Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 281 - Chương 281: Không Có Kiên Nhẫn

Chương 281: Không có kiên nhẫn Chương 281: Không có kiên nhẫn

Sau khi trở lại sơn trang Hạo Đình Thẩm Lãnh nằm trên cái ghế ở dưới hàng liễu, nghĩ bên ngoài có một người bán hàng rong thú vị... Không, đã là chủ quán bán bánh nướng rồi. Trước đó hắn hỏi người trẻ tuổi kia tại sao phải mua lại lò nướng bánh, người trẻ tuổi nói cần một cơ hội, Thẩm Lãnh đã từng nghe qua câu này, lần trước người nói với hắn câu này là Cổ Lạc.

Buổi tối ở sơn trang Hạo Đình cực kỳ yên tĩnh, đây là nơi Binh bộ dùng để chiêu đãi sứ thần Binh bộ nước khác, ngày bình thường đâu có nhiều sứ thần như vậy lui tới, với lại, thông thường sứ thần đều là quan văn, võ tướng đi theo cũng sẽ không bỏ sứ thần qua một bên chạy đến nơi này ở, đại bộ phận đều ở Lễ bộ Thượng Tân Các.

Trong cả sơn trang Hạo Đình đều không thấy được mấy bóng người, từng dãy từng dãy phòng cũng gần như đều là trống rỗng, thi thoảng sẽ có một vài lão tướng đã giải ngũ đến ở mấy ngày, ở trong sơn trang leo núi, câu cá bên hồ.

Nhưng sơn trang Hạo Đình là cấm quân phụ trách thủ vệ, cho nên cũng không cần lo lắng đến sự an toàn.

Thẩm Lãnh có chút khó nhọc muốn giơ tay lên xua đuổi những con muỗi đáng ghét chung quanh, nhưng lúc giơ tay lên liền ngừng lại, nhíu mày, sau đó đứng dậy chống gậy trở về phòng.

Trong bóng đêm, có người đang nhìn nhất cử nhất động của Thẩm Lãnh, đợi đến sau khi ánh đèn trong phòng Thẩm Lãnh tắt mới xoay người rời đi.

Ngõ Bát Thang cũng khá nổi tiếng ở thành Trường An, tên là đến từ điển cố tể tướng hắt canh. Khi đó thành Trường vẫn chưa phải là đô thành, là một tòa thành lớn hiểm yếu ở tây bắc Sở quốc, lúc ấy Sở quốc cảnh cũng không có xa như Đại Ninh, Trường An chính là lá chắn tất yếu của Sở ở phía tây bắc. Nghe đồn vị tể tướng Sở quốc kia tên là Lý Trường Y từng ba lần từ chối người do hoàng đế phái tới mời ông ta nhập sĩ, lần cuối cùng chính là hất bát canh nóng đang bưng trong tay ra ngoài, trong lúc nhất thời, bị người khác gọi là Đại Sở đệ nhất cuồng sĩ, cũng có người gọi ông ta là kẻ điên đệ nhất Đại Sở.

Rồi sau này hoàng đế Sở quốc phái một vị trọng thần mang theo phong thư tự tay viết đến, Lý Trường Y cảm động và nể sự chân thành của hoàng đế, lập tức xuất sĩ.

Thời gian Lý Trường Y làm tể tướng, đã làm quy mô thành Trường An gần như lớn hơn gấp đôi, đóng quân mười vạn, mấy năm liên tục dụng binh với Tây Vực, đẩy quốc cảnh ra phía ngoài mấy trăm dặm.

Đương nhiên điều này hoàn toàn không thể đánh đồng với khí phách của Đại Ninh sau này, thành Trường An hiện giờ cách biên cảnh tây bộ chừng một ngàn sáu trăm dặm.

Người theo dõi Thẩm Lãnh trong sơn trang Hạo Đình là một vị đoàn suất cấm quân, đêm nay chính là phiên trực của hắn ta ở trong sơn trang, hắn ta đã thay thường phục rồi từ cửa sau sơn trang lặng lẽ đi ra ngoài, lại cố ý đi vòng vài vòng mới vào ngõ Bát Thang.

Đi vào hộ gia đình thứ ba đang khép cửa, tựa hồ như biết đêm nay tất nhiên sẽ có khách đến.

