Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 295 - Chương 295: Đi Theo Ta Đi

Chương 295: Đi theo ta đi Chương 295: Đi theo ta đi

Bệ hạ rời khỏi thành Trường An cũng không đơn thuần chỉ là để giải sầu, mà là đang cho những người đó một cơ hội. Chính như lời bệ hạ nói, người bên kia tính kế quá sơ sài mà người cũng không chuyên nghiệp, vì thế ông ta hận không thể đi giúp hoàng hậu bày mưu tính kế, cứ như vậy, ông ta có thể một mẻ lưới bắt hết.

Bên hoàng hậu cũng không tốt, nhưng có một chuyện hoàng đế rất rõ ràng, đó chính là ông ta không thể xác định qua nhiều năm như vậy hoàng hậu đã kinh doanh những gì, có những thứ ở dưới mặt nước chung quy cũng không nhìn cẩn thận, từng chút từng chút moi móc lao tâm phí sức kinh doanh của hoàng hậu, nếu có thể một mẻ lưới bắt hết mới bớt lo bớt sức.

Hàn Hoán Chi bóc một quả quýt đặt ở trước mặt hoàng đế. Quýt này là Giang Nam đạo mới đưa đến ngự cống, ngọt và còn nhiều nước ít hạt, chỉ có huyện Cổ Lai quận Thuật Hải ở Giang Nam đạo mới sản xuất ra, cho dù là cây giống như vậy trồng ở nơi khác, quả quýt cũng không có mùi vị, thậm chí quả nhỏ khô và chát.

Hoàng đế bóc múi quýt bỏ vào miệng: "Khanh muốn về Trường An thì về đi, nhìn khanh ở đây đứng ngồi không yên kìa."

Hàn Hoán Chi cười: "Bệ hạ, chỉ là thần không muốn bỏ qua cái gì, cơ hội thì đã cho bọn họ, chính bọn họ không nắm lấy, cũng không thể cứ cho mãi được, moi được Tuần Trực người này ra là còn có thể moi ra rất nhiều thứ."

"Khanh không moi được." Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Thế tử Tín Vương..."

Lúc nhắc tới mấy chữ này ông ta dừng lại một chút, nghĩ đến vị ca ca dè dặt cẩn thận lá gan không lớn kia liền có chút khổ sở trong lòng.

Năm đó khi ông ta vào thành Trường An, Tín Vương quỳ ngay trước mặt ông ta không dậy nổi, thỉnh cầu ông ta khoan thứ, nhưng lúc đó có thể nói Tín Vương có gì sai sao? Nếu phải nói đến sai, Tín Vương sai ở chỗ cho rằng thật sự có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống nhưng lại không để ý thứ trên bầu trời rơi xuống hơn phân nửa không phải là bánh, mà là cạm bẫy.

Hoàng đế đã nhận lời với Tín Vương, ông ta nói chỉ cần sau này thế tử ngoan ngoãn giữ khuôn phép, vậy thì tước vị Tín Vương vẫn sẽ truyền cho hắn ta.

Hiện giờ đã gần hai mươi năm trôi qua, đứa trẻ bảy tám tuổi trước kia đã thành thanh niên tài tuấn vang danh thiên hạ.

"Bên phía thế tử Tín Vương hẳn là đã sớm cắt đứt tất cả mọi liên lạc với Tuần Trực."

"Cũng không đến mức không có dấu vết có thể tìm ra." Hàn Hoán Chi nói: "Hiện tại thần có một cảm giác, rất nhiều chuyện cũng không phải bên phía hoàng hậu sắp xếp, mà là thế tử."

Hoàng đế: "Khanh muốn đi tra thì tra, năm đó trẫm đã đáp ứng với Tín Vương, sẽ không dễ dàng động đến thế tử... cho nên trẫm hy vọng..."

Ông ta không nói ra câu phía sau, Hàn Hoán Chi làm sao lại không rõ? Bệ hạ không hy vọng gánh tiếng xấu, nếu tâm bệ hạ cứng rắn hơn một chút, Mộc Chiêu Đồng đã chết từ lâu, thế tử Lý Tiêu Nhiên cũng đã chết sớm, rất nhiều người đã sớm chết rồi. Giờ này khắc này, Hàn Hoán Chi hẳn là ngồi nhàn nhã ở trong nha môn phủ Đình Úy cắt tỉa móng tay uống trà, nghe chuyện lý thú đợi giờ về nhà.

