Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 289 - Chương 289: Phong Tuyền Lưỡng Bộ, Tuế Hàn Tam Hữu

Chương 289: Phong Tuyền Lưỡng Bộ, Tuế Hàn Tam Hữu Chương 289: Phong Tuyền Lưỡng Bộ, Tuế Hàn Tam Hữu

Trên ám đạo thành Trường An thường xuyên sẽ có một vài tranh luận, nói rốt cuộc là Hồng Tô Thủ lợi hại hơn hay là Lưu Vân Hội lợi hại hơn. Nếu như nói là mấy năm trước Lưu Vân Hội hoàn toàn xứng đáng, nhưng hai năm gần đây mức khống chế của Hồng Tô Thủ đối với ám đạo thành Trường An dường như đã lờ mờ có xu thế chiếm vị trí.

Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, đó là bởi vì Lưu Vân Hội không tranh giành.

Nếu thế lực ám đạo khác muốn quật khởi, mới thò đầu ra đã bị Lưu Vân Hội một gậy đánh xuống, gậy gỗ đánh không được liền đổi thiết côn, muốn ra cửa cũng không có, nhưng Hồng Tô Thủ bất kể mở rộng thế lực như thế nào, từ đầu đến cuối Lưu Vân Hội chẳng quan tâm.

Vì thế có người đi so sánh hai nhà ai lợi hại hơn, có người cười nhạo người so sáng không hề kiến giải, kiến thức hạn hẹp mỏng, nếu hai nhà không phải quan hệ chặt chẽ, Lưu Vân Hội làm sao có thể để mặc Hồng Tô Thủ phát triển như vậy.

Khi có người ở trên ám đạo đưa ra sát đơn báo giá đầu người năm vạn lượng, ám đạo rục rịch, Hồng Tô Thủ diệt tất cả mười tám thế lực lớn nhỏ trên ám đạo thành Trường An giống như gió cuốn mây tan, vì thế mọi người mới thật sự tỉnh ngộ ra, hóa ra Lưu Vân Hội và Hồng Tô Thủ thực sự rất thân mật, hai bên tranh giành vị trí đầu là một nhà, vậy thì người khác còn có gì để chơi nữa?

Vì thế một đêm liền gió êm sóng lặng, đâu còn có người dám suy nghĩ năm vạn lượng kia nên lấy hay không nên lấy.

Nhưng ai lại từng nghĩ đến, người đưa ra sát đơn kia, mục tiêu đâu chỉ có một Diệp Lưu Vân?

Diệp Lưu Vân năm vạn lượng, Hàn Hoán Chi năm vạn lượng, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật cũng là năm vạn lượng.

Tuần Trực từng nói với Bạch Tiểu Lạc, muốn giết Hàn Hoán Chi thì phải giết Diệp Lưu Vân trước, lúc đầu Bạch Tiểu Lạc không hiểu, sau đó mới hiểu ra hàm nghĩa ẩn giấu bên trong câu nói này... Tại sao Hàn Hoán Chi có thể chèn ép thế lực ám đạo tinh chuẩn và còn tàn nhẫn như vậy? Còn không phải bởi vì sự hiệp trợ của Lưu Vân Hội, trong ngoài thành Trường An chỉ cần là chuyện trên ám đạo, có gì mà Lưu Vân Hội không biết?

Diệp Lưu Vân chính là một đôi mắt khác của Hàn Hoán Chi, nhất cử nhất động trên ám đạo đều xuyên qua Diệp Lưu Vân chuyển đến bên phía Hàn Hoán Chi, phủ Đình Úy có thể khiến cho giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, không phải không có quan hệ với Lưu Vân Hội.

Diệp Lưu Vân chết rồi, Hàn Hoán Chi mới có thể khó lòng phòng bị.

Nhưng Hồng Tô Thủ cũng không dịu dàng một chút nào, giết Diệp Lưu Vân liền biến thành đầm rồng hang hổ.

