Như tăng không phải tăng, như đạo không phải đạo.
Khi tên đầu trọc này xuất hiện trước mặt ở Diệp Lưu Vân, ngược lại Diệp Lưu Vân còn nhẹ nhõm không ít, nếu không có nhiều người hơn đến, một tên đầu trọc vẫn chưa đến mức làm cho ông ta sợ ta, nhất là ông ta và tên đầu trọc này còn rất quen thuộc. Từ ngày quen biết, Đầu Trọc có khi nào không phải là bị ông ta chèn ép đến chết.
"Nơi này là thành Trường An."
Diệp Lưu Vân nhìn Đầu Trọc đi tới, trong giọng nói mang theo chút khinh thường, sự khinh thường này là tự nhiên, vẫn như nhiều năm trước.
"Vậy thì sao?" Đầu Trọc giơ tay lên gãi gãi cái đầu trọc: "Ngươi tưởng ta vĩnh viễn không dám đến?"
Diệp Lưu Vân lạnh nhạt nói: "Ta chỉ tưởng là ngươi không ngu xuẩn như vậy, là ta đã hiểu lầm ngươi rồi, quả nhiên ngươi ngu xuẩn như vậy."
Đầu Trọc ánh mắt phát lạnh: "Ngươi nghĩ mình mạnh hơn ta? Người từng nổi bật nhất trong phủ Lưu Vương, có khi nào ngươi từng để người khác vào mắt? Bất kể là Diệp Khai Thái hay là Diệp Bắc Chi, Diệp Vân Tán, hay là Diệp Cảnh Thiên, Diệp Phủ Biên, ngươi đều cảm thấy không bằng ngươi, hiện tại thì sao? Diệp Khai Thái quý vi đạo phủ một vùng, phong cương đại lại. Diệp Cảnh Thiên tướng quân một vệ chiến binh, tay nắm mấy vạn quân giáp. Hàn Hoán Chi kia chính là Diệp Bắc Chi chứ gì, đô đình úy chính tam phẩm. Diệp Phủ Biên và Diệp Vân Tán tuy không biết ở đâu, nhưng chung quy cũng cao hơn ngươi. Ngươi, kẻ tự phụ nhất, chỉ là đại đương gia ám đạo."
Y chỉ chỉ bản thân: "Ngươi thì mạnh hơn ta bao nhiêu?"
Khóe miệng Diệp Lưu Vân hơi cong lên: "Thể diện hơn ngươi."
Chỉ hai chữ "thể diện", tựa như lưỡi dao sắc bén khoét tim.
Đầu Trọc còn chưa nói, Diệp Lưu Vân đã tiếp tục nói: "Năm đó lúc Thanh Tùng đạo nhân ở phủ Lưu Vương, ngươi định nịnh bợ ông ta, cho nên muốn nhập Đạo tông, nói mình tất sẽ dốc lòng học đạo, kết quả bị Thanh Tùng liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nói ngươi tâm thuật bất chính. Ông ta cũng không nói sai, ngươi đã lén lút làm bao nhiêu chuyện ghê tởm còn cần ta nhắc nhở? Bệ hạ muốn giết ngươi, ngươi nghe tin liền bỏ trốn, chạy tới bên kia, nghe nói bên kia tôn sùng Thiền tông thế là ngươi lại cạo trọc đầu, bộ dáng này cũng rất xứng với ngươi."
Đầu Trọc hít sâu một hơi: "Coi như ngươi miệng lưỡi sắc bén."
Diệp Lưu Vân chậm rãi nói: "Để ta đoán thử, rõ ràng ngươi hận ta như vậy nhưng bây giờ lại nhịn, tuy rằng ta chưa từng đắc tội với ngươi, nhưng từ đầu đến cuối ngươi lại cảm thấy là ta chèn ép ngươi mới khiến cho ngươi không ngóc đầu lên được. Dựa theo lẽ thường, ngươi nên ước gì lập tức giết chết ta mới đúng, nhưng ngươi lại thản nhiên đi ra với tư thái của người thành công ấy như vậy, vẫn không quên vỗ tay cho ta, sợ là nghi thức nhập cuộc đã suy nghĩ rất lâu nhỉ, như vậy có vẻ ngươi khá có kiểu cách, có phải ngươi còn muốn vài câu thoại nữa không? Nói nghe thử xem."
Đầu Trọc mặt biến sắc.
Diệp Lưu Vân đâm trường kiếm xuống mặt đất: "Giết ta chỉ là sự ngụy trang chứ gì. Trước khi ngươi đắc ý ta hỏi ngươi một vấn đề, tại sao hôm nay trên đường cái không có một người nào khác?"
