Lúc trước hoàng đế từng nói với Thẩm tiên sinh, hai mươi năm trước ông ta có thể đại khai sát giới trong phủ Lưu Vương, hiện giờ ở trong thành Trường An vẫn có thể, tính ra ngày bệ hạ đại khai sát giới lần trước còn chưa qua bao lâu, Đại Phóng Chu cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng mãi cho đến vào sơn trang Hạo Đình bệ hạ vẫn không có dấu hiệu khai sát giới, mà sóng vai ngồi cạnh Thẩm Lãnh ăn một bát mỳ.
Đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật mang theo một đám người đứng ở trong tiểu viện của Thẩm Lãnh, trong đêm vốn nên yên tĩnh thanh tịnh này liền có vẻ chật chội.
Hoàng đế đứng dậy, tự kéo ghế đi tới chỗ cửa dừng lại, âm thanh chân ghế kéo lê trên sàn nhà cũng có vẻ rất chói tai.
Vì thế Đạm Đài Viên Thuật biết, đêm nay sắp xảy ra chuyện.
Lần trước bệ hạ có vẻ mặt như thế là vì Mạnh Trường An, lần đó ở ngoài cửa Hình bộ đã giết rất nhiều người, cuối cùng cũng làm cho mọi người nhớ lại bệ hạ có xuất thân quân ngũ, giết người đối với bệ hạ mà nói trước giờ đều không có chướng ngại tâm lý gì.
Lần này tuy rằng đèn không rõ sao không sáng, nhưng Đạm Đài Viên Thuật lại nhìn rõ sắc mặt của bệ hạ càng lạnh hơn.
"Vương Toàn Thắng là ai?"
Hoàng đế ngồi xuống ngữ khí rất bình thản hỏi một câu, nhưng tim Đạm Đài Viên Thuật siết chặt một cái, bởi vì Vương Toàn Thắng là người của ông ta.
"Có thần."
Tướng quân cấm quân ngũ phẩm Vương Toàn Thắng vội vàng từ trong đám người đi ra, bởi vì bệ hạ Đại Ninh từng nói tướng sĩ mang giáp gặp vua không quỳ, cho nên hắn ta bước nhanh lên, tuy rằng không quỳ nhưng nửa người trên áp xuống biên độ rất lớn cúi đầu lạy thật sâu: "Thần là Vương Toàn Thắng."
Hoàng đế từ trên xuống dưới đánh giá vài lần người quân nhân thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi này, trên người hắn ta có khí chất mà tất cả quân nhân Đại Ninh đều có, mà trong thiên hạ này, khí chất của quân nhân Đại Ninh và quân nhân của bất kỳ một quốc gia nào cũng không giống nhau.
"Ngươi hạ lệnh bắt sống?" Hoàng đế hỏi một câu.
Bởi vì hỏi khá đột ngột, Vương Toàn Thắng thoáng ngây ra một lúc mới chợt hiểu hóa ra bệ hạ hỏi chuyện nữ thích khách trước đó, lúc ấy người của phủ đình úy là muốn trực tiếp giết, nhưng hắn ta không cho, bởi vì vậy mà còn tranh cãi với người của phủ đình úy, suýt nữa động thủ.
"Là hạ thần lệnh."
"Vì sao?"
"Lai lịch không rõ, không thể không thẩm vấn."
Lúc Vương Toàn Thắng nghe được bệ hạ hỏi vì sao cuối cùng cũng hiểu được, có thể hắn ta đã làm sai gì đó, nhưng mà tại thời khắc này hắn ta phát hiện mình không giải thích được cái gì cả, bởi vì hắn ta đã làm việc mà bản thân cảm thấy nên làm, cũng là việc nên làm trong tình huống bình thường, nhưng mà dường như hiện tại rất nhiều chuyện cũng không hẳn là bình thường mới đúng.
"Lai lịch không rõ."
Hoàng đế lặp lại bốn chữ này một lần, khóe miệng hơi nhếch lên, Đạm Đài Viên Thuật vẫn luôn lén nhìn vẻ mặt của ông ta đã biết sắp xong rồi, bệ hạ muốn giết người.
Hoàng đế giơ tay lên chỉ về phía Vương Toàn Thắng: "Đem hắn..."
