Trà lâu.
Lão bản nương tên là Thường Mị dè dặt đi đến trước mặt Tuần Trực, trong tay cầm một quyển sổ. Quyển sổ này nhìn chắc đã rất nhiều năm chưa đụng đến, mặc dù vừa mới dùng vải ướt lau qua nhưng vết bụi bẩn vẫn còn.
Thường Mị không biết người này có thân phận gì, nhưng trong lòng sợ hãi, bà ta đã sắp quên lý do trước đây mình mở trà lâu này rồi, sống bình thản đã lâu thì sẽ ham muốn an dật.
"Ngươi đang sợ?" Tuần Trực liếc nhìn bà ta, nhận lấu cuốn sổ, nói bằng ngữ khí bình thản: "Sợ là đúng, gần mấy chục năm ngươi chưa từng động rồi nhỉ. Lúc đến còn là một tiểu cô nương, bây giờ đã là vợ người ta là mẹ người ta, nếu không sợ thì không thật, nhưng chớ quên, bây giờ ngươi sống an dật không phải vì trà lâu của ngươi kinh doanh tốt, mà là vì thế tử không ngừng cho ngươi bạc."
Thường Mị cúi đầu: "Ta không quên thế tử đối tốt với ta, cũng không quên lời dặn của thế tử với ta."
"Vậy thì tốt." Tuần Trực mở cuốn sổ ra: "Thế tử là một người rất thông minh, trước đây khi bệ hạ ở phủ Lưu Vương nhất cử nhất động đều là người đang học tập. Tại sao có Khai chi tán diệp thiên biên lưu vân? Lúc đầu bệ hạ nói là chăm sóc con mồ côi do chiến tranh, ai dám đảm bảo việc làm năm đó không phải để chuẩn bị cho hiện tại. Con người sẽ luôn nói mình một cách quang minh chính đại, ai lại nói mình âm ám ti tiện."
Sơn trang Hạo Đình rất đặc biệt, sẽ có rất nhiều quan viên của Binh bộ lui tới, bởi vì Thường Mị có tư sắc và còn biết làm người, cho nên các đại nhân thường xuyên đến đây ngồi một lúc, lâu rồi lòng phòng bị cũng nhạt dần, rất nhiều chuyện của Binh bộ đều có thể nghe được ở đây.
Trước đây Binh bộ có tiểu quan tên Trần Xương Tại, chẳng qua là viên ngoại lang lục phẩm nhưng là tiểu quan quyền trọng. Hắn ta phụ trách thống kê danh sách tướng sĩ chết trận trong mỗi lần chiến tranh, sau đó phát trợ cấp theo danh sách.
Trần Xương Tại thích nhất đến trà lâu này uống trà, bởi vì hắn ta phát hiện hình như lão bản nương có chút ý với mình, mỗi lần hắn ta đến là lão bản nương lại cười tươi tắn hơn, mắt cũng lấp lánh, lượng bánh mứt mang lên cho hắn ta cũng nhiều hơn, và lần nào cũng là trà ngon nhất. Hắn ta cảm thấy so với một nam nhân cực kỳ bình thường, rốt cuộc mình cũng có sức hấp dẫn hơn một chút.
Cuối cùng cũng có một ngày trong trà lâu không có khách nào khác, Trần Xương Tại không nhịn được đã động chân tay với lão bản nương, lão bản nương phản kháng nhưng không mạnh mẽ, đã thành chuyện tốt ngay trong gian trà lâu này. Trần Xương Tại hài lòng vừa ý, cảm thấy mình chính là người chiến thắng cuộc đời.
Lúc đó lão bản nương vừa mới thành gia không đến hai mươi tuổi, đúng là lứa tuổi phơi phới, từ đó về sau hắn ta càng cần mẫn hơn, đến nay đã qua nhiều năm, trước đó không lâu Trần Xương Tại vừa mới thăng làm Binh bộ thị lang, chính tứ phẩm, mặc bào tím, thật là xuân phong đắc ý.