Đầu Trọc bỗng nhiên sực tỉnh, theo bản năng nhìn nhìn bốn phía. Trước khi Phong Tuyền Lưỡng Bộ Tuế Hàn Tam Hữu ra tay với Diệp Lưu Vân, trên đường cái còn có người đến người đi, sau khi đánh nhau tất cả người chung quanh đều chạy, y cũng không có gì hoài nghi, nhưng bây giờ mới nhận ra điều này có chút không đúng. Khi các lão bách tính muốn xem náo nhiệt, hơn phân nửa là không sợ chết, làm sao có thể ngay cả một người vây xem cũng không có?
Diệp Lưu Vân nói: "Chỉ là ta không ngờ rằng chỉ dụ ra được một kẻ phản đồ vương phủ, hơn nữa ngươi tự đắc như vậy, sợ là người đứng sau lưng ngươi đã hứa hẹn với ngươi không ít, khiến ngươi tin chắc hôm nay ngươi có thể nở mặt nở mày. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới không, hắn chỉ xem ngươi là vật hi sinh, giống như năm người trước đó vậy."
Đầu Trọc lại nhìn nhìn bốn phía, ánh mắt lại càng lóe sáng.
Diệp Lưu Vân thở dài: "Ngươi vào phủ sớm hơn Trang Ung, nếu ngươi tâm thuật chính, ít nhất ngươi cũng phải mạnh hơn ta đúng không, dù gì... hiện tại ta cũng là đại đương gia ám đạo. Biên trong Thiên Biên Lưu Vân lúc ban đầu, ta nhớ gọi là Diệp An Biên, chứ không phải Phủ Biên."
Đầu Trọc lui về phía sau một bước: "Ngươi câm miệng! Ta đã quên cái tên đó từ lâu rồi!"
Diệp Lưu Vân càng nhẹ nhõm hơn: "Để ta đoán thử... Bề ngoài là các ngươi muốn giết ta, nhưng chuyện là bắt đầu từ khi có người xuất cung, có người xuất cung, cho nên tinh nhuệ Lưu Vân Hội ta xuất ra hết, còn bệ hạ đến bãi săn Hoa Lê, cấm quân và phủ Đình Úy cũng có một lượng lớn nhân thủ rời khỏi Trường An, các ngươi cảm thấy cơ hội đã đến."
Diệp Lưu Vân học bộ dạng của tên Đầu Trọc kia cũng nhìn chung quanh: "Nhìn cái gì vậy? Người nói với ngươi rằng đến lượt ngươi lên sân khấu rồi, có phải còn nói ngươi chỉ cần cầm chân ta là được, sẽ có người nhân cơ hội giết ta đúng không?"
Ông ta nhìn về phía Đầu Trọc: "Mấy năm nay ngươi duy trì như thế nào, trước sau vẫn ngu xuẩn như một."
Cùng lúc đó.
Thư viện Nhạn Tháp.
Lão viện trưởng ngồi ở trong phòng không động đậy, tựa như đã uống hơi nhiều một chút, lại tựa như là luyến tiếc mỹ vị của đậu hũ trắng trong nồi lẩu, người mà thời tiết như vậy còn ăn lẩu chỉ có thể dùng từ "chân ái" để hình dung.
Bên ngoài phòng người đã chết đầy đất, máu chảy thành sông, mùi máu tanh với lẩu, bất nhã, không nhã nhặn, nhưng rất sảng khoái.
Thẩm Lãnh ở đây, Mạnh Trường An ở đây, những tinh nhuệ đệ tử trong thư viện Nhạn Tháp đều ở đây.
"Bọn họ đã đánh giá thấp viện trưởng." Mạnh Trường An quay đầu lại nói.
Lão viện trưởng xì một tiếng uống một ngụm rượu, bật cười, rất đắc ý: "Là bọn họ đã đánh giá thấp các ngươi, các đệ tử của thư viện ta."
Nhưng lão biết, người cần đến lại không đến, nếu không sẽ không dễ dàng như thế.
Thẩm Lãnh cũng mới biết, người cần đến thật sự không có đến.
Nếu đến thì sao?
Hắn nhìn về phía lão viện trưởng, cảm thấy có phải mình vẫn chưa nhìn vị lão nhân này đủ cao hay không.
Bãi săn Hoa Lê.
Hoàng đế cũng đang uống rượu, cũng đang ăn lẩu, cũng đặc biệt gọi một khay đậu hũ trắng.
Hàn Hoán Chi nhiệt khí nhìn trong nồi bốc lên, bỗng nhiên bật cười: "Sợ là lão viện trưởng phải cười không ngậm được miệng."
