Trên thạch tháp, Bạch Tiểu Lạc buông thiên lý nhãn xuống, nghĩ lần này Mộc Chiêu Đồng xem như thua lỗ rồi, nhưng y biết Mộc Chiêu Đồng cũng không phải người nhìn có vẻ nông cạn đơn giản như bây giờ. Tuần Trực khinh thường Mộc Chiêu Đồng, không có nghĩa là Mộc Chiêu Đồng thật sự chính là một kẻ tài trí bình thường, Đại Ninh trước sau ba đời hoàng đế, chẳng lẽ cũng không bằng ánh mắt của Tuần Trực?
Ngẫm lại xem, hai mươi năm trước, Mộc Chiêu Đồng dám làm ra chuyện ủng lập ấu đế như vậy là được xưng kiêu hùng.
Cho nên Bạch Tiểu Lạc xác định, bất kể là thiếu nữ hồng y thoạt nhìn dáng vẻ cũng không tệ trong đêm nay, hay là Lang gia được gọi là Đông Cương Thiết Lang trong ngõ Bát Thang kia chẳng qua đều chỉ là quân cờ Mộc Chiêu Đồng dùng để nhử Hàn Hoán Chi mà thôi, mà nhử Hàn Hoán Chi, cũng chỉ là bước đầu tiên.
Bạch Tiểu Lạc phát hiện càng nghĩ càng thú vị, thật sự rất thú vị.
Mộc Chiêu Đồng chọn mấy người giết Thẩm Lãnh, thoạt nhìn chỉ là tiêu nhiều tiền tìm sát thủ tốt nhất.
Cuối cùng chọn ra được thiếu nữ kia nghe nói là người Khương, nếu như là Mộc Chiêu Đồng cố ý, như vậy thì cô nương này đến sẽ có chút thú vị, người Khương... Từ xưa đến nay, người Khương đều không chịu trói buộc, nếu không có tây cương Trọng Giáp trấn ở đó, không chừng đã tác loạn bao nhiêu lần.
Thời Sở, người Khương ở tây thành Bàn Cổ xuất binh tấn công về hướng đông, thế như chẻ tre, nơi nào đi qua cũng không có một ngọn cỏ, bọn họ chỉ mang theo chút ít quân lương, đánh đến một chỗ liền cướp bóc một chỗ, người giết hết, súc vật lương thực mang đi, thế nên mười thành thì chín trống không.
Sở hoàng triệu tập đại quân ba mươi vạn dùng chừng ba năm mới bình định lần phản loạn này, đất phía tây ngàn dặm không bóng người.
Đàm Cửu Châu tọa trấn tây cương, điều chính yếu nhất chính là đè ép những người Khương trời sinh tính hiếu chiến này, mà giờ phút này một người Khương xuất hiện ở kinh thành muốn giết Thẩm Lãnh, ít ít nhiều nhiều sẽ làm cho người ta nghĩ đến vị đại tướng quân kia.
Về phần Lang gia kia, vốn là một giáo úy trong đông cương Đao Binh, thiếu chút nữa đã làm tới tướng quân rồi, sau đó bởi vì phạm lỗi lớn đáng chết nhưng lại không chết. Trên đường đông tiến đi ngang qua một thôn, không kiềm nén được thú tính đã hãm hại một cô nương, sau khi chuyện này xảy ra Bùi Đình Sơn vốn dĩ là phải bảo vệ lão ta, khổ nỗi bị thông văn hạp trong đông cương Đao Binh báo chuyện này với bệ hạ, bệ hạ giận dữ liền nói trảm.
Bùi Đình Sơn nói là đã chém nhưng kì thực lấy một gã tù binh thay thế, từ đó về sau Lang gia liền thành tử sĩ của Bùi Đình Sơn, rồi sau này lão ta sai Lang gia về thành Trường An tìm hiểu thế cục đô thành, ít ít nhiều nhiều cũng có tiếp xúc với Mộc Chiêu Đồng.
Bạch Tiểu Lạc ngồi trên thạch tháp suy nghĩ một lúc lâu, một đông một tây, Mộc Chiêu Đồng đâu phải là đang nhằm vào Thẩm Lãnh, rõ ràng là nhằm vào hoàng đế bệ hạ.
