Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 293 - Chương 293: Phong Quang Đại Táng

Chương 293: Phong quang đại táng Chương 293: Phong quang đại táng

Mộc Chiêu Đồng như một khúc gỗ thoáng chốc mất đi sinh cơ, vốn đã già cả, hiện tại càng lộ rõ tuổi già. Sau khi lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô rời đi trong nháy mắt lão ta giống như là gốc cây già từ thu sang đông, lá cây rụng hết, chỉ còn lại thân cây khô quắt và còn phủ đầy nếp nhăn.

Lúc phu nhân từ bên ngoài tiến vào Mộc Chiêu Đồng lại không hề phát giác được, ngẩn người nhìn ra bên ngoài, mà lúc này sắc trời đã hửng sáng.

"Lão gia?"

Phu nhân nhẹ nhàng gọi một tiếng, đặt một chén canh nóng bưng trong tay ở trước mặt Mộc Chiêu Đồng.

"Phu nhân."

Mộc Chiêu Đồng nặn ra nụ cười, tận lực dịu dàng.

"Sao sớm như vậy bà đã dậy rồi."

"Ông không ngủ, ta đâu ngủ được? Chỉ là lại sợ ảnh hưởng tới ông suy nghĩ, nhịn đến lúc trời sắp sáng mới đến đây."

"Ta không sao." Mộc Chiêu Đồng uống một ngụm canh, bỗng nhiên bật khóc: "Ta, lấy gì đấu với hắn?"

Chữ "hắn" này hàm ý rất phức tạp, có lẽ là chỉ đương kim bệ hạ, có lẽ là chỉ rất nhiều người, bao gồm lão viện trưởng thư viện vừa mới rời đi không lâu.

"Trong tay ta không còn gì nữa."

Mộc Chiêu Đồng bưng bát lên uống từng ngụm từng ngụm canh, nước mắt hòa tan trong nước canh.

Phu nhân đi đến đứng phía sau lão ta, tay siết bờ vai lão ta: "Khoảng hai mươi năm trước, khi bệ hạ tới Trường An, ta hỏi ông tại sao phải đấu trận này, khi đó ta đã nói, trận này ông không có phần thắng."

Bà ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng khi đó lão gia nói, đấu với trời, vô cùng vui."

Mộc Chiêu Đồng nằm sấp trên bàn lớn tiếng gào khóc: "Nhưng đã ta thua, cũng mất con trai chúng ta."

"Vậy bây giờ không phải là đấu." Tay phu nhân hơi nặng một chút: "Là thù."

Mộc Chiêu Đồng đột nhiên ngồi thẳng người: "Cho dù mất đi triều quyền cũng phải giết cái tên Thẩm Lãnh kia, con trai ta trên trời linh thiêng vẫn chờ được an ủi, nếu ta không đưa Thẩm Lãnh vào địa ngục, con trai ta sẽ không đi đầu thai chuyển thế."

"Vậy thì đừng suy nghĩ tiếp những thứ khác nữa, phải đấu như thế nào đó là chuyện của hoàng hậu và hoàng đế, thứ hoàng hậu muốn là giang sơn, mà thứ ông muốn ngay từ đầu đã không phải là giang sơn, chỉ là ông..."

Bà ta không nói ra câu nói kế tiếp, lúc ấy khi Mộc Chiêu Đồng muốn lập Lý Tiêu Nhiên làm đế, lão ta đã quyền khuynh triều dã, lão ta không muốn làm hoàng đế, lão ta chỉ là muốn đặt chên lên chỗ cao hơn nữa, làm một người mà ngay cả đế vương cũng có thể quản lý, thậm chí là khống chế, đó là dã vọng lớn nhất.

"Ta đã sai rồi." Mộc Chiêu Đồng giơ tay lên lau nước mắt: "Nhưng ta không thay đổi, không chết không ngừng."

Cùng lúc đó, sơn trang Hạo Đình.

Khi Thẩm Lãnh kéo một thân mỏi mệt trở lại cái độc viện kia, nhìn thấy Trà gia mặt mũi đen nhẻm đang lóng ngóng nấu cháo, lửa cháy hơi lớn, trong nồi cháo ùng ục ùng ục sắp trào ra ngoài, vì thế Trà gia vội vàng bỏ thêm một thìa nước vào, sau đó tiếp tục thêm củi.

Thẩm Lãnh dựa vào khung cửa nhìn bộ dạng lóng ngóng của nha đầu, trầm mặc một lúc sau đó rất nghiêm túc hỏi một câu: "Hay là, đổi sang dùng vạc đi... Ta tính một chút, nếu ta trở lại muộn hơn một chút, có thể vạc cũng không đủ dùng, tỷ nấu cháo như vậy, có thể quốc khố không chống đỡ nổi."