Hiện tại bệ hạ có một chút tâm tư động đến bọn họ, là vì bệ hạ muốn thân chinh, bắc chinh Hắc Vũ là tâm nguyện lớn nhất của bệ hạ. Mấy trăm năm trước người Hắc Vũ đã cướp từ trong tay Sở quốc vùng đất lớn bằng hai Kinh Kỳ đạo, cũng chính là địa khu Lạc Già Hồ băng tuyết hàn thiên ở bắc cương hiện giờ. Bệ hạ từng nói không chỉ một lần, thể diện mà người Sở đánh mất, người Ninh lấy về.

Nhưng nếu Đại Ninh không ổn, thân chinh Hắc Vũ sẽ không thể thành.

Mấy năm gần đây bệ hạ cũng đã sắp xếp hành trình xong xuôi, đầu năm sau bệ hạ sẽ đi Bình Việt đạo nam cương, lúc trở về đi đông cương. Hiện giờ Điệu quốc bị diệt, trận chiến với Cầu Lập cũng vận sức chờ phát động, đến lúc đó nếu cũng diệt cả Cầu Lập, bệ hạ cũng muốn đi thổ cương hải ngoại Đại Ninh đi xem một chút.

Nam cương ổn, đông cương ổn, bệ hạ sẽ bắt tay vào làm một trận chiến với Hắc Vũ.

So sánh mà nói, thế tử Lý Tiêu Nhiên hiển nhiên không đáng để lo, người bệ hạ lo lắng là Thạch Nguyên Hùng và Bùi Đình Sơn.

Đàm Cửu Châu là người bệ hạ đích thân dạy dỗ ra, Thiết Lưu Lê thông minh hơn Thạch Nguyên Hùng và Bùi Đình Sơn nhiều, hai nơi này đều không cần lo lắng.

Thân là đô đình úy phủ Đình Úy, Hàn Hoán Chi biết mình phải làm tốt cái gì.

"Gần đây Bạch gia có động tác gì?"

"Rất ngoan ngoãn." Hàn Hoán Chi trả lời: "Thần phái không ít người theo dõi bên phía Bạch gia Tương Ninh, Bạch gia đã đóng cửa từ chối tiếp khách một thời gian, hiển nhiên cũng đã nhận ra nguy hiểm, dứt khoát cắt đứt tất cả lui tới với bên ngoài."

"Bạch gia không chỉ là ốc mượn hồn mà hoàng hậu lựa chọn cho hậu tộc, hẳn là sẽ còn có những thứ ẩn giấu không lộ ra." Hoàng đế trầm mặc một lúc: "Trước hết bắt tay vào sắp xếp chuyện nghênh thân tây cương, qua sáu bảy ngày nữa hẳn là cha con Lục Vương có thể đến thành Trường An, đến lúc đó thế tử đi tây cương nghênh thân, trên đường tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề, xảy ra vấn đề, trẫm sẽ không thể không động đến các khanh."

Hàn Hoán Chi đương nhiên biết rõ... Đây là một cơ hội của bên phía hoàng hậu bọn họ, nếu thế tử Lục Vương chết ở trên đường nghênh thân, những người hộ tống ai có thể có kết cục tốt? Thẩm Lãnh phải đi, Mạnh Trường An phải đi, ngay cả ông ta cũng phải đi, bệ hạ là muốn câu cá lớn, nhưng không chừng cũng bị cá cắn mất mồi câu mà đi.

Cũng không có nhiều người có thể thật sự hiểu bệ hạ, Hàn Hoán Chi cảm thấy mình miễn cưỡng được tính là một người. Ngẫm lại xem, năm đó cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế không chỉ có riêng một thế tử Tín Vương là đối thủ, thậm chí có thể nói Lý Tiêu Nhiên căn bản không phải đối thủ, cho tới bây giờ cũng không phải. Tiên đế Lý Thừa Viễn đột ngột băng hà, lúc ấy người có thể lập vị ngoại trừ thế tử do đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng tận lực đề cử ra, tiên đế còn có vài vị huynh đệ.

