Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 286 - Chương 286: Trình Tự

Chương 286: Trình tự Chương 286: Trình tự

Diêu Vô Ngấn bán bánh nướng nhạy cảm phát giác được điểm không ổn, nơi y ở hiện tại cách sơn trang Hạo Đình cũng không quá xa, buổi tối lúc ra ngoài đi lòng vòng gần sơn trang theo thói quen đã nhìn thấy lượng lớn cấm vệ, trong vòng một ngàn mét y cũng không thể đến gần, bởi vì y cảm nhận được sự uy hiếp đến từ bóng tối, đó là người không nhìn thấy, cao thủ cung đình trong truyền thuyết.

Thế là y lập tức quay về tiểu viện kia, ngồi trên ghế suy ngẫm rất lâu.

Nên đi, hay là tiếp tục mạo hiểm?

Sáng sớm hôm sau, dù cả đêm không ngủ nhưng y vẫn xuất hiện ở bên ngoài sơn trang Hạo Đình không xa, nhóm lửa đốt lò, sau đó y phát hiện hôm nay quầy hàng bên ngoài sơn trang Hạo Đình ít hơn lúc trước hai phần ba.

Không sao, y không sợ.

Trên chiến trường, trong ám đạo, có ai là không lấy mạng đổi áo gấm?

Cùng lúc này, phủ Đình Úy.

Nha môn phủ Đình Úy mới vẫn đang trong quá trình xây dựng, nhưng phòng ốc trước đó cũng có thể ở, có thể dùng, xây rộng thêm thì xây rộng thêm, chỗ nên vận chuyển vẫn phải vận chuyển.

Cổ Lạc đẩy cửa ra, ánh sáng lập tức lọt vào phòng, Sa Trai ở trong phòng đang nhắm mắt cũng bị khẽ giật mình, có chút phẫn nộ. Ả ta mở trừng mắt nhìn ra bên ngoài, một nam nhân toàn thân trên dưới đều bị ánh nắng vẽ lên một vòng viền vàng chậm rãi bước vào, mà thiên bạn đã giày vò ả ta nửa đêm đi theo sau người đó, ả ta liền đoán được thân phận của đối phương.

Quỷ Kiến Sầu Hàn Hoán Chi.

Cổ Lạc chuyển một cái ghế đến, Hàn Hoán Chi ngồi xuống ngay trước mặt Sa Trai, nhận lấy một cuộn hồ sơ, mở ra xem: "Sát Tam Trại, người Khương... ngươi đã giết rất nhiều người ở Tây Địa, được gọi là Tiêu diêu pháp ngoại, Tây Địa cũng nằm trong cương vực của Đại Ninh, chỉ là có những lúc ta cảm thấy chuyện giữa người Khương và người Khương, bất luận là quan phủ địa phương hay là quân đội đều không muốn nhúng tay vào, phủ đình úy cũng không muốn nhúng tay."

Sa Trai hừ lạnh một tiếng: "Người âm hiểm nhất là người Ninh các ngươi."

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ngươi sai rồi, người Ninh chưa bao giờ âm hiểm, muốn làm gì cũng đều ở ngoài sáng."

Ông ta lục ra một cuộn khác: "Người mời ngươi đến gọi là Lang gia đúng không, người này không chỉ mời ngươi mà còn mời rất nhiều người, ngươi có muốn biết rốt cuộc vị đông chủ đứng đằng sau là ai không? Có muốn biết tại sao đệ đệ ngươi lại chết không?"

Mắt Sa Trai đột nhiên mở trừng: "Là ai?!"

Hàn Hoán Chi nhấc tay chỉ vào ả ta: "Cởi ra đi."

Cổ Lạc đi lên cởi dây trói trên người Sa Trai, Sa Trai bị treo trên tường lập tức rơi xuống, ngã rất nặng, nhưng lại liều mạng giãy giụa muốn lao về hướng Hàn Hoán Chi, Cổ Lạc đạp một cước vào khuỷu chân, ả ta chỉ có thể quỳ xuống.

Hàn Hoán Chi ném một cuộn giấy trong số đó xuống đất: "Tự xem đi."

Sau đó đứng dậy bỏ đi: "Tìm cho ả một bộ y phục sạch, rồi cho ả một chút lộ phí, hào phóng một chút."

Cổ Lạc gật đầu, căn dặn người đi làm, theo Hàn Hoán Chi ra cửa: "Đại nhân, đã tra rõ ràng rồi?"