Sau khi đoàn suất tên là Vương Xạ đi vào quay người đóng cửa xong, bước nhanh vào chính đường, bên trong có mấy người đang ngồi thưởng thức trà, nhưng hiển nhiên là thấp thỏm không yên.

Người ngồi ở trên chủ vị là một lão nhân nhìn khoảng 5060 tuổi, tóc hoa râm, nhưng cũng không có còng lưng, nhìn còn rất minh mẫn, tư thế ngồi đoan chính, nửa người trên thẳng tắp, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là xuất thân quân ngũ.

"Lang gia, đã xác định." Sau khi đi vào trước tiên Vương Xạ rất khiêm nhường hành lễ, sau đó hạ giọng nói với lão già kia: "Vết thương của Thẩm Lãnh quả thật rất nặng, lần trước ngự y đã tới, nói là Thẩm Lãnh bị thương nguyên khí cũng bị thương gân cốt, không có ba tháng tĩnh dưỡng thì căn bản không khôi phục được."

Lão già được gọi là Lang gia nhìn về phía mấy người khác: "Ai có gan đi?"

Lão ta lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu đặt ở trên bàn: "Đây là thông đoái ngân phiếu của Đại Ninh, chỉ là tiền đặt cọc, hai vạn lượng."

Một nam nhân nhìn rất hùng tráng đứng lên: "Ta đi!"

Một lão nhân gầy gò đêm hôm khuya khoắt cũng đội nón tre hừ một tiếng: "Người trong phòng này duy chỉ có ngươi bản lĩnh yếu nhất, cũng duy chỉ có ngươi không biết xấu hổ nhất, chúng ta đều không mở miệng, đâu đến lượt ngươi?"

Nam nhân trẻ tuổi mặt hơi đỏ lên: "Nghiêm lão gia tử, lời này của ông nói hơi quá rồi, cái gì gọi là duy chỉ có ta bản lĩnh yếu nhất? Có thể giết Thẩm Lãnh đó là bản lĩnh, không giết được, dựa vào tư cách cũ cứ ở đây âm dương quái khí, cũng không phải phong phạm tiền bối gì."

Lão nhân gầy gò cười ha ha: "Đến đây đến đây, ta dạy ngươi nói chuyện với tiền bối như thế nào."

Nam nhân hùng tráng theo bản năng lui về sau một bước, không dám nói gì nữa.

Lão già được gọi là Nghiêm lão gia tử đứng lên: "Thứ cho ta nói thẳng, người ở trong phòng này không có một người nào có thể nói mình có tư cách nhận vụ làm ăn này trước mặt của ta, các ngươi cũng đều chưa quên địa vị của ta trên giang hồ, cũng chưa quên bản lĩnh của ta, ta thấy cũng không cần nói gì nữa, vụ làm ăn này nếu như ta nói nhận, các ngươi ai còn dám cướp?"

Mấy người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng đều có vẻ giận dữ nhưng chỉ là không dám thật sự tranh giành.

Nghiêm lão gia tử tuy rằng chưa tính là người mạnh nhất trong giới sát thủ, nhưng cũng là truyền kỳ, mấy người khác phần lớn là bởi vì sợ lão già lòng dạ độc ác này sẽ xuống tay với mình trước, cho nên không ai dám tranh giành, chỉ cảm thấy đông chủ này không đáng tin cậy, nếu đã mời tên họ Nghiêm kia, hà tất gọi thêm bọn họ tới.

Đúng lúc này mọi người chỉ thấy bóng đỏ lóe lên, ngay sau đó Nghiêm lão gia tử liền từ trong nón tre rút ra một thanh nhuyễn kiếm, chỉ trong thời gian hai tức lão ta đâm ra ít nhất hơn mười kiếm, tốc độ này đã nhanh đến cực hạn, nhưng mà lão ta vẫn chậm một kiếm.

Bóng người màu đỏ kia chỉ nhanh hơn lão ta một kiếm, cho nên Nghiêm lão gia tử đã chết.

Thiếu nữ mặc váy dài liền áo màu đỏ hừ một tiếng, trong lòng bàn tay không biết làm như thế nào đã lấy ra một thanh chủy thủ, khẽ lướt qua trên cổ họng Nghiêm lão gia tử, mà trên ngực Nghiêm lão gia tử còn cắm một thanh trường kiếm.

Một kiếm tất chết, còn muốn bồi thêm một đao.