Xe ngựa rời khỏi tửu lâu đi về hướng ngõ Phúc Hi, đó là nhà của Diệp Lưu Vân. Đương nhiên ông ta sẽ không ở trong tửu lâu mỗi ngày, cũng sẽ không ở trong nhà mỗi ngày, ở trong thành Trường An có ít nhất hơn mười chỗ ở của ông ta, đừng nói giết ông ta, muốn tìm đến ông ta cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Tuần Trực ngồi trong quán trà ngay đối diện tửu lâu, lúc xe ngựa rời khỏi tửu lâu ông ta không có một chút phản ứng gì, cũng không liếc mắt một cái, cho đến khi xe ngựa đã đi xa ông ta mới ngẩng đầu nhìn nhìn về hướng bên kia, khóe miệng hơi nhếch lên.

Còn có sáu người nữa ngồi cùng ông ta, trong đó người thu hút chú ý nhất là vị đầu trọc mặc đạo bào, không có tóc thì thôi, ngay cả râu và lông mày mà y cũng không có, thoạt nhìn cả đầu tựa như một quả trứng trụi lủi.

"Hắn đã buông lỏng." Đạo nhân đầu trọc cười: "Hồng Tô Thủ trong vòng một đêm gần như quét sạch tất cả giang hồ ám đạo rục rịch, không ai dám động, cho nên Diệp Lưu Vân đã cảm thấy an toàn."

"Không đơn giản như vậy." Tuần Trực mỉm cười nói: "Đó là Diệp Lưu Vân, nếu hắn dễ dàng giết như vậy, đâu đến phiên chúng ta."

"Tiên sinh, nhưng đêm nay hắn nhất định chết." Đạo nhân đầu trọc tựa hồ cực kỳ khâm phục Tuần Trực: "Có tiên sinh thần cơ diệu toán, hắn mọc cánh khó thoát."

"Nơi này là thành Trường An." Tuần Trực cúi đầu nhìn nhiệt khí trong chén trà bốc lên: "Nếu là ở ngoài thành Trường An, ta có nắm chắc mười phần mười, nhưng ở đây, mặc dù đã tới giờ này ngày này ta cũng chỉ có sáu phần, dưới chân thiên tử mà... Huống hồ hắn còn là người của thiên tử."

Trong thành Trường An này, không nhiều người biết đông chủ của Lưu Vân Hội là Diệp Lưu Vân, tuy có người đoán nhưng không người chứng thực. Tuần Trực biết, là vì có người bên phía thái hậu cho ông ta tin tức chuẩn xác.

"Phong Tuyền Lưỡng Bộ, Tuế Hàn Tam Hữu." Tuần Trực nhìn về phía năm người khác: "Đến các ngươi rồi."

Năm người đứng dậy, im lặng rời đi, tuy rằng lúc bọn họ ngồi ở đó chẳng nói câu nào, nhưng người trong cả quán trà đều cảm thấy lúc bọn họ ở đây nhiệt độ giảm đột ngột, giữa mùa hè, năm người đó tựa như ngay cả không khí cũng có thể đông cứng.

Sau khi năm người rời đi, những người kia nhìn như tán gẫu bình thường nhưng đều không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, bên trong phòng lại thêm vài phần oi bức.

"Năm người kia được không?" Đạo nhân đầu trọc hỏi.

Tuần Trực lắc đầu: "Không được."

Xe ngựa của Diệp Lưu Vân từ đường cái vẫn đi về phía trước, không nhanh không chậm. Trong xe ngựa trang trí chi xa hoa khiến kẻ khác thèm muốn, ngồi trong khoang xe này gần như không cảm nhận được xóc nảy, hơn nữa cách âm vô cùng tốt, người lui tới trên đường cái bên ngoài đều sẽ trở nên giống như là âm thanh ở xa, chỉ có người quen thuộc Diệp Lưu Vân mới biết được, ông ta quen ngủ ở trong xe, ông ta có rất nhiều nhà, nhưng từ sau khi sáng lập Lưu Vân Hội bất kể là ở chỗ nào ông ta cũng không ngủ ngon, dù cho giường mềm mại thoải mái cỡ nào, dù cho chỗ ngủ cũng rất yên tĩnh.

Có lẽ chính ông ta cũng không nhớ, đã bao lâu ông ta không có cách nào chìm vào giấc ngủ ở trên giường, ngược lại là ở trong xe hơi xóc nảy lại đi vào giấc ngủ dễ hơn một chút.

