Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 280 - Chương 280: Đông Tây Nam Bắc

Chương 280: Đông tây nam bắc Chương 280: Đông tây nam bắc

Người bán hàng rong ở cổng sơn trang Hạo Đình đợi đến ngày thứ năm, cuối cùng cũng lại thấy Thẩm Lãnh một lần nữa, nhưng Thẩm Lãnh lại không phải là từ trong sơn trang Hạo Đình đi ra. Ở thư viện nghe lão viện trưởng nói binh pháp trận liệt suốt vài ngày, lại nói rất nhiều tri thức về phương diện khác, đối với Thẩm Lãnh mà nói điều này tương đương với mở ra cánh cửa lớn của một kho báu.

Nếu như nói Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh có gì khác nhau, điểm khác nhau rõ ràng nhất ở chỗ hai người một người là dùng công sức mười năm nhận được sự bồi dưỡng đúng đắn nhất của quan phương Đại Ninh, người còn lại thì dựa vào dã chiêu số có chút không nhập lưu của Thẩm tiên sinh, cho nên người trong triều đình thà chấp nhận Mạnh Trường An là tân quý trong quân, cũng không chịu chấp nhận Thẩm Lãnh.

Chỗ nào không phải bảo vệ nghiêm mật?

Trong rất nhiều chuyện Thẩm tiên sinh đều rất mạnh, nếu không thì cũng sẽ không trở thành giáo tập của nhiều người trong phủ Lưu Vương năm đó như vậy. Điều ông kém vừa hay chính là sự chuyên nghiệp phương diện binh pháp chiến trận, dù sao ông không phải người lãnh binh. Khi viết binh pháp "Cấm Tuyệt", Thẩm Lãnh được ích lợi không nhỏ, nhưng cuối cùng cũng là những chỗ Thẩm tiên sinh có thể nhìn tới, ông không thật sự thử nghiệm trên chiến trường, nhưng mà, cũng không thể nói "Cấm Tuyệt" không mạnh.

Thẩm Lãnh dừng lại ở cửa, nhìn nhìn người bán bánh nướng đã đổi thành một thanh niên ngăm đen trông hàm hậu khách khí, vì thế đi qua mua hai cái bánh nướng: "Thế nào, lão Hà lúc trước đâu?"

Diêu Vô Ngấn cười xòa trả lời: "Lão Hà bán hết đồ cho ta rồi."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta cho lão Hà một cái giá không thể cự tuyệt."

Diêu Vô Ngấn trả lời đặc biệt nghiêm túc, không nhìn ra chút giả dối nào trên mặt y.

"Ngươi cho một giá tiền lớn là mua một cái bếp nướng bánh, lý do thì sao?"

"Nơi này là sơn trang Hạo Đình." Diêu Vô Ngấn nói: "Đây chính là lý do, người lui tới ra vào nơi này đều là đại nhân vật của Binh bộ, cho nên ta nghĩ mình có thể sẽ có cơ hội... Ta không muốn làm bán hàng rong cả đời, cũng không muốn bán bánh nướng cả đời, ta muốn một cơ hội, nhưng nhà ta không phải quân hộ, không thể sống để làm chiến binh, chỉ có thể đi một chút bàng môn tả đạo."

Thẩm Lãnh cười cười: "Bàng môn tả đạo mà ngươi đi rất thẳng thắn thành khẩn."

Diêu Vô Ngấn cũng cười, hơi ngại ngùng: "Con đường có thể đi không quá quang minh, nhưng không thể làm một người không quang minh."

Thẩm Lãnh gật gật đầu, xoay người rời đi.

Diêu Vô Ngấn đứng đó nhìn bóng lưng của Thẩm Lãnh, tự hỏi câu trả lời của mình vừa rồi có lỗ hổng gì hay không, suy trước nghĩ sau đều cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Y vẫn đang tìm hiểu Thẩm Lãnh, muốn giết chết một đối thủ rất cường đại nếu như ngay cả tìm hiểu đối phương cũng không làm được, như vậy chỉ có thể là hai kết quả... Mãi luôn si tâm vọng tưởng và một lần tặng người đầu.

Đúng lúc này có một người tuổi trẻ mặc cẩm y màu trắng bước nhanh đuổi theo, còn cách xa đã hô một tiếng: "Vị phía trước kia là Thẩm tướng quân phải không?"

Thẩm Lãnh dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn, cảm giác mình gặp một người trong tranh.

