngồi lên xe, hắn chỉ về về trước: "Làm phiền rồi, thư viện Nhạn Tháp."
Hàn Hoàn Chi trừng mắt với hắn: "Đã hỏi giá chưa?"
Thẩm Lãnh nói với Điền Quế Sơn đứng ở bên ngoài: "Ngươi đi trước, ta sẽ ngồi xe đi."
Điền Quế Sơn nhìn thấy xe ngựa của đô đình úy đại nhân còn dám hỏi gì, gật đầu như bổ củi, sau đó đi mất.
"Còn phải hỏi giá sao?" Thẩm Lãnh nhìn tập hồ sơ dày cộp chồng trước mặt Hàn Hoán Chi: "Ta cảm thấy xe ngựa của Hàn đại nhân là bảo vật vô giá, Hàn đại nhân là người bạn vô giá, có thể lên được xe của Hàn đại nhân đều là người cùng với Hàn đại nhân tâm đầu ý hợp, trung tâm trượng nghĩa.."
Hàn Hoán Chi: "Không biết nịnh thì đừng cố nịnh."
Thẩm Lãnh cười ha ha: "Quả thật là cũng có chút không quen."
"Nghe nói bệ hạ thưởng cho ngươi rất nhiều thứ?"
"Đúng vậy, sợ quá."
"Mặt ngươi có vẻ gì là sợ hãi không, chỉ thấy chiếm được lợi là không nhịn được khoái trá."
Thẩm Lãnh lại bật cười: "Gần đây Hàn đại nhân thay đổi rồi, trước đây chưa từng thấy ngài nói đùa."
Hàn Hoán Chi nghĩ đi nghĩ lại, quả thực đúng như vậy, tâm cảnh của mình gần đây có thay đổi một chút. Nghĩ đến cô nương mới rời khỏi thành Trường An không bao lâu, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười. Cuối cùng nàng không bảo ông ta cùng tới thảo nguyên, ông ta cũng không giữ nàng ở lại, nhưng hai người đều biết đó là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Lãnh liếc nhìn Hàn Hoán Chi: "Ta có thể hỏi Hàn đại nhân một câu được không?"
Hàn Hoán Chi đáp: "Nếu như hỏi tại sao, vậy thì đừng có hỏi."
Thẩm Lãnh cười khổ.
Hắn còn chưa hỏi, Hàn Hoán Chi đã biết hắn muốn hỏi gì. Hỏi Thẩm tiên sinh, tiên sinh không nói, hỏi Trà gia, Trà gia không nói, hỏi Trang Ung, Trang Ung cũng không nói. Bây giờ xem ra chuyện của hắn ai cũng biết chút ít, chỉ có mình hắn không biết mà thôi.
"Cần gì phải hỏi tại sao chứ?" Hàn Hoán Chi thản nhiên nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện, trước khi hỏi tại sao tất cả tốt đẹp, hỏi xong thì tốt đẹp liền biến mất rồi... Dưỡng thương cho tốt, chuẩn bị thi đấu toàn quân cho tốt, không được phụ lòng bệ hạ hai lần hoãn thi đấu toàn quân vì các ngươi, đó là thánh ân."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp tục nói chuyện.
Người bán rong gần cổng sơn trang Hạo Đình đi mua hai cái bánh nướng rồi quay lại, người bán hàng còn hỏi y có muốn uống một bát canh hay không, người bán hàng rong nhìn túi tiền dẹp lép của mình, đành cười khổ lắc đầu.
Y ngồi ở bậc cửa ven đường ăn hai cánh bánh nướng đã nguội ngắt, vừa ăn vừa nhìn vào cửa sơn trang Hạo Đình, lòng nghĩ làm quan đúng là sướng quá, có thể danh chính ngôn thuận ở trong trang viên lớn như thế, ăn uống có người phục vụ, ra khỏi cửa có kẻ theo hầu, lại nghĩ đến chuyện thế tử Lý Tiêu Nhiên đã hứa với y, càng cảm thấy trang viên này cách mình không còn xa nữa.