Nói xong hai chữ này hoàng đế bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt hơi đờ đẫn, cánh tay kia dừng lại giữa không trung. Vương Toàn Thắng đang đứng ở đó, hoàng đế nhìn có vẻ giống như là đột nhiên rơi vào suy nghĩ, mà Vương Toàn Thắng lại bắt đầu run rẩy, mồ hôi không ngăn được từ trên trán chảy xuống, toàn thân trên dưới cũng như vậy, y phục nhanh chóng bị mồ hôi làm ướt đẫm.
"Lão già này."
Hoàng đế để tay xuống, bỗng dưng nói một câu.
Ánh mắt mơ màng trước đó trở nên trong suốt, hoàng đế đã dùng thời gian rất ngắn để xác định một việc, làm rõ một vài manh mối, vì thế nhìn về phía Vương Toàn Thắng hỏi một câu vốn không định hỏi: "Khanh đã thẩm vấn thích khách kia?"
"Bắt ả là chức trách của thần, thẩm vấn không phải chức trách của thần, thần không dám vượt qua quy chế làm việc của Đại Ninh."
Vẻ mặt hoàng đế lập tức thoải mái hơn một ít, lại suy tư một lúc xác định chắc hẳn mình không có đoán sai, sau đó quay sang Đại Phóng Chu nói: "Trước đó trẫm dặn dò ngươi cái gì?"
"Bệ hạ, nô tỳ không biết là chuyện nào?"
"Liên quan đến Xa Tân Lâu."
"Bạo bệnh, hậu táng, trọng thưởng, và còn thông cáo quan phủ địa phương chăm sóc nhiều hơn."
"Ý chỉ đã tuyên xuống chưa?"
"Bệ hạ, trời còn chưa sáng mà."
"Vậy được, đi ném thi thể của lão cẩu kia đến khu loạn mộ trong núi cho trẫm, ngay cả một cái chiếu cũng không được cho hắn dùng, đi gọi Hàn Hoán Chi tới, trẫm có việc căn dặn hắn, ngoài ra truyền chỉ cho quan phủ địa phương ở quê Xa Tân Lâu, điều tra thêm mấy năm nay hắn có lén lút đưa lượng lớn tiền tà về nhà hay không." Hoàng đế nhìn về phía Vương Toàn Thắng: "Không còn chuyện gì nữa, Đạm Đài ở lại, các khanh đều lui đi."
Mọi người như được đại xá, tất cả đều khom người cúi đầu sau đó khom người rời đi.
Đạm Đài Viên Thuật dè dặt đi tới gần, vẫn cúi đầu chờ bệ hạ nói chuyện.
"Suýt nữa đã trúng kế của lão già kia."
Hoàng đế thoạt nhìn sắc mặt vẫn không quá tốt, nhưng đã có chút thoải mái và đắc ý nhẹ.
"Trẫm đã dùng thời gian hai mươi năm cũng không có dưỡng thục một con chó, lúc sắp chết trước khi chết còn muốn cắn trẫm một phát, này một phát cắn xuống, chính là vết thương động gân cốt."
Đạm Đài Viên Thuật hỏi: "Bệ hạ nói tới ai?"
"Xa Tân Lâu." Hoàng đế nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Ngươi ra ngoài đi."
Đại Phóng Chu vội vàng rời đi, một giây cũng không dám chậm trễ. Lúc trước lão thái giám Xa Tân Lâu dẫn dắt y từng từng nói, mắt bệ hạ có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, đừng tưởng rằng bản thân ngươi thông minh là có thể giấu được tâm tư, nếu bệ hạ muốn nhìn thấy thì cái gì cũng không giấu được. Tuy rằng y hoài nghi câu nói này nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhắc nhở bản thân chớ quên, nếu sau này muốn thay thế vị trí của Xa Tân Lâu, như vậy thì nhất định phải nhớ câu này càng bền chắc hơn.
"Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?" Đạm Đài Viên Thuật hỏi.
