Đã lâu lắm rồi không có ai nhắc đến tên của lão viện trưởng, cho nên bị lãng quên, trong thiên hạ này đã không còn một người có thể gọi thẳng tên của lão viện trưởng, cho dù là bệ hạ, trước mặt người khác đều gọi một tiếng lão viện trưởng, lúc riêng tư cũng phải gọi là tiên sinh, trước mười lăm tuổi bệ hạ ở thư viện, sau mười lăm tuổi bệ hạ ở quân võ.
Lộ Tòng Ngô.
Từ trong ba chữ này nhìn ra được ý nghĩa cũng đơn giản, chẳng qua là thuận đường ta đi mà thôi.
Cửa phủ đại học sĩ bị người ta vỗ nhè nhẹ, người giữ cửa ở bên trong không kiên nhẫn trả lời một câu: "Đêm đã khuya, không tiếp khách nữa."
"Làm phiền ngươi thông báo một tiếng, Lộ Tòng Ngô thư viện Nhạn Tháp đến."
Người giữ cửa hừ một tiếng: "Lộ gì cũng không được, ngươi tưởng mình là ai? Ngươi có biết đây là đâu không?"
Lão viện trưởng đứng ở cửa khẽ thở dài, nghĩ xem ra Mộc Chiêu Đồng ở nhà rất ít chửi mình, ngược lại cũng vui mừng.
Bộp một tiếng, bên trong truyền đến một tiếng bạt tai thanh thúy, ngay sau đó là tiếng mắng giận của Mộc Chiêu Đồng: "Cút ngay cho ta!"
Người giữ cửa bị đánh mà không biết sao lại như thế, chỉ cảm thấy có chút ủy khuất, bản thân mình cẩn trọng canh cửa, còn không phải cẩn tuân chỉ thị của lão gia ông, ai tới cũng không được mở cửa? Phương thức gõ cửa không đúng, tất nhiên không phải người của mình tới.
Mộc Chiêu Đồng đích thân mở cửa viện ra, trên mặt đã trưng ra nụ cười: "Sao lão viện trưởng lại đến đây, đêm hôm khuya khoắt thế này, có việc gì gấp?"
Người giữ cửa tránh ở một bên nghe được ba chữ "lão viện trưởng" lập tức ngây người ra, sau đó giơ tay lên cho mình một bạt tai, còn mạnh hơn so với đại học sĩ trước đó. Ở nhà đại học sĩ chưa bao giờ đánh người, bởi vì thân phận địa vị ở đó, tuỳ tiện đánh hạ nhân là việc hạ thấp thân phận, nhưng đêm nay lão ta tâm bất định, sau khi đánh xong một bạt tai này lão ta liền hối hận, bởi vì lão ta biết Lộ Tòng Ngô có thể nhìn ra tâm cảnh lão ta bất định từ cái tát này.
"Không có chuyện gì quan trọng." Lão viện trưởng giơ tay lên, trong tay xách hai bầu rượu: "Chỉ là đêm nay trong thư viện có chút không yên ổn, vì thế muốn tìm một chỗ nấp, suy trước nghĩ sau, trong thành Trường An này chỗ an toàn nhất tất nhiên là hoàng cung, bệ hạ không ở hoàng thành ta cũng không trốn vào được, đành phải đến chỗ ngươi, chỗ ngươi rất an toàn."
Mộc Chiêu Đồng ngượng ngùng cười cười: "Chỗ ta?"
Chỉ lệnh xuất phát từ phủ đại học sĩ, đương nhiên an toàn.
Sau đó sực tỉnh: "Trong thư viện đã xảy ra chuyện gì?"
Lão viện trưởng đã tự vào cửa: "Không có gì, có vài người khinh thường chữ "thư" trong thư viện này, tưởng là trong thư viện đều là một đám người đọc sách, không biết đánh đấm."
Mộc Chiêu Đồng đi theo phía sau lão: "Ngươi cứ nói, ta cho phủ Thuận Thiên phái người qua ngay lập tức."
Lão viện trưởng nhìn thấy phòng khách đèn sáng trưng, trực tiếp vào cửa tìm một chỗ ngồi xuống: "Trà đâu? Trước đây lúc ta đến nhà ngươi, ngươi cũng không phải là đãi khách như vậy."
