Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 290 - Chương 290: Không Hổ Là Đại Đương Gia

Chương 290: Không hổ là đại đương gia Chương 290: Không hổ là đại đương gia

Tây Thục đạo đường núi khó đi, đi khắp sơn dã cũng chưa chắc có thể thấy được một thôn một trại, năm đó chiến binh của Đại Ninh đánh tan quân Sở trên bình nguyên, phùng chiến tất thắng, nhưng duy chỉ có lúc ở Tây Thục đạo là gặp cản trở. Cản trở này đầu tiên là người Tây Thục dũng mãnh, ý chí chiến đấu không thể phá vỡ, thứ hai là bởi vì nơi đó quả thật quá mức hiểm ác, đại quân không thể thi triển.

Năm đó đô thành của Đại Sở là thành Tử Ngự, ngày thành vỡ, hoàng đế khai quốc Đại Ninh tuyên bố Sở diệt.

Sau hoàng đế Đại Ninh thân chinh đất Tây Thục đạo, đánh lâu vẫn không thể thắng, cảm khái nói nếu lúc trước quân Thục thủ giữ Tử Ngự, há có thể nhẹ nhàng phá vỡ?

Lại cảm khái, quân Thục bất bại, Sở vẫn chưa diệt.

Vẫn là sau này hoàng đế Đại Ninh tự tay viết thư cho tướng quân Sở quốc đất Thục, khuyên hắn ta:"Đại Ninh đã thay Sở, thiên hạ thuộc về Ninh, Ninh không thể để đất Thục ở quốc ngoại, chiến thì tất chiến, nhưng năm rộng tháng dài, bách tính đất Thục gặp nạn, mười thành thì chín thành khô, đất đai hoang vu, tướng quân và trẫm đều là tội nhân thiên cổ."

Lúc ấy Sở tướng đất Thục Liêu Diệu Tiên suy tính nhiều ngày, dẫn quân ra, hàng Đại Ninh, để cảm ơn công tích của Liêu Diệu Tiên, hoàng đế Đại Ninh phong người này làm nhất đẳng hầu, lại vì cảm động người Thục trung nghĩa, hoàng đế miễn mười năm thuế ruộng cho đất Thục.

Nhưng ở bên trong núi non trùng điệp Tây Thục đạo, cho đến ngày nay vẫn có một số người ẩn nấp trong núi sâu trong rừng rậm không muốn làm người Ninh, vẫn phụng Đại Sở là quốc, bọn họ chính là người Đồng Trại.

Mấy trăm năm trước, Sở hoàng tuần du đất Thục, gặp một cô nương thanh lệ thoát tục liền nạp vào hậu cung, cô nương này chính là người Đồng Trại. Tộc Đồng Trại nhân số cực nhỏ, các bộ cộng lại với nhau cũng không có chừng năm vạn. Sau này nữ hài tộc Đồng Trại này trở thành quý phi Sở quốc, thường xuyên phái người trở về cho tộc nhân một số ưu đãi, dần dần, người Đồng Trại liền kiên định cho rằng bọn họ là người Sở, hơn nữa là gần hoàng tộc.

Sau khi Sở diệt, quân Ninh vào Thục, người Đồng Trại liền lui vào trong núi sâu hơn sinh sống, chính là không chịu đầu hàng, thi thoảng ra ngoài đi tập kích thôn trấn cướp bóc.

Trong đó người hung nhất được gọi là Phong Tuyền Lưỡng Bộ, Tuế Hàn Tam Hữu.

Bạch Nha đã nghe rất nhiều truyền thuyết về năm người này, lúc trước Hắc Nhãn bảo vệ một vị khách quan trọng đi xa đến Tây Thục đạo, sau khi trở về cũng kể với y những lời đồn nghe được trên đường đi. Phong Tuyền Lưỡng Bộ xuất quỷ nhập thần, chuyện tàn sát một sơn thôn hai người đã làm không chỉ một lần. Người Đồng Trại và bộ tộc khác đều là người Thục, nhưng bọn họ lại xem người của bộ tộc khác là phản đồ Đại Sở, cho nên xuống tay cực kỳ hung tàn, phủ Đình Úy và Hình bộ đều từng triệu tập cao thủ bao vây tiêu trừ, khổ nỗi tại nơi giống như núi sâu, trong rừng rậm căn bản không có dấu vết có thể tìm ra.

