Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 287 - Chương 287: Cho Các Ngươi Hết

Chương 287: Cho các ngươi hết Chương 287: Cho các ngươi hết

Tấu chương của Lễ bộ rất nhanh đã đến bãi săn Hoa Lê, hoàng đế đã săn được một con sói nên tâm trạng hiển nhiên tốt lên không ít, nhận lấy tấu chương được nội thị bưng hai tay trình lên xem qua, tâm trạng càng tốt hơn một chút.

"Quan viên của Lễ bộ đã xác nhận, người được gả sang là công chúa thật sự, con gái được quốc vương Thổ Phiên yêu thương nhất."

Ông ta đưa tấu chương cho đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật: "Trẫm đã truyền chỉ, mời cha con Lục Vương đến thành Trường An thương nghị việc này."

Đạm Đài Viên Thuật hai tay nhận lấy xem qua: "Đội ngũ tống thân của Thổ Phiên quốc sau khi tới đường quốc cảnh thì dừng lại, do người của Đại Ninh phụ trách hộ tống đến thành Trường An, phải đi gần ba ngàn dặm, bệ hạ nghĩ để biên quân tây cương hộ tống hay là cấm quân phái người qua?"

"Trẫm không thể để cho người ta cảm thấy chúng ta không có cấp bậc lễ nghĩa, cấm quân phái người qua đi, khanh chọn một người đắc lực, trẫm sẽ bảo phủ Đình Úy sai nhân thủ hiệp trợ, Lễ bộ cũng sẽ sắp xếp một vài người, đội ngũ đông đúc một chút, dù sao công chúa của Thổ Phiên quốc gả sang đây thì là người của Đại Ninh rồi, mặt mũi cũng là của Đại Ninh."

Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu: "Thần tuân chỉ, bên Bộ binh có người đã đến tìm thần thương nghị. Bọn họ nghĩ hiện giờ hai vị dũng tướng trẻ tuổi nổi danh nhất trong quân đều ở Trường An, nếu có thể phối hợp điều phái bọn họ qua, dường như càng ổn thỏa hơn, Thổ Phiên lấy lòng Đại Ninh, ba tiểu quốc kia sẽ sợ hãi trong lòng, nói không chừng giữa đường sẽ có hành động ngăn cản công chúa Thổ Phiên tiến vào Đại Ninh, còn có thể sẽ phái rất nhiều sát thủ lẻn vào Đại Ninh tìm cơ hội ám sát dọc đường. Nếu như công chúa Thổ Phiên gặp chuyện không may ở cảnh nội Đại Ninh, sợ là ý thân cận của Thổ Phiên cũng sẽ đứt."

"Hửm?" Hoàng đế khẽ nhíu mày.

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ở thành Trường An, công sự này Bộ binh nhớ hai người bọn họ cũng không tính là quá phận. Hai người đó vũ dũng hơn người và còn túc trí đa mưu, lui tới xung xông pha chiến trường, đi bảo vệ có thể chu toàn kín kẽ, so với những người tuổi trẻ chưa từng đánh trận nhưng lại mắt cao hơn trán ở trong cấm quân thì quả thật mạnh hơn rất nhiều, chỉ là hoàng đế cứ cảm thấy chuyện này có chút mùi vị không tầm thường.

"Sao Bộ binh không có ai đến trực tiếp nói với trẫm?"

"Người của Bộ binh là muốn hỏi thử thần xem như vậy có được hay không trước, nếu được thì mới trực tiếp dâng tấu."

Hoàng đế ném cung cứng cho cấm vệ đi theo: "Hai người bọn họ đi cũng không phải là không được, để trẫm nghĩ thêm đã."

"Vâng." Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu: "Nếu không thì chỉ để một mình Mạnh Trường An đi là được, Thẩm Lãnh thương thế chưa lành, sợ là cũng không tiện thuyền xe mệt nhọc đi tây cương."

Hoàng đế suy ngẫm một chút: "Đi về ba tháng cũng đủ rồi, cũng không lỡ kỳ thi lớn các quân được."

Đạm Đài Viên Thuật hạ giọng nói: "Nhưng nếu Thẩm Lãnh ra khỏi thành Trường An, khó đảm bảo không có nguy hiểm."

Khóe miệng hoàng đế hơi hơi giương lên: "Sợ gì?"

