Hoàng đế bệ hạ nói đến ăn dê nướng, đêm hôm thế này thật sự là làm khó lão viện trưởng. Cũng may phòng bếp của thư viện Nhạn Tháp luôn đầy đủ. Lão viện trưởng sai người đi tìm, nguyên một con dê dĩ nhiên không có, nhưng thịt dê thì nhiều.
Mạnh Trường An đi tới phòng bếp ôm về rất nhiều thịt dê. Hoàng đế lại nhìn Thẩm Lãnh: "Trẫm nghe nói tay nghề làm bếp của khanh rất tốt? Hơn nữa khanh cũng tự tin lắm?"
Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn băng bó trên người, còn chưa nói, hoàng đế đế đã đứng lên: "Đó là vì khanh còn chưa chứng kiến tay nghề của trẫm."
Tất cả mọi người đều mờ mịt.
Hoàng đế xắn tay áo: "Để trẫm ra tay, các khanh chờ ăn là được. Năm đó đánh Hắc Vũ ở phương bắc, nơi đó rét lạnh cực điểm, nước mang theo người có thể coi như gạch mà dùng, băng tuyết đầy trời như thế quả thực đói không chịu được nữa, đành tập kích một doanh địa của người Hắc Vũ, nhưng bọn chúng chỉ có một con dê."
Ông ta vừa nói vừa xử lý thịt dê: "Người Ninh chúng ta rất ít ăn thịt dê, đa số mọi người đều cảm thấy tanh, trẫm nghĩ nướng lên mà ăn, kết quả là bữa cơm đó thực ngon đến nuốt cả lưỡi, tới giờ trẫm vẫn nhớ mãi không quên."
Thẩm Lãnh nghĩ trong lòng, thầm nói, không phải là vì đói hay sao, nhưng không định nói ra.
Đó hẳn là trận chiến thời còn trẻ hoàng đế dẫn binh xâm nhập vào biên giới Hắc Vũ ba trăm dặm, cũng vì trận chiến này, đến tận bây giờ nhắc đến tên hoàng đế người Hắc Vũ vẫn còn nể sợ, khi ấy nghe nói Lưu Vương kế vị, người Hắc Vũ cũng kinh hãi.
Thẩm Lãnh nghĩ tới những chuyện này, lão viện trưởng lại nhìn Thẩm Lãnh như có điều nghĩ ngợi.
Đã bao nhiêu năm, bệ hạ chưa từng động tay nấu cơm?
Mạnh Trường An không biết đến những chuyện này, chỉ cảm thấy bệ hạ rất gần gũi.
"Đạo nhân lười biếng, đưa muối với bột tiêu cho trẫm."
Hoàng đế rất tự nhiên nói một câu, sao đó tự thấy sửng sốt.
Thẩm tiên sinh rất tự nhiên đưa đồ cho hoàng đế, sau đó cũng tự thấy sửng sốt.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thẩm tiên sinh lập tức bước lùi về sau vài bước.
"Mạnh Trường An, khanh nướng thay trẫm một lúc." Hoàng đế nói vậy, sau đó nói với Thẩm tiên sinh: "Theo trẫm đi tới hồ bên kia."
Thẩm tiên sinh vội vàng cúi đầu: "Thần tuân chỉ."
Nói xong lại tự hỏi, đã bao lâu ông không xưng "thần"?
Mạnh Trường An thay hoàng đế nướng thịt. Hoàng đế và Thẩm tiên sinh ra khỏi độc viện của lão viện trưởng đi tới bên hồ, Thẩm tiên sinh im lặng đi theo không dám lên tiếng trước. Những năm nay ông đã luôn tự làm chủ, không để Thẩm Lãnh và hoàng đế nhận nhau, bởi vì ông cảm thấy như thế là vô trách nhiệm, là hổ thẹn với ân nghĩa của bệ hạ, nhưng rốt cuộc vẫn là tự làm chủ.
"Rốt cuộc khanh lo lắng chuyện gì?" Rời khỏi tiểu viện, hoàng đế rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi.