Phong Tuyền Lưỡng Bộ rời khỏi núi rừng, đâu còn đáng sợ như vậy.

Người Cầu Lập dựa vào nước, người Đồng Trại dựa vào núi, nhưng rời khỏi nước, rời khỏi núi, sao có thể tiếp tục khinh người.

Phong Bộ bị Bạch Nha một nhát chém thành hai mảnh, sau khi rơi xuống đất đã thành tàn thi.

Tuyền Bộ bị xa phu của Diệp Lưu Vân dùng roi ngựa siết cổ, nhìn hấp hối nhưng lại chưa khí tuyệt.

"Phong Tuyền Lưỡng Bộ, chẳng qua chỉ thế này." Mã phu hừ một tiếng.

Tuyền Bộ nằm trên mặt đất không kìm được miệng trào máu ra, nhưng lại cười thảm hỏi: "Ngươi có biết, tại sao chúng ta tên là Phong Tuyền?"

Gió vô định, nước vô tức.

Mã phu đột nhiên biến sắc, cúi đầu nhìn nhìn phát hiện trên cánh tay mình bị đen một mảng, thế mà lại không phát hiện có vài giọt đồ không sạch sẽ đã dính lên da tự khi nào, không đau không tê, nhưng lại có một mùi tanh tưởi, chỉ là ban đầu Phong Bộ bị giết, xa phu còn tưởng rằng đó là mùi của nội tạng rơi ra ngoài.

Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ hư thối của cánh tay, còn có từng con từng con sâu nhỏ màu trắng đang chui vào chui ra trong thịt, thế nhưng lại không có cảm giác đau!

Xa phu kinh hãi, một đao chặt đứt cánh tay trái của mình, sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch, gã vứt đao trên mặt đất, muốn xé y phục buộc vết thương, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên y phục chỗ ngực của mình đã mấy lỗ nhỏ, gã cầm y phục xé ra, ngực đã đen mấy mảng.

Phụt một tiếng, xa phu phun ra một ngụm máu sau đó bổ nhào về phía trước gục trên mặt đất.

Ở một bên khác, Bạch Nha cũng đã nhận ra sự khác thường, Phong Bộ rõ ràng đã chết hoàn toàn, người đã một phân thành hai tất nhiên không thể sống nổi, nhưng y lại vừa mới phát hiện trên tay trái tay phải của thi thể có gì đó lóe ra ánh sáng nhạt, đó là sợi tơ mảnh đến mức không thể mảnh hơn.

Bạch Nha đột nhiên lui về phía sau, lúc quay đầu lại nhìn thì phát hiện một cái hộp trên khoang xe, tơ mỏng ở ngay trong hộp rút ra, sau một tiếng phụt nhỏ vang lên, sợi tơ mỏng từ bên trong hai tay thi thể nhanh chóng bật trở lại. Bạch Nha trợn to mắt bật ngửa người ngã về phía sau, nhưng lúc ngã xuống tay phải vẫn đang cầm sợi xích của Môn Đao, tơ mỏng khẽ quét qua, cánh tay phải của y bị cắt phăng từ chỗ khuỷu tay, nửa cánh tay rơi trên mặt đất bộp một tiếng.

Bạch Nha lăn tròn trên mặt đất ra ngoài, sợi tơ trở lại trong hộp kèm theo tiếng động sắc bén.

Một chết một bị thương.

Diệp Lưu Vân lao qua giúp đỡ Bạch Nha một tay, Bạch Nha nhìn vết cắt trên cánh tay phải của mình ánh mắt bi thương: "Không nhấc được Môn Đao rồi."

"Trở về luyện tay trái của ngươi." Diệp Lưu Vân đẩy y ra phía sau một chút: "Ở bên xe ngựa chờ ta."

Xa xa có ba người từ ba phương hướng đi tới, ba người trang phục giống nhau, mặt không cảm xúc giống nhau. Ba người xếp thành hình tam giác vây quanh Diệp Lưu Vân, mà Diệp Lưu Vân thì che chắn Bạch Nha ở phía sau mình.

"Đông chủ, đi." Bạch Nha cắn răng hô một tiếng.