Tráng hán lúc trước cảm thấy bóng người màu đỏ ở trước người lóe lên một cái, bản thân căn bản không nhìn rõ cái gì, nhưng lúc này lại đã nhìn rõ, thanh trường kiếm cắm trên ngực Nghiêm lão gia tử kia là của hắn ta, hắn ta lập tức cúi đầu nhìn nhìn, trong tay đã chỉ còn lại một cái vỏ kiếm.

Trường kiếm ra khỏi vỏ cần nhấn cơ quan bắn ra, nhưng vỏ kiếm của hắn ta đã bị phá hỏng, bởi vì quá nhanh, phản ứng không kịp, cho nên hắn ta mới tỉnh ngộ ra bản thân mình quả nhiên là người yếu nhất ở đây.

"Ta tên là Sát Tam Trại." Thiếu nữ xoay người nhìn về phía mọi người: "Bây giờ còn có ai cảm thấy Nghiêm Tiểu Quỷ là người có năng lực nhận vụ làm ăn này nhất không?"

Tất cả mọi người đều im lặng, đều không nhịn mà được suy nghĩ, nếu vừa rồi mình đứng ở vị trí của Nghiêm lão gia tử, mình có thể không chết hay không?

Đáp án không hề nghi ngờ, là chắc chắn chết.

Lang gia cười ha ha, chỉ chỉ ngân phiếu trên bàn trà: "Cầm đi, đây chỉ là tiền đặt cọc, Vương Xạ sẽ đưa ngươi vào sơn trang Hạo Đình, ngươi có thể còn sống trở lại, còn có ba vạn lượng cho ngươi, ngươi nên biết đây là mức giá cao nhất từ trước tới nay, dù cho năm đó Sở quốc Diêu Vô Ngấn giết hai vị hoàng tử một vị quý phi cũng chỉ nhận ba vạn lượng."

Sa Trai cầm hai vạn lượng kia lên, lại buông xuống: "Ta ra hai vạn lượng, ai giúp ta tra được người giết đệ đệ của ta ở bến thuyền quan bổ, hai vạn lượng này thuộc về kẻ đó."

Lang gia ngẩn ra: "Ngươi không lấy?"

"Lấy rồi." Sa Trai nói: "Đưa cho ai là chuyện của ta, giúp ta giữ hai vạn lượng này, nếu ngươi tra được ai giết đệ đệ ta, bạc cũng có thể thuộc về ngươi."

Lang gia nhíu nhíu ngón tay cái: "Nữ trung hào kiệt."

Sa Trai xoay người nhìn về phía Vương Xạ: "Dẫn đường."

Sơn trang Hạo Đình.

Trong phòng Thẩm Lãnh vẫn một màu tối đen, tiểu viện nơi hắn ở này ở vị trí khá gần giữa sơn trang, bất kể là từ phương hướng nào tới gần đây cũng phải đi lộ trình không tính là gần. Thẩm Lãnh từng quan sát, ở bốn phía chí ít có sáu chỗ trạm gác ngầm, chỉ cần là người bất minh lai lịch tới, sáu người này nhất định có thể phát giác ngay.

Sáu người này là cao thủ trong cấm quân, Thẩm Lãnh đoán, cho dù là sát thủ như Diêu Đào Chi muốn lặng lẽ lại gần chỗ mình cũng không dễ dàng, nếu sáu người kia liên thủ, Diêu Đào Chi cũng chưa chắc có thể thoải mái giành phần thắng.

Sa Trai vào từ cửa sau, sau khi mang theo ả ta vào Vương Xạ không nhịn được hỏi một câu: "Ngươi nắm chắc mấy phần?"

Sa Trai nhìn hắn ta một cái: "Ngươi sợ chết?"

Vương Xạ cười khổ: "Không ai không sợ chết, bất kể là đại nhân vật hay là tiểu nhân vật."

"Cái gì gọi là đại nhân vật, cái gì gọi là tiểu nhân vật?"

"Như đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, chỉnh lý Nội các, làm gương mẫu vạn thần, quản lý giang sơn xã tắc vạn vạn dặm, là đại nhân vật, quyết định thành bại của một trận chiến, thậm chí quyết định tồn vong của một quốc gia như Thẩm Lãnh, cũng là đại nhân vật."

"Vậy còn ngươi?"

"Ta?" Vương Xạ tự giễu: "Tiểu nhân vật quyết định sinh tử của đại nhân vật."

Sa Trai nói: "Tại sao?"

