Thẩm Lãnh nhìn xấp ngân phiếu dày trước mặt, lại đẩy trở về.
"Giết người?" Hắn hỏi.
Sở Kiếm Liên vừa mới ăn một miếng mì, đặt đũa xuống ngồi thẳng lưng nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi cảm thấy với thân phận của ta, giết người Ninh, giết người nào thì không phù hợp?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Đối với Sở Kiếm Liên tiên sinh mà nói, chỉ cần là người Ninh làm quan, có chức quyền, giết ai cũng được, nhưng đối với chúng ta mà nói, tiền Sở tiên sinh giết ai đưa cho chúng ta, chúng ta đều không thể nhận."
Sở Kiếm Liên lại hỏi: "Ngươi đang giảng đạo với ta sao?"
Trà gia đưa tay kéo tay áo Thẩm Lãnh, hắn không phản ứng.
"Người Ninh, đưa cho ta năm vạn lượng để giết người Ninh." Sở Kiếm Liên cười giễu cợt: "Ngươi lại cảm thấy không phù hợp?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Điều Sở tiên sinh theo đuổi là gì? Có lẽ tiên sinh biết rõ, ngài giết bao nhiêu quan viên của Đại Ninh cũng không diệt nổi Ninh quốc, không phục được Đại Sở. Nếu như chỉ vì muốn khiến hoàng đế Đại Ninh khó chịu, Sở tiên sinh có thể tiếp tục truy sát, nhưng ta không cảm thấy ông làm thế là muốn tốt cho người sống trên mảnh đất này, không nói đến là người Ninh hay người Sở, chỉ nói người sống trên mảnh đất này."
Sở Kiếm Liên bưng bát mỳ trước mặt, ăn một miếng, lại nhìn Thẩm Lãnh: "Vì sao không ngăn cản ta?"
"Ngăn cản tiên sinh giết người?"
"Ngăn cản ta ăn mỳ."
"Tại sao phải ngăn cản tiên sinh ăn mỳ?"
"Bởi vì ngươi không lấy tiền của ta, ta còn muốn giết quan viên Đại Ninh các ngươi."
"Mỳ không liên quan tới bạc." Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Chỉ là ông có liên quan tới chúng ta."
Sở Kiếm Liên bật cười, ăn rất nhanh, dường như cũng rất hài lòng, ăn xong mỳ lại uống thêm mấy ngụm nước mì, lại rót một ly rượu uống cạn, bụng ấm lên nhìn người cũng có tinh thần hơn không ít. Chủ yếu nhất là từ đầu chí cuối Thẩm Lãnh không hề nhìn thấy sát khí trên người ông ta, cho dù là lúc Thẩm Lãnh hỏi ông ta hai vấn đề đó.
"Vui thật. Thú vị thật." Sở Kiếm Liên nhìn chiếc túi vải: "Ta thu tiền của người Ninh muốn để cho hai đứa nhỏ người Ninh của ta sống tốt hơn một chút, mà ngươi lại ở đây giảng đạo cho ta, ngươi nói xem... người thuê ta giết người Ninh nực cười, hay là ngươi nực cười, hay chính là ta nực cười đây?"
Không đợi Thẩm Lãnh trả lời, Sở Kiếm Liên đã tiếp tục nói: "Quy tắc cũ, ta ra một kiếm, ngươi đỡ được, cho dù là ta nhận lời đi giết đại thần người Ninh nào, ta sẽ không đi nữa, hai vạn lượng cũng được mà năm vạn lượng cũng mặc, chỉ có thể mua được của ta một chiêu kiếm này, nhưng lần này ta sẽ không nương tay."
Sắc mặt của Trà gia lập tức thay đổi: "Sư phụ, hắn trọng thương chưa lành."
Sở Kiếm Liên cười nhạt: "Vậy thì, ngươi thay hắn tiếp một kiếm?"
Trà gia: "Được."
Nàng nắm chặt Phá Giáp kiếm.
Sở Kiếm Liên lắc đầu: "Đó là kiếm của ta."
Vì thế Trà gia đứng dậy, tay không.
Thẩm Lãnh kéo nàng lại: "Ngồi xuống đi, để ta."
Trà gia lắc đầu, hai mắt đã đỏ hồng.