Diệp Lưu Vân thản nhiên nói: "Lưu Vân Hội từng bỏ rơi huynh đệ của mình khi nào?"

Bạch Nha còn muốn nói gì đó, Diệp Lưu Vân đá một thanh trường đao trên mặt đất đi dừng lại bên chân Bạch Nha: "Tay trái cũng có thể nhấc đao được, không thể giết người, thì giết bản thân."

Có thể chết, không thể chịu nhục.

Người đối diện Diệp Lưu Vân mặt không cảm xúc tháo tay nải sau lưng xuống, sau khi mở ra mới nhìn ra đó giống như là một cái đàn tranh, chỉ là dài hơn, trên mặt còn có rất nhiều lỗ thủng chi chít, nhìn mà khiến người ta tê rần da đầu.

Trên đàn có viết chữ, là Tùng.

Người này dùng cánh tay trái nâng đàn tranh lên, tay phải gảy một cái trên dây đàn, âm thanh linh hoạt kỳ ảo.

Trong tiếng đàn, một mảng thứ gì đó nhỏ như lá thông dày đặc bay đến, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta líu lưỡi, theo tiếng đàn từ từ tăng nhanh, thứ nhỏ như lá thông trong từng cái lỗ nhỏ bắn ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.

Diệp Lưu Vân một tay cầm kiếm, kiếm ở trước người bắn ra một loạt tia sáng bạc, hợp lại một chỗ, giống như khay bạc.

Đinh thép đánh vào trường kiếm phát ra âm thanh dày đặc như mưa to rơi xuống đất, đinh thép bị kiếm gạt bay ra ngoài đánh lên trên mặt đất, trên tường, trên cây chung quanh, cảnh tượng ấy khiến người ta chấn động vô cùng.

Nhưng Diệp Lưu Vân chỉ có một thanh kiếm, người ở bên trái và đằng sau cũng tháo tay nải sau lưng xuống mở ra, bên trong là một chiếc đàn tỳ bà. Hắn ta ôm tỳ bà trong lòng nhưng không có gảy, mà là tháo một sợi dây đàn xuống cong ngón búng ra, dây đàn lại bắn nhanh ra ngoài giống như có thể kéo dài vô hạn, bay thẳng đến giữa lưng Diệp Lưu Vân, mà trên tỳ bà kia có một chữ Trúc.

Người ở phía sau bên phải không mang theo tay nải, so với hai người khác thì gã ta có thêm một cái áo choàng, hai cánh tay dang ra bên ngoài, áo choàng mở ra, bên trong treo đầy phi tiêu năm cánh giống như hoa mai.

Hai tay chộp một cái là tám cái phi tiêu, hai cánh tay ném ra giống như bất tận không dứt, liền có vô số hoa mai bay xuống.

Diệp Lưu Vân tay phải cầm kiếm cản lá thông dày đặc trước người, chân nhún một cái, đạp vỡ một phiến đá xanh, một đầu phiến đá xanh nâng lên để che bên cạnh người ông ta, dây đàn bay tới đánh thủng phiến đá xanh bụp một tiếng. Sau khi đánh thủng một đầu dây đàn thình lình mở ra giống như một cái vuốt sắc bám vào phiến đá xanh, dây đàn kéo về phía sau lại bất ngờ kéo phiến đá xanh về.

Diệp Lưu Vân tay trái nâng lên cởi áo choàng trên người, quay tròn áo choàng giống như quay khăn tay, cũng không biết áo choàng kia làm từ chất liệu gì, tiêu hoa mai đánh lên bề mặt giống như đánh vào lớp da dày cộp, không thể đánh thủng.

"Đông chủ, đánh hay không đánh?"

Bạch Nha đứng ở đó dựa vào xe ngựa, trường đao chọc xuống đất một bên, tay trái sờ ngực, hiển nhiên trong ngực có thứ gì đó.

"Không cần."

Lúc Diệp Lưu Vân trả lời vẫn nhẹ nhàng bình thản.

Tay trái ông ta bất ngờ phát lực, tốc độ chuyển động của áo choàng nhanh hơn, lại còn ở lại giữa không trung trong thoáng chốc, mà giờ khắc này ông ta cũng buông tay, áo choàng bị tiêu hoa mai đánh cho co lại, còn Diệp Lưu Vân đã lao lên ngược hướng cơn mưa lá thông.