Nhiều năm trước lão bản nương đã xin một bản danh sách từ Trần Xương Tại, chỉ nói là quê nhà mình có một vị đường huynh cũng là chiến binh, bà ta sợ trên danh sách chiến tử lần đó có gã, Trần Xương Tại nghĩ đây cũng không phải chuyện to tát gì, thế là sao chép một bản danh sách cho bà ta. Lão bản nương đảm bảo xem xong sẽ đốt đi, nhưng đây cũng không tính là chuyện cơ mật gì, Trần Xương Tại căn bản là không để ý.
Sau này bản danh sách này đến chỗ thế tử, thế tử liền sắp xếp người tìm kiếm theo danh sách, đón con cái của những người chiến tử đó, lấy danh nghĩa triều đình bồi dưỡng.
Có một nhóm người đã đưa đến thành Trường An, những người đó đều là Thường Mị nuôi, kinh phí đều gửi cho bà ta.
Sở dĩ chọn để ở thành Trường An dưới chân thiên tử là vì có tác dụng lớn, những người này đã vô cùng quen thuộc Trường An, lúc làm việc tất nhiên làm ít công to.
"Dường như không nhiều người."
"Đã đào thải một phần, khoảng chừng một nửa." Thường Mị đáp: "Huấn luyện khá nghiêm khắc, có nhiều người không chịu nổi..."
Tuần Trực nghe xong gật gật đầu, ông ta thật sự rất muốn thay hoàng hậu nương nương cảm ơn vị thế tử điện hạ tâm cao hơn trời này một chút.
Hoàng hậu nương nương cho Mộc Chiêu Đồng làm một hiện tượng giả, một Mộc Chiêu Đồng hiện giờ còn duy trì hiện tượng giả thế tử, cho nên những thứ thế tử này ông ta có thể dùng được.
Mưu mẹo của hoàng hậu đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
"Những người này hiện giờ ở đâu?"
"Ở đâu cũng có." Thường Mị thành thật trả lời: "Lúc đầu đã lý do triều đình muốn bồi dưỡng để đưa bọn họ đến, sau khi huấn luyện có kết quả liền đưa đến quân đội có quan hệ lớn, có trong thú vệ quân của thành Trường An, có trong cấm quân, cũng có trong phủ Đình Úy... chẳng qua người đắc lực nhất trong phủ Đình Úy đã chết rồi."
Tuần Trực nhíu mày: "Nhạc Vô Địch?"
"Phải."
"Đại tài tiểu dụng."
Tuần Trực thở dài. Nhạc Vô Địch người này có thể có tác dụng lớn, kết quả lại hy sinh hơi đáng tiếc như vậy. Nếu như bây giờ bên cạnh Hàn Hoán Chi còn có một người như Nhạc Vô Địch, ông ta làm việc sẽ đơn giản nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Trong phủ Đình Úy còn có người không?"
"Có, nhưng phẩm cấp không cao."
"Trong cấm quân thì sao?"
"Cũng có, có hai giáo úy, một tướng quân ngũ phẩm."
Tuần Trực nghĩ đều không tính là người phân lượng quá nặng gì, nhưng những người này đều là lươi dao chí mạng nhất, đặc biệt là người trong cấm quân. Hiện giờ thái tử đã danh chính ngôn thuận, nhưng không như thời tiên đế Lý Thừa Viễn, chết đi mà ngay cả một người thừa kế hợp lý cũng không có, nếu đương kim bệ hạ gặp bất trắc gì, ai dám phản đối thái tử lên ngôi?
"Ta thu lại danh sách." Tuần Trực đứng dậy: "Ngươi có thể khống chế Binh bộ thị lang Trần Xương Tại?"
