Thạch Nguyên Hùng theo bản năng liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, thái độ của bệ hạ với Xa Tân Lâu làm ông ta sợ. Lão thái giám Xa Tân Lâu đã ở bên cạnh hoàng đế hầu hạ gần hai mươi năm, bắt đầu từ ngày vào ở cung Vị Ương vào lão đã đi theo bệ hạ, hiện tại kết cục này dường như có chút thê lương.
Nhưng mà, bệ hạ chưa từng giết người không nên chết.
Thạch Nguyên Hùng không dám hỏi, chỉ có thể cúi đầu, bởi vì ông ta biết bệ hạ cho Xa Tân Lâu chết, là cố ý để cho ông ta nhìn.
Thạch Nguyên Hùng cũng không phải kẻ ngu xuẩn, đương nhiên ông ta có thể nghĩ đến khả năng duy nhất kia, đúng vậy, duy nhất... Bắt đầu từ ngày bệ hạ vừa mới là bệ hạ thì Xa Tân Lâu cũng đã là người của hoàng hậu rồi, có lẽ còn sớm hơn nữa. Tại sao lại như thế thì Thạch Nguyên Hùng không đoán được. Xa Tân Lâu ở bên cạnh bệ hạ hai mươi năm nay bất động như núi, vẫn là để bảo vệ mạng của hoàng hậu vào thời điểm mấu chốt nhất, hoặc là...
Thạch Nguyên Hùng cúi đầu chậm rãi hít thở, cố hết sức làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại.
Xa Tân Lâu mà cũng có thể chết, đương nhiên ông ta cũng có thể chết, nhưng lúc trước bệ hạ thành thật đối với ông ta, chính là ở nói cho ông ta biết trẫm tin được khanh, mà giết Xa Tân Lâu ngay trước mặt ông ta là đang nói cho ông ta biết, trẫm không hy vọng khanh còn có liên quan gì tới hoàng hậu nữa.
Giờ khắc này Thạch Nguyên Hùng bỗng nhiên sực tỉnh, tại sao bệ hạ không động đến hoàng hậu? Thật là sợ làm tổn hại thể diện của hoàng tộc?
Hậu tộc đã bị bệ hạ liên tục chèn ép gần hai mươi năm, lúc này cho dù bệ hạ trực tiếp phế hoàng hậu thì cũng sẽ không dẫn đến sóng to gió lớn gì, hậu tộc vô lực phản kháng, bệ hạ giữ hoàng hậu lại chỉ là bởi vì... không để bà ta vào mắt.
"Tiếp tục chơi cờ." Hoàng đế ngữ khí bình thản nói: "Việc trẫm không muốn làm, luôn sẽ có người ép trẫm đi làm, phiền."
Thạch Nguyên Hùng bốc một quân cờ lên, nhưng lòng đã rối loạn, lại không biết đặt như thế nào.
"Thôi, về đi." Hoàng đế liếc mắt nhìn Thạch Nguyên Hùng một cái, Thạch Nguyên Hùng vội vàng cúi đầu thỉnh tội: "Thần thật sự đã lớn tuổi, mới thức đêm một chút mà tinh thần đã khốn đốn có chút thất thần."
"Khanh đặt quân cờ xuống trước đã."
Hoàng đế chỉ chỉ tay ông ta, Thạch Nguyên Hùng sực tỉnh, ném quân cờ vào trong hộp.
Hoàng đế hài lòng gật gật đầu: "Đi cũng phải nhận thua đã."
Thạch Nguyên Hùng cáo từ rời đi, hoàng đế ngồi đó ngây người một lúc, khi đứng lên đi ra ngoài cảm thấy thời tiết đã vào hạ, gió đêm lại còn có chút mát mẻ, ra khỏi Tứ Mao Trai, nội thị Đại Phóng Chu đứng ở bên ngoài cúi đầu: "Bệ hạ."
"Người đâu?"
"Đưa đi rồi."
"Cứ nói là bạo bệnh đi, hậu táng, trọng thưởng, thông báo với quan phủ địa phương ở quê hắn, chăm sóc người hắn nhà nhiều chút."
Hoàng đế nắm chặt cổ áo, Đại Phóng Chu vội vàng lấy cái áo choàng sẽ cho hoàng đế khoác thêm, hoàng đế lắc lắc đầu: "Đến cung Diên Phúc."