Y tới từ tây bắc, không biết thành Trường An, không biết Giang Nam đạo, không biết cả Lý Tiêu Nhiên. Y chỉ đơn giản nghĩ, Lý Tiêu Nhiên là thế tử, phụ thân của thế tử chính là thân vương, đó là nhân vật lớn đến mức nào, nhất định không thể nói lời lại nuốt lời, không thể làm không nổi chuyện đã đồng ý. Y đơn giản nghĩ như vậy, bởi vì y từng là một người rất đơn giản, cho đến khi... bị Diêu Đào Chi tìm thấy.
Ăn xong miếng bánh cuối cùng y mới cảm thấy hình như bánh này hơi có vị thiu, tên bán hàng đó nhất định là bán cho mình bánh thừa từ hôm qua, chỉ là trong lòng y còn có chuyện, căn bản không nghĩ nhiều.
Y liếc nhìn tên nam nhân bán bánh kia một cái, nam nhân kia cũng nhìn y, tựa như nói ngươi có thể làm gì?
Sau khi Thẩm Lãnh rời khỏi trang viên y vẫn luôn chờ ở đây, nhưng đến tận khi trời tối Thẩm Lãnh vẫn chưa trở lại. Tên bán bánh nướng đối diện đã dọn quầy về nhà, người bán hàng rong gánh hàng đi theo.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, người bán hàng rong không còn là người bán hàng rong nữa, mà đẩy một chiếc xe gỗ đến trước cửa sơn trang Hạo Đình, sau khi đặt xuống liền nhóm lửa đốt lò, bắt đầu vụng về làm bánh nướng.
Nhìn qua y có phần mệt mỏi, bởi vì y gần như cả đêm không ngủ. Hóa ra học làm bánh nướng lại là một chuyện khiến người ta mệt mỏi như vậy.
Lại là một ngày buồn chán cực điểm, cả ngày người bán hàng rong cũng không bán được mấy cái bánh, nhưng vui ở chỗ chính mình có thể ăn đồ nóng hổi, cảm thấy cũng không tệ lắm, đợi đến khi trời tối cũng không nhìn thấy Thẩm Lãnh ra ngoài, thầm nghĩ chẳng lẽ cái tên kia cả đêm không về?
Đẩy xe gỗ rời khỏi sơn trang Hạo Đình, đi chừng hai nén nhang tới cổng một nhà dân, y móc chìa khóa ra mở cửa, sau khi bước vào liền đặt xe gỗ gọn gàng ở cạnh tường, thở dài một hơi, buông mình lên ghế dựa nằm nghỉ, nghiêng đầu liếc nhìn mấy cỗ thi thể treo ở trong sân. Nghĩ tới chuyện nếu không xử lý thì sẽ bốc mùi, vì thế bất đắc dĩ đứng dậy lấy cuốc bắt đầu đào hố ở trong sân nhà.
Treo bên đó, chính là cả gia đình gã bán bánh nướng.
Thẩm Lãnh quả thực là cả đêm không về, hắn ở lại thư viện, nghe lão viện trưởng giảng bài đến nghiện, nghe một mạch đến tối, cũng giảng bài đến nghiện, mà Mạnh Trường An đến sau cũng ngồi ở một bên đọc binh thư, thỉnh thoảng nghiêng tai lắng nghe, phát hiện những gì lão viện trưởng giảng có một số chỗ thay đổi so với những gì trước đây giảng cho gã. Ở độ tuổi đó còn không ngại thay đổi bản thân, khiến người kính phục.
Đêm khuya mới ngủ, sáng sớm đã tỉnh dậy, lão viện trưởng đi phía trước bọn họ đi ở phía sau, đi quanh hồ nước trong thư viện một vòng, ăn cơm nghe giảng ăn cơm nghe giảng, thế là lại đến buổi tối.
Lão viện trưởng khoát tay áo: "Không giảng, không giảng nữa, giảng nữa thì sẽ ngán mất, như bây giờ là được rồi."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vâng, viện trưởng đại nhân vất vả rồi."
Lão viện trưởng đột nhiên bật cười: "Trong thành Trường An ngoài thành Trường An mọi người đều gọi ta một tiếng viện trưởng đại nhân, nhưng không mấy người biết được tên của ta, lâu rồi, ta cũng quên mất tên của chính mình rồi."