Sắc mặt Thường Mị tái đi, nghĩ mình nén nhịn ghê tởm hầu hạ tên đó nhiều năm như vậy đã ủy khuất lắm rồi, nhưng lại quen với sự tồn tại của tên đó, có sự chăm sóc của Trần Xương Tại, bà ta sống ở trong thành Trường An càng tốt hơn, càng thoải mái hơn. Bà ta từng hỏi bản thân nếu như Trần Xương Tại chết thì liệu mình có mấy phần đau lòng, đáp án khiến bà ta sợ hãi... bởi vì bà ta sẽ đau lòng.
Thói quen à, thât sự là một thứ đáng sợ.
"Xem ra ngươi có thể." Tuần Trực nói: "Vậy thì nắm cho chắc sợi dây này, chuyện tây cương nghênh thân là hắn cùng Lễ bộ thị lang sắp xếp, người của chúng ta vào trong đội ngũ nghênh thân cũng sẽ đơn giản hơn chút. Ta thay thế tử cảm ơn những gì ngươi bỏ ra trong mấy năm nay, thế này đi, ngươi có gì muốn bảo ta giúp đỡ, cứ nói thẳng."
Thường Mị hít sâu một hơi, hỏi: "Thế tử làm thành đại sự, ta có thể an ổn tiếp tục mở trà lâu này không?"
Tuần Trực gật đầu: "Nếu thế tử thành đại sự, ngươi cũng sẽ được như ý."
Đương nhiên ông ta sẽ không nói thế tử tuyệt đối không thể trở thành đế vương.
Ở một bên khác, Diêu Vô Ngấn chạy một mạch đến Xích Hà Môn phía tây thành Trường An. Ở Xích Hà Môn quả thật có một người đang đợi y, y chưa từng gặp người này nhưng xác định người này chính là người đang đợi mình, bởi vì trong tay người đó đang cầm một bộ quân phục mới tinh, quân phục của chiến binh Đại Ninh.
Diêu Vô Ngấn lao qua, chắp tay vái một cái, nhận lấy quân phục từ trong tay người đó rồi bắt đầu chạy về. Thành Trường An rất lớn, đi về rất xa, y nhất định phải chạy đến thư viện Nhạn Tháp trong nửa canh giờ.
Người đứng ở cổng thành, là Cổ Lạc.
Nhìn Diêu Vô Ngấn chạy xa, khóe miệng Cổ Lạc hơi nhếch lên.
Thư viện Nhạn Tháp.
Thẩm Lãnh đang nấu ăn, lão viện trưởng muốn ăn sườn kho và đuôi bò hầm, hai thứ này đã ở trong nồi nhưng chỉ hai thứ này thì hiển nhiên không đủ ăn. Lão viện trưởng ngồi trên ghế lắc lư, nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh, càng nhìn càng thích.
"Nếu ngươi không làm binh, liệu có mở một tiệm cơm nhỏ không?" Lão hỏi.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Sẽ không."
"Tại sao?"
"Tòng quân nhập ngũ là tiên sinh yêu cầu, làm sao ông ấy có thể đồn ý mở tiệm cơm."
Thẩm Lãnh lơ đãng trả lời nhưng trong lòng lão viện trưởng lại khẽ chấn động.
Thẩm Tiểu Tùng không dám xác định Thẩm Lãnh có phải đứa bé đó hay không, nhưng ông vẫn sắp xếp tất cả cho Thẩm Lãnh, nếu như Thẩm Lãnh là đứa bé đó, ông đamg thay hoàng đế bù đắp. Những người từ phủ Lưu Vương đi ra, ai không gánh vác trách nhiệm trên vai? Nếu không phải thì sao? Vậy thì Đại Ninh có thêm một vị hổ tướng, có gì không tốt?
"Chuyến đi tây cương, ngươi thấy thế nào?"
"Không dễ đi." Thẩm Lãnh dừng lại, trầm mặc giây lát: "Người không thể đánh bại chúng ta trong quang minh chính đại sẽ luôn dốc hết tâm tư trong chỗ tối tăm."
Lão viện trưởng cười: "Câu này nói không sai, nhưng các người đã quá quang minh chính đại, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút mới được... Lòng người à, rất nhiều lúc sẽ tăm tối đến mức đáng sợ, chuyện phức tạp nhất tàn nhẫn nhất, đều là con người làm."