Hoàng đế hơi nhướn mày: "Trẫm từng nói, cuối cùng bọn họ cũng chơi cao minh một chút, nhưng vẫn rất nông cạn... Tốt xấu gì cũng đợi đến lúc ván cờ này làm xen như là tinh diệu, tối thiểu trẫm còn có tâm trạng phối hợp một chút. Vở kịch trước kia cũng vậy, ván cờ cũng vậy, sơ sài đến mức khiến trẫm nhìn cũng đau lòng, trẫm hận không thể chạy đến chỗ bọn họ bày mưu tính kế cho bọn họ xử lý trẫm như thế nào."
Đạm Đài Viên Thuật làm rơi một miếng đậu hũ trắng vừa mới gắp lên, cười đến tay run, còn phải tận lực kiềm chế một chút.
Hàn Hoán Chi nói: "Bệ hạ bắt đầu hoài nghi mục tiêu của bọn họ thật ra là lão viện trưởng từ khi nào?"
"Sau khi Thất Đức rời khỏi hoàng cung, Xa Tân Lâu đi tìm hoàng hậu."
Hoàng đế ăn một miếng thịt dê vừa chín tới, tựa như rất hài lòng về tài canh lửa của mình, lại có lẽ là rất hài lòng đối với những chuyện khác.
"Dùng Xa Tân Lâu đã muốn đổi lấy tiên sinh của trẫm, chẳng phải là nghĩ quá dễ dàng rồi ư."
Hàn Hoán Chi vâng một tiếng: "Xa Tân Lâu lộ đầu ra, hẳn là biết một khi mình đi tìm hoàng hậu là tất nhiên không giấu được, hắn dùng một cái mạng của bản thân khiến cho bệ hạ tưởng là lực chú ý bên phía hoàng hậu đều ở trên người Thất Đức, rồi sắp xếp người ra tay với Diệp Lưu Vân, có lẽ còn có thể sắp xếp người đối với thần, ra tay với Đạm Đài đại tướng quân, bọn họ liền nghĩ là bệ hạ sẽ quên bên phía lão viện trưởng."
Đạm Đài Viên Thuật vốn là một người không nói nhiều lắm, nhưng bây giờ cũng nhịn không được nữa mà nói một câu: "Bệ hạ chỉ đang chờ bọn họ bộc lộ ra nhiều thêm một chút."
"Truyền chỉ đi." Hoàng đế hướng tới Đại Phóng Chu đứng ở chỗ xa một chút vẫy vẫy tay: "Đạo phủ Tây Thục đạo Nguyên Hồ, đạo thừa Trịnh Nông Thu vào kinh báo cáo công việc."
"Nô tỳ đã nhớ, lập tức đã truyền đạt lời của bệ hạ cho chư vị đại nhân Nội các."
"Đạo chỉ thứ hai, điều đạo thừa Bình Việt đạo Bạch Quy Nam đến Tây Thục đạo, không cần về Trường An nữa, hắn mọi việc đều tốt, trẫm không có lời gì để nhắn nhủ, cứ trực tiếp đi Tây Thục đạo, ý chỉ trẫm mệnh hắn làm đạo phủ Tây Thục đạo cũng sẽ nhanh chóng ban xuống, trước khi hắn đến thì không nói gì nữa."
"Nô tỳ đã nhớ."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Đi đi."
Đại Phóng Chu vội vàng xoay người rời đi, một khắc cũng không dám chậm trễ, bệ hạ và hai vị đại nhân vừa ăn lẩu vừa chuyện trò vui vẻ, cứ quyết định tiền đồ của ba vị đại nhân vật dễ dàng như vậy? Hai vị đại nhân đạo phủ và đạo thừa Tây Thục đạo sợ là lành ít dữ nhiều, nhưng rốt cuộc đã phạm lỗi gì thì tất nhiên y không đoán được, y cũng không dám đoán lung tung, hậu cung không được can dự triều chính đây là thái tổ di huấn, đó là cấm vực, ai dám đặt chân, tất nhiên tan xương nát thịt.
"Bạch Quy Nam hẳn là sạch sẽ." Hàn Hoán Chi nói: "Thần đã ở Bình Việt đạo tra xét rấtt lâu, trên người hắn không có vết bẩn."
"Trẫm biết." Hoàng đế lại uống một ngụm rượu: "Người của Bạch gia cũng không đều là kẻ ngốc, dù sao cũng phải có người không ngu xuẩn như vậy, trẫm điều Bạch Quy Nam đi càng ngày càng xa, chẳng qua cũng chỉ là muốn bảo vệ hắn thôi."