Chết mấy người là đã thua lỗ, nhưng người chết cũng không phải người của Mộc Chiêu Đồng, nhiều nhất là lỗ chút bạc mà thôi, đó là thiệt thòi nhỏ... Nhưng nếu để cho bệ hạ càng không tín nhiệm tứ cương thêm nữa, đó mới là lãi lớn.
Hai người bị bắt, liền hỏi ngươi có tra không?
Tra được tây cương đông cương, hoàng đế có hỏi hai người kia hay không?
Vốn đã đang nghe đồn hoàng đế có ý cắt giảm chức quyền tứ đại tướng quân, bởi vì chuyện Bùi Khiếu mà hiện tại Bùi Đình Sơn còn một luồng tà hỏa đang cháy trong bụng, nếu bệ hạ còn trách cứ nữa, nói không chừng Bùi Đình Sơn thật sự sẽ làm ra chuyện gì quá kích.
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Lạc lại nghĩ tới lời Tuần Trực nói lúc trước... Nếu tứ cương đại tướng quân có một người có thể bị các ngươi mua chuộc lợi dụng, ta sẽ làm nô tài giặt áo cho ngươi mười năm.
Bạch Tiểu Lạc nghĩ y phục của ta tinh xảo đẹp đẽ như vậy, không thể nào để cho ngươi giặt, sẽ giặt hỏng luôn mất.
Mười năm, đời người có mấy cái mười năm?
Gió nổi mây trôi, sao phải đợi mười năm?
Ngõ Bát Thang.
Hàn Hoán Chi từ trên xe ngựa bước xuống chậm rãi đi vào tiểu viện kia, giờ này khắc này trong viện đã đều bị người của phủ đình úy khống chế, tất cả những sát thủ trong phòng còn chưa kịp đi đều bị dọa cho mặt trắng bệch, ngược lại là Lang gia ngồi yên ổn trông cũng có vẻ trấn định.
Sau khi vào cửa Hàn Hoán Chi nhìn lướt qua mấy sát thủ liền mất hứng, mấy người này nói dễ nghe một chút là làm nền, nói khó nghe một chút thì là vật hi sinh.
Để cố ý thể hiện rõ ràng thực lực siêu quần của người nào đó, khiến sự tình trở nên tự nhiên, luôn cần một ít lá cây đến phụ trợ vẻ đẹp bắt mắt của hoa hồng, không hề nghi ngờ người ở đây đa số đều là lá cây, hoa hồng hiện giờ ở trong sơn trang Hạo Đình.
Hàn Hoán Chi cũng không hạ lệnh cho người lập tức bắt những này mọi người lại, thậm chí cũng không trói lại.
Hàn Hoán Chi bước vào đứng ở cửa, có đình úy bước nhanh đến chuyển ghế qua, ông ta ngồi xuống ở ngay cửa, tầm mắt quét một vòng trên người những người này, cuối cùng dừng lại trên người Lang gia.
Lang gia hừ một tiếng: "Quỷ Kiến Sầu Hàn Hoán Chi, ta biết ngươi là ai, nhưng Lang gia không sợ ngươi."
Hàn Hoán Chi trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi một câu: "Bùi Đình Sơn đối đãi với ngươi có tốt không?"
Lang gia vừa muốn nói thì Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn bàn tay của mình ngữ khí bình thản nói: "Nếu như đối đãi với ngươi không tệ, ngươi có thể chết rồi."
Lang gia cười lạnh mấy tiếng vừa muốn nói gì đó, đột nhiên mặt liền biến sắc, sau đó hít sâu một hơi, chắp tay khom người cúi đầu với Hàn Hoán Chi: "Đa tạ."
Lão ta đi nhanh qua rút tướng thanh trường kiếm từ trên thi thể Nghiêm lão gia tử ra, đi đến chỗ vách tường đột nhiên đâm về phía trước một nhát, không ngờ chuôi kiếm lại đâm vỡ gạch đá kẹt lại trong vách tường, mũi kiếm hướng ra ngoài, lão ta xoay người đưa lưng về phía vách tường, mặt hướng về phía Hàn Hoán Chi: "Công gia cả đời chiến chinh một lòng trung thành."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Biết rồi, chỉ là ngươi ngu xuẩn."