Đó là một nam nhân, nhưng nhìn đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy không chân thực, trên người y dường như không có một chỗ nào không hoàn mỹ, tỉ lệ dáng người, ngũ quan, khuôn mặt, tóc, y phẩm, cho dù là khí chất cũng khiến người ta cảm thấy hoàn mỹ. Một nam nhân như vậy cho dù ở bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ trở thành đối tượng để các nữ hài tử lén nhìn thêm vài lần.

"Ngươi là...?" Thẩm Lãnh có chút áy náy nói: "Xin lỗi, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau."

Người trẻ tuổi áo trắng trước tiên khom người cúi đầu, sau đó trả lời: "Ti chức tên là Bạch Tiểu Lạc, đệ tử của thư viện Nhạn Tháp, sư đệ của Mạnh tướng quân, năm nay ta mới kết nghiệp, vừa mới đến Binh bộ và Lễ bộ phục mệnh, còn chưa kịp về nhà đã muốn đến đây bái kiến Mạnh tướng quân một chút, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì ti chức có thể sẽ đi bắc cương."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng, hắn đã nghe qua cái tên Bạch Tiểu Lạc này, rất nổi danh.

"Mạnh Trường An không ở đây, hắn ở thư viện chưa về." Thẩm Lãnh nói: "Không phải ngươi rời khỏi thư viện sao?"

Bạch Tiểu Lạc nói: "Sau khi tham gia kỳ thi lớn của thư viện xong ta phụng mệnh đi tây cương một chuyến. Tướng quân chưa biết một vị công chúa điện hạ của Thổ Phiên quốc sắp được gả vào Đại Ninh? Nghe nói là bệ hạ đã chọn thế tử Lục Vương từ các vị thế tử trong phủ thân vương, trước đó ti chức phụng mệnh bảo vệ sứ thần đi Thổ Phiên thương nghị việc này."

Thẩm Lãnh giật mình, Thổ Phiên quốc được xem như đại quốc Tây Vực, cách Đại Ninh hai ba tiểu quốc ở giữa, theo thứ tự là Xa Trì quốc, Hoắc Thác quốc và Thiếp Hộ quốc. Luận quốc thực mà nói ba nước cộng lại cũng chỉ miễn cưỡng đối kháng với Thổ Phiên, cho nên này ba tiểu quốc Tây Vực rất thân cận với Đại Ninh. Lần này Thổ Phiên quốc đột nhiên muốn gả một vị công chúa điện hạ đến đây, hơn nữa người cưới còn chỉ là một vị thế tử của vương gia nhàn tản... Dường như có chút ý vị sâu xa.

Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Ngươi làm sao nhận ra ta?"

Bạch Tiểu Lạc chỉ chỉ băng vải trên cánh tay Thẩm Lãnh: "Hiện giờ tướng quân ở trong sơn trang Hạo Đình còn băng bó khắp người, chỉ có thể là ngài rồi."

Thẩm Lãnh cười cười: "Mạnh Trường An không ở đây, ngươi còn muốn vào không?"

Bạch Tiểu Lạc vội vàng lắc đầu: "Không vào, chỉ là đi qua chào tướng quân, ti chức cực kỳ khâm phục kính ngưỡng tướng quân, vẫn luôn nghe nói sự tích của tướng quân, gặp một lần, coi như là đạt được một tâm nguyện, ti chức còn phải về thư viện bái kiến Mạnh tướng quân, không quấy rầy Thẩm tướng quân về nghỉ ngơi nữa."

Thẩm Lãnh gật gật đầu, Bạch Tiểu Lạc cũng không có nói thêm gì lập tức rời đi. Y đi vài bước lại quay đầu nhìn Thẩm Lãnh, tư thế bước đi của Thẩm Lãnh vẫn có chút không được tự nhiên, hiển nhiên vết thương vẫn còn lâu mới lành lại.

Sau khi rời khỏi cổng lớn sơn trang Bạch Tiểu Lạc liền lên một chiếc xe ngựa, trong xe ngựa có người đã đợi được một lát rồi. Sau khi Bạch Tiểu Lạc lên xe nhìn thấy người này thế mà lại khách khí chào hỏi, thái độ thoạt nhìn rất thành khẩn, cũng có chút khiêm tốn.

"Tuần tiên sinh."