Áo choàng rơi xuống đất, tiêu hoa mai từ phía sau bay đến che trời phủ đất.

Chỉ là thời gian hai tức ngắn ngủi mà thôi, chỉ là hai tức, người dùng tiêu hoa mai đã mất bóng dáng Diệp Lưu Vân, nhưng áo choàng kia không cản được hai tức, khi áo choàng rơi xuống đất gã đột nhiên dừng tay, xa xa Diệp Lưu Vân đã đứng ở sau lưng người dùng tùng tranh, kiếm đang để trên vai người đó.

"Tuế Hàn Tam Hữu, khen ngợi là khí khái, không phải thủ đoạn, các ngươi nông cạn rồi."

Kiếm Diệp Lưu Vân lóe lên một cái, thậm chí không ai nhìn thấy kiếm động, chỉ là lóe lên một cái mà thôi, trên cổ người ôm tùng tranh liền như hoa mai nở, trong cổ họng người nọ phát ra một tiếng kêu rên sau đó trong cổ phun ra dòng máu như suối tuôn.

Diệp Lưu Vân cất bước về phía trước, tiêu hoa mai lại ập vào mặt, ông ta giống như văn sĩ đã chuếnh choáng say múa kiếm, lững thững dạo bước về phía trước, kiếm trong tay ông ta giống như du long, từng tiếng từng tiếng giòn tan vang tại trước người ông ta, từng đốm từng đốm lửa bắn tung tóe chung quanh ông ta. Khi người dùng tiêu hoa mai phát hiện mình căn bản không ngăn cản được Diệp Lưu Vân, phía xa đã có một người ngã xuống.

Người dùng tiêu hoa mai đại kinh thất sắc, gã ta phân tâm liếc nhìn, xác định người ngã xuống là đồng bạn của mình.

Trên thân thể người ôm tỳ bà trúng ít nhất hơn mười tiêu, Diệp Lưu Vân múa kiếm nhìn như tùy tâm sở dục, nhưng lại tinh xảo đến mức đánh tiêu hoa mai sang một bên khác. Sau khi bị ông ta một kiếm đánh bay lực độ của tiêu hoa mai càng lớn hơn, người nọ giơ tỳ bà lên che trước người mình nhưng không có chút ý nghĩa nào, tiêu hoa mai đánh xuyên qua tỳ bà, cũng đánh xuyên qua người gã ta. Trong huyết vụ tung tóe, người nọ quỳ xuống đất phịch một tiếng, tỳ bà trong tay rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang không cam lòng.

Diệp Lưu Vân chạy tới trước người kẻ dùng tiêu hoa mai, mà người nọ đã không kịp bắn tiêu, Diệp Lưu Vân chuyển kiếm sang tay phải, cực tiêu sái đeo thanh trường kiếm ra sau lưng mình, còn tay trái vươn ra phía trước nhẹ nhàng ấn lên ngực người nọ.

Nhìn có vẻ nhẹ nhàng.

Ầm một tiếng, thân thể người nọ bay vọt về phía sau, trước người nổ tung một lỗ máu.

Lúc thi thể rơi xuống đất đã bay xa bảy tám mét, ngực lõm vào, huyết nhục nhầy nhụa.

Ông ta giết ba người giống như rất nhẹ nhàng, nhưng thực tế không phải như vậy, ông ta còn phải phòng bị sự uy hiếp đến từ nơi khác. Sở dĩ vừa rồi không ra tay trước Bạch Nha, chính là bởi vì ông ta cảm nhận được đám người gọi là Phong Tuyền Lưỡng Bộ Tuế Hàn Tam Hữu đều không đáng lo, năm người kia chỉ là để che giấu hơi thở của một người khác.

Ông ta ra tay, là không ngờ Bạch Nha và xa phu một người bị thương một người chết.

Bộp bộp bộp bộp bộp...

Có người vỗ tay.

"Không hổ là đại đương gia của Lưu Vân Hội."

Một đạo nhân đầu trọc chậm rãi đi đến, trên mặt mang ý cười thân thiết, thân thiết đến mức muốn giết người.

Bình Luận (0)
Comment