Sở Kiếm Liên đã mang kiếm, đã rất nhiều năm rồi ông ta không mang kiếm xuất hành.
Dưới núi chính là bãi săn Hoa Lê, trong căn lều lớn nhất là hoàng đế Đại Ninh. Đại Ninh và Sở là thù diệt nước, với Sở Kiếm Liên mà nói còn là hận nhà, đây là sự thật rõ ràng.
Đối với Sở Kiếm Liên mà nói, cái gọi là huyết thống hoàng tộc, ông ta cũng không cảm thấy thế nào, cái gọi là truyền thừa hoàng tộc, ông ta cũng xem nhẹ.
Ông ta đến, chỉ là vì nhận được thư nhà, lão phụ quy thiên.
Ông ta đến, chỉ là muốn xem thử Đế Vận kiếm có nên xuất hay không.
Từ trên núi đi xuống, trong sơn dã, cấm quân tận xuất, đây xem như trong núi hoang vu, sắp xếp cấm quân vây quanh bên ngoài đại doanh cũng không phải số ít, lúc Sở Kiếm Liên đến đã bị phát giác, ong ta cũng biết, chỉ là không muốn tránh đi.
Dọc đường xuống núi, số người ngã xuống có ba mươi tám người, người người hai chân trúng kiếm không thể đứng dậy, ông ta cố tình không giết người.
Đi đến chân núi, tiếng tù và vang lên, hơn vạn cấm quân dàn trận sẵn sàng.
Sở Kiếm Liên nhìn tinh kỳ khắp nơi, nhìn áo giáp sáng loáng, nhìn trận liệt nghiêm chính kia, cảm thấy thế này mới xứng với thanh kiếm trong tay, tháo vò rượu đeo trên lưng xuống uống một ngụm, sau đó tưới toàn bộ rượu trong vò trên Đế Vận kiếm.
Một đám người áo đen từ phía đối diện đến, cẩm y tung bay theo gió, Sở Kiếm Liên vẫn sải bước đi, đao không thể cản, kiếm càng không thể cản.
Hàn Hoán Chi chuẩn bị hồi kinh đứng ở chân núi, khẽ nhíu mày nhìn Sở Kiếm Liên ung dung đi đến. Ông ta cũng có kiếm, kiếm của ông ta cũng rất đáng sợ, nhưng hôm nay ông ta biết kiếm trong tay mình không được. Nam nhân vĩnh viễn đều sẽ không trực tiếp thừa nhận bản thân mình không được, bất luận là phương diện nào, cho nên Hàn Hoán Chi cũng muốn thử.
Chỉ một kiếm, cánh tay phải của Hàn Hoán Chi bị đâm thủng, kiếm trong tay rơi xuống đất.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Hàn Hoán Chi bại nhanh như vậy, kiếm của ông ta thậm chí còn chưa tấn công ra đã mất đi ý nghĩa tồn tại, khoảnh khắc kiếm rơi xuống đất thậm chí ông ta còn cảm thấy cuộc đời u ám. Kiếm của đối phương thoạt nhìn cũng không có gì quá khác lạ khiến ông ta khó lòng phòng bị, rất bình thường, chỉ là nhanh, hai ngươi chênh nhau cũng không nhiều, nhưng một phần mười tức chính là sinh tử.
Kiếm đó nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Sở Kiếm Liên đi đến bên cạnh Hàn Hoán Chi khẽ gật đầu: "Kiếm của ngươi rất tốt."
Hàn Hoán Chi hít sâu một hơi: "Ngươi muốn làm gì?"
Sở Kiếm Liên: "Trên đời không một người nào có thể khiến ta thử kiếm, vậy thì mượn đế uy của hoàng đế Đại Ninh để thử kiếm."
Hàn Hoán Chi muốn bước ngang sang một bước ngăn chặn ông ta nhưng bị Sở Kiếm Liên vỗ kiếm lên trên một phát, lập tức huyết mạch không thông, không thể di động.
Hàn Hoán Chi không thể cản, còn có một cây giáo.
Sở Kiếm Liên dừng lại, nhìn người đó giáo đó, cuối cùng cũng có được mười phần mười hưng trí.
Người đứng đằng sau đại tướng quân của cây giáo đó chính là hoàng đế Đại Ninh. Sở Kiếm Liên cẩn thận nhìn hoàng đế, đột nhiên cảm thấy hoàng đế nên là dáng vẻ này.mới đúng. Nghĩ đến phụ thân ông ta, lại nghĩ đến bản thân mình, nếu hoàng đế như vậy, sợ là nước không lâu dài.