Đó là vị Lục Vương sắp đến thành Trường An kia. Năm đó có vẻ cũng có hy vọng hơn bệ hạ, đừng quên, năm đó lão hoàng đế cũng là bởi vì lo lắng đương kim bệ hạ lúc đó liền công lao quá lớn tiếng hô quá cao mà miễn đi quân quyền của ông ta, đưa đến bên Tây Thục đạo làm một vương gia nhàn tản.

Mà Tín Vương ở Giang Nam đạo, cách Trường An tuy rằng xa hơn một chút nhưng đường dễ đi hơn nhiều, đường ở bên Tây Thục đạo có thể làm cho người đi đến suy sụp. Lục Vương ở Sơn Nam đạo, đi qua Tây Môn quan Thái Hành Sơn là vào Kinh Kỳ đạo, hơn nữa Lục Vương lúc ấy thanh danh vô cùng tốt, giao du rộng rãi.

Ngoại trừ Tín Vương và Lục Vương ra, còn có An Vương ở Chân Vinh đạo, Thuần Vương ở Sơn Bắc đạo.

Người tiên đế Lý Thừa Viễn kiêng dè nhất vẫn là Lưu Vương. Lúc trước phủ Đình Úy có một lượng lớn người ở ngay trong thành Vân Tiêu Tây Thục đạo nhìn chằm chằm.

Bệ hạ có thể lập vị trong tình huống này, không thể thiếu nguyên nhân trước đây để lại uy danh trong quân, sau khi lập vị nếu nhẫn tâm một chút, trong mấy vị thân vương lúc ấy đều rục rịch có người nào mà không thể động đến? Nhưng bệ hạ không động đến một ai cả.

"Thất Đức đến đâu rồi?" Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu, cắt ngang suy nghĩ của Hàn Hoán Chi.

"Vẫn chưa có tin tức trở lại, nhưng hắn đi thẳng về phía nam, tính ra hẳn là đi về hướng Giang Nam đạo Hòa Tô đạo."

"Đừng để Thất Đức chết." Hoàng đế trầm mặc một lát sau đó nói: "Trân phi không có ý định nói thật với trẫm, hiện tại Thất Đức đã xuất hiện, có thể hắn biết chút gì đó."

"Thần hiểu." Hàn Hoán Chi nín nhịn một hồi lâu, vẫn không nhịn được hỏi câu không nên hỏi: "Bệ hạ, nếu Thẩm Lãnh thật sự là đứa bé năm đó..."

Nhưng ông ta còn chưa hỏi xong đã bị hoàng đế xua tay ngăn cản: "Trẫm chưa từng muốn phụ bất cứ người nào, hẳn là khanh hiểu."

Thật ra Hàn Hoán Chi còn có nửa câu chưa hỏi ra, nếu Thẩm Lãnh không phải đứa bé đó thì sao.

Nhưng ông ta không dám hỏi nữa.

"Dân gian có lời đồn, máu của thân nhân có thể tan vào nhau, không phải thân nhân, sẽ không hòa tan."

"Năm đó khi trẫm lĩnh quân chém giết trên chiến trường, máu của ai không thể hòa tan với nhau? Của chúng ta, của kẻ thù..."

Hoàng đế nhắm mắt lại, hình ảnh máu chảy thành sông trong đầu vẫn rõ ràng như vậy.

"Để Thẩm Tiểu Tùng đi tra đi, trẫm cũng đã từng trấn an bản thân, đã hai mươi năm, còn vội nhất thời làm gì?"

Ông ta nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Gần đây thái tử như thế nào?"

"Chăm học khổ luyện, không có một chút lười biếng, giáo chủ Đông cung An tiên sinh đã khen ngợi thái tử không chỉ một lần."

"Khanh biết chuyện trẫm hỏi không phải chuyện này."

"Không hề có khác thường, thái tử điện hạ trước sau kiên định như một."

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà đứa trẻ ngươi dạy ra không giống ngươi.

Thành Trường An.

Thẩm Lãnh và Trà gia để hắc ngao ở trong tiểu viện tử, hai người cũng không kiêng dè gì, tay nắm tay từ trong sơn trang đi ra ngoài chuẩn bị đến thư viện Nhạn Tháp. Đồ của lão viện trưởng giáo đối với Thẩm Lãnh mà nói giống như là canh thập toàn đại bổ, ăn vào một ngụm liền được ích lợi vô cùng.