Câu nói đùa như vậy, không buồn cười chút nào.
"Cẩn thận Lục Vương một chút." Lão viện trưởng nhìn nhìn Mạnh Trường An ngồi đó yên lặng đọc sách, lại nhìn nhìn Trà gia đang tưới nước cho hoa: "Cô nương, đừng tưới nữa đừng tưới nữa, hôm qua ngươi mới tưới rồi."
Trà gia không hiểu: "Ngài xem đều héo rồi."
Lão viện trưởng thở dài: "Tiên nhân chưởng héo phần lớn không phải thiếu nước..."
Trà gia đặt bình nước xuống, ngồi ở một bên: "Vậy ta làm chút gì đó."
Lão viện trưởng: "Ngồi đó được rồi, ngồi đó được rồi."
Lão quay lại chủ đề lúc trước: "Lục Vương người này nhìn có vẻ là một người khiêm tốn, giao du rộng rãi, danh tiếng cực tốt, nhưng năm đó hắn đã đi được nửa đường, không phải hắn đi chậm hơn bệ hạ, là hắn muốn đi thử xem, lỡ đi đúng thì sao... Đừng xem thường bất cứ một vị vương gia nào, đó đều là huynh đệ của bệ hạ đấy."
Người của Lý gia, người nào đơn giản?
Đúng lúc này bên ngoài có người vào: "Có một người đến cửa thư viện thở hổn hển, nói là tìm Thâtm tướng quân, mặc một bộ quân phục mới tinh... Hắn nói là Thẩm tướng quân phải xem."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Làm phiền ngươi bảo hắn đến bên ngoài cửa sơn trang đợi, sau khi về sơn trang ta sẽ bảo hắn vào cùng ta."
Người đi vào đáp một tiếng, mũi khịt khịt theo bản năng, cảm thấy mùi vị của món ăn trong nồi thật sự mê người.
"Người nào?" Lão viện trưởng hỏi.
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Mồi câu."
"Mồi câu của ai?"
"Của ta." Thẩm Lãnh nói: "Người khác muốn câu ta, cho nên tất nhiên chính là của ta."
Lão viện trưởng thầm nói mình xem thường mấy người trẻ tuổi này rồi, đều một đức hạnh, bất kể làm gì cũng tự tin như vậy.
Cá sẽ bị người ta câu lên bờ, nếu cá quá lớn sẽ kéo người câu cá xuống nước.
Cùng lúc này, Giang Nam đạo.
Bạch Tiểu Lạc đã đuổi đến đây nhìn Thất Đức bước lên đò, lại quay đầu nhìn những thi thể trong bãi lau sậy, nghĩ nếu không phải muốn xem ngươi đi đâu thì sao lại giúp ngươi giết người. Rất nhiều hán tử mặc áo trắng nằm trong bãi lau sậy, bọn họ là hán tử của Lưu Vân Hội.
Bạch Tiểu Lạc rất nóng lòng, y phải trở về trước khi đội ngũ nghênh thân rời khỏi thành Trường An, bởi vì y cũng phải vào đội ngũ nghênh thân đó, phải đi tây cương. Lần trước lúc đi chưa gặp được đại ca Bạch Tiểu Ca, lần này nếu đi có lẽ có thể gặp được.
Bãi săn Hoa Lê.
Sở Kiếm Liên đứng trên sườn núi nhìn lều bạt trải dài liên miên bên dưới, căn lều lớn nhất trong số đó thuộc về hoàng đế Đại Ninh, đã rất lâu rồi ông ta chưa từng động sát niệm, năm vạn lượng bạc cũng không đủ để khiến ông ta động sát niệm.
Nhưng người trong căn lều đó, ông ta muốn thử.
Hôm nay, ông ta đã mang theo kiếm.
Đó là thanh Đế Vận, cược một lần, là đế vận của ai.