Cung Diên Phúc là tẩm cung hiện tại của hoàng hậu, ít nhất bảy tám năm đã hoàng đế không bước vào cung Diên Phúc một bước, cho nên khi Đại Phóng Chu nghe được câu này còn tưởng là mình nghe lầm, sau đó lập tức liền kích động, mình đây là sắp gặp chuyện lớn cỡ nào?!
Y vội vàng muốn phái người đi thông báo với bên cung Diên Phúc nhưng hoàng đế không cho phép. Sau khi ra khỏi Tứ Mao Trai lên xe ngựa, dưới sự hộ tống của cấm vệ cấm quân hoàng đế về cung Vị Ương. Tứ Mao Trai ở trong ngự hoa viên, ra khỏi ngự hoa viên rẽ phải chính là cung Vị Ương, đi bên trái thì lại là sơn trang Hạo Đình.
"Đi nói với Đạm Đài Viên Thuật không cần đến đây, cứ ở sơn trang Hạo Đình chờ, trẫm qua đó xem thử."
Hoàng đế bỗng nhiên thay đổi chủ ý: "Đi sơn trang trước."
Sau khi vào sơn trang Hạo Đình hoàng đế không để cho người khác ngang ngược trương dương, mang theo vài người đi về phía tiểu viện Thẩm Lãnh ở, nghĩ cái tên kia đêm nay sợ là không ngủ được, vết thương còn chưa lành hẳn, ban đêm lại có thích khách vào, tuổi còn trẻ đã trải qua cực khổ và nguy hiểm mà người cùng trang lứa vĩnh viễn cũng sẽ không trải qua, trong lòng hoàng đế hơi nhói đau.
Ông ta nghĩ, cái tên kia hẳn là đang nằm ngẩn người trên giường, ông ta không muốn quấy nhiễu Thẩm Lãnh, vì thế bảo người khác đừng vào nói, ông ta trực tiếp vào viện tử.
Vào cửa liền sững sờ.
Kẻ mà hoàng đế cảm thấy đã bị kinh sợ nên nằm ngẩn người ở trên giường kia lại đang ngồi xổm trên bậc thềm trước ăn mỳ.
Xì xụp xì xụp, dường như mùi vị rất ngon.
"Bệ hạ tới, còn không quỳ đón?!"
Đại Phóng Chu nhìn thấy Thẩm Lãnh đang sững sờ lập tức quở trách một câu, giọng hơi lớn một chút.
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn y một cái: "Cút."
Đại Phóng Chu sợ tới mức khẽ run rẩy, vội vàng mang theo tùy tùng khom người rời khỏi tiểu viện, sau khi ra ngoài nhịp tim vẫn không bình phục lại, trong lòng khắc ghi thật sâu cái tên Thẩm Lãnh này, cảnh cáo bản thân phải nhớ kỹ, phải nhớ kỹ.
Hoàng đế đi tới cửa cúi đầu nhìn nhìn mỳ của Thẩm Lãnh, canh suông mỳ trắng, bỏ thêm hai lá rau một cái trứng ốp la vàng óng ánh, vài giọt dầu nổi lên, mà Thẩm Lãnh còn ngậm nửa miếng mỳ trong miệng hiển nhiên có chút không biết làm sao.
"Bị thương thành như vậy còn có thể tự nấu mỳ?"
"Không có chỉ có mỳ, thần có thể làm cho mình cả một bàn đồ ăn."
"Nấu thêm một bát nữa, trẫm cũng đói rồi."
Thẩm Lãnh lập tức đứng dậy để bát mỳ của mình sang một bên. Hoàng đế nhìn hắn đi rồi, cũng ngồi xuống bậc thềm trước cửa, tự nói với mình phải nhịn phải nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, bưng bát mỳ của Thẩm Lãnh lên, dùng đũa của Thẩm Lãnh ăn một miếng, mùi vị quả thật không tệ, nhưng hoàng đế bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Ông ta đặt bát mỳ xuống, còn hết sức cẩn thận dùng đũa để trứng ốp la ở bên trong lại vị trí ban đầu, thoạt nhìn giống như không hề động đến.