Thẩm Lãnh cười xòa: "Không có dễ chết như vậy đâu."
Hắn đứng lên đi tới chính giữa phòng khách: "Không cần đi ra sân, động tĩnh lớn một chút sẽ kinh động đến người ở xung quanh, không chỉ có cấm quân còn có người của phủ Đình Úy. Có lẽ Sở tiên sinh sẽ không để ý chỗ rộng hay hẹp."
Sở Kiếm Liên đáp: "Đương nhiên ta không để ý, chỗ càng hẹp, ngươi chết càng nhanh."
Ông ta nhìn băng quấn trên hai tay Thẩm Lãnh: "Lần này, không có bao cát rồi nhỉ."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Không có."
Hắn đưa tay nắm lấy hắc tuyến đao đặt ở không xa, đứng dậy, giương đao trước người.
Sở Kiếm Liên liếc mắt nhìn đồ ăn, rượu nóng và trà trên mặt bàn, tự rót cho mình một chén trà. Không biết là tay run hay bình trà không đủ tốt, có một giọt rớt xuống mặt bàn, ông ta nhìn giọt trà đó, trầm mặc trong giây lát, đột ngột co ngón tay gảy... giọt nước trà bắn thẳng về phía Thẩm Lãnh, nhanh chóng xuyên qua không gian.
Giọt nước trà bắn lên hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh, hắc tuyến đao "ong" một tiếng, thân đao rung rung.
Nửa người trên của Thẩm Lãnh hơi ngửa về sau, nhưng hai chân vẫn đứng vững như núi.
"Cho ngươi nợ." Sở Kiếm Liên đứng dậy, nhìn ngân phiếu trong túi vải lại nhìn Trà gia: "Nhận lấy đi, dù sao ta cũng đã ra một kiếm rồi."
Thẩm Lãnh bật cười, rất giảo hoạt,
Sở Kiếm Liên trừng mắt nhìn hắn: "Tâm tư quỷ quái của Thẩm Tiểu Tùng, đều bị ngươi học được rồi."
Trà gia lắc đầu: "Có ai ngốc hơn hắn chứ?"
Sở Kiếm Liên hỏi: "Hắn không ngốc, ngươi có chọn hắn không?"
Trà Gia ngẩn người, không biết trả lời như thế nào.
Uống một chén trà nóng, Sở Kiếm Liên chuẩn bị cáo từ: "Các ngươi vẫn chưa đi xem căn nhà đó đúng không? Ta đã tìm thợ thủ công tu sửa, có thể vào ở được rồi, lúc bái đường nhất định không được ở nơi khác, chỉ được phép ở trong căn nhà đó."
Thẩm Lãnh và Trà gia liếc mắt nhìn nhau, đều mơ hồ cảm thấy một tia bất an.
Sở Kiếm Liên rời đi, lúc muốn đến không ai ngăn cản được, lúc muốn đi đương nhiên cũng chẳng ai ngăn cản được.
"Ngươi chắc chắn sư phụ sẽ không xuất kiếm?"
"Chắc chắn." Thẩm Lãnh nhìn về phía Sở Kiếm Liên vừa mới rời đi: "Nếu như ông ấy thật sự giống như những lời ông ấy vừa nói, nguyện ý giết người vì tiền, thì ông ấy đã không tới."
"Vậy ngươi còn nói những lời đó đả kích ông ấy."
"Bởi vì ông ấy đang do dự."
Thẩm Lãnh thở dài, cúi đầu nhìn, cánh tay phải nứt ra hai vết thương nho nhỏ. Lúc đỡ một giọt nước trà không tự chủ được mà huy động lực, vì thế băng gạc rách ra một chút.
"Tính tình của Sở tiên sinh vốn là không giết người mới phải, bất kể là người Ninh hay bất cứ người nào, nhưng nay nội tâm của ông ấy dường như đã bị thứ gì đó bắt đầu thao túng, ông ấy do dự đứng giữa giết và không giết, vì thế mới muốn gặp chúng ta..."
"Vì sao?"
Trà gia vô thức hỏi, sau đó nhanh chóng hiểu ra được... Thẩm tiên sinh đang do dự, chỉ có nhìn thấy hai người bọn họ mới củng cố được tấm lòng, bởi vì bản thân nàng và Thẩm Lãnh chính là người nước Ninh mà Sở tiên sinh không muốn giết nhất, Sở tiên sinh muốn mượn tình cảm của hai người bọn họ để đè nén sát niệm của mình.