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh bưng khay trà ấm trà đi đến, chỉ chỉ vào bên cạnh mình, vì thế Thẩm Lãnh trực tiếp chuyển cái bàn đá trong viện đến đặt ở cửa. Đạm Đài Viên Thuật nheo mắt nhìn người trẻ tuổi kia, thầm nghĩ có phải ngươi có bệnh hay không? Trong phòng có bàn trà, chẳng qua là chuyện đi thêm hai bước nữa mà thôi, nhưng đối với Thẩm Lãnh mà nói, đi thêm hai bước cũng là vô tình nghĩa.
Thẩm Lãnh đặt khay trà trên bàn đá, lần lượt rót cho hoàng đế và Đạm Đài Viên Thuật một chén trà sau đó liền lui ra ngoài, nhưng hoàng đế lại nói một tiếng ở lại, chuyện này bởi vì ngươi mà lên, ngươi cũng nghe một chút.
Thẩm Lãnh thật sự không muốn nghe, giữa hoàng đế và đại tướng quân nói những gì, đó không gọi là chuyện nhỏ nhặt, đó gọi là quân quốc đại sự.
"Hôm nay trong sơn trang có người giết Thẩm Lãnh, người của bị Hàn Hoán Chi mai phục sớm ngăn chặn. Theo lời trẫm dặn Hàn Hoán Chi, người chỉ giết không bắt, vì thế người của phủ đình úy vốn định trực tiếp loạn tiễn bắn chết người, nhưng tướng quân Vương Toàn Thắng trong cấm quân khanh lại hạ lệnh cấm quân ngăn cản không cho người của phủ đình úy giết người, mà là bắt người lại, sau đó Xa Tân Lâu liền vội vã đến nói với trẫm là thích khách vào sơn trang Hạo Đình."
Hoàng đế giải thích những chuyện này sau đó tiếp tục nói: "Lúc ấy trẫm đang chơi cờ cùng Thạch Nguyên Hùng, Xa Tân Lâu biết lúc ấy tâm tư của trẫm ở trên người Thạch Nguyên Hùng, vì thế nói một câu rất khéo léo, hắn nói bắt được người lẻn vào sơn trang Hạo Đình, hơn nữa đã thẩm vấn ra từ tây..."
Hoàng đế nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật, Đạm Đài Viên Thuật lập tức hiểu được.
"Hắn muốn nói tây cương? Nhưng bị bệ hạ ngăn cản."
"Nhưng Vương Toàn Thắng cũng chưa thẩm vấn thích khách kia." Hoàng đế thở dài: "Xa Tân Lâu đã hiểu rất rõ trẫm, hắn quen tính tình của trẫm, quen trẫm làm việc như thế nào, hắn nhất định đã nghĩ tới, nếu trẫm nghe được Vương Toàn Thắng không cho phủ đình úy giết người và còn còn tự ý thẩm vấn, sẽ trực tiếp giết Vương Toàn Thắng."
Đạm Đài Viên Thuật cũng thay đổi sắc mặt: "Thế là bệ hạ sẽ hỏi Đàm Cửu Châu một chút."
Bởi vì lão ta chỉ nói một chữ tây, tây gì?
Đạm Đài Viên Thuật tiếp tục nói: "Sẽ còn hỏi thần một chút, trong cấm quân từ khi nào lại có người của..."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Xa Tân Lâu hẳn là đều tính toán rất rõ ràng tất cả phản ứng của trẫm, chuyện này nếu dựa theo hắn đã lên kế hoạch sẵn, như vậy hiện tại Vương Toàn Thắng đã bị trẫm giết, cho dù trẫm không giết cũng phải giao cho phủ đình úy Hàn Hoán Chi nghiêm gia thẩm vấn, điều chính yếu nhất là, hắn sẽ khiến trẫm suy nghĩ..."
Ông ta nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật: "Trong cấm quân do khanh quản lý, tại sao lại có người của ả ta? Cài vào bao nhiêu, có thể đã dính đến an nguy hoàng thành hay không?"
Đạm Đài Viên Thuật nói: "Nhưng mà bệ hạ, những chuyện này cuối cùng cũng có thể tra rõ ràng."
"Hắn biết mình sắp chết." Hoàng đế nói: "Hắn đã hai mươi năm không động đậy, trẫm rất muốn biết là người quan trọng hoặc chuyện quan trọng nào có thể khiến hắn hành động, mấy ngày hôm trước ban đêm hắn đã vào cung Diên Phúc."