Không lâu sau Thẩm Lãnh bưng một bát mỳ đi ra hai tay đưa cho hoàng đế, hoàng đế nhận lấy rồi chỉ chỉ vào bên cạnh mình: "Ngồi xổm."
Thẩm Lãnh: "Hả? À..."
Có chút không thích ứng, không phải mình nên nói bệ hạ vào trong ngồi chứ, bệ hạ nói ngồi xổm đi, vậy thì ngồi xổm vậy.
Thẩm Lãnh bát mỳ của mình ngồi xổm bên cạnh hoàng đế, hai người sóng vai. Sau khi ăn mấy miếng hoàng đế cảm thấy ấm bụng hơn, đêm hôm khuya khoắt ăn một bát mỳ suông cũng thấy có mỹ vị không tầm thường, thật ra theo Thẩm Lãnh nói thì còn không phải là do đói bụng ư.
Hoàng đế nhìn nhìn vào bát của mình, lại nhìn sang bát của Thẩm Lãnh, dùng đũa chỉ chỉ trứng ốp la trong bát của Thẩm Lãnh rồi chỉ chỉ trứng ốp la trong bát của mình.
"Tại sao cái của khanh khá lớn?"Thẩm Lãnh thở dài: "Bệ hạ, đó là chuyện của gà, phần dưới không lớn như bình thường."
Hoàng đế: "Khanh bảo trẫm đi trách gà?"
Thẩm Lãnh không phản bác được.
"Đi nấu lại một bát khác, trẫm là hoàng đế, hoàng đế lớn hơn khanh, cho nên phải ăn hai cái."
Thẩm Lãnh đành phải đặt bát mỳ của mình xuống đi nấu một cái trứng ốp la trở lại, hoàng đế nhìn thấy lập tức thỏa mãn rất nhiều, ông ta ăn từng miếng từng miếng mỳ lớn, bộ dạng ngồi xổm kia không bao giờ giống một vị hoàng đế, còn là vị hoàng đế cường thế nhất, bá đạo nhất trong thiên hạ.
"Khanh có đủ ăn không?" Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.
Thẩm Lãnh cười có chút xấu hổ: "Miễn cưỡng đủ, sống trong quân lâu lượng cơm ăn sẽ càng ngày càng lớn, nhưng cũng may chẳng qua là bữa ăn khuya thôi."
Hoàng đế hỏi: "Vậy tại sao khanh không nấu nhiều một chút?"
Thẩm Lãnh nói: "Vừa rồi thần đi lòng vòng ở trong phòng bếp, chỉ có một gói mì sợi ba quả trứng gà, cho nên để lại nhiều chút là thần định sáng sớm ngày mai nấu ăn, thần trong đêm nay xảy ra chút chuyện, sáng sớm ngày mai tất nhiên đầu bếp sẽ không tới sớm, đến đây cũng sẽ bị kiểm tra, nói không chừng không ai lo lắng đến thần..."
Hoàng đế gắp hết hai cái trứng ốp la trong bát của mình bỏ vào trong bát của Thẩm Lãnh: "Thưởng cho khanh."
Thẩm Lãnh ngây ra, ấm lòng có chút muốn xoa mũi, dụi khóe mắt.
Rõ ràng là mình mời hoàng đế ăn mỳ, rõ ràng là trứng ốp la mình nấu, bây giờ cần phải tạ ơn sao?
Hoàng đế uống hết nước mỳ, nhìn nhìn Thẩm Lãnh vẫn còn ngây ngốc: "Trẫm là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên trẫm không muốn làm ra chuyện mất thể diện, khanh đang chờ trẫm gắp lại trứng ốp la đã tặng cho khanh sao?"
Thẩm Lãnh vội vàng ăn, ăn ngấu nghiến.
Hoàng đế đứng dậy đi vào phòng, ngồi xuống chủ vị hướng ra bên ngoài vẫy tay: "Đi lấy một ít trà đến, bảo Đạm Đài Viên Thuật tới đây gặp trẫm, sau đó lại phái người về cung Vị Ương một chuyến, nói ngự thiện phòng chọn hai đầu bếp đến đây, sau này ở trong viện này nấu cơm."