"Chưa."

"Hồ sơ đó?"

"Ta viết." Hàn Hoán Chi vừa đi vừa nói: "Ta giữ lại một nữ nhân điên khùng cũng chẳng có tác dụng, ai là người đứng đằng sau căn bản không cần tra cũng biết, chỉ lag không có chứng cớ, Sa Trai là do Lang gia liên lạc, nhưng cũng không biết đường dây ở giữa Lang gia và người đó là ai nối, dứt khoát để Sa Trai ra ngoài náo loạn một chút."

Cổ Lạc ghi nhớ trong lòng, cách làm, sử dụng, mục tiêu, Hàn Hoán Chi làm như vậy là muốn ép đối phương làm ra phản ứng gì đó, gã đều suy nghĩ một lượt.

"Gần đây người của Lưu Vân Hội phái ra ngoài rất nhiều, ta nghi ngờ có người sẽ nhân cơ hội hạ thủ với Lưu Vân Hội, ngươi chú ý nhiều chút."

"Lưu Vân Hội cao thủ như mây, chuyện quan trọng gì mà đến mức bọn họ phái hết người ra ngoài."

"Ngươi không nên hỏi."

Hàn Hoán Chi liếc nhìn Cổ Lạc, vừa đi vừa tự ngẫm nghĩ... Trong cung có một người xuất cung, yên lặng bảy năm đột nhiên hành động còn không phải vì chuyện năm đó. Bệ hạ không để người của phủ đình úy đi theo, chỉ để Lưu Vân Hội phái người đi theo, Lưu Vân Hội xuất hết tinh nhuệ, người quan trọng nhất là Thẩm Tiểu Tùng cũng đã rời khỏi thư viện Nhạn Tháp.

Hàn Hoán Chi sớm đã biết Thất Đức là người bên phía Trân quý phi, nhưng sáu, bảy năm nay Thất Đức vẫn luôn ngoan ngoãn yên phận làm một thị vệ cung đình, Trân quý phi không có chuyện gì muốn làm thì Thất Đức không có gì muốn làm. Thất Đức xuất cung thì chứng tỏ bên phía Trân quý phi đã có vấn đề. Thẩm Tiểu Tùng từng nói... năm đó chưa chắc là chuyện của một mình hoàng hậu.

Hàn Hoán Chi khẽ lắc đầu nói mình đừng nghĩ, nghĩ nữa là sẽ không nhịn được mà thò tay vào, nhưng bệ hạ không cho phép.

Cổ Lạc hỏi: "Sa Trai ả thật sự dám đi?"

"Ả đã không còn gì nữa, còn sợ gì?" Hàn Hoán Chi lên chiếc xe ngựa màu đen kia: "Ta phải theo bệ hạ đến bãi săn Hoa Lê, chuyện trong thành Trường An mấy người các ngươi tự liệu mà làm, nhưng phải nhớ một điều, ngươi đừng quản chuyện bên phía Thẩm Lãnh."

Cổ Lạc gật đầu: "Thuộc hạ đã ghi nhớ."

Gã quản thì sẽ loạn.

Cách thư viện không xa có một tửu lâu rất nổi tiếng trong thành Trường An, đông chủ của tửu lâu rất thần bí nhưng có thể xác định một điều là lai lịch tất nhiên không nhỏ, mấy năm trước có một đệ tử của thư viện toàn thân đẫm máu xách đầu người vào đặt cơm, phủ Thuận Thiên không quản, Hình bộ không quản.

Cho dù là người thường xuyên đến tửu lâu này ăn cơm cũng không có mấy người từng nhìn thấy đông chủ, có tin đồn ông ta là đại nhân vật một tay che trời trong ám đạo đô thành.

Tất nhiên Lưu Vân Hội biết những tin đồn này, nhưng ông ta có gì phải để ý.

Mở tửu lâu này chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là vì ông ta ham ăn, hơn nữa đồ ăn nhất định phải tinh tế, ông ta vô cùng kén chọn đối với đồ ăn, không tìm được một tửu lâu nào trong thành Trường An có thể hài lòng, cho nên đã tự mở một tửu lâu.

Thứ hai, là để tiện gặp người khác.

Ông ta cũng không thể thường xuyên đến thư viện Nhạn Tháp được, đành phải dùng phương thức như vậy để mời vị lão viện trưởng cũng ham ăn như vậy đến.