"Ngươi là người của hoàng tộc Sở?"
Hoàng đế từ trong đám người bước ra, các thị vệ vội vàng tiến lên, hoàng đế chỉ hừ một tiến, thị vệ liền không dám cản nữa.
Mọi người chỉ biết ông ta là hoàng đế, đã không còn nhiều người vẫn thường xuyên nhớ ông ta từng chinh phạt sa trường, nhưng hoàng đế vẫn là nam nhân xông pha chém giết ở phía trước không tụt sau người khác như trước đây, vậy thì sao lại sợ một thanh kiếm?
Sở Kiếm Liên gật đầu: "Coi như vậy."
Ông ta nhìn nhìn kiếm trong tay, lại bổ sung thêm một câu: "Miễn cưỡng coi là như vậy."
Hoàng đế nhìn thanh kiếm kia: "Sở hoàng có ba kiếm, một tên Phá Giáp, một tên Thừa Thiên, một tên Đế Vận. Nếu ngươi đến để giết trẫm, chắc dùng Đế Vận."
Sở Kiếm Liên đột nhiên ném kiếm trong tay cho hoàng đế, hoàng đế giơ tay nhận lấy nhìn nhìn, sau khi nhìn thấy hai chữ Đế Vận trên kiếm thì bật cười: "Vậy còn được."
Nói xong câu này, không ngờ ông ta lại ném trả Đế Vận về. Sở Kiếm Liên dường như đã liệu được ông ta sẽ ném trả lại vậy, nhận trường kiếm khóe miệng mang ý cười, trong lòng chỉ nghĩ chẳng trách ông ta là hoàng đế, chẳng trách đây là Đại Ninh.
Đạm Đài Viên Thuật đứng bên cạnh hoàng đế, giáo không rời tay.
"Ngươi không giết nổi ta." Sở Kiếm Liên ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời: "Đánh một chọi một, ta đương thế vô địch."
Tầm nhìn của ông ta rơi trên mặt hoàng đế: "Nhưng nếu giết ngươi, không phải là đấu một mình ngươi."
Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Đấu một chọi một, đương thế vô địch?"
Sở Kiếm Liên không trả lời, bởi vì không cần trả lời.
Đạm Đài Viên Thuật tiến lên một bước: "Đấu một chọi một, ta với ngươi, tám vạn cấm quân, sẽ không động một người."
Sở Kiếm Liên lắc đầu: "Dù có giết ngươi thì thế nào?"
Đối với ông ta mà nói, giết một đại tướng quân cấm quân chỉ là chuyện năm vạn lượng bạc, huống hồ ông ta đều đã tặng hết bạc rồi. Kỳ thật tiền hay không tiền với ông ta mà nói càng không có ý nghĩa, ông ta chỉ xem hứng thú, mà giết người trước giờ đề không phải hứng thú của ông ta.
Ông ta thậm chí cũng không phải là đến giết hoàng đế.
Đế Vận kiếm bay ra một lần nữa, rơi xuống bên chan hoàng đế. Đạm Đài Viên Thuật nhìn thấy kiếm bay ra lập tức quét ngang mũi giáo nhưng lại không ngăn cản.
"Năm đó quân Ninh vây công thành Tử Ngự." Sở Kiếm Liên nhìn hoàng đế nói từng câu từng chữ: "Lúc đó Đại Sở có hai mươi sáu vạn biên quân tây cương,ba mươi hai vạn biên quân bắc cương, không một binh một tốt về cứu viện, ngươi có biết tại sao? Bởi vì Sở hoàng nói, Sở có thể diệt quốc, Trung Nguyên không thể phá. Nếu hàng chục vạn biên quân Sở về cứu Tử Ngự, quân Ninh chưa chắc có thể nhẹ nhàng công phá, nhưng nếu biên cương không có quân, các nước Tây Vực, Hắc Vũ bắc cương sẽ nhân cơ hội mà vào, bách tính sẽ gặp nạn."
Ông ta dừng một chút: "Đây mới là đế vận."