Nam nhân trung niên ngồi trong xe ngựa gật gật đầu: "Tại sao công tử nhất định muốn trực tiếp gặp hắn một chút?"

"Sau này sợ là không có cơ hội gặp trực tiếp."

Bạch Tiểu Lạc ngồi xuống, xe ngựa lập tức chạy về hướng thư viện.

Tuần Trực người này danh khí cực lớn.

14 tuổi có tài danh, 17 tuổi đã danh chấn Trường An, 24 tuổi thư viện Nhạn Tháp đã phái người đi mời ông ta đến làm tiên sinh nhưng bị ông ta cự tuyệt, nhưng sau 30 tuổi lại đột nhiên biến mất không thấy đâu. Có người nói ông ta đóng cửa học tập tìm hiểu chân lý, mười năm sau mọi người lại nghe thấy tên của ông ta là hoàng hậu mời ông ta đến dạy thái tử học vấn, khi đó thái tử vẫn chưa phải là thái tử.

Ba năm sau ông ta rời khỏi thành Trường An rồi lại không rõ tung tích, cho đến sau này, có người đã nhìn thấy ông ta ở trong phủ của thế tử Lý Tiêu Nhiên.

Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng từng khen ngợi tài năng của Tuần Trực, nói ông ta là thần có khả năng trị thế, khổ nỗi người này dường như không có ý niệm nhập sĩ trong đầu, nếu ông ta muốn, hiện giờ dù không ở Nội các thì cũng không kém hơn bao nhiêu.

"Công tử nghĩ Thẩm Lãnh sẽ chết?"

"Hắn có lý do gì để không chết?" Bạch Tiểu Lạc nhìn nhìn bàn tay thon dài đẹp đẽ của mình: "Mộc Chiêu Đồng đã sắp điên rồi, nếu ta nhìn không sai, sáu bảy người bán hàng rong bên ngoài sơn trang Hạo Đình này, trong đó ít nhất năm người là muốn giết Thẩm Lãnh. Ta còn nghe nói tửu lâu Như Ý ở đối diện sơn trang đã đổi chủ trước đó vài ngày, lão bản cũ của tửu lâu nói là lão gia có chút việc gấp đã bán sản nghiệp, vội vã rời khỏi thành Trường An, hiện giờ những người trong tửu lâu đó cũng là muốn giết Thẩm Lãnh."

"Ta có thể đánh cược với công tử." Tuần Trực thản nhiên nói: "Nếu Thẩm Lãnh chết ở thành Trường An, ta làm nô tài giặt áo cho công tử ba năm."

Bạch Tiểu Lạc ngẩn ra: "Tại sao tiên sinh chắc chắn như thế?"

"Bởi vì hoàng đế không cho phép hắn chết, ở trong thành Trường An, người mà hoàng đế không cho phép chết, ai cũng không giết được. Ngươi thật sự tưởng là mấy tên thích khách không nhập lưu bên ngoài sơn trang Hạo Đình có thể thành đại sự? Hay là ngươi tưởng người trong tửu lâu kia có thể đầu độc chết Thẩm Lãnh? Nếu công tử nghĩ như vậy, ngươi đã đánh giá thấp bệ hạ, cũng đã đánh giá thấp Hàn Hoán Chi... Hiện tại Hàn Hoán Chi ước gì có người nhảy ra, hắn đỡ phải tự đi bắt từng người một."

Bạch Tiểu Lạc nhíu mày: "Nếu Mộc Chiêu Đồng ngay cả chút tâm cơ này cũng không có, sao làm đại học sĩ Nội các nhiều năm được."

"Lão vốn là một kẻ ngu xuẩn." Tuần Trực thở dài: "Nếu không có phu nhân của lão, lão chẳng qua là nhị lưu."

Bạch Tiểu Lạc ngồi ngay ngắn: "Vậy xin hỏi tiên sinh, như thế nào mới có thể giết Thẩm Lãnh?"

"Khiến hắn rời khỏi thành Trường An, đừng đi hướng đông, đừng đi hướng bắc, cũng không phải về nam, hướng có thể đưa vào chỗ chết."

"Đi hướng tây?" Bạch Tiểu Lạc nói: "Vô duyên vô cớ, hắn đi phía tây đi làm gì."