Ông ta quay đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Khanh nghĩ có thể đi không?"

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Xem bệ hạ có nỡ hay không."

Hoàng đế liếc nhìn con dã lang bị mình bắn chết: "Đi đi, khanh cũng đi, trẫm nỡ bỏ ba người một lúc, còn không bắt được sói?"

Hàn Hoán Chi nghĩ đến câu ngạn ngữ dân gian kia... Không nỡ bỏ con thì không bắt được sói, cũng thật là hợp cảnh.

Sơn trang Hạo Đình.

Thẩm Lãnh cảm thấy có chút nhàm chán, người của phủ Đình Úy và cấm quân đã tăng hộ vệ sơn trang Hạo Đình lên gấp đôi, cho nên chẳng những nhàm chán mà còn không thú vị. Thẩm tiên sinh rời khỏi thành Trường An đã bốn năm ngày, không nói với Thẩm Lãnh muốn đi làm gì, nhưng trước khi hoàng đế đi hắn đã xin một chút, để cho Thẩm Trà Nhan từ thư viện Nhạn Tháp chuyển đến sơn trang, như vậy trong lòng cũng yên tâm một chút.

Trà gia nhìn nhìn cái tiểu viện này của Thẩm Lãnh rất vừa lòng: "Rất nhiều cây đấy."

Thẩm Lãnh: "..."

Trà gia nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Lãnh mới giật mình, chắp tay sau mông đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh đụng vai: "Ta chỉ nghĩ, trong viện tử này cây cối tạo bóng râm mát mẻ hơn so với bên ngoài, viện tử của ta ở đâu?"

Thẩm Lãnh ngẩn người: "Vị tráng sĩ này, ngươi định ở đơn độc một mình?"

Trà gia cũng ngây ra: "Lẽ nào ta và ngươi ở một viện tử?"

Thẩm Lãnh: "Viện này còn nhỏ sao?"

Trà gia thở dài: "Ta là sợ cô nam quả nữ sống chung một phòng..."

Thẩm Lãnh vừa muốn nói ta không phải loại người như vậy, liền nhìn thấy Trà gia thầm thở dài: "Nếu ta hại ngươi thì làm sao?"

Thẩm Lãnh bỗng nhiên gật đầu, trên mặt là một kiểu cầu tai họa đến đáng khinh.

Trà gia nhìn hắn một cái, nheo mắt cười, chắp tay sau mông đi về phòng: "Lại đây."

Thẩm Lãnh lập tức lòng nở hoa, đến gậy cũng ném sang một bên mà đi, tim đập rộn ràng, tăng tốc thêm nữa, rất nhanh rất nhanh, huyết dịch sôi trào, giống như trong huyết dịch có một con lừa vui sướng, tung cả bốn vó...

Lúc đi đến cửa Trà gia quay đầu lại: "Dọn dẹp đồ của ta một chút, vào sương phòng ở đi."

Thẩm Lãnh giống như bị cái gì đó khóa chặt ở đó, nhìn Trà gia từ trên xuống: "Nghiêm túc?"

Trà gia nghiêm trang nói: "Đương nhiên là rất nghiêm túc, ngươi ở sương phòng ta ở chính phòng... bởi vì lúc nãy ta đã xem kỹ rồi, trước cửa sương phòng hơi nhiều cây, mà vào buổi trưa sẽ bị mặt trời chiếu đến, vết thương trên người ngươi chưa lành, vải băng bó dày như vậy, nếu quá nóng sẽ dễ lây nhiễm, lúc nãy ta vào dọn dẹp rồi."

Thẩm Lãnh vẻ mặt đáng thương.

Trà gia nhìn hắn tiếp tục nói: "Nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau giặt y phục, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, còn cho phép ngươi xem ta luyện kiếm... Buổi tối thì ta lấy nước nóng ngâm chân cho ngươi, đương nhiên là ta ngâm trước rồi ngươi ngâm sau, ta sẽ nhớ thêm một ít nước nóng cho ngươi, nếu ta quên thì ngươi nhắc ta."

Thẩm Lãnh gật đầu như bằm tỏi.

"Có thể cùng nhau ngâm chân không?" Hắn hỏi.

Trà gia nghĩ nghĩ, trả lời: "Không thể."

Thẩm Lãnh: "Ồ..."