"Thần lo lắng, Thẩm Lãnh không phải con của bệ hạ."
"Khanh nhìn ra từ đâu?" Hoàng đế hừ một tiếng: "Khanh xem tính tình bướng bỉnh kia, nhìn xem phong cách hành sự kia, ngươi nhìn ánh mắt kia. Khuôn mặt của hắn, nếu có người để ý một chút nhất định sẽ nhận ra hắn và trẫm có rất nhiều điểm giống nhau. Không có quan hệ máu mủ thì sao có thể như vậy? Khanh nên biết, nhi tử của trẫm, tướng mạo sẽ có chút khác nhau, dù sao bọn chúng cũng không cùng một mẹ, nhưng về tính cách mà nói đều sẽ có phần giống trẫm. Dù khanh đã rời xa trẫm bao nhiêu năm, dù nay trẫm không hoàn toàn hiểu rõ các nhi tử, nhưng trẫm nói cho khanh... người giống với trẫm nhất, không phải là những người vẫn luôn bên cạnh trẫm."
"Bệ hạ!" Thẩm tiên sinh chợt quỳ xuống: "Thần biết, những năm nay thần tự ý chủ trương có thể đã khiến lỡ mất tương lai của một vị hoàng tử, khiến cho hắn chịu nhiều dày vò khổ sở. Tội thần đáng muôn chết, nhưng thần càng lo lắng cho bệ hạ. Nếu như Thẩm Lãnh không phải thì sao? Buổi tối năm đó bệ hạ không ở trong vương phủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ hoàng hậu và Trân quý phi, sợ rằng không ai hiểu rõ. Thần cả gan nói một câu, có thể hoàng hậu và Trân quý phi có điều giấu giếm bệ hạ, hoàng hậu che giấu điều gì không cần nói, nhưng vì sao Trân quý phi cũng phải che giấu, thần vẫn không có chút đầu mối."
Hoàng đế cau mày: "Bất kể năm đó hai người đó đã làm ra chuyện gì, liệu có khả năng ảnh hưởng đến thân phận của Thẩm Lãnh?"
Thẩm tiên sinh im lặng rất lâu, dập đầu xuống đất: "Có thể!"
Hoàng đế thở dài: "Thôi, khanh biết đấy, năm đó người trẫm tín nhiệm nhất là khanh, biết khanh hành sự cẩn trọng, cũng biết nghĩa tình của khanh với trẫm, cho nên rất nhiều chuyện trẫm chỉ nói với một mình khanh. Cho dù là hiện tại, trẫm vẫn luôn cảm thấy khanh là người phù hợp nhất làm bằng hữu bên cạnh trẫm, không chỉ là quân thần. Trẫm là hoàng đế, hoàng đế cũng cần bằng hữu."
"Nhưng bệ hạ, tuy cần nhưng không thể có bằng hữu."
"Khanh đứng lên đi." Hoàng đế đưa tay đỡ Thẩm tiên sinh: "Khanh đã muốn lo lắng cho chuyện này đến cùng, trẫm liền cho khanh quyền lo lắng cho nó đến cùng. Trước đây trẫm đã dặn Diệp Lưu Vân không cần đi điều tra chuyện này nữa, để khanh điều tra, khanh ở bên ngoài sẽ dễ điều tra hơn bên trong một chút. Năm đó trước khi rời vương phủ, trẫm có thể đại khai sát giới, trẫm của ngày hôm nay, vẫn có thể tiếp tục đại khai sát giới."
Bả vai Thẩm tiên sinh run rẩy, có thể cảm nhận được sự phẫn nộ đó của bệ hạ.
Năm đó là phẫn nộ của một vị thân vương cộng thêm phẫn nộ của một người cha, nay là phẫn nộ của một người cha, phẫn nộ của một hoàng đế.
Một khi chuyện này lộ ra chân tướng, bệ hạ tuyết đối sẽ không hạ thủ lưu tình, bởi vì bệ hạ cảm thấy mình bị lừa dối, bị sỉ nhục, mà hài tử của ông ta lại phải chịu khổ ở bên ngoài mười mấy năm.