Đạm Đài Viên Thuật hỏi: "Trong kinh thành thì sao?"
"Trong kinh thành?" Hoàng đế trầm mặc một lát: "Để cho người trong kinh thành tự chơi, nói không chừng lão viện trưởng sẽ chơi rất hứng khởi, ông ta đã bao nhiêu năm không động tâm tư rồi, trẫm chính là sợ ông ta càng ngày càng lười, mới nghĩ tốt xấu gì cũng phối hợp với bên kia một chút, để cho lão viện trưởng cũng tức giận một lần, phát giận một lần, nói đến môn sinh khắp thiên hạ, Mộc Chiêu Đồng cũng kém xa."
Các đệ tử trong thư viện Nhạn Tháp đều là thiếu niên, thiếu niên có nhiệt huyết.
Bất kể là sát thủ từ đâu tìm đến, hay là tử sĩ của những người nào đó, đêm nay người vào thư viện Nhạn Tháp có đi mà không có về, giết bọn hắn chính là một đám thiếu niên tương lai sẽ giương danh lập vạn trên chiến trường, đao trong tay, thứ nắm chặt còn có giang sơn xã tắc.
Lão viện trưởng từ trong phòng đi ra, tất cả đệ tử thư viện ở trong viện đều chắp tay cúi đầu: "Viện trưởng!"
Lão nhân vỗ vỗ cái bụng đã no căng cảm thấy cực thỏa mãn, nhìn bộ dạng một thân băng vải đều nhuốm máu của Thẩm Lãnh, trong lòng càng ấm áp hơn. Thiếu niên này không phải thư viện Nhạn Tháp dạy dỗ mười năm, hắn chỉ nghe mình giảng bài vài ngày, nhưng hắn cũng xem mình là virnj trưởng, xem là tiên sinh, điều này đẹp biết bao?
"Ngươi ra ngoài, không ai theo dõi ngươi?" Viện trưởng hỏi Thẩm Lãnh.
"Có." Thẩm Lãnh trả lời: "Người theo dõi chặt nhất tên là Thẩm Trà Nhan."
Lão viện trưởng phì cười một tiếng: "Hung hiểm của ta đã qua, hung hiểm của ngươi vẫn chưa qua."
Thẩm Lãnh nhìn nhìn bốn phía: "Đây cũng gọi là hung hiểm?"
Lão viện trưởng: "..."
Mạnh Trường An trừng mắt lườm Thẩm Lãnh một cái: "Viện trưởng lớn cỡ nào, ngươi lớn cỡ nào?"
Lão viện trưởng: "Hai người các ngươi nếu không biết tán gẫu thì đừng nói chuyện được không?"
Trên đường cái.
Diệp Lưu Vân đã hoàn toàn thả lỏng, nhìn Đầu Trọc cười hỏi: "Đợi lâu như vậy vẫn chưa đợi được người của ngươi đến, sợ là đã xảy ra vấn đề rồi nhỉ? Nhưng không sao, ta không vội, ta cùng ngươi chờ thêm một chút."
Đầu Trọc xoay người bỏ đi: "Sau này ngươi sẽ trả giá."
"Đâu còn có sau này?" Diệp Lưu Vân nhấc trường kiếm: "Ta và ngươi còn chưa ôn chuyện cũ đàng hoàng."
Ở chỗ cách nơi đây không đến hai trăm mét, Tuần Trực kéo cổ áo che khuất nửa bên mặt xoay người rời đi, ông ta biết mình đã thất bại... Lúc trước ông ta nói với Đầu Trọc nếu là ở thành Trường An thì ông ta có nắm chắc mười phần sẽ giết được Diệp Lưu Vân nhưng ở bên trong thành chỉ có sáu phần, nhưng trong lòng ông ta nghĩ là, giết lão viện trưởng chắc hẳn nắm chắc chín phần, nhưng bên phía thư viện không có pháo hoa lên, lão nhân chết tiệt kia vẫn chưa chết.
Ở trong phủ đại học sĩ, không có Mộc Chiêu Đồng theo ngự giá đến bãi săn Hoa Lê đứng ở trong viện cũng vẫn luôn nhìn về hướng thư viện, chờ mong pháo hoa rực rỡ xuất hiện trong trời đêm nhưng vẫn không xuất hiện, vì thế thở dài một tiếng.
Tất cả sát cục đều là một sự che chắn, sát cục duy nhất chỉ là nhằm vào lão bất tử trong thư viện kia.
"Lộ Tòng Ngô... sao ngươi lại không dễ chết như vậy?