Lão nhìn Thẩm Lãnh: "Họ tên, chẳng qua cũng chỉ là cách gọi, cốt nhục, mới là truyền thừa."
Thẩm Lãnh cảm thấy trong lời này hình như có thâm ý gì đó, nhưng lão viện trưởng nói xong không nói thêm gì nữa, khiến cho Thẩm Lãnh khúc mắc nuốt không trôi.
Thẩm tiên sinh ngồi cách đó không xa, nghe được cũng ngẩn người. Ông gấp sách lại, nói: "Nói đến chuyện tên gọi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất thú vị... Năm đó ta vừa mới vào phủ Lưu Vương, một đám trẻ mặt mũi đáng yêu đang đợi ta, nhưng trí nhớ của ta không tốt, đến lần thứ hai gặp đám trẻ đó vẫn còn hỏi các ngươi là ai là ai? Lần thứ ba cũng vậy, bao nhiêu lần cũng vậy, có một đứa bé họ Vương mỗi lần nhìn thấy ta đều trốn đi, bởi vì mỗi lần gặp nó ta đều hỏi, ngươi là Tiểu Vương phải không (1)?"
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Tục."
Mạnh Trường An gật đầu, cũng cảm thấy rất tục.
Thẩm tiên sinh vẫn còn kể tiếp: "Còn có một đứa chạy đi tìm Lưu Vương khóc lóc, nói thể nào cũng không chịu theo ta học tập, Lưu Vương hỏi nó vì sao, nó nói trí nhớ ta không tốt, lần nào gặp cũng hỏi nó là ai."
Mấy người đều nhìn về phía Thẩm tiên sinh, ông ngẩng đầu lên, có chút cảm khái nói: "Nó họ Cơ, chẳng lẽ lại trách ta sao?" (2)
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn trởi: "Tục!"
Lão viện trưởng nhìn Thẩm Lãnh nói: "Ngươi theo ông ta bao nhiêu năm, bây giờ vẫn còn giữ được bản thân thế này, thật không dễ dàng."
Mạnh Trường An lại gật đầu.
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng, trong lòng nói ai không phải là tục nhân chứ?
Đúng lúc ấy, bên ngoài có một loạt tiếng bước chân truyền đến, trời đã tối đen, lão viện trưởng ở trong một viện độc lập, thường ngày có rất ít người tới làm phiền, nghe thấy tiếng bước chân rất loạn rất tạp, giống như có rất nhiều người, Mạnh Trường An liền đứng dậy kéo cửa ra nhìn, sau đó kinh ngạc.
"Bệ hạ?"
"Không cần hành lễ, trẫm thấy hôm nay trăng sáng sao thưa, thời tiết lại mát mẻ hiếm thấy, nhớ tới năm đó ở bắc cương đánh người Hắc Vũ, cùng các tướng sĩ giết dê nướng thịt, đột nhiên thấy muốn ăn, vì thế trẫm đến tìm cách khanh thưởng thức lại hương vị trước đây."
Lão viện trưởng vội vã đứng dậy nghênh đón: "Bệ hạ tốn kém rồi."
Hoàng đế cười: "Tốn kém cái gì, chỉ là một bữa cơm mà thôi."
Lão viện trưởng thò cổ ra nhìn ra đằng sau: "Dê đâu?"
Hoàng đế nghiêm túc nói: "Trẫm tới tìm các khanh ăn cơm, mang theo dê làm gì?"
"Không phải bệ hạ nói muốn nướng dê sao?"
"Đúng vậy." Hoàng đế ngồi xuống: "Chẳng lẽ còn muốn trẫm nói hai lần? Trẫm tìm các khanh ăn cơm, còn phải tự mình mang dê đến hay sao?"
Thẩm tiên sinh gắng sức nhịn cười, trong lòng thầm nói, bây giờ thì các ngươi biết căn nguyên ở đâu rồi chứ?
(1) tiểu vương: chỉ trai bao hoặc là nam tình nhân của một người nam đồng tính đã có gia đình.
(2) tiểu cơ: đồng âm với tiểu kê (xiaoji), chính là chỉ họa mi.