"Khanh cảm thấy, vấn đề chủ yếu ở Trân phi, chứ không phải ở hoàng hậu?" Hoàng đế đột nhiên nói một câu.
Thẩm tiên sinh vội vàng lắc đầu: "Đến nay thần vẫn không dám khẳng định, nhưng năm đó vì sao hoàng hậu tận tay giao đứa trẻ cho thần, thần vẫn không hiểu, thần đã có phương hướng đại khái, nhưng cần có Diệp Lưu Vân và phủ Đình Úy giúp đỡ một tay. Nếu như có thể tìm được mấy hạ nhân và mấy vị lang trung trong phủ năm đó, chính là mấu chốt nhất."
"Trẫm sẽ sai Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi đi điều tra."
Thẩm tiên sinh có phần khó xử nói: "Hiện tại cần người phủ Đình Úy và Lưu Vân Hội đi điều ra, nhưng một khi đã dùng tới họ, người biết tới sẽ quá nhiều, thần lo lắng, chẳng may..."
Ông không nói tiếp, nhưng hoàng đế đã hiểu.
Chẳng may có chuyện không hay, vậy thì càng khó che giấu nổi.
Hoàng đế trầm tư chốc lát, sau đó khoát tay: "Đi về ăn thịt."
Hoàng cung.
Đã không biết là đêm thứ bao nhiêu Trân quý phi ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn trăng sao đến ngẩn cả người, hạ nhân đều phát hiện, gần đây thời gian ngẩn người của Trân phi càng lúc càng dài, có lúc ngồi ngây ngẩn ở bên cửa số đến ba canh giờ, hầu như không động đậy.
Hạ nhân đều lo lắng, nhưng cẩn thận hỏi han, Trân quý phi chỉ hơi mỉm cười, không nói một lời.
Buổi tối hôm nay bà khe khẽ thở dài, dường như muốn đem trút ra hết buồn bực ở trong lòng, nhưng buồn bực đó căn bản sao có thể trút ra được? Đè nén trong lòng bao nhiêu năm, oan ức, khổ cực, gian khổ, bi phẫn, tất cả tất cả sao có thể dễ dàng trút ra. Một hơi thán khí, chỉ có thể đỡ được một phần ngột ngạt trong lòng mà thôi.
"Gọi Thất Đức vào đây."
Bà quay đầu sai bảo, cung nữ hầu hạ bên cạnh lập tức xoay người đi ra ngoài. Sau một nén nhang, một nam nhân trung niên mặc trang phục thị vệ cung đình bước vào, vào cửa lập tức quỳ xuống: "Nương nương, thần đã tới."
"Có phải đã rất lâu ta không gặp ngươi?" Trân quý phi hỏi.
"Nương nương đã hơn sáu bảy năm không triệu kiến vi thần."
"Ngươi là người nhà mẹ đẻ của ta." Trân quý phi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu nói trong cung ngoài cung chỉ có một người ta tin tưởng không thể nghi ngờ, người đó chỉ có thể là ngươi. Ban đầu khi gả vào vương phủ, thân phận ta hèn mọn, ngươi cũng theo ta vào phủ, ở trong phủ làm hạ nhân... Sau này tiến cung, ngươi cũng theo vào đây, nhưng ta biết ta nhất định phải cẩn thận dè dặt còn hơn ở trong vương phủ mới sống được, nhưng đến nay có lẽ ta sắp không sống nổi nữa rồi."
Sắc mặt Thất Đức trắng bệch, đột ngột ngẩng đầu: "Nương nương, lại là tiện nhân kia?"
Còn có thể là tiện nhân nào nữa? Chỉ có thể là ả tiện nhân kia!
"Ngươi đi điều tra giúp ta." Trân quý phi nhìn về phía Thất Đức: "Chớ kinh động đến ai, một mình ngươi đi điều tra, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào biết... Thẩm Lãnh, rốt cuộc có phải đứa trẻ hoàng hậu giao cho Thanh Tùng đạo nhân hay không? Nếu là như vậy, ngươi hãy giúp ta làm vài chuyện."