"Ta chỉ không biết." Thẩm Lãnh đưa tay vuốt mày: "Ai lại đắt hơn ta nhiều đến vậy?"
Trà gia nghĩ lúc này mà tên ngốc đó còn nghĩ tới một vấn đề ấu trĩ đến vậy, đúng là đồ ngốc... Lúc đầu Sở Kiếm Liên nhận lời thế tử Lý Tiêu Nhiên giết Thẩm Lãnh với giá hai vạn lạng, nay lại là năm vạn lạng, vì thế Thẩm Lãnh có phần không phục.
"Bây giờ làm gì?" Thẩm Lãnh xán lại: "Chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm."
Trà gia nghiêm túc trả lời: "Ngủ ngon."
Nói xong bước vào trong phòng, Thẩm Lãnh đứng ngoài phòng khách một lúc, lại cúi đầu nhìn cánh tay phải bàn tay phải, đó chỉ là một giọt nước trà... Khi đó, lúc ở quận An Dương đã đỡ một kiếm của Sở Kiếm Liên, sau đó Thẩm Lãnh cảm thấy chính mình đã không còn cách Sở Kiếm Liên còn xa lắm nữa, thậm chí còn có chút tự đắc. Bây giờ mới biết, lúc đó Sở Kiếm Liên đã rất nương tay rồi.
Trong tửu lâu vốn nên sớm đóng cửa, Diệp Lưu Vân ngồi ngay ngắn, bên cạnh ông ta có một thanh kiếm dựng thẳng, thoạt nhìn chỉ là một thanh trường kiếm bình thường không có gì lạ. Trong sảnh lớn của tửu lâu chỉ có một mình ông ta, bốn phía yên tĩnh tới mức đến cả tiếng hít thở cũng có vẻ chói tai, ông ta nhắm mắt dưỡng thần, kiếm ở chỗ có thể dễ dàng cầm lấy, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có người nào đến, ông ta cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Tinh nhuệ của cấm quân đã dùng hết, tinh nhuệ của phủ Đình Úy đã dùng hết, đến là tinh nhuệ của Lưu Vân Hội cũng không ở thành Trường An, đối với những người đó mà nói đây chính là cơ hội tốt nhất, cho dù là phía nào ra tay cũng nên hiểu cơ hội này hiếm có đến mức nào.
Ngồi đến tận khi trời sáng vẫn không có chút động tĩnh nào, Diệp Lưu Vân nghĩ cũng không thể là mấy người đó run sợ chứ, nếu như đổi lại là ông ta, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này, nhưng nếu không phải là run sợ, vậy vì sao không tới?
Thứ mặt trời đem đến cho con người không chỉ có ấm áp mà còn là ánh sáng. Sau khi trời sáng tất cả những âm mưu quỷ kế, tất cả bẩn thỉu đê hèn đều sẽ ẩn mình lại, chờ đến khi mặt trăng lên mới bắt đầu tiếp quản mặt đất.
Cánh cửa của tửu lầu bị người từ bên ngoài đẩy vào kẹt một tiếng, Bạch Nha hăng hái bước vào, nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Lưu Vân cúi người bái lạy: "Đông chủ, tối hôm qua trong thành Trường An, tất cả đường khẩu của chúng ta đều bình an vô sự. Có điều... thuộc hạ vừa mới nghe được tin tức, có người trong ám đạo đưa ra đơn hàng, ai lấy được đầu của đông chủ, có thể lĩnh được năm vạn lạng."
Diệp Lưu Vân đưa tay miết trán mình: "Rẻ như vậy à?"
Bạch Nha ngơ người, không ngờ đông chủ lại chỉ để ý tới chuyện này.
"Có phần không vui lắm." Diệp Lưu Vân ném trường kiếm cho Bạch Nha, cất bước ra ngoài tửu quán: "Có bao nhiêu người muốn nhận đơn hàng này?"