Ả ta dừng bước chân lại, bởi vì ả đã nhận ra nguy hiểm. Người như Vương Xạ trước đó đã khiến cho ả ta cảm thấy thâm tàng bất lộ, dọc đường đi hắn ta hơi thở đều đặn bước chân không loạn, từ ngõ Bát Thang đến sơn trang Hạo Đình này chạy cực nhanh ít nhất phải mất thời gian một nén nhang, mà hắn ta lại giống như chỉ là đi dạo về vậy.

"Cái gì tại sao?"

"Với bản lĩnh của ngươi ở trong quân xuất đầu cũng không khó khăn, tại sao lại lựa chen chân vào trong chuyện này? Nếu ta thành công, ngươi thân là đoàn suất đang trực hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu ta thất bại, ngươi vẫn là phải chết không thể nghi ngờ."

"Có một số việc làm là không có hiệu quả và lợi ích, khi ngươi không thể không làm như vậy." Vương Xạ nhìn ả ta: "Cũng may, mặc kệ ngươi thành công hay là thất bại, trước khi trời sáng ta đều sẽ rời khỏi nơi này, sáng sớm ngày mai sẽ sống ngày tháng mai danh ẩn tính một thời gian."

Sa Trai gật gật đầu: "Thật ra với bản lĩnh của ngươi, giết hắn tất thành."

"Ta không đáng giá nhiều tiền như vậy." Vương Xạ chỉ chỉ phía trước: "Ngươi đừng trì hoãn thời gian nữa."

Sa Trai đi lên phía trước mấy bước, bỗng nhiên lại đứng lại: "Ngươi đã lừa bao nhiêu người?"

Vương Xạ thở dài: "Nữ nhân quả nhiên đều mẫn cảm hơn nam nhân một chút... Nếu ngươi đã hỏi thì ta đây sẽ nói cho ngươi biết, hôm nay người trong ngõ Bát Thang đều đã bị ta lừa, người gọi là Lang gia kia từng là giáo úy của ta, ta là thân binh của ông ta, nhưng ta cũng đã lừa ông ta."

Sa Trai cắm cái hộp gỗ cực đại vác trên vai kia xuống mặt đất: "Có thể thắp một ngọn đèn không? Tối mù như thế này đánh nhau không sảng khoái, dù sao cũng đã đến bước này, sao không quang minh chính đại?"

Vương Xạ ồ một tiếng, sau đó vỗ vỗ tay, bốn phía lập tức sáng đuốc, một đám người mặc cẩm y màu đen từ bốn phương tám hướng đi đến, rất nhanh đã bao vây Sa Trai ở giữa, mà thiếu nữ kia thì hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn sao sáng trên bầu trời.

"Nếu đệ đệ của ta ở đây, đệ ấy sẽ ngăn cản ta đến đêm nay." Sa Trai thở dài: "Trong chuyện liên quan đến ta, đệ ấy đều rất cẩn thận, duy chỉ có chuyện liên quan đến đệ ấy thì sẽ trở nên có qua loa."

Ả ta mở hộp gỗ ra, bên trong hộp gỗ là một cái rìu lớn bằng nửa người.

Rìu này, cho dù là nam tử tráng niên cũng chưa chắc có thể múa dăm ba chiêu.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa màu đen dừng lại ở đầu ngõ Bát Thang, Hàn Hoán Chi ngồi trong xe đọc sách, ngọn đèn bên cạnh cháy rất sáng, chỉ là bởi vì rèm xe vén lên, cho nên ngọn đèn liền có vẻ lúc sáng lúc tối, khuôn mặt tựa như vĩnh viễn không có gợn sóng kia cũng có vẻ lúc sáng lúc tối.

Trên tòa thạch tháp ở chỗ xa hơn, Bạch Tiểu Lạc đứng đó giơ thiên lý nhãn nhìn về phía ngõ Bát Thang này, lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa màu đen kia thì biết ngay là đã không thể chơi nữa.

Nghĩ đến câu nói kia của Tuần Trực, trong thành Trường An, không ai có thể giết chết người mà bệ hạ muốn bảo vệ, vĩnh viễn cũng không thể.

Còn có một câu khác.

Kiên nhẫn? Hàn Hoán Chi đã từng có khi nào.

Vì thế y cảm thấy mình quả thật còn rất không thành thục.

Bình Luận (0)
Comment