Đạm Đài Viên Thuật sắc mặt trắng nhợt: "Bệ hạ..."
"Trẫm không sao." Hoàng đế nói: "Hắn biết việc này không giấu diếm được, trẫm nhất định sẽ hỏi hắn, cũng biết bản thân tất phải chết, cho nên mới phải mượn chuyện sơn trang Hạo Đình hôm nay, hắn rất thông minh, nếu không phải một thái giám thì trẫm cảm thấy hắn không thua Mộc Chiêu Đồng."
Lời này nói, phân lượng thật sự rất nặng.
"Hắn biết cuối cùng cũng sẽ bị phơi bày, nhưng hắn cũng biết bởi vì trẫm cho Hàn Hoán Chi điều tra khanh, trong lòng khanh sẽ có gai, trong lòng trẫm cũng có gai, loại gai này không nhổ được."
Đạm Đài Viên Thuật đã sợ toát mồ hôi lạnh đầy lưng.
Đúng thế, loại gai này không nhổ được.
"Dẫn thích kia khách tới."
Hoàng đế phân phó một tiếng, thế là cấm vệ rất nhanh đã áp giải Sa Trai lúc này hồng y trên người rách rưới nhìn cực chật vật đi lên. Sa Trai bị xô đẩy đi, nhưng ả ta cũng không sợ, trước khi đến đây đã nghĩ đến sẽ chết, chỉ là ả ta muốn lấy bạc làm cho người điều tra ra rốt cuộc đệ đệ chết như thế nào.
Nhưng ả ta không ngờ người muốn gặp ả ta ở đây lại là hoàng đế, vì thế ả ta luống cuống, không khống chế nổi.
Người bình thường ở hoàng đế trước mặt đều sẽ hoảng sợ, có lẽ cũng không phải bởi vì mỗi một hoàng đế đều có khí tràng cường đại gì, chỉ là bởi vì sự kính sợ cấp bậc thâm căn cố đế, và trong tiềm thức có sự tán thành sâu sắc đối với loại cấp bậc và kính sợ này.
"Ngươi từ đâu tới?" Hoàng đế hỏi.
"Ta... Ta..."
Sa Trai khó khăn nuốt nước bọt, nhịp tim càng lúc càng nhanh, at tavốn tưởng rằng mình rất cường đại, nhưng giờ khắc này mới hiểu được đó là bởi vì tầng lớp mà ả ta tiếp xúc đến cũng không có khiến ả ta cảm thấy sợ, mà hai chữ "hoàng đế" có thể khiến thiên hạ quỳ xuống, tất nhiên cũng có thể khiến ả ta sợ.
"Ta là người Khương, từ tây địa tới."
"Người Khương."
Hoàng đế xua tay: "Dẫn đi đi."
Cấm vệ lập tức đi lên áp giải Sa Trai xuống, bất kể như thế nào Sa Trai cũng không hiểu thế này là thế nào? Hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh đích thân thẩm vấn mình, nhưng lại chỉ hỏi một câu ngươi là từ đâu tới?
Chỉ tuỳ tiện như vậy?
Hàn Hoán Chi từ bên ngoài bước nhanh vào, sau khi thấy hoàng đế vừa muốn hành lễ đã bị hoàng đế ngăn lại: "Nói luôn đi."
Hàn Hoán Chi nhìn nhìn Đạm Đài Viên Thuật: "Thần nghĩ là, chuyện này cũng không phải là nhằm vào Thẩm Lãnh, chỉ là dùng Thẩm Lãnh để che giấu chân tướng, bọn họ muốn chĩa mũi nhọn vào tây cương, chĩa vào đông cương, thậm chí chĩa vào cấm quân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thậm chí thần thật sự có thể điều tra ra gì đó... Bởi vì có thể bọn họ đã sắp đặt xong từ cách đây rất lâu rồi, lớp chăn phủ trên chân tướng và khá giống với chân tướng."
Hoàng đế lại bỗng nhiên bật cười: "Cuối cùng cũng chơi cao minh một chút... Thú vị, Hàn Hoán Chi, cùng trẫm đi cung Diên Phúc."