"Rất nhiều, ám đạo thành Trường An, mấy thế lực không biết là thực sự quy phục hay giả vờ quy phục đều muốn nhận đơn này, năm vạn lượng đã đủ khiến người điên cuồng rồi. Càng khiến người ta điên cuồng hơn chính là, nếu như đông chủ chết, người đứng đầu thành Trường An sẽ đổi người. Dục vọng khiến người ta mù quáng. Người mù quáng trên thế gian này vốn dĩ đã nhiều không đếm được."
Diệp Lưu Vân vừa đi vừa nói: "Có điều năm vạn lượng còn chưa đủ kích thích bọn chúng, ngươi đi tung tin ra ngoài, nói ta tự thêm cho mình năm vạn lượng nữa, ai giết được ta, ta sẽ thêm tiền cho hắn."
Bạch Nha không nhịn được phig cười, nghĩ đông chủ quả nhiên vẫn là một đông chủ bá khí như thế.
Hai nén nhang sau, Diệp Lưu Vân tắm rửa thay y phục, còn yên ổn ăn bữa sáng, một bát cháo gạo tẻ, ba lồng bánh bao nhỏ, lại thêm một miếng đậu nhự, một đĩa đậu lên men, một đĩa dưa muối nhỏ.
"Đông chủ." Bạch Nha đi làm việc trở về, bước chân có phần nóng vội, tay cầm một bức thư đi đến: "Có thư."
Diệp Lưu Vân cầm lấy mở ra, giấy thư bên trong rất sạch sẽ, sạch sẽ bởi vì có rất ít chữ.
"Ta làm, đừng khách khí."
Chỉ sáu chữ này, nét chữ rất thanh tú.
Diệp Lưu Vân cười khổ lắc đầu, trong lòng nghĩ quả nhiên vẫn trả một câu này lại.
Năm năm trước có người muốn giết nàng ta, ông ta ngăn cản. Đêm ấy thành Trường An thây phơi mười dặm, thi thể nối tiếp nhau đổ xuống đường, trời còn chưa sáng đã lại sạch sẽ như cũ.
Cách tửu lâu chừng ba dặm có một hí viện tên Hồng Tụ Chiêu, nổi tiếng hơn bất kỳ thanh lâu nào khác trong thành Trường An, cho dù các cô nương ở đây đều chỉ hát khúc hát kịch chứ không bán thân. Cho dù là loại nam nhân nào, cũng có thể tìm thấy ở đây kiểu nữ nhân mình cho là hoàn mỹ nhất, vì thế người mê mẩn đông như kiến, mỗi buổi diễn hạ màn, bạc cổ vũ có thể chất đầy hai chiếc bàn dài.
Trong Hồng Tụ Chiêu tổng cộng có sáu mươi hai người, ngoại trừ lão Địch canh cửa và lão Ngô dưới phòng bếp thì đều là nữ nhân.
Đông chủ của kịch viện cũng là nữ nhân, không thường đến, không ai biết thân phận của nàng ta rốt cuộc thế nào, chỉ nghe nói, Hồng Tụ Chiêu còn từng vào cung hát kịch, là năm năm trước, do hoàng hậu nương nương thường ngày ở chốn thâm cung ít khi lộ mặt chỉ đích danh. Khi đó hoàng hậu nói, muốn xem xem rốt cuộc nàng ta trông như thế nào.
Sau khi gặp mặt, hoàng hậu cảm thán, hóa ra đó chính là dáng vẻ không thể kháng cự.
Lần đó hoàng đế không đến xem kịch. Ông ta không thích đến cung Diên Phúc, chứ đừng nói đến chuyện xem kịch cùng hoàng hậu. Ngày hôm đó không biết vì sao cấm quân tụ tập ở cung Diên Phúc rất đông, cứ như là muốn cách tường nghe xem như thế nào là thiên lại chi âm (1).
Tay áo đỏ (hồng tụ) không thể tự mình lay động, có thể lay động được chính là tay trong tay áo.
Hồng Tô Thủ.
Đêm hôm đó, mười tám thế lực ám đạo lớn nhỏ rục rịch ngóc đầu dậy.
Sau đêm hôm đó, thế lực ám đạo lớn nhỏ, thiếu đi mười tám phái.
Diệp Lưu Vân vẫn là Diệp Lưu Vân của năm năm trước, nàng ta vẫn là nàng ta của năm năm trước.