Bạch Nha ngồi đối diện Diệp Lưu Vân, từ đầu đến cuối tay vẫn lên thứ đặt ở trước mặt. Vật kia thoạt nhìn kia như là một nửa cánh cửa, bên ngoài phủ từng lớp từng lớp vải bông màu trắng, vì thế sẽ luôn làm người ta cảm thấy không quá cát lợi, nhưng thứ này đối với kẻ thù của y mà nói, trước giờ đều không phải thứ cát lợi.

Giữa hai người còn cách một cái bàn thấp, trên bàn có một bầu rượu trống nho nhỏ, bên cạnh bầu rượu là mấy hạt lạc ăn còn thừa.

"Thoải mái một chút."

Diệp Lưu Vân rõ ràng trước đó còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ nhưng lúc này lại mở miệng nói chuyện, dọa Bạch Nha giật mình.

"Thoải mái?" Bạch Nha không nhịn được hỏi: "Ý của đông chủ là, đêm nay sẽ không có người động thủ nữa?"

"Không." Diệp Lưu Vân vẫn nhắm mắt lại: "Ý của ta là, đêm nay cuối cùng là có người muốn động thủ, có lẽ là một nhóm người có lẽ là mấy nhóm người không đếm được, nếu cuối cùng cũng sẽ đến, đừng làm cho bản thân căng thẳng như vậy, thoải mái một chút chờ là được."

Bạch Nha hít sâu: "Đông chủ nói nghe thật nhẹ nhàng, nếu là ở trong tửu lâu không ra ngoài thì có lẽ bọn họ còn không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng đông chủ muốn trở về, dọc con đường này nếu ta buông lỏng có thể sẽ chết một cách bất ngờ."

"Đánh giá cao bọn họ rồi." Diệp Lưu Vân hơi nhếch khóe miệng: "Trong Đại Ninh, người có thể giết ta chỉ nhiều như vậy."

"Vậy, ở ngoài Đại Ninh thì sao?"

Âm thanh rất lớn, Bạch Nha cách Diệp Lưu Vân gần như vậy tất nhiên không cần nói chuyện lớn tiếng, cho nên người nói căn bản không phải Bạch Nha, người nói chuyện ở trên nóc xe.

Vì thế Bạch Nha lập tức túm lấy Môn Đao của y, người phóng lên cao trực tiếp đụng nát nóc xe ngựa liền xông ra ngoài, người nọ đã đáp xuống nóc xe khi nào? Có phải bởi vì trước đó có một trận gió hơi lớn một chút hay không, thế nên xa phu võ nghệ không tầm thường nhưng lại không có bất kỳ phát hiện gì.

Nóc xe tan nát, Diệp Lưu Vân càng cảm thấy có chút ảo não.

Xe này, rất đắt.

Bạch Nha chém một đao ra ngoài, vải trắng vỡ vụn bay lả tả về phía sau, đao của y sở dĩ gọi là Môn Đao là vì quá lớn quá rộng, người bình thường đừng nói là múa, dù là cầm lên bình thường cũng rất tốn sức.

Một đao quét qua, người vừa mới ngồi xổm trên đỉnh khoang xe trượt về sau, hai cánh tay kéo áo choàng mở ra, người giống như là một con dơi lớn quái dị.

Phương thức vận đao của Bạch Nha càng quái dị hơn người kia. Y một đao nhìn như đã quét sạch sẽ, nhưng bởi vì đao quá nặng nề nên đã quăng bản thân y ra ngoài, người đến phía trước đao, tay cầm đao kéo xuống, chuôi đao đột nhiên bị lôi ra một đoạn, chuôi bên trong đao cất giấu một sợi dây xích dài chừng ba mét, rất nhỏ nhưng cực chắc chắn.

Bạch Nha ở giữa không trung đã mượn quán tính lao về phía trước hơn mấy mét, người ở giữa không trung, nhưng đao lại ở phía sau mấy mét, nhưng mà tại thời khắc dây xích tới, y hét to một tiếng giữa không trung!

"Mở!"

Đao từ phía sau mấy mét bị kéo trở lại, vẽ ra một nửa vòng tròn hoàn mỹ... Đao hướng lên lướt qua đỉnh đầu Bạch Nha, sau một quỹ tích hình nửa vòng tròn thì đao hung hăng dừng lại ở trước người y hơn mấy mét!