"Xin nương nương sai bảo."
"Dưới chân núi Thanh Hoàn, thành Vân Lai, Liên Sơn đạo có một thôn nhỏ, năm đó mấy lão nhân hầu hạ bên người ta, ta đều đã bố trí cho họ ẩn cư lánh thế. Đã bao nhiêu năm ta chưa từng làm phiền họ, bởi vì ta lo hoàng hậu sẽ cho người tìm đến. Đối với ta mà nói bọn họ có đại ân, bởi vì đại ân lớn như thế bọn họ không thể không đối mặt với đại họa có thể tới bất cứ lúc nào. Bọn họ đã phải hi sinh nhiều như thế, ta không muốn kết cục của bọn họ sẽ là một cái chết thảm thương, nhưng..." Lúc này Trân quý phi lại thở dài thật sâu: "Chỉ có mấy người bọn họ biết được chân tướng năm đó, một khi bọn họ bị người của hoàng hậu tìm thấy trước, ắt sẽ chết không thể nghi ngờ. Hoàng hậu không thể chấp nhận bọn họ còn sống. Vốn dĩ hoàng hậu đã không để ý nữa rồi, dù sao cũng đã gần hai mươi năm, gió êm sóng lặng. Nhưng Thanh Tùng đạo nhân trở lại, Thẩm Lãnh đó càng ngày càng được người ta chú ý, hoàng hậu không thể không phát giác ra chuyện gì."
Thất Đức đột nhiên hiểu rõ.
Nếu như mấy người kia chết, trong lòng nương nương sẽ không còn lo lắng nữa, lỗi là ở hoàng hậu, không can hệ gì tới nương nương, cùng lắm là không nhận con, hoặc có lẽ sẽ còn cơ hội khác, ít nhất sau cùng hoàng hậu cũng sẽ không ra tay giết chết nương nương trước.
"Thần đã biết phải làm thế nào." Thất Đức đứng dậy: "Sáng sớm mai thần sẽ rời khỏi hoàng cung đi về phía nam. Nương nương chắc chắn những người kia vẫn luôn ở núi Thanh Hoàn chứ?"
"Năm đó bọn họ đã hứa với ta, sẽ không tùy tiện rời đi."
"Thần cáo lui." Thất Đức xoay người.
Trân quý phi đột nhiên nói: "Thất Đức... ngươi đừng chết, nếu như ngươi lại xảy ra chuyện gì, bên cạnh ta sẽ không còn ai nữa. Mấy năm nay phụ thân mẫu thân liên tiếp xảy ra chuyện, hàng năm trong gia tộc cũng có người bỗng dưng chết đi, còn không phải là hoàng hậu ngấm ngầm hành sự, ngươi phải sống cho thật tốt."
"Thần sẽ luôn ở bên cạnh nương nương." Thất Đức không quay đầu lại, ngừng một chút, sau đó lại bước đi.
Cùng lúc đó, tẩm cung của hoàng hậu.
Trong đêm vắng lặng, một lão thái giám lén lút đi vào, người trong tẩm cung nhận ra lão là ai đều kinh ngạc, lão thái giám không hề để ý, trực tiếp đi thẳng vào trong. Hoàng hậu đang thành tâm quỳ gối trước tượng phật tụng kinh, nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nhăn mày: "Đã nói lúc này kẻ nào đi vào là kẻ đó chán sống rồi cơ mà."
Lão thái giám lại không hề ngừng bước lại, đến bên cạnh hoàng hậu, thấp giọng nói: "Là lão nô, Thất Đức có động tĩnh, trước đó đã đi gặp Trân quý phi... tính ra, ít nhất cũng đã bảy năm không có động tĩnh rồi."
Hoàng hậu đột ngột quay đầu: "Ngươi cũng rất nhiều năm chưa từng có động tĩnh rồi."
Lão thái giám hỏi: "Phải làm sao đây?"
"Bám theo đi."