Mở nồi ra Trà gia liền sợ hãi, vì thế liền cho thêm nước, bỏ thêm nước thì nồi liền không sôi, vì thế cho thêm củi.

Thẩm Lãnh hỏi: "Có phải cảm thấy thật phức tạp không?"

Trà gia bỗng nhiên ngồi xổm ở đó, hai cánh tay ôm đầu gối: "Tại sao lại khó như vậy?"

Thẩm Lãnh đi qua ngồi xổm bên cạnh Trà gia: "Muốn nấu cơm cho ta?"

Trà gia quay đầu đi không nhìn hắn: "Nấu cơm cũng phải xem thiên phú sao?"

Thẩm Lãnh thò tay ra lau vết nhọ trên mặt Trà gia: "Nhìn tỷ xem, mặt không đều chút nào cả."

Trà gia lập tức kịp phản ứng, tên kia đâu phải là muốn lau cho mình, rõ ràng là bôi cho nhọ đều...

Không đợi Trà gia đứng lên Thẩm Lãnh đã nhảy tới cửa, dè dặt hỏi: "Cơm sáng để ta làm, sau khi tỷ đi tắm rửa thay bộ y phục mới là ta nấu cơm gần xong rồi, qua đây ăn, không được mang gối đầu."

Dặn dò dịu dàng cỡ nào chứ, không được mang gối đầu.

Trà gia lắc đầu: "Ta không, ngươi dạy ta."

Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Vậy được."

Trà gia: "Bước đầu tiên làm sao?"

"Bước đầu tiên lấy đồ trong nồi này ra."

Trà gia: "..."

Thẩm Lãnh muốn đi làm việc, Trà gia hít sâu một hơi: "Đứng đó nhìn!"

Thẩm Lãnh ngây ra, sau này rụt lại: "Ồ... Vậy thì nhìn."

Trà gia múc hết thứ hỗn hợp nước với gạo trong nồi ra, nghĩ cũng không thể lãng phí, xách thùng gỗ đi ra ngoài đặt bên cạnh hắc cẩu, hắc cẩu đã quen lang bạc kỳ hồ coi như cũng hài lòng đối với ngôi nhà mới tạm thời này, nhìn thấy thùng gỗ đặt ở trước mặt mình lập tức hưng phấn, sáp lại ngửi ngửi, sau đó lại nằm sấp trở lại mặt đất, bộ dạng mũi hướng lên trời vô cùng kiêu căng.

Trà gia: "Ngươi có ăn hay không?"

Hắc cẩu liếc mắt nhìn Trà gia một cái, quay đầu, tiếp tục kiêu căng.

Thẩm Lãnh phì cười một tiếng, Trà gia để thùng gỗ ở một bên tức giận trở lại: "Lần sau bỏ đói nó ba ngày, ngươi không được quản."

Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn Trà gia: "Lần trước là ai nói bỏ đói nó ba ngày, nói xong chưa được một canh giờ đã hấp tấp đi ra ngoài mua về một nồi xương, lúc cho nó ăn còn cứ luôn nói con hư tại cha, chó không nghe lời là lỗi của Thẩm Lãnh, nếu đã là lỗi của Thẩm Lãnh, hà tất làm khó chó?"

Trà gia mặt không đổi sắc: "Đó là tiên sinh bảo ta đi mua."

"Tiên sinh không ở đây tỷ liền nói là tiên sinh." Thẩm Lãnh thò tay ra vỗ nhẹ lên mông Trà gia một cái: "Ta thay tiên sinh phạt tỷ!"

Trà gia ngây người.

Nàng quay lại liếc nhìn mông mình, lại nhìn tay Thẩm Lãnh: "Ngươi vừa mới làm gì?"

Thẩm Lãnh đã ở bên ngoài phòng bếp, cũng sửng sốt nhìn tay mình, thầm nghĩ đây là kỹ năng mình mở ra khi nào?

Đúng lúc này Mạnh Trường An cũng từ thư viện trở lại, vào cửa nhìn thấy hai người đang giằng co, lắc đầu cười khổ, sau đó gã phát hiện con chó kia nằm sấp ở đó lè lưỡi nhìn có chút hăng hái, gã hoài nghi con chó kia cũng chỉ là không biết nói tiếng người, nếu biết nói không chừng đã ở đó gào lên... Đánh hắn, đánh hắn.

"Có gì ăn không?"