Trà gia nói: "Ta đã xem, cái chậu ngâm chân đó rất nhỏ, không vừa chân của hai người, sáng mai ta ra ngoài đi một vòng mua một cái chậu lớn về."

Thẩm Lãnh: "Ừ!"

Trưng ra nụ cười giống như chó Husky.

Trà gia chắp tay sau mông đi vào nhà, dọn chăn đệm của Thẩm Lãnh, hừ một tiếng: "Hôi quá..."

Thẩm Lãnh: "Đâu có, rõ ràng rất sạch sẽ."

Trà gia có chút khó xử: "Bây giờ ngươi có muốn tháo chăn đi không? Ngày mai ta giặt giúp ngươi một chút... Ngươi biết đấy, ta không thể chủ động đi làm, nếu như ta chủ động làm, ngươi sẽ phát hiện hóa ra ở đây chỉ còn lại một tấm chăn, đành phải đi xin ta nói "có thể thương ta cho ta đắp tạm chăn cùng tỷ không", ta sẽ từ chối, vậy chẳng phải ngươi rất đáng thương sao?"

Vèo một cái, Thẩm Lãnh đã bắt đầu tháo chăn: "Quả nhiên rất hôi, còn không giặt nữa thì làm sao được?"

Trà gia ngồi xuống, cảm thấy mặt hơi nóng.

Thẩm Lãnh chân tay lóng ngóng tháo chăn, Trà gia lấy chăn của mình ra ôm vào để trên giường, sau đó lại ra ngoài lấy một chậu nước nóng đặt dưới đất: "Ngâm chân trước."

Thẩm Lãnh: "Không phải tỷ ngâm trước?"

Trà gia: "Vậy ngươi trải chăn?"

Thẩm Lãnh vội vàng từ trên giường lăn xuống, nhanh nhẹn cởi giày tất, thả chân vào chậu nước lập tức không nhịn được khẽ rên một tiếng. Trà gia nhìn dáng vẻ hắn như vậy thở dài, thầm nghĩ sợ là mình đã chọn một tên ngốc rồi.

Cũng có lúc đêm khuya thanh tĩnh, hai người nằm trên giường mặt đối mặt, đắp chung một tấm chăn.

Yết hầu của Thẩm Lãnh nhấp nhô lên xuống: "Tiếp theo thì sao?"

Trà gia nghĩ nghĩ: "Ta nhất định sẽ phản kháng, nói không chừng sẽ đánh đau ngươi."

Thẩm Lãnh: "Ngủ ngon."

Trà gia: "Được."

Thẩm Lãnh: "Ngủ rồi sao?"

Trà gia: "Gối đầu không thoải mái."

Thẩm Lãnh: "Có một cái gối quấn băng vải tỷ có dùng không?"

Trà gia: "Miễn cưỡng thử xem."

Một cánh tay hết sức cẩn thân đưa đến, Trà gia gối lên cánh tay: "Hôm nay ngự y đến thay thuốc cho ngươi nhưng ta đã cản lại, bảo ông ta để thuốc lại, nói với ông ta sau lúc này cần thay thì sai người đưa thuốc đến là được, để ta thay cho ngươi."

Thẩm Lãnh cười: "Đúng đó, cũng không thể cứ để cho ông ta thay mãi được."

Cùng lúc này, trong một viện tử nhỏ cách sơn trang Hạo Đình vô cùng xa, Diêu Vô Ngấn ngồi dưới tàng cây nhìn trăng sáng trên bầu trời, nghĩ đã sắp đến lúc rồi... Lần đầu tiên Thẩm Lãnh nhìn thấy y đã mua của y một cái trống bỏi, lần thứ hai hỏi y tại sao mua lò nướng của lão Hà bắt đầu bán bánh nướng, lần thứ ba sau khi mua của y hai cái bánh nướng đã hỏi y là người ở đâu, tán gẫu thêm năm câu so với hai lần trước, lần thứ tư đã ngồi xuống ăn hai cái bánh nướng và một bát canh, tuy nói chuyện không nhiều nhưng hỏi một câu hỏi cực mấu chốt, Thẩm Lãnh hỏi y chắc từng học võ?

Ngày mai.