Lang gia thoải mái cười, đột nhiên giật lùi về phía sau một bước, kiếm từ ngực lão ta đâm xuyên ra ngoài. Lão ta cúi đầu nhìn nhìn máu trên mũi kiếm kia, sau đó ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa, dùng hết chút sức lực cuối cùng giơ tay lên hướng về phía đông chắp tay: "Công gia, là thuộc hạ ngu xuẩn, thuộc hạ đã sai rồi."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Tại sao phải chết như vậy?"
Lang gia thê thảm cười: "Năm đó chết ám muội, hiện giờ chết cũng không vẻ vang, nhưng cũng không thể lại giấu mặt một lần nữa, người làm binh, có ai không nghĩ cho dù chết cũng phải hướng mặt lên trời."
Nói xong câu đó thì đầu gục xuống, khí tuyệt như vậy.
Hàn Hoán Chi thở dài: "Mấy câu nói cuối cùng này không ngu."
Ông ta đứng dậy đi ra ngoài, thủ hạ hỏi: "Mấy người còn lại thì sao?"
"Không quan trọng."
Hàn Hoán Chi ra cửa, vì thế đình úy giơ liên nỏ lên, một lát sau, trong phòng không còn một người sống nào nữa.
Bạch Tiểu Lạc đã chuyển đến trên nóc nhà phụ cận khoác thêm hắc bào che khuất áo trắng của mình, nằm sấp ở đó nhìn, nhìn thấy Hàn Hoán Chi không mang đi một người nào cũng có chút khó hiểu, chuyện thế này, Hàn Hoán Chi không bắt không thẩm tra?
Hoàng cung.
Tứ Mao Trai.
Đêm đã khuya nhưng hoàng đế dường như không có ý đi ngủ, ngồi ở đó nhìn ván cờ trước mặt nhíu mày: "Có phải lúc khanh ở nam cương đã mời sư phụ tài giỏi gì đó không? Trẫm nhớ khanh chơi cờ không phải thối bình thường, sao hôm nay chơi tài tình như vậy?"
Nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng ngồi đối diện hoàng đế cười nói: "Nam cương thái bình vô sự, thần cũng muốn làm người tao nhã."
"Khanh?" Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ông ta một cái: "Người tao nhã đều rất rảnh rỗi."
"Rảnh mới có thể nhã chứ."
Hoàng đế cười cười, Thạch Nguyên Hùng cũng cười cười.
"Trẫm biết khanh có tâm tư gì, khanh cho là trẫm giữ khanh ở lại thành Trường An là vì trẫm lo lắng cho khanh? Đợi sau kỳ thi lớn toàn quân khanh vẫn ngoan ngoãn chạy về nam cương trông chừng biên giới cho trẫm, đừng nghĩ ở lại trong thành Trường An moi rượu ngon trà ngon của trẫm, trẫm còn phải mua một tòa nhà ở Trường An cho khanh, cũng không thể nhỏ, quá lỗ."
Thạch Nguyên Hùng biến sắc, đứng dậy lui về phía sau hai bước quỳ xuống bụp một tiếng: "Thần, tạ bệ hạ! Thần thật sự không có..."
Hoàng đế khoát tay: "Bên ngoài nói gì cũng được, lời hay lời xấu, trẫm đã nghe xong không ít, nhưng có một câu mà nhiều năm trước trẫm đã từng nói với các khanh, giao đông tây nam bắc của Đại Ninh cho bốn người các khanh là vì tại sao? Là vì trẫm tin được các khanh, Đại Ninh là của trẫm, cũng có thể nói nhà của trẫm, biên giới tức cửa nhà, trẫm giao cửa nhà cho các khanh, các khanh còn không hiểu?"
Thạch Nguyên Hùng quỳ gối ở đó, nước mắt ngăn không được chảy xuống.
"Năm đó khanh đi lại với ai, đó là chuyện của năm đó." Hoàng đế chỉ chỉ trước mặt mình: "Ngồi về, còn chưa chơi xong."
Thạch Nguyên Hùng lau nước mắt đứng dậy, trở lại chỗ ngồi nhìn ván cờ, nhưng người đã nghẹn ngào.