Mạnh Trường An giơ tay lên cào tóc, ở trước mặt Thẩm Trà Nhan gã luôn có chút không được tự nhiên cho lắm.

Thẩm Trà Nhan thở dài: "Vốn dĩ là có..."

Nàng chỉ chỉ cái thùng gỗ bên cạnh con chó, Mạnh Trường An đi qua nhìn nhìn: "Lần đầu tiên phát hiện thứ gạo và nước đã nấu lên mà vẫn không thể gọi là cháo."

Thẩm Lãnh ho khan một tiếng: "Sao ngươi có thể nói đùa với đệ muội."

Thẩm Trà Nhan bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: "Ta giúp hai người các ngươi tính một chút... Lúc trước khi Thẩm Lãnh được nhà ngươi nhặt về thì ngươi mới sinh ra đúng không? Mà lúc đó Thẩm Lãnh không thể nói được đã lớn mấy tháng, tại sao ngươi cứ luôn gọi ta là đệ muội?"

Mạnh Trường An giơ ngón tay ra tính toán, phát hiện thấy hơi loạn.

Thẩm Lãnh cũng đưa đầu ngón tay ra tính toán, phát hiện quả thật hơi loạn.

Thẩm Lãnh: "Chớ không phải ngươi nên gọi ta là đại ca?"

Mạnh Trường An ngửa đầu nhìn trời: "Ta hơi mệt, về đi ngủ, lúc ăn cơm thì gọi ta."

Thẩm Lãnh đâu chịu để cho gã đi, đi qua ngăn lại: "Ngươi bắt ta gọi ca lâu như vậy, bây giờ ta có một khoái ý trầm oan đắc tuyết, mau, ngoan ngoãn gọi hai tiếng ca cho ta nghe thử."

Mạnh Trường An: "C... cút."

Thẩm Lãnh bĩu môi.

"Nhanh đi nấu cơm." Mạnh Trường An chắp tay sau mông ra khỏi cửa: "Ta ngủ rất nông, ăn cơm gọi ta là được."

Trà gia đứng bên cạnh hắc ngao vẫn đang tính: "Rốt cuộc ngươi có biết Mạnh Trường An sinh tháng mấy hay không?"

Thẩm Lãnh: "Nói giống như ta biết hắn sinh tháng mấy thì có tác dụng vậy, ta đã từng biết mình sinh tháng mấy khi nào."

Trà gia trầm tư một lát: "Sau này ngươi vẫn gọi hắn là đại ca đi."

Thẩm Lãnh: "Dựa vào cái gì?"

Trà gia ôn tồn nói: "Tương lai khi chúng ta thành thân, nếu ngươi gọi hắn là đại ca, hắn sẽ cho ngươi một phần tùy lễ, nhưng sẽ không quá nhẹ, nhưng nếu hắn gọi là ngươi đại ca, gọi ta là đại tẩu, chúng ta còn phải rút tiền lì xì cho hắn... Ta còn nhớ hắn nợ thiên kim ta ngựa ngũ hoa."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Dường như rất có lý."

Bãi săn Hoa Lê.

Lúc tin tức đưa tới nơi đã là ba ngày sau, bãi săn Hoa Lê ở dưới chân núi Thai Hưng phía đông bắc thành Trường An. Tất cả đều không nằm ngoài dự liệu của hoàng đế, cho nên ông ta cũng không có cảm giác thành tựu gì, đánh thắng một trận chiến vốn đã có nắm chắc tất thắng đương nhiên không đáng kiêu ngạo, cũng không đáng để đắc ý, chỉ là ông ta có chút tò mò, người bố cục là ai.

Hoàng hậu không có thủ đoạn như vậy, lão viện trưởng đã sớm nói, hoàng hậu có mưu mẹo nhưng lại không có trí tuệ lớn, mưu mẹo thì bà ta có thể vận dụng đến cực hạn, nhưng suy nghĩ xa không có kín kẽ đến mức có thể bố trí ván cờ liên hoàn.

"Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là một Tuần Trực."

Hoàng đế nhìn nhìn tấu chương chồng chất trên bàn, ở trong bãi săn Hoa Lê cũng không phải muốn thoải mái săn bắn là có thể tùy tâm sở dục, vẫn phải phê tấu chương, nhưng ông ta không thấy phiền chán. Đăng cơ gần hai mươi năm nay ông ta đã bản thân vô số lần liệu có một ngày nào đó phiền chán hay không, sau khi trải qua hai mươi năm chứng thực ông ta xác định bản thân vĩnh viễn sẽ không chán việc xử trí quốc sự, vốn là tư thế đế vương.

Hàn Hoán Chi hỏi: "Thần đi tìm?"