Diêu Vô Ngấn nghĩ, đại khái ngày mai sẽ có thể khiến Thẩm Lãnh đưa ra quyết định. Cái chết của Diêu Đào Chi khiến Diêu Vô Ngấn xác định một chuyện, muốn giết chết người ở cấp bậc này như Thẩm Lãnh tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, có lẽ sẽ cần thời gian ít nhất nửa năm, tiếp cận hắn, thân thuộc hắn, sau đó trở thành người bên cạnh hắn. Nếu có thể trở thành thân binh của Thẩm Lãnh, vậy thì làm việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Y nghe nói Thẩm Lãnh võ nghệ siêu quần, tuy rằng y tự phụ, nhưng cũng không nắm chắc nhất kích tất sát trong tình huống Thẩm Lãnh có đề phòng.

Y ngồi mãi trong viện, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại về kế hoạch hết lần này đến lần khác, đến lúc xác định sẽ không có sơ hở mới đứng dậy đi ngủ.

Hoàng đế đến bãi săn Hoa Lê, đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật đi theo, tinh nhuệ trong cấm quân đều ra ngoài thành Trường An, đô đình úy phủ Đình Úy Hàn Hoán Chi cũng đi theo, tinh nhuệ của phủ Đình Úy cũng ra khỏi thành Trường An hết, đây là thời điểm tốt nhất.

Có lẽ, căn bản là không cần thời gian lâu như trong kế hoạch.

Sơn trang Hạo Đình.

Thẩm Lãnh mắt lấp lánh nhìn Trà gia, Trà gia mắt lấp lánh nhìn Thẩm Lãnh, hai người mặt đối mặt gần trong gang tấc, cứ nhìn nhau như vậy. Thẩm Lãnh càng nhìn càng cảm thấy vợ mình quá mức xinh đẹp, Trà gia càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Lãnh ngây ngô.

Đúng lúc này trong viện có vài âm thanh rất khẽ, trong khoảnh khắc đó Trà gia đã cầm Phá Giáp kiếm đặt cạnh giường lên, Thẩm Lãnh thì cầm hắc tuyết đao ở một bên khác.

Ngoài cửa sổ có một bóng đen, bị ánh trăng chiếu rọi lên cửa sổ giấy.

Hai người nhìn bóng đen kia, chờ hắn ta cử động.

Một lát sau bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, thật sự rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Thẩm Lãnh và Trà gia lại đồng thời nhìn về phía đối phương, sau đó xác định một chuyện... Một tức tiếp theo, Trà gia đã cầm Phá Giáp kiếm mở cửa phòng ra, nhìn thấy người đứng trong viện tử ở bên ngoài, không nhịn được hừ một tiếng: "Vi lão bất tôn!"

Sở Kiếm Liên quay đầu lại nhìn về phía Trà gia: "Đi ngang qua, đói bụng rồi."

Thẩm Lãnh dựa vào khung cửa: "Tiền đâu?"

"Cho các ngươi hết rồi." Sở Kiếm Liên vào cửa: "Cho nên ta nghĩ, nếu vào xin bát cơm, các ngươi cũng không đến mức đuổi ta ra."

Thẩm Lãnh hỏi: "Chỉ có mỳ trứng gà có được không?"

Sở Kiếm Liên: "Qua loa như vậy?"

Thẩm Lãnh: "Sở tiên sinh ông có thể không biết, đây là tiêu chuẩn rồi..."

Sau một nén nhang, trước mặt Sở Kiếm Liên có thêm một bát mỳ, hai đĩa thức ăn kèm ngon lành cộng thêm một đưa lạc rang, một bình rượu nóng ngon, một bình trà ngon.

Trà gia tò mò hỏi: "Sư phụ, mấy ngày này người đi làm gì?"

Sở Kiếm Liên trả lời: "Kiếm tiền."

Thẩm Lãnh: "Không kiếm được?"

Sở Kiếm Liên nói: "Đã kiếm được."

Ông ta tháo túi vải đeo sau lưng xuống đặt trên bàn, mở ra, bên trong là ngân phiếu năm vạn lượng.

"Nhiều như vậy." Trà gia trợn mắt nhìn nhìn, hừ một tiếng: "Vậy mà người còn nói không có tiền."

Sở Kiếm Liên đẩy túi vải ra phía trước: "Ta đã nói, cho các ngươi hết."

Bình Luận (0)
Comment