"Nam cương còn phải dựa vào khanh, trẫm không sợ nói với khanh, thủy sư của Trang Ung ở phía nam vẫn là vì luyện binh, cuối cùng là chuẩn bị cho một trận chiến bắc cương. Diệp Khai Thái có thể văn trị, võ công của khanh, trẫm đã cảm thấy nam cương vững trãi như núi, tương lai thân chinh Hắc Vũ cũng chắc chắn."
Thạch Nguyên Hùng biết những lời này là lời tâm huyết của hoàng đế, lại càng cảm động hơn, một người lớn như vậy lại khóc đến mức không kiềm chế được.
Hoàng đế ném đi một cái khăn tay qua: "Tiền đồ!"
Thạch Nguyên Hùng khóc nhận khăn tay sau đó liền bật cười, như một đứa trẻ.
"Trẫm chưa bao giờ là một người đa nghi, nếu nghi ngờ một người thì ban đầu đã không dùng, đã dùng thì sẽ không suy nghĩ mình có dùng sai hay không, phàm là đã dùng thì đều không sai... Có người muốn khiến trẫm hoài nghi các khanh, vậy thig trẫm sẽ để cho mọi người nhìn rõ thái độ, tứ cương Đại Ninh, trẫm có thể mất thành địa, không thể mất bốn người các khanh."
Đúng lúc này lão thái giám Xa Tân Lâu từ bên ngoài đi vào, đi đến bên cạnh hoàng đế hạ giọng nói: "Bệ hạ, một người đã vào trong sơn trang Hạo Đình muốn giết Thẩm Lãnh, Hàn đại nhân đã phái người xử lý, người bị sống sống, đã thẩm vấn, là từ tây..."
Hoàng đế nhíu mày: "Hàn Hoán Chi không ở sơn trang Hạo Đình?"
"Không ở đó."
"Cho nên người bắt sống thích khách không phải Hàn Hoán Chi?"
"Không phải."
"Là ai?"
"Là cấm quân tướng quân ngũ phẩm Vương Toàn Thắng."
"Gọi Đạm Đài Viên Thuật vào cung, mang theo Vương Toàn Thắng kia." Sau khi nói xong hoàng đế liếc mắt nhìn Xa Tân Lâu một cái: "Ngươi già rồi, bớt nói vài lời, già rồi nói chuyện sẽ hồ đồ, hồ đồ thì không tốt."
Xa Tân Lâu lập tức quỳ xuống: "Lão nô biết lỗi."
"Đi xuống đi, bắt đầu từ sáng mai ngươi hãy nghỉ ngơi nhiều một chút, trẫm thấy trong nội thị có một người trẻ tuổi tên là Đại Phóng Chu xem ra cũng lanh lợi, sau này để hắn đến ngự thư phòng hầu hạ nhiều hơn."
Xa Tân Lâu sắc mặt đại biến, không ngừng dập đầu: "Bệ hạ, lão nô... lão nô..."
Hoàng đế nhíu mày càng sâu hơn: "Đừng khiến người khác ghét."
Xa Tân Lâu run rẩy đứng lên, giống như cái xác không hồn ra khỏi cửa ngự thư phòng, lúc tới cửa liền nhìn thấy gã nội thị trẻ tuổi tên Đại Phóng Chu kia đã đứng ở bên ngoài, lão hung hăng trừng lườm Đại Phóng Chu một cái, đột nhiên bước nhanh hơn đi ra ngoài.
"Sư phụ."
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng của Đại Phóng Chu, vai Xa Tân Lâu run lên bần bật.
Đại Phóng Chu quỳ xuống, dập đầu chạm đất: "Đa tạ sự dạy bảo của sư phụ mấy năm qua, con sẽ thay sư phụ chăm sóc tốt cho bệ hạ... Sư phụ, đường phía trước quá tối, người đi chậm một chút, đừng quay đầu."
Xa Tân Lâu ngửa mặt lên trời cười to, quay đầu lại liếc mắt nhìn đồ đệ của mình một cái: "Tốt, rất tốt, ngươi đã xuất sư rồi."
Lão đi nhanh về phía trước, sau khi ra ngoài mới đi chưa được mấy bước, phía sau có hai người đi lên đột nhiên tròng dây thừng lên cổ lão, lão thái giám lập tức giãy giụa nhưng chỉ giãy được một lát liền mất đi sức lực, hai người ở trong bóng tối kia kéo thi thể đi về chỗ càng tối tăm hơn.