Xe ngựa đã đợi ở ngoài cửa, lúc Thẩm Lãnh lên xe động tác vẫn hơi mất tự nhiên, băng vải trên cánh tay tuy rằng đã ít đi một chút nhưng nhìn vẫn thấy ghê người, xa phu nhìn thấy Thẩm Lãnh đi ra vội vàng chào, đối với vị thiếu niên anh hùng đã vang danh khắp thiên hạ này, xa phu cũng cực kỳ tôn kính.

Cái gì cũng có thể giả vờ, chém giết trên chiến trường không thể giả vờ, ngươi giả vờ, kẻ thù sẽ không phối hợp với ngươi.

Người giả vờ, trừ khi là căn bản không lên chiến trường.

"Đi ngang qua chợ thì dừng lại một chút, hôm qua lão viện trưởng nói muốn ăn sườn kho tàu và đuôi bò hầm, ta đi mua một ít."

Thẩm Lãnh dặn xa phu một câu, xa phu cũng là người của thư viện Nhạn Tháp, sau khi nghe xong không nhịn được cười: "Viện trưởng đại nhân gần đây dường như cũng béo hơn một chút."

Trà gia nghĩ đến lời mình nói lúc trước, không khỏi giương khóe miệng lên.

Cận chu giả xích, cận lãnh giả bàn.

Xe ngựa đi chậm rãi, sau khi đi được hơn mười mét thì đi ngang qua quầy hàng của Diêu Vô Ngấn, Thẩm Lãnh kéo màn xe lên nhìn Diêu Vô Ngấn: "Từ đây chạy đến Xích Hà Môn phía tây, dưới cổng có người chờ ngươi sẽ giao cho ngươi một món đồ, ngươi lại chạy đến thư viện Nhạn Tháp cho ta xem thứ đó, nếu nửa canh giờ có thể chạy đến, ngày mai đi theo ta, làm một thân binh trước đã."

Diêu Vô Ngấn ánh mắt sáng ngời: "Đa tạ tướng quân!"

Thẩm Lãnh buông rèm xe đến, nhìn thấy Trà gia tò mò nhìn mình.

"Ta chỉ hy vọng, lòng người hướng thiện."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói tám chữ như vậy, Trà gia có chút khó hiểu.

Xe ngựa rời khỏi Sơn Trang, Diêu Vô Ngấn luống cuống tay chân thu dọn quầy hàng của mình, một lát sau thì ném hết tất cả đồ ở đó không quan tâm nữa, hít sâu một hơi bắt đầu chạy về phía tây.

Phía đối diện chéo cổng chính sơn trang có một trà lâu, ngày bình thường người của sơn trang cũng thích đến đây ngồi một lát uống một ngụm trà. Trà ngon hay thì để sang một bên, chủ yếu là bởi vì nữ chủ nhân trà lâu này tuy rằng đã ba mươi mấy tuổi, nhưng nhìn cực có ý nhị.

Tuần Trực ngồi ở lầu hai nhìn thấy Diêu Vô Ngấn chạy ra đi không nhịn được cười, nghĩ cuối cùng cũng có một nước cờ chưa phế bỏ. Tất cả mọi người đều cho là ông ta đã rời khỏi thành Trường An, dù là hoàng hậu cũng nghĩ vậy, nhưng ông ta lại cố tình không chịu đi, đi rồi thì không nhìn rõ, phải chăm chú theo dõi ván cờ, nhìn sai làm sao được?

Tính toán còn có bao nhiêu quân cờ hoàng hậu giao cho ông ta, tính đi tính lại, người dễ lợi dụng nhất vẫn là thế tử Lý Tiêu Nhiên, vì thế quay đầu lại liếc nhìn lão bản nương đang lau bàn: "Trà là từ Giang Nam đạo đưa tới sao?"

Lão bản nương đột nhiên ngẩng đầu: "Phải."

Tuần Trực chậm rãi thở ra một hơi: "Ta xem thử có những trà gì."

Lão bản nương xoay người xuống lầu, lúc bước đi cũng hơi run.

Bình Luận (0)
Comment