Nhiều năm trước, hai người ở trong triều hỗ trợ lẫn nhau, đều coi đối phương là tri kỷ, trong triều đình chỉ có hai người bọn họ có thể xưng là tam triều lão thần. Lúc vừa mới là quan cùng triều, hai người đều chưa tới ba mươi tuổi, khi đó ý khí phong phát cỡ nào?
"Khi đó trong nhà ta cũng không có trà ngon."
Mộc Chiêu Đồng không tự chủ được nghĩ đến lần đầu tiên lão viện trưởng đến, mặc một bộ y phục rất mới, mang theo lễ vật đã chuẩn bị trước, không đáng tiền nhưng hiển nhiên là chọn lựa kỹ lưỡng... Một hộp bánh xốp, một bánh trà cùng với một quyển vạn ngôn thư.
Vạn ngôn thư đó là phải thượng tấu bệ hạ, lão đến, là mời mình xem qua cho lão.
"Năm ấy, hình như ta hai mươi sáu." Lão viện trưởng ngồi xuống ghế sau đó thoải mái hoạt động tứ chi một chút: "Ngươi nhỏ hơn ta, lúc ấy viện tử nhà ngươi cũng nhỏ hơn chỗ này."
Mộc Chiêu Đồng: "Đâu ai như ngươi, làm quan mấy chục năm ngay cả cái nhà cũng không có."
"Ta có thư viện." Lão viện trưởng nhìn nhìn chén trà được hạ nhân đặt trên bàn trà: "Còn nhớ bản tấu chương ta mang đến không?"
Mộc Chiêu Đồng ngồi xuống cạnh lão: "Làm sao có thể quên được.. Có một câu mà bây giờ ta cũng thường xuyên dùng để nhắc nhở bản thân, vi vãng thánh kế tuyệt học vi vạn thế khai thái bình (1), lúc đó đích ngươi thật sự là vận dụng ngòi bút như đao, mỗi chữ đều hùng tâm tráng chí."
Lão viện trưởng thở dài: "Cho nên bệ hạ nói, ngươi tâm chí lớn như vậy, còn không đi dạy học?"
Mộc Chiêu Đồng cười ha ha, đã quên đi sự lúng túng vừa rồi.
Trong đêm này, vốn là lão ta muốn giết lão.
Bên ngoài có người từ trong viện tử chạy nhanh vào, muốn bẩm báo việc thất lợi đêm nay, lúc chạy đến cửa liếc mắt đã thấy lão viện trưởng lại ngồi ở trong phòng khách nhà đại học sĩ chuyện trò vui vẻ, lập tức liền đơ người, chỉ có thể lui xuống... Người cần giết đang ngay ở chỗ này, chẳng lẽ còn có thể động thủ ở đây?
Mộc Chiêu Đồng nhìn thấy sắc mặt của hạ nhân kia lập tức khó coi, sự lúng túng vừa mới tiêu tán một lần nữa hội tụ trên mặt. Dù cho lão ta cố ý áp chế thì vẫn lộ ra một hai phần, mà lão viện trưởng lại tựa như không để ý những điều này, lão chỉ nheo mắt nhớ lại quá khứ.
"Năm Càn Hòa mười tám, ngươi là Hộ bộ thượng thư, ta là viện trưởng thư viện." Lão viện trưởng nói: "Ngươi mang theo một gói lạc tuỳ tiện mua được trên đường chạy đến thư viện tìm ta, cho ta xem vạn ngôn thư mà ngươi viết, ta một đêm không ngủ, nhưng sửa đi sửa lại, ta chỉ có thể sửa cho ngươi bảy chữ, rồi sau này nghĩ lại bảy chữ kia cũng không cần thiết phải sửa, vì thế lại sửa lần nữa... Vạn ngôn thư, ngươi viết mỗi một chữ đều không dễ sửa chữa, có thể thấy được là ngươi dụng tâm."
"Năm Càn Hòa hai mươi hai, thu nhập quốc khố tăng lên gấp đôi, lúc ấy bệ hạ hỏi ngươi muốn cái gì, ngươi nói chỉ muốn cúc cung tận tụy vì Đại Ninh." Lão viện trưởng liếc mắt nhìn Mộc Chiêu Đồng một cái: "Năm Càn Hòa hai mươi tám, ngươi làm chủ Nội các, ta vẫn là viện trưởng thư viện, từ sau lần đó ngươi không tới thư viện nữa, ta cũng không vào nhà ngươi nữa."