Hoàng đế thản nhiên nói: "Cho dù hàng chục vạn quân Sở về cứu Tử Ngự, Ninh vẫn có thể công phá được. Nếu các nước Tây Vực, Hắc Vũ bắc cương tiến quân Trung Nguyên, Ninh cũng có thể phá. Sở hoàng có khí độ, nhưng khí độ quá bi thương, Đại Ninh đã mở rộng biên cảnh của Sở ra ngàn dặm, một ngày không lâu, trên hồ Lạc Già mà Hắc Vũ cướp từ tay Sở cũng có thể là nơi người Ninh chèo thuyền."
Sở Kiếm Liên nói: "Sở dĩ ta giữ lại thanh Đế Vận, nếu ngươi phá Hắc Vũ, làm phiền đưa Đế Vận vào hồ Lạc Già."
Sau khi nói xong liền quay người, Đạm Đài Viên Thuật nhíu mày: "Vậy là muốn đi?"
Sở Kiếm Liên quay đầu lại: "Trong tay ta đã không có kiếm, nhưng... vẫn có thể giết ngươi."
Đạm Đài Viên Thuật cắm cây giáo lớn xuống đất: "Chiến!"
Hàng vạn cấm quân sau lưng ông ta giơ tay phải lên vỗ giáp ngực: "Chiến! Chiến! Chiến!"
Sở Kiếm Liên lập tức xoay người lại, sau đó một ngón tay điểm vào ngực Đạm Đài Viên Thuật, tốc độ quá nhanh không thể né tránh, nhưng Đạm Đài Viên Thuật căn bản là không có dự định né tránh. Nếu Sở Kiếm Liên một kiếm trúng, ông ta một quyền cũng có thể trúng, nhưng là lưỡng bại câu thương.
Ngón tay Sở Kiếm Liên điểm về phía khuỷu tay Đạm Đài Viên Thuật, Đạm Đài Viên Thuật vẫn không có bất cứ thay đổi gì, quyền thế thẳng về phía trước.
Sở Kiếm Liên lùi về sau một bước, nhìn hai người giống như chuồn chuồn đạp nước cũng không kịch liệt hoành tráng gì, thậm chí rất nhiều người hoàn toàn không nhìn ra có gì khác lạ. Lúc ông ta lùi lại, Đạm Đài Viên Thuật cũng thu quyền, quyền phong thổi bay trường sam trên người Sở Kiếm Liên.
"Ta đã đánh giá thấp ngươi." Sở Kiếm Liên liếc nhìn Đạm Đài Viên Thuật thêm một cái sau đó quay sang nhìn hoàng đế: "Tại sao không hạ lệnh vạn tiễn cùng bắn?"
Hoàng đế xoay người đi: "So với tổ tiên ngươi, trãm có khí độ hơn nhiều."
Đạm Đài Viên Thuật tay trái cầm giáo lớn lên, tay phải rút Đế Vận lên đi theo sát phía sau, không ai để ý đến Sở Kiếm Liên nữa. Sở Kiếm Liên nhìn bóng lưng hoàng đế hồi lâu, xoay người lên núi, đi ngang qua bên cạnh Hàn Hoán Chi, liếc nhìn vết thương trên cánh tay phải của Hàn Hoán Chi: "Không thương gân cốt, không cần để ý."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Ta lại đang nghĩ, sau này trăm phương ngàn kế cũng phải giết ngươi."
Sở Kiếm Liên trầm mặc giây lát: "Trước đây nếu bên cạnh tổ tiên đều là người như các ngươi, Sở không thể diệt."
Hàn Hoán Chi nói: "Vậy tại sao ngươi không nghĩ xem, tổ tiên ngươi có so được với bệ hạ không?"
Sở Kiếm Liên cất bước lên núi: "Nếu so được, hôm nay ta đã không phải là đến tặng kiếm."
Hàn Hoán Chi khoát tay bảo người chung quanh lui xuống, đi theo sau Sở Kiếm Liên hỏi: "Ngươi quen Thẩm Tiểu Tùng?"
Sở Kiếm Liên dừng bước chân, đột nhiên có sát ý.
Hàn Hoán Chi nói: "Kiếm pháp của Thẩm Trà Nhan, có vài phần giống ngươi."
Sở Kiếm Liên quay đầu: "Ngươi muốn nói gì?"
Hàn Hoán Chi: "Đi nhanh không tiễn, không cần gặp lại."
Sở Kiếm Liên nghĩ nghĩ: "Có lẽ nên giết ngươi mới đúng."