"Hẳn là hắn đã rời khỏi thành Trường An rồi." Hoàng đế nói: "Dường như ta thấy được Mộc Chiêu Đồng của năm đó."

Khi đó Mộc Chiêu Đồng đã quyền khuynh triều dã, chuyện có thể làm cho lão ta có cảm giác thỏa mãn lớn hơn nữa chính là biến hoàng đế thành con rối.

"Quân bài trong tay Tuần Trực đã bị hắn đánh đến cực hạn, người có thể phát huy ra tác dụng cũng đã phát huy ra rồi."

Hoàng đế nhìn về phía kẻ đầu trọc đang quỳ gối ở xa xa, trên vai Đầu Trọc có một vết kiếm, xuyên thấu từ trước ra sau.

Ông ta khẽ nhíu mày: "Diệp An Biên, hẳn là đã hai mươi năm trẫm chưa từng gặp ngươi rồi."

Diệp An Biên hơi hất cằm: "Trước khi đến thần nghĩ mình nhất định sẽ sợ, sợ nhìn thấy bệ hạ, khoảnh khắc khi thấy bệ hạ đột nhiên mới tỉnh ngộ, thần sớm đã làm xong chuẩn bị cho cái chết, giống như một vòng tròn khổng lồ, ta đã đi một vòng, lại về đến chỗ ban đầu. Mấy năm nay thần cứ luôn hỏi mình, chết ở trong tay ai mới có thể không có câu oán hận, suy nghĩ rất nhiều lần, đáp án chỉ có một, chết ở trong tay bệ hạ, thần rất chắc chắn."

Hàn Hoán Chi nhìn y một cái, lại liếc nhìn Diệp Lưu Vân đứng ở đằng xa, trên người Diệp Lưu Vân cũng có một vết kiếm, cũng ở vai, kéo dài từ trước ra sau, trận chiến ấy Diệp Lưu Vân cũng không nhẹ nhàng, dù sao đó là người nổi danh ngang ông ta.

Diệp An Biên nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Một kiếm kia của ngươi, không đâm xuống nổi sao?"

Diệp Lưu Vân hừ một tiếng, nghĩ cái tên ngu ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ một kiếm kia của ngươi thì đâm xuống được?

Vết kiếm của hai người gần như ở cùng vị trí, xuống chút nữa, chính là tim.

Hoàng đế đã trầm mặc rất lâu: "Con cái phạm lỗi, nhiều khi đều là vì muốn cho cha mẹ chú ý đến mình thêm một chút... lúc đó trẫm luôn nhìn thấy chỗ sai của ngươi, đây là chỗ sai của trẫm."

Diệp An Biên cúi đầu, cười khổ: "Hà tất nói những chuyện này?"

Y nhìn một cây cỏ dại đung đưa trên mặt đất: "Người bày mưu tính kế chính là Tuần Trực, hẳn là hắn đã đi tìm thế tử Lý Tiêu Nhiên rồi, nếu thần làm chứng, bệ hạ có có thể giết Lý Tiêu Nhiên không?"

Hoàng đế lắc đầu: "Nếu trẫm muốn giết hắn, còn cần ngươi làm chứng?"

Diệp An Biên lúc này mới sực tỉnh, bệ hạ không giết Lý Tiêu Nhiên chỉ là vì chuyện năm đó, là bệ hạ không muốn để thế nhân mắng ông ta không dung người khác, dù sao vẫn là con cháu của bệ hạ, huống chi năm đó còn có phụ thân của Lý Tiêu Nhiên quỳ trước mặt bệ hạ không dậy nổi.

"Trẫm ác độc không?" Hoàng đế hỏi.

Diệp An Biên lắc đầu: "Nếu bệ hạ độc ác, lúc trước thần đã chết rồi, nếu bệ hạ độc ác, Lý Tiêu Nhiên sao có thể sống đến bây giờ, nếu bệ hạ độc ác, làm sao lại muốn cho đại học sĩ một cơ hội chết già?"

Hoàng đế trầm mặc thật lâu: "Đi bắc cương đi, mười trận không chết, trẫm thứ cho ngươi vô tội."

Diệp An Biên đột nhiên ngẩng đầu: "Bệ hạ... hãy giết thần đi!"

Hoàng đế đứng dậy: "Bây giờ trẫm giết ngươi, không có biện pháp nào sửa lại mộ cho ngươi, vệ quốc môn tử xã tắc, trẫm có thể cho ngươi phong quang đại táng."

Diệp An Biên đứng lên: "Thần tuân chỉ!"

Bình Luận (0)
Comment