Mộc Chiêu Đồng mặt lộ vẻ xấu hổ: "Chúng ta đều đã quá bận."
Lão viện trưởng nói: "Bận đến mức quên, chúng ta sư xuất đồng môn."
Mộc Chiêu Đồng ngẩn người, cúi đầu không nói.
"Bao lâu không có đi dâng hương cho tiên sinh rồi?"
"Có, hai mươi mấy năm rồi."
"Ba mươi hai năm." Lão viện trưởng ngữ khí bình thản nói: "Ba mươi hai năm, trước mộ tiên sinh ta không thấy dấu vết ngươi đã tới."
Mộc Chiêu Đồng càng cúi đầu thấp hơn một chút: "Ta thẹn với tiên sinh."
Lão viện trưởng nói: "Thẹn? Mười hai năm trước vào ngày giỗ tiên sinh, ta không tới tìm ngươi nhưng sai người đưa tới cho ngươi một phong thư, hỏi ngươi vì sao hai mươi năm không đi dâng hương cho tiên sinh, ngươi còn nhớ mình trả lời ta như thế nào?"
Mộc Chiêu Đồng ngẩng đầu: "Không thời gian, cho nên tiên sinh sẽ không trách ta."
Lão viện trưởng ừm một tiếng: "Mấy chữ đó, ngươi trả lời đúng lý hợp tình, bôn ba vất vả vì Đại Ninh, làm gương vạn thần an trị bách tính, ngươi nói mình không thời gian, cũng không nhớ ngày giỗ của tiên sinh, khi đó ta đã nghĩ, quả nhiên người vô dụng là ta, người khiến tiên sinh lấy làm tự hào là ngươi, ngươi bận rộn vì Đại Ninh đến mức ngay cả ngày giỗ của tiên sinh cũng quên, tất nhiên tiên sinh sẽ không trách ngươi, nhưng vừa rồi ngươi lại nói thẹn?"
Lão đổ trà trong chén đi: "Đổi rượu."
Mộc Chiêu Đồng thở dài: "Sao ngươi có thể là người vô dụng? Những năm gần đây bao nhiêu trọng thần trong triều đình đều xuất thân từ thư viện. Sau khi ngươi quản thư viện, đừng nói quan văn, trong chiến binh Đại Ninh cũng có nhiều người là môn sinh của ngươi, dù là Bùi Đình Sơn ở trước mặt ngươi cũng phải cúi đầu lấy lễ học sinh tương kiến, ngươi hà tất khiêm tốn?"
"Hóa ra ngươi nhớ." Lão viện trưởng uống một ngụm rượu: "Ta tưởng ngươi đã quên rồi. Ngươi từng nói ta tâm tư quá lớn dã tâm quá vượng, biến thư viện giáo thành võ viện, bụng dạ khó lường."
Đó là năm đó Mộc Chiêu Đồng lên lớp giảng bài nói như vậy, chẳng qua hoàng đế bệ hạ lúc đó không phải là vị hiện tại, mà là ca ca của vị hiện tại.
Thế là bệ hạ lúc đó lên án gay gắt lão viện trưởng một trận, bảo lão an phận dạy học trồng người không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng viện trưởng vẫn là lão, thư viện cũng không có gì thay đổi, lão viện trưởng vẫn làm theo ý mình, nhưng tất cả mọi người nhìn ra được lão dần dần bị cách ly khỏi triều quyền. Cũng chính là bắt đầu từ khi đó, Mộc Chiêu Đồng ở trong triều một mình độc đại quyền khuynh triều dã, bao nhiêu triều thần từ thư viện đi ra cũng phải chạy tới bái lão ta làm môn sư.
Lão viện trưởng đột nhiên hỏi một câu: "Khi đó, ngươi có từng nghĩ tại sao ta vẫn không chết già không?"
Mộc Chiêu Đồng trầm ngâm một lát: "Hiện tại ta cũng tò mò, tại sao ngươi vẫn không chết già?"
Lão viện trưởng cười ha ha: "Ngươi nghĩ giống ta nghĩ."
Mộc Chiêu Đồng sửng sốt, cẩn thận thưởng thức hàm nghĩa trong năm chữ này.
"Chết già rất tốt."