"Phía tây sắp có một vị công chúa đến, Thẩm Lãnh phải ở trong thành Trường An chờ ít nhất ba tháng mới có thể tham gia kỳ thi lớn các quân." Tuần Trực nói: "Nội các không cần có người đi nói chuyện này, tất nhiên bệ hạ nhắc nhở, cho người của Binh bộ đi nhắc một chút đi, chỉ cần Thẩm Lãnh đi về hướng tây, đại sự có thể thành."

Bạch Tiểu Lạc gật đầu: "Cứ làm theo ý của tiên sinh."

Y trầm mặc một lúc sau không nhịn được hỏi: "Trước hết xin tiên sinh thứ tội, vãn bối có một chuyện thật sự khó hiểu, năm đó khi tiên sinh rời khỏi thành Trường An đã nói muốn đi làm nhàn vân dã hạc, đi khắp danh sơn đại xuyên Đại Ninh, vì sao lại đổi ý? Chỗ nào đều đi được, lại cứ đến bên Lý Tiêu Nhiên, tiên sinh đây không phải là..."

Y không tiện nói rõ, tất nhiên Tuần Trực cũng hiểu.

"Lý Tiêu Nhiên là kẻ ngu ngốc." Tuần Trực cười hỏi: "Ngươi cảm thấy đánh giá này của ta như thế nào?"

"Tiên sinh đánh giá, rất đúng trọng tâm."

"Vậy rất tốt." Tuần Trực tựa người ra sau: "Nhiều khi, chúng ta đều cần một người ngu ngốc, nhất là nắm trong tay quân cờ tốt ngu ngốc."

Bạch Tiểu Lạc đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Tiên sinh nói ta làm việc ở phía tây, sợ là tương lai đại kế cũng ở phía tây này phải không? Bắc cương Thiết Lưu Lê bất động như núi nước hắt không ướt. Phía nam Thạch Nguyên Hùng hiện giờ còn ở trong thành Trường An không dám trở về, bệ hạ nói để ông ta làm chủ tài kỳ thi lớn các quân, ông ta liền không thể quay về, đành phải để mặc hai người Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên ở nam cương dần dần khống chế lực lượng của Lang Viên, chờ sau khi trở về trên cơ bản cũng không có gì có thể làm nữa. Đông cương Bùi Đình Sơn chính là một kẻ ngu xuẩn, nhưng chính vì lão ta quá lộ liễu, cho nên phía đông ngược lại không thể dùng."

Y nhìn về phía Tuần Trực: "Chỉ có Đàm Cửu Châu ở phía tây gió êm sóng lặng không hề gợn sóng, ý của tiên sinh là, người này có thể dùng?"

"Tại sao ngươi lại nghĩ nhiều như vậy?" Tuần Trực có chút bất mãn: "Tâm tư quá nặng quá tạp sẽ ảnh hưởng phán đoán của ngươi và mắt nhìn đối với tương lai."

Bạch Tiểu Lạc cười cười, không nói gì.

"Ta nói đi phía tây giết Thẩm Lãnh, chỉ là giết Thẩm Lãnh, ta không biết là cái gọi là đại kế như lời ngươi nói gì, cho dù biết là gì thì cũng không nghĩ Đàm Cửu Châu sẽ cho rằng các ngươi tốt hơn bệ hạ. Nếu công tử còn cảm thấy ta không phải một kẻ ngu dốt, xin nhớ kỹ một câu, tứ cương đại tướng quân đã là người vô dục vô cầu, khiêm tốn cũng tốt, cao ngạo cũng thế, nếu có người có thể bị các ngươi mua chuộc lợi dụng, ta làm nô tài giặt áo cho ngươi mười năm."

Bạch Tiểu Lạc vẫn không nói gì, y chỉ cảm thấy trên đời này tất cả mọi người đều có nhược điểm, ví dụ như đông cương Bùi Đình Sơn kia, tối ngày nghĩ đến việc truyền vị trí đại tướng quân cho người trong nhà, cho dù là con thừa tự cũng được.

Thế này còn tính là vô dục vô cầu?

"Vậy thì nói chuyện Thẩm Lãnh trước đã." Bạch Tiểu Lạc hỏi Tuần Trực: "Vậy tiên sinh nghĩ là, Hàn Hoán Chi sẽ kiên nhẫn được bao lâu?"

Y chỉ chỉ về bên phía sơn trang Hạo Đình.

Tuần Trực nhắm mắt dưỡng thần: "Hàn Hoán Chi? Đã từng có kiên nhẫn khi nào."

Bình Luận (0)
Comment