Hàn Hoán Chi quay người bỏ đi, không hề sợ mà đưa lưng về phía Sở Kiếm Liên: "Trong pháp của Thẩm Lãnh có bảy phần giống ngươi, cho nên ngươi nên hiểu hôm nay ngươi không nên đến, ngươi đến thì bọn họ sẽ có nguy hiểm, nhưng mà... ta khí độ lẽ nào lại thua ngươi?"
Bãi săn Hoa Lê, trong đại trướng hoàng đế, Đạm Đài Viên Thuật quỳ một gối: "Thần có tội."
Hoàng đế giơ tay ra cầm lấy Đế Vận Kiếm trong tay Đạm Đài, sau khi ngồi xuống vẫn nhìn kiếm: "Trẫm cũng không tức giận, ngược lại, trẫm rất vui, khanh có biết tại sao không?"
Đạm Đài Viên Thuật lắc đầu: "Thần không biết."
"Bởi vì Sở đã diệt." Hoàng đế đặt kiếm lê mặt bàn trước mặt, ngón tay gõ nhẹ lên thân kiếm: "Đại Ninh lập quốc đến nay mấy trăm năm, Sở đã diệt."
Nhưng không phải Sở đã diệt mấy trăm năm rồi sao?
Đạm Đài Viên Thuật đột nhiên hiểu ra, người đến lúc nãy là hậu duệ hoàng tộc Sở, người truyền thừa ba kiếm Sở hoàng, chỉ cần ba kiếm còn thì huyết mạch không đứt, người của hoàng tộc Sở sẽ không hoàn toàn mất đi tín niệm, tín niệm cho dù xa vời không chạm đến cũng không từ bỏ. Nhưng bây giờ người đó đã tặng Đế Vận cho bệ hạ, ý là... người của hoàng tộc Sở thừa nhận Sở đã diệt, và còn cam tâm tình nguyện dùng phương thức giao Đế Vận ra như vậy để thừa nhận Sở đã diệt.
Đương nhiên bệ hạ sẽ vui vẻ.
"Hắn luôn kiêu ngạo." Ngón tay của hoàng đế vuốt Đế Vận: "Đến kiêu ngạo, đi hiên ngang, nếu trẫm so đo gì đó thì đã thua rồi... Nói với Hàn Hoán Chi đừng có theo dõi người đó, người của hắn không theo kịp, hơn nữa cũng không cần phải theo dõi."
"Nhưng chưa chắc hắn sẽ không đến nữa."
"Đến nữa?" Hoàng đế cười nói: "Đến nữa, hắn sẽ thua."
Đạm Đài Viên Thuật không hiểu, cho dù ông ta đủ thông minh cũng không hiểu.
Hoàng đế dường như thật sự rất vui vẻ, ném Đế Vận cho Đạm Đài Viên Thuật: "Khanh mang đi, trẫm thưởng cho khanh làm bội kiếm, ngày khác khi bước chân lên hồ Lạc Già thì ném kiếm này xuống. Trẫm không nhỏ mọn như vậy, trẫm đã nói, trẫm sẽ lấy lại cương vực quốc thổ mang người Sở để mất, ném thanh kiếm này ở đó cũng coi như là để cho các đời hoàng đế Sở nhìn rõ ràng, trẫm lấy lại như thế nào."
Đạm Đài Viên Thuật nghĩ, lẽ nào đây không giống như trẻ con giận dỗi?
Nhưng ông ta không dám nói, có những lúc hoàng đế thật sự có vài phần tính khí trẻ con.
Hoàng đế hít sâu một hơi sau đó thở ra thật dài: "Hồi cung thôi, lần này trẫm đến bãi săn Hoa Lê thu hoạch lớn nhất không phải là đã bắn được mấy con sói, bắt được mấy con hoẵng thỏ hoang, mà là có được một thanh Đế Vận, không uổng công đi."
Trêm đỉnh núi, Sở Kiếm Liên quỳ xuống nhìn về phương nam, ở đây có hương nến tiền giấy mà ông ta để lại trước đó. Đốt nến đốt tiền giấy, ông ta hướng về phương nam khấu đầu ba cái thật mạnh, trán hơi ửng đỏ, quỳ thẳng người hướng về phương nam nói: "Phụ thân, Sở đã diệt... Con sẽ không giết Ninh hoàng, chính như trước đây tổ tiên không điều binh của biên cương, trước khi gặp trong lòng lung lay, sau khi gặp hắn thì ngược lại trong lòng con càng thoải mái hơn một chút, không uổng công chuyến này."
Năm chữ giống nhau, không uổng công chuyến này.