Lão viện trưởng liếc nhìn, trong viện lại có vài người chạy tới dường như muốn hội báo gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy lão đều đơ người, sau đó vẻ mặt hoảng sợ lui đi, đến bây giờ đã bốn năm tốp người rồi.
Vì thế lão cười, cười có vài phần đắc ý.
Ta ngồi ở ngay bên cạnh ngươi, xem ngươi tiếp tục an bài như thế nào, giết ta như thế nào.
"Giang sơn nhiều cẩm tú, một người, để lại cẩm tú cho giang sơn thật tốt, chớ để giang sơn nhuốm tuổi già." Lão viện trưởng quơ quơ chén rượu: "Ngươi cảm thấy sao?"
Mộc Chiêu Đồng: "Ngươi uống say rồi."
Lão viện trưởng nhún vai: "Ta uống rượu tỉnh dậy, ngươi không uống rượu, say đích rối tinh rối mù."
Lão đứng dậy: "Bốn chữ ta vừa mới nói, ngươi cảm thấy có phải là viên mãn nhất đời người hay không?"
"Bốn chữ nào?"
"Chết già rất tốt." Sau khi nói xong bốn chữ này lão viện trưởng đứng dậy: "Xem trong viện tử của ngươi lui lui tới tới cũng không thanh tịnh, ta vẫn nên về thư viện thôi."
Mộc Chiêu Đồng đứng dậy: "Nếu chết già, liệu sẽ có hậu nhân cầm cành phan không?"
Lão viện trưởng dừng bước chân.
Mộc Chiêu Đồng nói: "Ta không có."
Lão viện trưởng quay đầu lại nhìn lão ta một cái: "Ta có?"
Lão viện trưởng cả đời không lấy vợ, tất nhiên không có con nối dõi.
Mộc Chiêu Đồng trầm mặc: "Ngay từ đầu ngươi đã dự tính xong rồi?"
Lão viện trưởng không trả lời, dường như sự đã uống hơi chuếnh choáng, bước chân lảo đảo, Mộc Chiêu Đồng đi lên đỡ lão. Giống như là nhiều năm trước vạn ngôn thư của lão viện trưởng được bệ hạ khen, hai người tìm một quán rượu nhỏ uống say mèm, giống như nhiều năm trước vạn ngôn thư của Mộc Chiêu Đồng được bệ hạ tiếp thu, hai người vẫn tìm đến quán rượu nhỏ đó uống rượu, sau đó ngày hôm sau bị người của Ngự sử đài hùng hổ phê phán trước mặt bệ hạ.
"Cảm ơn."
Lão viện trưởng nói hai chữ, nhưng tay Mộc Chiêu Đồng lại cứng ngắc.
Cảm ơn?
Hai chữ thật xa xôi.
Lão viện trưởng ra ngoài sau đó quay lại liếc nhìn tấm biển trên cửa phủ đại học sĩ, sau đó cười, cũng không biết tại sao cười, nhưng Mộc Chiêu Đồng lại cảm thấy trong tiếng cười kia đầy châm chọc, vì thế lão ta rất căm tức, rất phẫn nộ.
"Hôm nay ngươi không nên đến." Lão ta nhìn bóng lưng lão viện trưởng: "Lại càng không nên nhắc tới chuyện cũ."
Lão viện trưởng đưa lưng về phía lão ta giơ tay lên vẫy vẫy, tựa như muốn nói là... Tạm biệt.
Hoặc là, không bao giờ gặp nữa?
Lão viện trưởng lên xe rời đi, Mộc Chiêu Đồng xoay người đi về, bỗng nhiên lảo đảo, trong ngực đau nhói, sau đó phun một ngụm máu trên mặt đất, hạ nhân vội vàng đến đỡ cũng bị lão ta đẩy ra, lão ta nghiêng ngả lảo đảo đi về phòng như say rượu: "Chết già? Chết già rất tốt? Ha ha ha ha... Trước lúc chết già không có chỗ dựa, tốt chỗ nào?"
Tiếng cười kinh hãi, dọa tất cả mọi người không dám tới gần.
(1) vi vãng thánh kế tuyệt học vi vạn thế khai thái bình: nghĩa là vì trời đất mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mệnh, vì thánh nhân xưa mà kế tục tuyệt học, vì vạn đại mà khai mở thái bình.