Một đao kia, sau khi bị khóa xích quăng ra nửa vòng tròn sáu bảy mét sẽ có lực độ lớn cỡ nào?

Người trước đó nhìn có vẻ tiêu sái ngồi xổm trên nóc xe còn có vài phần tự đắc, nhưng lúc này lại thật sự sợ hãi, hắn ta khinh công thân pháp cực tốt, là Phong Bộ trong Phong Tuyền Lưỡng Bộ, hắn ta vốn có ý trêu đùa người trong xe, hơn nữa đối phương quả thật không đuổi kịp hắn ta... Đao đuổi kịp.

Một đao kia từ trời rơi xuống, khí thế như cầu vồng.

Phong Bộ vội lao về phía trước ở giữa không trung không có chỗ mượn lực cho nên không thể tránh né, vì thế đành phải cưỡng ép xoay người rút trường kiếm của mình ra, hai cánh tay giơ quá đỉnh đầu, mới giơ lên thì đao đã đến.

Đao đã vẽ một nửa vòng tròn hoàn mỹ, cho nên kiếm vô dụng.

Bịch!

Đại đao giống như nửa ván cửa chém lên mặt đường lát đá xanh, trực tiếp đập nát phiến đá xanh!

Đá vụn bụi đất tung lên bắn ra bốn phía, còn đánh ra từng mảng từng mảng đốm lửa, Bạch Nha đáp xuống đất ở chỗ cách xa vài mét, nắm trong tay nửa chuôi đao, dây xích lạch cạch một tiếng cũng rơi xuống đất ngay sau đó, tiếp đó là hai mảnh thi thể.

Phong Bộ bị một đao kia trực tiếp chém thành hai mảnh, nội tạng máu me nhầy nhụa rơi xuống, cảnh đó cực máu me thảm liệt.

Mà giờ phút này, Diệp Lưu Vân còn đang xót cái nóc xe của mình.

Xe ngựa dừng lại, Bạch Nha ở cách xa hơn mười mét.

Bỗng nhiên gầm xe vỡ nát, một thanh loan đao từ dưới gầm xe đâm thủng ra, Diệp Lưu Vân tung người bay lên trong khoảnh khắc gầm xe vỡ nát, ông ta một thân bạch y bay lên giữa không trung giống như tuyết sương, mà loan đao thì rời khỏi tay vẫn theo đuổi không bỏ. Diệp Lưu Vân ở giữa không trung cong ngón tay búng một cái, một viên gì đó rất nhỏ bị bắn ra liền vỡ, một nửa đánh trúng loan đao, sau một tiếng keng vang lên khe khẽ, loan đao bay đi, mà một nửa khác thì đánh trúng mắt người cầm đao, trực tiếp đánh ra đến một luồng máu.

Đó là một hạt lạc, lúc bị bắn ra đã một phân thành hai.

Lúc rời khỏi tửu lâu Diệp Lưu Vân uống một chút rượu ở trong xe, đồ nhắm chỉ có một đĩa lạc ngũ hương, một lão bản lớn như vậy, có vẻ hơi keo kiệt.

Thích khách bịt mắt lùi nhanh về sau, hắn ta chỉ cảm thấy tròng mắt của mình giống như đã bị đánh lút vào trong đầu, lúc này nhét trong hốc mắt là thứ gì đó khác vậy, từng trận từng trận đau đớn làm cho trong lòng hắn ta nảy sinh sợ hãi.

Hắn ta vừa chạm đất, cánh tay đang bịt mắt còn chưa kịp buông ra, một cái roi ngựa liền quăng đến quấn lên cổ hắn ta rất chuẩn xác, xa phu đánh xe kéo về phía sau, cổ của tên thích khách kia đã bị cắt ra từng vết từng vết máu, trên roi ngựa buộc rất nhiều đồng tiền, sắc bén như đao.

Gió từ phía chân trời đến, suối từ dưới đất tuôn.

Bạch Nha hừ một tiếng: "Nhìn xem chính là người Đồng Trại nam cương giết người như ngóe trong lời đồn, Phong Tuyền Lưỡng Bộ đã ra rồi, vậy thì Tuế Hàn Tam Hữu ở đâu?"

Y xoay người nhìn bốn phía, thế là nhìn thấy ba người đến từ ba phương hướng.

Bình Luận (0)
Comment