Lão viện trưởng nổi tiếng ham ăn, trong ngoài triều đình không có ai không biết.

Trong phòng bao, lão viện trưởng chỉ lo ăn, tựa như đầu bếp của thư viện Nhạn Tháp đã khiến lão ủy khuất vậy, lớn tuổi như vậy nhưng sức ăn cũng không giảm chút nào, huống hồ trước giờ lão viện trưởng đều không phải người giả tạo. Đương nhiên lão có thể ăn uống rất nhã nhặn, sự nhã nhặn trong thư viện Nhạn Tháp đều là lão dạy, nhưng lão không thích, ăn uống phải có dáng vẻ của ăn uống, bây giờ có quá nhiều bữa ăn đều vì ăn mà tụ lại.

"Sao ngươi không ăn?" Lão viện trưởng hỏi.

Diệp Lưu Vân đáp: "Đây là nhà ta."

Lão viện trưởng thoáng dừng lại: "Ngươi đang khoe khoang?"

Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Viện trưởng không đau lòng thay ta, ta phải tự đau lòng."

Lão viện trưởng lườm ông ta một cái: "Chỉ là đến nhắc nhở ngươi tự cẩn thận một chút, đừng nghĩ gần đây những người đó bị áp lực mạnh đã không thể làm gì được, trong tay bọn họ còn không ít quân bài."

Diệp Lưu Vân nói: "Đó là chúng ta thất chức, năm đó bệ hạ bảo ta xử lý ám đạo đô thành, chính là không muốn để trong tay bọn họ có quân bài nào có thể đánh, bất luận ở ngoài sáng hay là ám đạo, quân bài đều nằm trong tay bệ hạ."

Cuối cùng lão viện trưởng cũng cảm thấy tiếp tục ăn nữa có thể sẽ xảy ra vấn đề, vì thế dừng đũa: "Cho nên bọn họ mới nghĩ, đoạt lại một vài quân bài."

Diệp Lưu Vân ừm một tiếng: "Ta nghĩ gần đây phong cách hành động của chúng ta rõ ràng đã thay đổi, sợ là đã đổi người trù tính."

Lão viện trưởng trầm tư: "Còn có thể là ai?"

Cùng lúc này, ở ngay trong một gian phòng bao dưới lầu, Tuần Trực ngồi ăn rất văn nhã, uống rượu rất văn nhã, theo ông ta thấy ăn uống nhồm nhoàm là một chuyện rất không có phẩm chất, bất luận là ai... Ông ta có phong độ của mình, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng không thể mất phong độ.

"Diệp Lưu Vân sẽ đang nghĩ bước tiếp theo chúng ta muốn làm gì, nhưng hắn không ngờ được ta đang ở đây nghĩ bước tiếp theo chúng ta làm gì." Tuần Trực đặt chén rượu xuống: "Năm đó người chặn trước mặt thế tử không chỉ là một mình Bùi Đình Sơn, còn có một cổng thành, đừng quên cổng thành sau lưng Bùi Đình Sơn cũng không mở, cánh cổng đó tên là Đạm Đài Viên Thuật."

Người trước mặt ông ta ngồi yên tĩnh, bọn họ biết chỉ cần nghe là được.

Tuần Trực nhìn về phía nam nhân trung niên cũng cực có phong độ ở phía đối diện mình. Trong gian phòng này, duy nhất chỉ có người này mới có thể khiến ông ta nhìn thẳng.

"Làm phiền tiên sinh rồi." Ông ta rất khách khí nói một câu.

Người ngồi đối diện ông ta là Sở Kiếm Liên.

Dù sao ông ta cũng là một người Sở, cho dù Sở quốc đã diệt mấy trăm năm, bởi vì người Sở như ông ta không giống người Sở khác, trong xương tủy có chảy dòng máu khiến ông ta tự cảm thấy phiền chán nhưng cũng không thể làm gì dòng máu hoàng tộc.

Ông ta không có ý làm bất cứ việc gì, không muốn trái lương tâm, nhưng phụ thân của ông ta, vị lão nhân đã mơ giấc mộng hoàng đế mấy chục năm sắp lìa trần, cho nên ông ta cũng phải làm chút gì đó mới có thể khiến phụ thân không tuyệt vọng lúc ra đi.