Đại Phóng Chu bị hành động trong đêm nay của hoàng đế dọa sắp cháng váng vội vàng đi làm việc, dù thế nào cũng không hiểu, sao bệ hạ có thể là bệ hạ như vậy, tại sao tướng quân thiếu niên kia là tướng quân thiếu niên như vậy? Ở Thẩm Lãnh trước mặt, bệ hạ cũng quá là không giống bệ hạ.
Thẩm Lãnh ăn mỳ xong rồi mới vào, vẻ mặt áy náy.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Thần có tội."
"Có tội gì?"
"Tội khi quân."
Hoàng đế nghe thấy ba chữ này thoáng chần chờ một chút: "Vậy cũng khá lớn, nói đi, khi quân như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Thật ra trong phòng bếp còn có một quả trứng gà, thần đã giấu."
Hoàng đế xị mặt một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được: "Ha ha ha ha ha... Xem khanh nhỏ mọn kìa!"
Sau khi nói xong câu này trong lòng bỗng dưng chua xót, tại sao, ngay cả một quả trứng gà Thẩm Lãnh cũng để ý như vậy?
"Trẫm... thứ cho khanh vô tội."
Hoàng đế nghiêng đầu, không muốn làm cho Thẩm Lãnh nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của mình, một lát sau điều chỉnh lại rồi mới nhìn sang Thẩm Lãnh: "Khanh mời trẫm ăn một bát mỳ trắng, trẫm liền thưởng cho khanh hai ngự trù."
Thẩm Lãnh cúi người: "Tạ bệ hạ."
"Không có gì, Đại Phóng Chu, hừng đông tuyên chỉ, ban thưởng tướng quân Thẩm Lãnh hai ngự trù, sau này theo Thẩm Lãnh làm việc trong quân, bổng lộc tăng gấp đôi, dù sao sau này coi như là vất vả cho bọn họ."
Thẩm Lãnh cảm động đến tột đỉnh, muốn cự tuyệt, dù sao mang theo hai ngự trù trong quân nấu cơm riêng cho mình ăn, quá mức rêu rao rồi.
Còn chưa nói đã nhìn thấy hoàng đế nhìn về phía hắn, ngữ khí vẫn bình thản nói: "Khanh ra."
"Hả?"
"Không nghe hiểu?"
"Vâng!"
"Trẫm nói là bổng lộc của ngự trù tăng gấp đôi, trừ từ bổng lộc của khanh."
Thẩm Lãnh: "..."
Hoàng đế hỏi: "Nhìn có bẻ hơi bất mãn?"
Thẩm Lãnh: "Có một chút, chi bằng trừ từ bổng lộc của tướng quân Trang Ung?"
Hoàng đế: "Được."
Thẩm Lãnh: "Tạ chủ long ân."
Hoàng đế nhìn mặt Thẩm Lãnh, không biết sao lại không thu được tầm mắt, cứ muốn nhìn thêm rồi lại nhìn thêm nữa, làm Thẩm Lãnh thấy có chút sợ hãi, hắn cũng không dám cúi đầu, cúi đầu chính là bất kính với hoàng đế.
"Chỗ đó."
Hoàng đế chỉ chỉ mặt Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đưa tay lau, có một miếng lá rau nhỏ dính ở khóe miệng.
Hoàng đế móc ra một cái khăn tay đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vội vàng nhận lấy nhưng không có thật sự lau. Hoàng đế nhìn bộ dạng của hắn trong lòng lại càng có chút chua xót, trầm mặc một lúc rồi phân phó: "Đi xem thử sao vẫn chưa đem trà tới."
Thẩm Lãnh như được đại xá, bản thân hoàng đế cũng vậy, ông ta chỉ có thể để cho Thẩm Lãnh rời đi một lát, ông ta hít sâu mới có thể áp chế tâm trạng phức tạp xuống.
Không lâu sau đó đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật dẫn người từ bên ngoài bước nhanh vào, đứng ở cửa chỉnh tề cúi người: "Thần bái kiến bệ hạ."
Hoàng đế đưa tay chỉ chỉ cửa, Đạm Đài Viên Thuật không rõ đây là ý gì, theo bản năng lui về sau mấy bước, ông ta lui, đám người đi theo phía sau cũng chỉ đành phải lui về sau.
"Đừng đụng vào bát cơm của trẫm."
Hóa ra, kia trên bậc thềm trước cửa còn để hai cái bát không, đều ăn sạch sẽ, nước mỳ cũng không còn.