"Năm vạn lượng." Sở Kiếm Liên thản nhiên mở miệng.

Tuần Trực nhíu mày, ông ta luôn cảm thấy người như Sở Kiếm Liên mở miệng nói bao nhiêu tiền là sỉ nhục bản thân Sở Kiếm Liên, vì thế ông ta cảm thấy phong độ của Sở Kiếm Liên không bằng ông ta.

"Là chuyện về tiền thì dễ nói." Tuần Trực hỏi: "Chỉ muốn biết lúc nào tiên sinh ra tay?"

Sở Kiếm Liên đáp: "Lúc ta muốn."

"Lúc nào tiên sinh muốn?"

"Không biết."

Tuần Trực thở dài: "Nhưng đó là năm vạn lượng."

Sở Kiếm Liên đứng dậy đi ra ngoài: "Nhưng đó là ta muốn."

Thế là Tuần Trực vội vàng đứng dậy: "Ta sẽ nhanh chóng thu thập đủ số lượng đích thân đưa đến nhà tiên sinh."

"Ta không có nhà." Sở Kiếm Liên ra khỏi phòng bao: "Ta chỉ sống ở chỗ đó."

Đất Ninh vạn vạn dặm, đâu có nhà của người Sở.

Sở Kiếm Liên đứng trong đại sảnh của tửu lâu ngẩng đầu nhìn lên trên, tầm nhìn rơi vào gian phòng có Diệp Lưu Vân, trầm mặc giây lát sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Sở Kiếm Liên đi rồi mấy người khác bên cạnh Tuần Trực hiển nhiên đều thở phào nhẹ nhõm, một người tên Phương Thái trong số đó khẽ hừ một tiếng: "Có gì ghê gớm đâu, còn không phải làm việc vì tiền."

Tuần Trực nhìn về phía y: "Còn ngươi?"

Phương Thái hơi lúng túng đứng dậy: "Ta... bạc đủ rồi, cũng có thể làm."

"Vậy tại sao ngươi coi thường ông ta? Huống hồ ông ta mạnh hơn ngươi." Ngón tay của Tuần Trực nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Người sống thì có giá trị, một người giá trị lớn cỡ nào thì thể hiện trực quan nhất chính là tiền. Sở tiên sinh đòi năm vạn lượng ta sẽ lập tức đi gom góp, nhưng các ngươi đòi một vạn lượng ta cũng sẽ cảm thấy nhiều, đừng ganh ghét người khác, các ngươi tự hỏi xem mình có xứng hay không trước đã."

Ông ta đứng dậy đi ra ngoài, sau khi ra khỏi tửu lâu thì bước lên xe ngựa. Bạch Tiểu Lạc ngồi trong xe ngựa nhấm rượu hỏi ông ta: "Tiên sinh nghĩ, người họ Sở đó có thể giết Đạm Đài Viên Thuật?"

"Không giết được." Tuần Trực rót cho mình một chén rượu: "Trừ hoàng đế ra, không có ai có thể giết được Đạm Đài đại tướng quân."

"Vậy mục đích tiên sinh làm như vậy?"

"Giết Diệp Lưu Vân." Tuần Trực nhìn vè phía tửu lâu rất khí phái bên ngoài cửa sổ: "Hoàng đế nắm tất cả quân bài trong tay, ngoài sáng quân bài chúng ta có thể đánh đã không nhiều, đành phải tìm về một số quân bài trên ám đạo. Diệp Lưu Vân là con mắt trên ám đạo, chọc mù con mắt này, ám đạo càng tối hơn... Sau đó lại chọc mù con mắt Hàn Hoán Chi, bên ngoài cũng tối, cặp mắt của hoàng đế mất ánh sáng, chúng ta mới có cơ hội."

"Chúng ta đã giết Hàn Hoán Chi rất nhiều lần, nào có dễ dàng?"

"Đó là các ngươi đã làm sai trình tự, Diệp Lưu Vân không chết, Hàn Hoán Chi làm sao có thể chết được?" Tuần Trực chỉ chỉ phía trước: "Nên đi về phía trước rồi, ngươi đi làm việc ngươi nên làm, người tên là Thất Đức đó đã xuất thành mấy ngày rồi."

Bạch Tiểu Lạc thản nhiên nói: "Trên đời này không có mấy người có thể đi khỏi tầm nhìn của ta, chỉ cần ta muốn nhìn."

Bình Luận (0)
Comment